TẬP THỂ 09/10 - Chương 17: Kết giới
Thầy dặn dò rất kỹ lưỡng: Tốt nhất nên sử dụng gương bát quái bằng đồng thau, vị trí bát quái phải đặt đúng. Hình vẽ hai con mắt âm dương có thể là các màu đen- đỏ; trắng- đen, tượng trưng cho Âm-Dương, nhưng Dương phải là bên trái, Âm bên phải, Dương hướng lên trên, Âm hướng xuống dưới, đặt ngược lại cũng là sai. Đồ hình bát quái trên gương cũng phải đúng thứ tự, nhìn từ trong tâm ra: Càn tam liên, Khôn lục đoạn, Đoài thượng khuyết, Tốn hạ đoạn, Cấn phúc uyển, Chấn ngưỡng bồn, Ly trung hư, Khảm trung mãn. Nghĩa là xét về hình vẽ, các quẻ: Càn 3 vạch liền, Khôn 3 vạch đứt 9 thành 6 đoạn, Đoài đứt trên, Tốn đứt dưới, Cấn như bát úp, Chấn như chiếc bát ngửa, Ly giữa rỗng, Khảm giữa đầy. Quẻ Càn ở vị trí 12h, quẻ Khôn ở vị trí 6h. Gương Bát Quái theo phái Tiên Thiên: theo thứ tự từ trên cùng, theo chiều kim đồng hồ: Càn, Tốn, Khảm, Cấn, Khôn, Chấn, Ly, Đoài. Gương cũng có hai loại gương lồi, gương lõm. Gương lõm dùng để thu hút những năng lượng tốt ở phía xa căn hộ, giúp cân bằng sắc khí trong nhà, còn gương lồi để cản những năng lượng xấu, tà khí, đại sát khí xâm nhập. Vì vậy, nhất định phải mua gương cầu lồi.
Thầy chỉ cho bà Xoan một chiếc gương bát quái đúng trên tầng 3, rồi nhắc nhở mọi người mua theo. Bên cạnh đó, thầy cũng dặn để yên tâm hơn, mỗi nhà mua 1 ít hoa mào gà đỏ rực về, đặt ở 4 chân giường ngủ, mỗi chậu cắm 1-3 bông, phải là số lẻ. Như vậy thì sẽ ngăn cản được khả năng âm khí lấn sang dương khí trong giấc ngủ.
Bà Xoan cũng vận động mọi người làm theo lời thầy, nhưng người tin, người không. Trong mấy đêm liền, những chiếc gương bát quái vàng đồng lần lượt được treo lên trước cửa một số hộ gia đình. Bà Xoan cũng mua 4 chậu hoa mào gà đỏ tươi trên tít chợ hoa về, đặt ở 4 chân giường. Đó là một loại hoa hiếm, không phải dễ gì mà tìm mua được. Bà phải vào tận vườn xin người ta cắt rồi gói đem về. Chồng bà thấy thế, chỉ cười cười, rồi bảo bà bị dở hơi đến nơi rồi.
Được vài hôm thì cái Duyên, con gái cả bà Xoan đỡ bệnh hẳn, còn những gia đình không tin theo thì bệnh tróc da ngày một nặng. Thấy gia đình bà Xoan như thế, họ mới cuống cuồng làm theo.
Gần hai tuần trôi qua, không khí trong khu tập thể dường như dần bình yên trở lại, thế nhưng đó chỉ là vỏ bọc.Bên trong bầu không khí oi ả, ngột ngạt, vẫn có điều gì đó nặng như đá tảng đè lên lồng ngực của những cư dân của khu tập thể 09/10. Trên bầu trời, những đám mây đen bắt đầu kéo đến, báo hiệu một trận giông bão sắp xảy ra.
Ngoài trời ì ầm sấm chớp, bà Xoan đang ngồi trong nhà xem tivi thì giật nảy cả mình vì cánh cửa nhà đột ngột mở ra. Khuôn mặt bà Lê xuất hiện ở ngưỡng cửa đầy vẻ thất thần, lao đao trước ánh sáng chớp tắt bên ngoài hành lang.
Bà Lê níu tay bà Xoan, giọng hốt hoảng: “Xoan…Xoan ơi…giúp chị với…con Nguyên..con Nguyên nó làm sao rồi ấy…”. Nguyên là đứa con gái út của bà Xoan. Hiện giờ cả ba cô con gái đều về nhà mẹ đẻ ở. Cô chị li dị chồng vì không thể sinh con, cô thứ hai thì chồng mất, gia cảnh đầy bất hạnh.
“Sao là sao ạ?”
Bà Xoan luýnh quýnh theo bà Lê qua căn hộ nhỏ gần nhà vệ sinh chung. Khi bước vào nhà, bà Xoan đã nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ cùng đồ đạc đổ vỡ loảng xoảng. Hai người chị của Nguyên đang chật vật khổ sở ghìm cô bé xuống giường. Cô bé năm nay cũng tầm tuổi cái Giang con bà.
“Con ơi..con! Bình tĩnh lại đi…” Bà Lê nói với Nguyên nhưng có vẻ chẳng chữ nào lọt vào tai cô bé.
“Thôi mẹ đi ra đi..kệ nó…Để yên nó một lúc xem sao” Người chị cả đành buông tay bất lực. Bốn người lùi ra phía phòng khách, để mặc cô bé Nguyên đập phá đồ đạc bên trong.
“Mẹ với cô ngồi nói chuyện, để cháu đi pha nước..” Cô chị cả lui vào trong bếp.
“Con cho con bé con ngủ nhé. Chào bác ạ…” Cô thứ hai nói.
Bà Xoan gật gật rồi ngồi xuống chiếc ghế phòng khách.
“Tự dưng nó như thế từ hôm qua em ạ…” Bà Lê thở dài thườn thượt.
“Cứ ngồi im, không nói năng gì, mặt mày ngơ ngẩn, bần thần, ai động vào người thì cứ gào thét lên rồi cắn xé, đôi lúc cứ nổi điên lên đập phá đồ đạc như thế…Cứ tưởng nó gặp chuyện gì buồn cần tĩnh tâm, nên chị cứ để nó thế. Vốn dĩ tính tình thường ngày của con bé cũng hiền lành ít nói…Ai ngờ tự nhiên là thành ra thế này, nói ra thì xấu hổ lắm, nhưng chị cũng hết cách với nó mới qua tìm cô..Giờ thì phải làm thế nào…”
“Hay cứ tạm trói con bé vào vậy? Rồi thử đưa nó đến viện…”
“Phải làm thế thật à…Từ hồi mấy đứa về lại nhà, chị đã chẳng có mặt mũi nào nhìn hàng xóm láng giềng nữa rồi…Giờ lại đến nó nữa.” Bà Lê thở dài, mặt mũi trông càng thêm phần sầu não, hốc hác. Bà Xoan cũng động lòng thương cảm, xoa lưng bà Lê.
“Đúng là không biết phải gánh cái nghiệp gì nữa…Tự dưng nó lại phát điên lên thế này.”
“Thế chị có làm theo lời thầy dặn chưa?”
“Tôi có rồi. Nhưng cứ đặt hoa dưới giường con Nguyên là nó đập hết. Hôm qua nó vừa đập xong đấy…”
Bất chợt tiếng chuông điện thoại reo lên vào lúc 10 giờ tối, gián đoạn cuộc nói chuyện của hai người.
Cô chị cả mau mắn chạy từ ngoài bếp ra nhấc điện thoại lên nghe. Cuộc nói chuyện rất ngắn, kết thúc trong chưa đầy 1 phút.
Cô con gái quay mặt ra nói với mẹ với bộ mặt hoảng hốt: “Mẹ ơi! Bên bác Tấn vừa báo, chú Tài bị giật điện mất rồi…”
Bà Lê run rẩy đặt cốc trà xuống bàn rồi đứng lên, đôi mắt đảo qua đảo lại như đang không biết nên làm gì.
“Sao..sao nữa thế hả chị…”
“Chú Tài bên nội, em trai của chồng tôi…Mất nữa rồi…”
“Lại nữa sao chị…trời ơi! Từ lần trước đã cúng kiếng gì chưa??”
“Rồi…Bên nội nhà chị mời thầy về rồi, làm lễ nhốt trùng trên chùa nào đó. Tưởng xong xuôi, êm êm 1 tháng nay, lại…Thôi, chắc chị phải qua nhà chú ấy bây giờ…Khổ ghê lắm, chú ấy cũng hiền lành, chịu khó, nhà thì nghèo, còn hai đứa con nhỏ….”
“Để con đi với mẹ…”. Cô chị cả nói rồi định vào phòng thay quần áo.
“Thôi..thôi ở nhà trông chừng con Nguyên cho mẹ…”
“Trời tối thế này…mẹ đi con không yên tâm!”
“Mẹ nhờ chú Can xe ôm đưa đi. Thế nhé!”
Bà Xoan chào, bước ra khỏi nhà bà Lê, để không gian cho gia đình họ: “Chị, cần gì giúp cứ gọi em nhé!”
Lòng bà Xoan như có lửa đốt, chỉ mong thầy pháp có thể về kịp thời trước khi mọi chuyện đi quá xa. Bà Xoan biết rằng vẫn chưa thể kết thúc cơn ác mộng này.
2 ngày hôm sau, trời mưa như trút nước, có 4 bóng người mặc áo mưa xanh, tiến vào sân khu tập thể.
Nhóm người đó đứng yên trước tòa nhà C6, mặc cho màn mưa đang đè nặng từng hạt từng hạt lên vai.
Một người nói:
“Trên đó có kết giới à? Bảo sao người mất ở đấy cứ lảng vảng không đi được.”
“Ừm…Hôm trước tôi phải dùng túi Sớ mở cổng cho các vong linh đi, nhưng lên tầng 4 thì dính bùa Kiến Phong Tử Huyệt, bước vào sẽ bị xâm nhập tử huyệt tứ chi…Hôm đó may mà tôi mang theo nước thánh dùng để phong ấn, không thì cũng…”
“Giờ phải phá kết giới trước!”
“Nhưng mưa thế này, e là không thuận..”
“Mưa còn dai dẳng vài ngày nữa, đợi thêm chắc chắn sẽ không kịp…”
“Vậy trong chiều nay, tìm người thợ phá dỡ đi vậy…”
Chiều hôm đó, trong màn mưa lúc mau lúc tạnh, 4 người thợ nề được mời đến, cùng 4 người thầy- 3 nam 1 nữ ấy, đứng ở 4 góc của tòa nhà.
Người thợ chính xách đồ nghề máy móc, nói lớn: “Các thầy có chắc là không sao không thế? Mưa gió thế này, dụng cụ của chúng tôi cũng có khả năng chập mất, mà liệu có động chạm tới…”
Người thầy ở bên cạnh phủi tay: “Yên tâm đi, người phá là chúng tôi, các anh chỉ cần làm theo chỉ dẫn của chúng tôi là được, không đụng chạm gì hết, nhanh thôi, rồi phải lấp lại luôn…”
“Tạnh mưa mới lấp được thầy ạ..”
“Ừ! Sắp đến giờ rồi, bắt đầu được chưa?”. Người thầy đó gọi với ra góc tòa nhà bên cạnh và nhận được cái gật đầu xác nhận của người kia.
Bằng một động tác đồng loạt, 4 người thầy giơ tay lên trời, vừa lúc sấm đánh Đoàng 1 tiếng lớn. Hai bàn tay của mỗi người chạm thành hình ấn vuông, chiếu xuống góc đất, miệng lẩm nhẩm chung một bài kinh.
Thầy pháp ra hiệu cho những người thợ bắt đầu đào sâu xuống mặt đất 5m. Tiếng máy nổ ầm ầm hòa chung với tiếng mưa ậm ạch, mất gần nửa tiếng đồng hồ mới tạo được một miệng lỗ bán kính 5cm. Các thầy đeo găng tay cao su, đưa tay xuống chiếc lỗ và lần lượt lấy lên thứ gì đó màu nâu nâu bằng vải.
“Tìm thấy rồi!” Một người hét lên xác nhận.
Người thầy khéo léo phủi bớt bụi đất và bê tông trên chiếc túi vải, mới thấy lộ ra chiếc túi thêu tay bằng gấm, ở trên có vài chữ Trung Quốc thêu chỉ vàng. Mở chiếc túi ra, bên trong có chứa một lá bùa vàng, vài chiếc đinh đã gỉ, cong cả lại và mảnh bông thấm máu.
“May quá…Yểm chưa cao tay nên chưa ăn vào móng…bùa Lỗ ban cổ..”
“À…ra là nó. Trong giới thợ chúng tôi cũng có lời đồn về loại bùa này, nhưng từ khi làm nghề đến giờ tôi chưa từng nhìn thấy nó lần nào. Chắc là đội thợ xây tòa nhà này yểm ư?”
“Không phải…không phải đội thợ đâu. Bùa yểm 4 góc viền móng, chứng tỏ là không được yểm chính thống mà chỉ là tranh thủ thời gian. Chúng tôi biết là ai. Đến giờ cũng phá gần xong, giờ chỉ yểm lại rồi hóa đi là được…”.
Cơn mưa đã ngớt bớt đi nhưng vẫn chưa tạnh. 4 người thầy rút bút lông lớn, chấm mực đen, khó nhọc viết những chữ Hán lên góc tường vừa phá bùa, tên của Tứ tượng: Mạnh Chương- Lăng Quang – Giám Binh – Chấp Minh, tượng trưng cho (Mộc – Hỏa – Kim- Thủy). Những chữ viết dần nhòe đi trong làn nước mưa, nhưng không trôi đi hẳn mà vẫn bám trụ ở trên tường.
4 người gặp nhau ở cầu thang dẫn lên tầng. Một người nói: “Còn thiếu Thổ ( Hoàng Lân) nữa mới phá hẳn được!”
“Khó lắm…Cần phải ấn vào trung tâm tòa nhà này, mà giờ là căn nhà của người ta, đâu dễ mà xin vào được. Thôi, trước hết cũng làm suy yếu bùa phong ấn tòa nhà này rồi, giờ giải quyết vào việc chính thôi.”
4 người thầy bình thản bước vào phía trong cầu thang tối, cởi bỏ áo mưa, đổ trong túi ra 1 ít than vào chiếc xô sắt trong kho, rồi nhóm lửa, hóa đống túi vải vừa đào được. 4 thầy đứng quanh chiếc xô trong ánh lửa bập bùng, chụm tay nhắm mắt tụng chú cho ánh lửa thêm uy lực diệt bùa. Từng đợt, từng đợt lửa bùng lên như lửa gò hàn, liếm dần chiếc túi vải trong ánh lửa xanh leo lét ma quái.
Khi mọi thứ chỉ còn là tro tàn, một người nhanh nhẹn dốc tro vào trong 1 chiếc túi vải, nhét vào ngực áo.
Từng người từng người lần lượt bước lên cầu thang nhẹ nhàng, lên tầng 4. Người thầy vừa cất túi tro bước vào trước. Đúng như những gì đã từng xảy ra, một cơn gió lạ thốc tới làm những cảnh vật trên hành lang chao đảo, người thầy bình tĩnh rút túi tro, xổ tung ra rồi giương 5 ngón tay về phía trước, từng đường gân tay nổi lên.
Cơn gió tan biến nhanh chóng như lúc xuất hiện, chỉ còn những tàn tro rải khắp mặt đất. 4 người thầy phủi vai áo khỏi đám tro tàn rồi tiến tới gõ cửa nhà bà Xoan.
Bà Xoan ra mở cửa, nhận ra người thầy pháp đã từng giúp mình thì mừng rỡ ra mặt, mời mọi người vào nhà ngồi.
“Đây là thầy Đang, thầy H”Nue và cô Trâm, là những người thầy pháp tôi mời về đây trợ giúp.” Thầy pháp giới thiệu mọi người với bà Xoan.
Bà Xoan mời các thầy, cô uống nước, kể những sự kiện xảy ra ở khu nhà trong 2 tuần thầy vắng mặt. Về chuyện nhà bà Lê, thầy Đang nói:
“Nhà cô đó, đắc tội với Thi Quỷ, nên bị nó hành cho đấy. Không giải quyết nhanh, nam nhân nhà đó, ra đi hết, từng người một.”
“Đắc tội ư?” Bà Xoan cau mày, ánh mắt rất mông lung như đang nghĩ ngợi điều gì đó.
“Thôi bây giờ chúng tôi cần sự trợ giúp của chị. Mấy ngày tới, chị có thể nói với mọi người trên tầng 4 này tạm lánh đâu đó 1 thời gian không? Chúng tôi giải quyết xong thì có thể trở lại. Còn ở lại thì rất nguy hiểm…”
“Thêm vào đó…” Cô Trâm nói: “Chị có thể kể cho chúng tôi nghe về người sống sau cánh cửa xanh cuối hành lang kia không?”
(còn tiếp)