TẬP THỂ 09/10 - Chương 18: Liều lĩnh
“Người sống sau cánh cửa xanh cuối hành lang này ấy. Chúng tôi thấy tử khí tỏa ra nồng nặc từ cánh cửa ấy, vạn sự bất thường, chứng tỏ ở căn nhà ấy có điều khác lạ. Cũng có người yểm lên tòa nhà này bằng thứ bùa chú không chuyên, để những thực thể hắn tạo ra trở nên mất kiểm soát và gây ra nỗi bất hạnh cho khu nhà này…”
Bà Xoan trầm ngâm suy nghĩ, sau cùng mới cất tiếng nói:
“Tôi..tôi..lâu lắm tôi cũng không nhìn thấy người đó…lần cuối tôi nhìn thấy nó là cách đây hơn 10 năm, kể từ sau khi vụ cháy xảy ra…Hồi đó thằng bé ấy mới chỉ 15, 16 tuổi gì đó…”
“Là một cậu bé ư?”
“Vâng…năm đó, thằng bé đó là người phản kháng dữ dội nhất với cách cư xử của những người có thẩm quyền về vụ cháy. Căn hộ của nó cũng bị bắt cháy bên trong, mẹ nó vì che chở cho nó mà mất. Bố mẹ thằng bé ly dị, nó sống với mẹ ở đây. Lúc nhìn thấy nó gào khóc bên mẹ, người dân chúng tôi cũng xót lắm. Sau đó, những người dân phải chịu thiệt hại trong vụ cháy được thỏa thuận nhận đền bù và rời đi. Căn hộ của gia đình thằng bé cũng được nhận đền bù, thế nhưng thằng bé nhất quyết không chịu rời đi. Nó làm ầm lên ở trụ sở công ty của chủ đầu tư, ngày nào cũng thế, đằng đẵng cả tháng trời. Người ta đánh đập dọa dẫm gì nó cũng không nghe, bảo rằng không muốn chuyển đi nơi khác. Họ sợ nó làm loạn lên thì báo chí lại tìm tới. Vì căn hộ của nó không bị cháy rụi như các tầng dưới nên họ mới chịu nhượng bộ, cho nó ở lại và sửa qua căn hộ cho nó. Thế nhưng sau đấy, thằng nhóc đó…trở nên lạ kỳ.”
“Lạ kỳ như nào?” Thầy Đang ngồi ở bên cạnh bà Xoan quay sang hỏi tiếp.
“À thì…Nó không ưng ý với việc xây dựng lại căn hộ. Thằng bé đó bình thường mờ nhạt ít nói lắm, suốt ngày dính lấy mẹ nó, tôi nhớ là như thế, thế nhưng sau cái chết của mẹ nó thì nó như biến thành một người khác, điên điên dại dại. Bố nó cũng mấy lần qua thăm nó khuyên bảo nhưng không nó không nghe, còn đuổi đánh, sau đó ông ta cũng biệt tích, nghe nói đâu chỉ gửi tiền về cho nó hàng tháng thôi. Sửa xong nhà thì nó về ở, xách đâu mấy lọ sơn, sơn đen toàn bộ tường nhà mới xây, cứ thét lên bảo rằng không bao giờ tha thứ cho lũ mất nhân tính, che giấu tội lỗi. Hàng xóm quan tâm đến nó thì nó cứ gây sự, gào thét đập phá, nên rồi mọi người xung quanh cũng sợ hãi. Hình dáng của nó chẳng giống người, cứ lù rà lù rù, mắt thâm quầng, trắng dã trông đến khiếp. Nó căm thù mọi người như thế nên ai cũng dặn dò con cái là không được đến gần căn hộ của nó, sợ nó điên lên lại làm càn. Lâu rồi tôi còn chẳng nhớ rõ tên nó, gì đâu như là Kiên hay Kiệt gì đó…Nó cứ ở một mình trong căn nhà đấy, tiền trợ cấp có bố nó lo, được hết hai năm cấp 3 thì nó ở riệt trong nhà không ra khỏi đó nữa. Chúng tôi biết nó vẫn tồn tại sau cánh cửa đấy, nhưng vốn dĩ nó không còn liên quan đến cuộc sống của những người dân của khu tập thể C6 này lâu rồi…”
“Ơ..vậy thì nó sống kiểu gì? Không ra khỏi nhà ư?”
“À…mẹ nó xưa làm Kế toán cho công ty gì đó, có mua được một chiếc máy tính cũ để làm việc. Mẹ nó mất thì nó được hưởng chiếc máy tính đó. Nó thỏa thuận được với ông hàng photocopy người quen nào đó, làm đánh máy thuê, đổi lại chỉ cần qua đưa cơm cho nó, ngày một lần vào buổi tối. Nghe đâu là ông này chịu ơn gì đó với bố mẹ nó, chứ lấy đâu ra mà có người chịu làm việc đó, ông chủ phải đưa cơm cho nhân viên bao giờ! Tôi cũng nhìn thấy ông ta vài lần, mang cặp lồng cơm đến cho nó, có khi lại lãi, lần nào cũng mang về cả xấp giấy tờ. Hồi ấy làm thêm soạn thảo văn bản cũng đủ sống rồi ấy chứ…Nhà nó ở đầu hồi nên rộng rãi, cũng có khu công trình phụ riêng, thằng bé bắt khôi phục y hệt như cũ khi xây lại, nó chẳng thiếu gì cả, nên không phải ra ngoài nữa. Thiếu gì thì cứ bảo lão già đó. Chúng tôi cũng chẳng hiểu nó làm gì trong đó…Tính tới nay nó cũng phải hơn 30 tuổi rồi…”
“Kì quái thật đấy…một người ở trong nhà trong 10 năm ư?”. Cô Trâm thốt lên.
“Vì thế nên nó mới làm được những điều chẳng ai có thể làm…” Thầy H”Nue đế vào một câu sau khoảng thời gian im lặng.
Sau khi hỏi rõ ngọn ngành, 4 người thầy chào bà Xoan và ra về để chuẩn bị. Thầy pháp tên Quốc, là người bà Xoan mời về, mới cất tiếng:
“Vậy ra..chính hắn là quân bài này…” Đoạn ông lôi ra từ trong túi áo một cặp bài gói trong chiếc khăn mùi xoa. Đó là cặp bài Joker (Phăng-teo) ông từng rút khi còn ở nhà, xem cho bà Xoan và bà Lê. Ông giơ lên quân bài Joker đen cho mọi người xem.
Thầy Đang chép miệng: “Vậy sao? Ông đã đoán được một thầy tà trước khi đến đây à? Vậy mà vẫn chủ quan quá…”
“Thực sự thì tôi không thể hình dung ra, chỉ biết là có người cản trở, mà phần âm lại thịnh hơn phần dương thôi. Đâu ai ngờ lại là một thầy tà…Haha…Đúng là Joker muôn hình vạn trạng mà. Không biết còn có cách hồi cứu không?”
“Chúng ta cứ phải thử tiếp cận thôi, xem ở trong căn hộ đó, hắn ta đang nuôi dưỡng thứ gì?”
“Chắc chắn là một con Thi quỷ…Nhưng xuất phát từ đâu thì tôi nghĩ những người dân ở đây cũng chẳng biết được. Và quan trọng hơn, chúng ta cần phải tìm người này nữa…”. Thầy Quốc rút nốt lá bài kia ra, giơ lên. Đó là quân Joker đỏ.
Ba ngày sau đó, 4 người thầy pháp đi hỏi từng nhà trong khu tập thể C6 để tìm người đàn ông hay phụ nữ có thể tượng trưng cho lá bài Joker đỏ, nhưng họ thật sự không gặp ai có đủ uy lực, có trái tim nhiệt thành như quân Joker đỏ, có thể đối kháng với lá Joker đen. Có một số hộ gia đình còn đóng cửa đi vắng khiến họ không gặp được. Hỏi thăm những người dân ở đây xem có ai có năng lực đặc biệt không thì họ chỉ nhận được những cái lắc đầu không biết. Họ nhận định tình thế ngày càng nghiêm trọng, không thể nhẫn nại lâu hơn nữa.
“Có lẽ…ở đây không có ai có thể giúp chúng ta thật rồi…”. Cô Trâm cất tiếng.
“Bài nói cần phải có quân bài này chúng ta mới có cơ hội thắng…”. Thầy Quốc lên tiếng.
“Nhưng chúng ta có 4 người cơ mà..Tự tin lên đi.” Thầy Đang an ủi.
“Vậy thì mai chúng ta tiếp cận thử xem sao. Dù gì cũng đã ra hẹn với mọi người ở đây mai di chuyển để lại tầng 4 cho chúng ta…”
Theo đúng như lời hẹn trước, cùng với nỗ lực thuyết phục của bà Xoan, những người dân trên tầng 4 cũng chịu dời đi 3 ngày ở tạm nơi khác. Sau khi mọi người rời đi, cảnh vật dường như im ắng đến lạ thường, 4 người thầy trang bị đầy đủ những thứ cần thiết, dần dần tiến gần đến cánh cửa xanh nằm ở cuối hành lang trong ánh sáng ban ngày vẫn còn soi tỏ. Tiếng bước chân của 4 người vọng rõ trên hành lang trống vắng.
Thầy Đang thì thầm: “Tôi sẽ làm trụ đỡ…”
Khi tiến sát đến trước cánh cửa màu xanh, thầy Quốc khẽ gõ lên cánh cửa ba cái.
Đáp lại sự chờ đợi của 4 người thầy chỉ là sự im lặng chết chóc.
Thầy Quốc ngoái lại nhìn thầy H”Nue, thầy lặng lẽ gật đầu.
Bằng một cú sút thật mạnh, cánh cửa xanh cũ kĩ lỏng lẻo chưa từng được thay mới bung ra khỏi bản lề, sập xuống, để lộ khoảng không tràn ngập một màu đen phía sau. Dưới nền đất là những thứ rác rưởi vương vãi.
“Về vị trí nào…” Thầy Đang hét rồi cúi rạp người xuống sát đất, hai bàn tay giơ hướng lên trời như con chiên đi cầu nguyện.
Ba người còn lại đu một chân lên lưng thầy, tay vươn dài ra tạo dáng Phật Thiên Thủ Thiên Nhãn, lẩm nhẩm kinh chú. 6 cánh tay của 3 người đều cầm những lá bùa đang cháy rực rỡ.
Từ trong không gian vừa hé mở của cánh cửa, một bóng dáng kinh hồn dần hiện ra. Đó là một con nữ quỷ với thân thể đói khát, cả người đen cháy một màu, mặt mũi không thể nhìn rõ nữa.
Nó định lao bổ tới 4 người thầy đang đứng trước mặt nhưng bị cản lại bởi sức nóng của những lá bùa. Nó gào lên thê thiết, giơ hai tay lên trời như đang kêu gọi sức mạnh nào đó, thế rồi chỉ bằng một hơi thở, nó hét lên tiếng kêu chói gắt, rồi từ đâu đó thốc lên cơn gió mạnh như vũ bão, hướng về phía những người thầy. Chân tay họ run lên, những lá bùa dần như tắt lụi. Cơn gió mạnh tới mức những đồ đạc trong các căn hộ trống còn đổ vỡ, tạo nên tiếng kêu loảng xoảng.
Trước khi bùa tắt, 3 người thầy nhảy xuống khỏi lưng thầy Đang, phá khỏi thế đang tạo, đồng thời liên tục rút bùa ra thổi về phía con Quỷ. Thầy Đang nhổm dậy, khua tay tạo một tấm khiên chắn mạnh hơn cho những người khác rồi cũng cứ thể lùi dần và chạy đi.
Thầy Đang vừa chạy khỏi lối ra cầu thang, thầy Quốc đã nhanh chóng dùng dao khứa vào lòng bàn tay, máu chảy ra tong tỏng, rồi vẽ máu lên một lá bùa vàng màu lớn, dán lên tường, miệng lẩm bẩm: “Xin lỗi mọi người nhé…”. Đó là lá bùa giam giữ tạm thời.
4 người thất thểu đi xuống tầng dưới. Họ không nhận ra mọi bước đi của họ, những giọt máu tươi đang nhỏ xuống.
“Thầy Đang,…miệng thầy…”, đồng thời cô rút ra trong túi xách nhỏ mẩu giấy ăn đưa cho thầy.
“Ừ, tôi biết rồi…Cô cũng đang chảy máu mũi đấy”. Thầy Đang đón lấy mẩu khăn giấy của cô Trâm rồi chấm vào khóe miệng.
“Thật đau đớn quá…không ngờ khi đối đầu trực diện nó lại mạnh đến như vậy…”. Cô Trâm lẩm bẩm.
“Chúng ta đều bị tổn thương ngược vào trong rồi. Tối nay phải luyện lại thuần khí với nhau…” Thầy H”Nue đấm ngực nhè nhẹ, hít lên từng cơn.
Thầy Quốc vẫn trầm ngâm nãy giờ, lúc này mới cất tiếng. Từ một bên tai của thầy, một dòng máu tươi đang chảy xuống.
“Mọi người có nhìn thấy không?”
“Thấy gì cơ?” Thầy Đang hỏi
“Vong nữ ở nhà vệ sinh ấy…Cô ta giơ 3 ngón tay với tôi, vẻ khẩn thiết lắm!”
“Quả thực lúc ấy cấp bách quá nên tôi cũng chẳng kịp nhìn nữa…” Cô Trâm ca thán.
“Liệu vong nữ ấy ám chỉ gì nhỉ?”
“Chắc không có gì đâu…”
4 người gặp bà Xoan đang trực chờ ở dưới sân, bà thấy 4 người thầy ra khỏi khu tập thể thì vội vã chạy lại gần hỏi han. Thầy Quốc lắc đầu bất lực làm bà Xoan buồn so.
“Trên tầng 4 nhà chị, có người nữ nào từng mất không…?”
“Dạ…mới mấy tháng trước có cô bé từng ngạt nước mất ở đó…”
“Cô ta giơ 3 ngón tay với tôi có nghĩa gì nhỉ? Liệu chị có biết không?”
“Thầy nhìn thấy con bé cơ ạ? Chắc không có gì đâu, tên nó là Ba mà, có khi nó ám chỉ tên nó thôi thầy ạ. Con bé ấy khi còn sống bị chất độc màu da cam, ngây ngây dại dại có biết gì đâu, khổ thân…”
Ông Quốc cau mày băn khoăn suy nghĩ. Ông cảm tưởng như việc này không chỉ có ý nghĩa như vậy.
(còn tiếp)