Tào Tặc - Chương 724: Kiêu hùng mạt lộ
Có lẽ hôm nay ông sẽ chết ở chỗ này.
Tả thị ở thành đô là một cường hào lâu đời. Nghe nói thời Cao Tổ chưa định thiên hạ, còn thai nghén Hán Trung thì Tả thị đã cắm rễ ở Thành Đô. Thoáng một cái trải qua mấy trăm năm, mặc dù Tả thị đã xuống dốc nhưng thực lực thì vẫn còn.
Sau khi Lưu Bị đến Tây Xuyên thì thái độ gia chủ của Tả thị làTả Hầu vẫn rất mập mờ, không thể hiện rõ là ủng hộ Lưu Bị, cũng không tỏ thái độ phản đối. Thậm chí khi Lưu Bị chiếm lĩnh Thành Đô thì Tả Hầu cũng không hề có một thái độ rõ ràng nào. Đương nhiên, vì Tả Hầu là một cường hào thế gia nên Lưu Bị cũng không dám có thái độ quá mức cứng rắn. Ông đối đãi với Tả thị phần lớn là lôi kéo mời chào là chính.
Không có ông thì Tả thị không cầm nổi ngành muối ở Tây Xuyên trong tay.
Cho dù là kinh tế của Tây Xuyên hỗn loạn thì vẫn không ảnh hưởng lớn đến Tả thị. Trong tay nắm mười mấy hồ chứa nước làm muối, đủ để Tả thị đứng vững ở thế bất bại. Từ khi theo Lưu Yên nhập Tây Xuyên khai thủy, trải qua hai mươi năm phong ba, Tả Hầu đã hùng cứ ở Thành Đô.
Lưu Bị không dám cứng rắn với Tả thị, chỉ có thể dùng thủ đoạn dụ dỗ.
Nhưng rồi không ngờ rằng, cuối cùng Tả thị ra tay đã khiến đại kế của Lưu Bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Lưu Bị lên ngựa, vừa mới lao ra phủ thì thấy Trương Phi cả người đẫm máu từ xa chạy vội lại.
Bát xà mâu nồng đượm mùi máu tươi.
Giáp trụ cả người loang lổ rách nát, nhìn qua vô cùng thảm hại.
– Ca ca, chạy đi!
– Dực Đức, tình hình thế nào?
– Cổng bắc đã mất rồi. Tả thị liên hợp với sáu đại cường hào ở Thành Đô, tập hợp hơn năm nghìn người, cấu kết cùng với. Đại tướng của Tào quân có Trương Cáp, Điển Mãn, Hứa Nghi đã chiếm lĩnh cổng bắc. Ngô Ý đang dẫn người chống cự nhưng lòng quân đã loạn, khó duy trì lâu dài được. Bây giờ cửa nam ở do Lã Cát trấn thủ. Huynh trưởng mau cùng ta phá vòng vây.
– Trời ơi!
Lưu Bị ngửa mặt lên trời thở dài.
Nhưng bây giờ không cho phép ông do dự nữa, thậm chí không kịp mang theo người nhà, phải cùng đi với Trương Phi chạy ra cửa nam Thành Đô. Lúc này Thành Đô đã đại loạn, bại quân ở khắp nơi. Lúc này quân lính đã không thể khống chế được nữa, có nhiều kẻ giết người vô tội lung tung, tranh giành lấy tài sản, náo loạn dân chúng, lửa cháy ngút trời. Lưu Bị không thể lo lắng cho những chuyện này, chỉ biết cùng Trương Phi liều chết phá vòng vây ra hướng cửa nam.
Dọc trên đường đi, người chết vô số.
Khi đến cửa nam thì cửa nam cũng đang đại loạn.
Cũng may là lúc này Lã Cát có thể ổn định cục diện. Y nhìn thấy Lưu Bị thì la lớn:
– Chủ công, Thành Đô đã không thể thủ vững. Nghiêm Nhan lão nhân đã dẫn binh gần đến cửa nam rồi. Nếu không phá vòng vây thì e rằng khó thoát thân.
– Phá vòng vây! Phá vòng vây!
Lúc này Lưu Bị không nghĩ ra cuối cùng phải đi về nơi nào, chỉ có thể dựa vào bản năng, hoảng loạn mà đi.
Làm sao mà Tả thị lại đột nhiên tạo phản?
Lưu Bị tự thấy mình đối đãi Tả thị không tệ, không hiểu vì sao Tả Hầu lại như thế.
Tuy nhiên thực tế không cho phép hắn suy xét nhiều. Ba người Lưu Bị, Trương Phi, Lã Cát thừa lúc trời tối lao ra Thành Đô.
Bóng tối nặng nề, xa xa tiếng ồn ào náo động ở Thành Đô vọng lại phía sau.
Lưu Bị đột nhiên ghìm ngựa:
– Dực Đức, chúng ta xem nên đi về nơi nào?
Lúc này ông đã rối loạn, không biết phải làm thế nào.
Vốn tưởng rằng ở Thành Đô sẽ là một bắt đầu mới. Không ngờ là ở Thành Đô lại biến thành ngày diệt vong.
Nghiêm Nhan phá được Việt Tây khiến cho Nam Trung thần phục.
Muốn quay về thì cũng không được nữa. Mạnh Hoạch và ba mươi sáu động đại vương gần như đã bị diệt toàn quân. Tuy rằng Nam Trung trù phú như không thể sử dụng binh được. Trở về Nam Trung cũng đồng nghĩa với đi chết. Lưu Bị nhất định sẽ không tới đó.
– Thiên hạ to lớn như vậy lại không có chỗ cho chúng ta dung thân sao?
– Ca ca đừng vội nổi giận. Chúng ta đi Thục Quận ở Chúc Quốc.
– Hả?
– Chẳng lẽ ca ca đã quên ở Thục Quận Chúc Quốc có một đạo binh mã của ta. Chúng ta hãy đến đó trước, đợi sau khi ổn định trận tuyến thì lại lập mưu đồ tiếp. Đến lúc đó ta nguyện lãnh ba nghìn binh mã, đoạt lại Thành Đô vì ca ca, chém hết bọn tiểu nhân.
Thục Quận Chúc Quốc?
Dường như cũng chỉ có nơi này để đi.
Lưu Bị nghĩ đến đây thì gật đầu, phấn chấn tinh thần cùng đám người Trương Phi gấp rút lên đường trong đêm tối.
Trời tờ mờ sáng.
Thành Đô đã không thấy bóng dáng.
Phía trước mặt, qua con sông trước mặt là Giang Nguyên.
Qua Giang Nguyên là có thể thẳng đến Lâm Cung, nói không chừng có thể nghỉ ngơi một chút.
Tâm trạng Lưu Bị đang khẩn trương đã bình tĩnh lại. Nhưng khi vừa thả lỏng thì từ bên trong sâu thẳm lại bật lên tiếng khóc.
Thành Đô không còn!
Vợ con đều cũng không.
Ông hoảng sợ như chó chết chủ. Lần này đã khắc họa chính xác con người của ông.
Bao năm gây dựng cơ nghiệp, lúc này chỉ còn lại có hai người Trương Phi và Lã Cát. Sao ông không cảm thấy bi thương chứ?
Đúng lúc này thì chợt nghe thấy một tiếng trống trận ầm ầm vang lên.
– Dục Đức, là nơi nào nổi trống vậy?
Lưu Bị ngừng đau thương, đưa mắt nhìn.
Ông thấy ở khúc sông phía trước có một đạo nhân mã. Tên đại tướng cầm đầu đầu đội tam xoa tử kim ánh lên màu vàng, thân mặc bảo giáp Đường Nghê, lưng thắt sư man đai ngọc, người khoác chiến bào gấm in hoa nguyệt sắc, dưới cưỡi Sư Hổ Thú, tay cầm Phương Thiên Họa Kích.
Phía sau hắn có hai viên đại tướng.
Một người thân cao gần một trượng, cao lớn vạm vỡ, tay cầm một cây chông sắt cái vồ, xích phát hoàn nhãn, chính là Sa Ma Kha. Còn người kia là một viên tiểu tướng, cưỡi ngựa Ô Truy, tay cầm Bàn Long Kim Thương. Có tám trăm Phi Đà Binh dàn trận ở phía sau ba người.
– Tào Bằng!
Lưu Bị thất kinh, vội nắm chặt đại kiếm trong tay.
Tào Bằng ngồi trên ngựa khẽ mỉm cười, trầm giọng:
– Huyền Đức Công, Bằng đợi Huyền Đức Công ở đây đã lâu rồi.
Trong lúc nhất thời, Lưu Bị có chút hoảng hốt.
Tên thiếu niên năm đó một đao chém vỡ cửa doanh trại của ông, bây giờ lại muốn đoạt lấy tính mạng của ông.
Nhiều năm tâm huyết gần như bị hủy trong tay Tào Bằng.
Lưu Bị cắn chặt răng, định xông lên thì nghe Trương Phi hét một tiếng lớn:
– Tử Thiện, mang đại vương đi. Mỗ gia tử chiến yểm hộ.
Lời còn chưa dứt thì gã đã thúc ngựa phóng tới hướng Tào Bằng.
Tào Bằng ngồi yên không sợ chút nào.
Sa Ma Kha bước đi như bay, kéo theo chông sắt, phóng tới đón Trương Phi. Mắt thấy chiến mã kia phóng vào một chỗ, Sa Ma Kha đột nhiên hét lớn một tiếng, dậm chân bay lên trời. Chông sắt mà y kéo theo phóng tới đập xuống hướng Trương Phi. Trương Phi ở trên ngựa nâng Xà Mâu đỡ, nghe “đang” một tiếng”. Con chiến mã đang cưỡi hí lên từng tiếng thảm thiết, liên tục lui về phía sau. Còn hai cánh tay của Trương Phi cũng run lên.
Tên mọi rợ này có khí lực thật lớn.
Sa Ma Kha cũng không hề suy suyển chút nào. Sau khi hai chân chạm đất, hắn lui vài chục bước rồi đặt mông ngồi xuống đất.
Trương Phi vừa thấy thì không nói nhiều, thúc ngựa xông tới.
Viên tiểu tướng phía sau Tào Bằng xoắn thương, phóng ngựa ngăn Trương Phi lại.
Viên tiểu tướng này chính là Tôn Thiệu!
Kim thương trong tay y vung bay tới tấp, ảo hóa ra vạn đóa lê hoa, thương ảnh dữ dội. Trương Phi có chút bấn loạn, nâng xà mâu chiến đấu với Tôn Thiệu tại một chỗ. Hai người giao chiến hơn mười hiệp thì Tôn Thiệu dần dần không thể chống đỡ được.
Dù sao thì kinh nghiệm chiến đấu của Trương Phi cũng phong phú hơn. Sau lúc đầu bối rối thì y đã nhanh chóng ổn định tinh thần.
Lúc này, Lưu Bị và Lã Cát được Bạch Mao binh liều chết bảo vệ chặt chẽ. Mấy lần Tào Bằng muốn tiến lên nhưng lại bị những binh sĩ Bạch Mạo Binh dũng mãnh không sợ chết này ngăn cản. Thấy Lưu Bị đã chạy xa, Tào Bằng vô cùng giận dữ.
– Sa Sa, Bá Văn, hai ngươi truy kích kẻ địch. Tam tướng quân cứ giao cho ta.
Vừa nói thì Sư Hổ Thú hí lên một tiếng, Tào Bằng như một tia chớp đánh về phía Trương Phi. Trương Phi chống lại sự liên kết của hai người Sa Ma Kha và Tôn Thiệu, bất phân thắng bại. Vậy mà khi Tào Bằng đột nhiên đánh tới lại khiến y tinh thần bấn loạn.
Sa Ma Kha và Tôn Thiệu lách mình lui ra. Tào Bằng tiến tới trước mặt Trương Phi.
Họa Can Kích xé gió bổ tới. Trương Phi nâng xà mâu lên đỡ thì đã thấy Họa Can Kích áp sát vào xà mâu, đột nhiên thấy tay run lên, suýt nữa Họa Can Kích chém vào cánh tay của Trương Phi. Trương Phi sợ tới mức chảy mồ hôi nhỏ giọt, thúc ngựa né tránh. Trong lòng y cảm thấy thầm kinh hãi “Tào Bằng này quả thật là một mãnh tướng dưới trướng của ”.
– Tam tướng quân, mười năm trước ta từng đánh nhau với ông một trận. Lúc ấy ta mượn quỷ kế nên mới thắng ông một trận.
Tiếng nói của Tào Bằng trầm lạnh vọng vào tai Trương Phi. Trương Phi cũng không mở miệng, chỉ cúi đầu vung xà mâu, liều mạng chém giết. Tào Bằng ngồi ngay ngắn trên Sư Hổ Thú, nhìn điềm nhiên như không thèm để ý, trái một kích, phải một kích, gạt hết tất cả cơn mưa tấn công như mưa rền gió dữ của Trương Phi.
– Lúc đó ta từng lập lời thề, cuối cùng sẽ có một ngày đường đường chính chính đánh một trận với ông.
Tuy nhiên bây giờ ta mới biết được cái gọi là “công bằng” căn bản không tồn tại. Năm đó ta còn nhỏ tuổi, còn tam tướng quân thì lại ở đỉnh cao. Còn bây giờ ta đang ở đỉnh cao thì tam tướng quân đã già rồi. Điều này khiến ta nghĩ tới một câu tục ngữ: “Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây”. Tình hình hiện tại đã khác, chẳng lẽ tam tướng quân vẫn còn ngoan cố chống cự lại?
Trương Phi biết Tào Bằng đang nói gì.
Nhưng trong trường hợp này, trời sinh y tính bướng bỉnh nên y không thể cúi đầu được.
– Tiểu tặc, đừng vội nhiều lời. Ta và ngươi hôm nay không chết thì không ngừng.
Khi nói chuyện, Trương Phi vung xà mâu càng quyết liệt.
Tào Bằng biến sắc, lớn tiếng quát:
– Vậy như tam tướng quân mong muốn.
Chiêu thức của Họa Can Kích lúc trước còn chậm rãi, bây giờ đột nhiên trở nên vô cùng dũng mãnh điên cuồng, tựa như một ngọn lửa cháy bừng hung ác. Lúc đầu Trương Phi còn có thể ngăn cản được, nhưng sau đó hơn ba mươi hiệp thì phải thở hồng hộc.
Đúng như lời Tào Bằng nói: “hắn đã già rồi!”
Hai ngựa cuồng lên. Tào Bằng thấy phản ứng của Trương Phi không còn minh mẫn thì đột nhiên rút ra một thanh kiếm treo trên lưng ngựa. Ánh kiếm lóe lên, hai người áp sát nhau. Khi Tào Bằng kìm chiến mã, cúi đầu hướng về vết đao thì đã thấy một dòng máu tươi chậm rãi chảy xuống theo vết đao, nhỏ giọt rơi xuống mặt đất.
Ở phía sau hắn, Trương Phi loạng choạng trên ngựa rồi rơi xuống mặt đất.
Áo giáp trên người gãy nát, máu trước ngực ồ ạt chảy ra nhuộm đỏ cả mặt đất.
– Giang sơn rộng lớn, ắt có người tài xuất hiện. Lẫy lừng thì ai cũng chỉ có một thời thôi. Tam tướng quân, hai mươi năm trước là thời ông rong ruổi thiên hạ. Hai mươi năm sau thì thời đại đã thay đổi rồi. Bây giờ ông sống trong nhung lụa, dù sao cũng khá hơn so với năm nào. Nhưng trong lúc ngủ mơ thì đã bị người ta chém đầu xuống rồi.
Tào Bằng thở dài xa thẳm, khoát tay ra hiệu người gom xác Trương Phi lại.
– Tiếp tục truy kích Lưu Bị, không cho hắn chạy thoát.
Lưu Bị được Lã Cát bảo vệ, hốt hoảng bỏ chạy.
Tiếng kêu ở phía sau dần biến mất. Lưu Bị ghìm ngựa quay đầu lại nhìn, nước mắt giàn giụa.
– Dực Đức chết rồi!
Tào Bằng quả thật là đáng sợ, không ngờ có thể đoán chuẩn xác đường trốn của hắn. Sớm biết người này lợi hại như vậy thì năm đó khi ở Hạ Bì, Bính Trứ và Tào Tháo phản bội thì nên đem kẻ này chém trước đi. Đáng tiếc, lúc ấy ông vẫn còn băn khoăn nhiều cho nên nuôi hổ thành họa. Bây giờ nghĩ ra thì Lưu Bị không khỏi hối hận.
– Chủ công, chỉ cần xuyên qua cánh rừng phía trước kia là sẽ có một cây cầu.
Qua cầu sẽ là Giang Nguyên. Chúng ta mau chóng đến đó để tránh có bất trắc.
Lã Cát thấy Lưu Bị có chút thất thần thì vội mở miệng khuyên bảo.
Lưu Bị mới hồi phục tinh thần lại, gật gật đầu, cầm dây cương định phóng ngựa lao đi thì nghe thấy một hồi chuông vang lên từ trong rừng. Một đạo nhân mã xuất hiện từ trong rừng, cản đường Lưu Bị lại. Dưới ánh trăng, Lưu Bị liếc mắt một cái thì nhận ra viên đại tướng cầm đầu kia, rõ ràng là Triệu Vân, vẻ mặt không hề biến sắc.
– Tử Long, ngươi muốn giết ta sao?
Triệu Vân giữ thần sắc bình tĩnh, nhưng ánh mắt nhìn Lưu Bị vô cùng phức tạp.
– Huyền Đức Công, đã lâu ngày không gặp.
Lưu Bị cười thảm nói:
– Tử Long, lúc trước ngươi quy hàng Tào Bằng, ta biết là ngươi chỉ vì bất đăc dĩ mà thôi. Hôm nay ta lâm vào tình cảnh này, thà chết trong tay Tào Bằng chứ không muốn bị ngươi giết chết để mất đi bao nhiêu tình nghĩa năm xưa.
Chuyện xảy ra ở Trường Bản pha năm xưa, làm sao Lưu Bị không biết?
Triệu Vân ở Trường Bản pha tả xung hữu đột, chém giết vô số quân Tào. Cuối cùng Tào Bằng đem người nhà ra uy hiếp Triệu Vân phải đầu hàng. Triệu Vân bất đắc dĩ mới quy hàng Tào Bằng. Từ đó về sau không còn tin tức gì.
Hướng Lãng, Hướng Điều trở về nói rằng Triệu Vân làm phản.
Lưu Bị biết rõ đó là nói dối nhưng không biết làm thế nào.
– Hai vị phu nhân có khỏe không?
Triệu Vân chần chừ một chút, buồn bã nói:
– Huyền Đức Công yên tâm, hai vị phu nhân đều mạnh khỏe.
Công tử không làm khó các vị phu nhân, đã đưa các nàng đi Tây Vực. Bây giờ nhị cữu gia buôn bán tại Nhật Lặc. Đại cữu gia ở Tây Vực bắt đầu từ con số không, cũng dần dần có khởi sắc. Đại công tử hắn… cũng tốt, cũng rất sung sướng. Hai năm trước ta cùng vợ về thăm nhà bố mẹ thì đã qua Tây Vực thăm hắn. Đại công tử đã đổi tên thành Mi Thiện, vô cùng khỏe mạnh. Tuy nhiên, từ phu nhân cho đến hai vị cữu gia đều không ai nói cho hắn biết thân phận của mình.
Đại cữu gia nói cả cuộc đời này bọn họ cũng sẽ không nói cho đại công tử biết chân tướng.
Chỉ mong rằng hắn có thể khoái khoái lạc lạc, trưởng thành ở Tây Vực, tương lai có được sự nghiệp của hắn, sẽ không cho hắn trở về Trung Nguyên.
Lưu Bị nghe được, nước mắt giàn giụa.
Lúc này đây, ông thật sự khóc, tuy nhiên có mang theo một chút niềm vui trong đó.
Lưu Bị ngồi trên ngựa chắp tay rồi đột nhiên vứt bảo kiếm trong tay xuống:
– Tử Long, hãy lấy thủ cấp của ta mà đi lĩnh công đi.
Triệu Vân xuống ngựa, đi chậm rãi.
Bàn tay cầm Long Đảm thương cũng siết chặt hơn.
Y nhìn Lưu Bị, cắn chặt răng, nhưng trước sau vẫn không thể hạ quyết định được.
Một lúc lâu sau, y đột nhiên thở dài một tiếng:
– Chủ công, đây là lần cuối cùng Vân gọi người một tiếng “chủ công”. Người hãy đi đi.
– Hả?
Triệu Vân nói:
– Sự việc năm đó chớ nên nhắc lại.
Vốn ta chỉ là một tiểu tốt được Huyền Đức Công coi trọng, vốn phải máu chảy đầu rơi. Chuyện ở Trường Bản pha năm đó, Công tử đối xử với Tử Long quá nặng. Mấy lần ta phạm vào việc, có thể là tội chết nhưng Công tử đều khoan thứ. Hôm nay ta giết Huyền Đức Công là bất nhân bất nghĩa. Nhưng ta để cho Huyền Đức Công đi cũng là bất trung. Thôi mời Huyền Đức Công hãy mau đi. Khi quay về Vân sẽ tự đi thỉnh tội với Công tử.
Dứt lời, Triệu Vân giơ đại thương lên, ra lệnh cho quân tốt tránh đường.
Lưu Bị ngẩn ra rồi chợt mừng rỡ.
Ông không kịp quay về hướng Triệu Vân nói lời cảm tạ, giục ngựa bước đi.
Lã Cát theo sát phía sau Lưu Bị, khoảnh khắc lướt qua Triệu Vân thì liếc mắt nhìn trộm Triệu Vân một cái.
Nói thật, vừa rồi gã đã tuyệt vọng, không ngờ lại tìm được đường sống trong chỗ chết.
“Đúng là thằng ngốc!
Nếu là ta, ta nhất định lấy tính mạng hắn… »
Lã Cát nghĩ đến đây thì trong lòng đột nhiên nổi lên một tia sát khí.
“Nếu như ta giết Lưu Bị thì sẽ như thế nào?”
Nhưng gã lại nghĩ, năm đó gã vứt bỏ Lã Bố, cũng chẳng khác nào là kết hạ sâu thù với Tào Bằng. Phải biết rằng, Tào Bằng và Lã thị có quan hệ chặt chẽ một nhà. Mà bây giờ Lã thị đã ra hải ngoài, đứng vững, hưng lập một quốc gia quy thuận Tào Tháo.
Cho dù bây giờ gã giết Lưu Bị, sợ là tới tay Tào Tháo sẽ không được tốt.
Thực hối hận, lúc trước đã nhìn sai…
Triệu Vân nhìn theo đám người Lưu Bị bỏ đi, thì thở dài một tiếng xa xôi.
– Bắt đầu từ hôm nay, Vân và Huyền Đức Công ân đoạn nghĩa tuyệt.
Nếu ngày sau có gặp lại chiến đấu trên chiến trường thì Vân sẽ tuyệt không nương tay nhân từ nữa. Nhưng mà, Huyền Đức Công, ông còn có cơ hội nữa sao?
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!