Tào Tặc - Chương 715: Loạn Liêu Đông
– Là ai làm sứ giả?
– Ha hả, nói đến cũng là người quen với Đại Đô Hộ, đó là đồng môn với Đại Đô Hộ, Chu Kỳ.
– Vậy thì, mời hắn tiến đến.
– Vâng!
Trương Liêu đáp lời, do dự một lát sau, đột nhiên hỏi:
– Vậy Liêu Đông Công Tôn thị, nên xử trí như thế nào?
– Trước tiên theo dõi hắn.
Tào Bằng nhắm mắt lại, trầm ngâm một lát sau nói:
– Liêu Đông lúc này vẫn rét lạnh như trước, không thích hợp khai chiến.
Một Công Tôn thị, không đáng để lo nghĩ.
Nhưng thật ra Cao Cú Lệ kia như rết trăm chân, chết mà không hết cứng mạnh. Nếu không sớm tiêu diệt, sớm muộn gì cũng trở thành một tai họa lớn.
Đại đô đốc, ta lần này tiến đến, thứ nhất là thi hành phủ binh, thứ hai là xin Đại đô đốc phát binh tiến thẳng đến Phì Như Đĩnh Tiến. Không có động tác gì quá lớn, chỉ là cảnh cáo Công Tôn thị. Đợi thời cơ chín muồi, ta mới nhổ tận gốc Công Tôn thị và Cao Cú Lệ, tuyệt đối không để lại hậu hoạn sau này.
Cái gọi là thời cơ thành thục, có nhiều phương diện nhân tố.
Ngoại trừ nhân tố thiên thời địa lợi ra, phối hợp với Lã Thị Hán Quốc cũng cực kỳ quan trọng.
Bởi vì mới đến, Tào Bằng sẽ không làm ra hành động quá mức kịch liệt.Cho nên ở vấn đề này cũng không dây dưa quá nhiều.
– Tình hình Tào Châu hiện nay như nào?
Hạ Hầu Lan nói:
– Hiện giờ toàn bộ Tào Châu rất bình thường, từ lúc Lương Thứ sử đi nhậm chức tới nay, vẫn tận sức cho ổn định thế cục, an trí di dân. Mà nay đã bắt đầu tiến hành thanh toán đối với nhân khẩu thổ địa…Lúc ta tới, Lương Thứ sử nhắn ta chuyển lời tới Công tử, bởi vì thổ địa Tào Châu rộng lớn, hơn nữa chưa bao giờ tiến hành thống kê dân số, cho nên quá trình này sẽ tương đối dài, khó tránh khỏi có chỗ không chu toàn, xin Công tử khoan dung.
Ý tứ của Lương Tập quá rõ ràng.
Y cũng biết, Tào châu sắp thi hành phủ binh.
Nhưng vấn đề là Tào châu trước đây là một địa phương một nghèo hai trắng, căn bản không có bất luận tư liệu gì để dựa vào. Một khi thi hành phủ binh, tất nhiên sẽ có rất nhiều nơi chiếu cố không chu toàn. Ví dụ như nhân viên, ví dụ như thổ địa, ví dụ như…Rất nhiều sự vụ đều phải tiến thành điều chỉnh. Ngụ ý này đó là hy vọng Tào Bằng có thể tạm hoãn tiến độ thi hành chế độ phủ binh đối với Tào Châu. Mặc dù là muốn thúc đẩy nhanh nhưng tốt nhất nên tiến hành từ từ cho thỏa đáng.
Tào Bằng cũng hiểu, gật đầu nói:
– Tử U quay về chuyển lời với hắn, nói rằng khó khăn của hắn, ta rất hiểu.
Hiện nay Tào Châu thiết lập năm quận, nhưng muốn thực hiện chu toàn chỉ sợ cần thời gian.
Ta sẽ thi hành ở hai quận Chương Thành và Bằng Thành trước, trong đó tiến hành trước với quận Bằng Thành, bảo hắn yên tâm.
Quận Bằng Thành chính là quận Bằng trước đây.
Sau khi Tào Bằng đến Nghiệp Đô dâng tấu lên Tào Tháo, xin thay quận Bằng thành quận Bằng Thành, ngụ ý bay xa vạn dặm. Vì vậy mà đã loại bỏ được ảnh hưởng của “quận Bằng” kia đồng thời cũng có thể duy trì hàm nghĩa vốn có. Tào Tháo vui vẻ nhận lời, đã thay thành quận Bằng Thành, cũng sửa quận Chương thành quận Chương Thành.
Hai quận này cũng là bộ phận của Tào Châu.
Rất nhiều thứ đã chuẩn bị đủ, cho nên việc thi hành Phủ binh cũng rất dễ dàng.
Hạ Hầu Lan vô cùng vui mừng, đứng dậy cảm tạ Tào Bằng.
– Tỷ phu, Tịnh Châu thì sao?
Cuối cùng Tào Bằng mới hỏi tới Tịnh Châu.
Đặng Tắc cười cười:
– Sắp xếp xong rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến hành.
Thật không hổ là người một nhà, phía bên Đặng Tắc nói chuyện có vẻ sảng khoái hơn nhiều. Tuy nhiên liên quan đến thời gian Đặng Tắc ở Tịnh Châu mới một năm chín tháng, lại mới nhậm chức Lương Tập, nên tính ra thời gian cũng chưa nhiều. Sau khi y nhậm chức đã lập tức tiến hành đo đạc thổ địa cùng với việc đăng ký nhân khẩu.Hơn nữa trước đó Nam Hung Nô và Cao Can xảy ra chiến tranh, rất nhiều cường hào đã chạy trốn, khiến cho Đặng Tắc thiếu nhiều lực cản, có thể thuận lợi tiến hành việc chuẩn bị. Mà tại thời điểm này, U Châu tuy rằng bảo tồn được tương đối đầy đủ nhưng trong quá trình chuẩn bị khó tránh khỏi bị kiềm chế một ít.
Trương Liêu chuẩn bị đến nay nhưng vẫn có một vài nơi chưa được chu toàn.
Liêu Đông, đó là nơi khó nhất, với sự cầm đầu Công Tôn thị với cường hào Liêu Đông, đích xác đã tạo nhiều phiền toái cho Trương Liêu. Điều này cũng khiến Trương Liêu rất đau đầu, cho nên về mặt tiến độ lại thua Tịnh Châu.
– Vậy bắt đầu tự quận Tây Hà.
Tào Bằng ngẫm nghĩ một chút, trầm giọng nói:
– Trước mắt không cần nóng lòng phải thi hành toàn diện mà hãy bắt đầu từ quận Tây Hà, từng bước mở rộng. Tỷ phu mau chóng trình tư liệu của quận Tây Hà, rồi sau đó ta ở nơi này sẽ cùng Sĩ Nguyên bắt tay vào an bài.
Sĩ Nguyên, việc này giao ngươi phụ trách.
Về phía Tào Châu thì bắt đầu thi hành ở quận Bằng Thành. Tử U ở Hà Tây nhiều năm, từng hiệp trợ Sĩ Nguyên một tay thi hành phủ binh, về nhiều mặt thì ngươi có nhiều kinh nghiệm hơn ta nhiều, hơn nữa tình hình ở Tào Châu cũng khá giống Hà Tây trước đây, Tử U cứ theo hình thức của quận Hà Tây mà tiến hành mở rộng, trong vòng ba tháng ta muốn thấy kết quả.
Bàng Thống đầu tiên là ngẩn ra, sau đó chắp tay tuân lệnh.
Tào Bằng không có thảo luận về tình huống của U Châu, bởi vì hắn biết, trong lòng Trương Liêu khẳng định đã có kế hoạch.
Sau khi thảo luận xong xuôi, Trương Liêu cáo từ nhưng vẫn nói với Tào Bằng ngay mai ở quận Trác có tổ chức thiết yên tẩy trần cho Tào Bằng.
Đặng Tắc và Hạ Hầu Lan ở lại Đô Hộ Phủ. Đặng Tắc là anh vợ của Tào Bằng, Hạ Hầu Lan xuất thân là môn hạ của Tào Bằng, cho nên cũng không có gì bất tiện.
– Văn Viễn đại ca, về phía U Châu, ta sẽ không nhúng tay quá nhiều.
Với đại tài của huynh trưởng, sợ là sớm đã có trù tình. Ở đây ta có một quyển tổ chức thành lập Phủ binh rất tâm đắc, huynh trưởng có thể cầm tham khảo. Tình huống U Châu, Tịnh Châu và Tào Châu khác với Lương Châu, huynh trưởng tốt nhất căn cứ vào tình huống cụ thể của U Châu để bố trí thống nhất. Nếu có vấn đề có thể thảo luận cùng ta.
Lần này ta đến chính là để phối hợp với huynh trưởng, xin huynh trưởng cứ mạnh tay làm.
Ánh mắt Trương Liêu phức tạp nhìn Tào Bằng.
Tào Tháo lệnh Tào Bằng ở Trác quận mở Ngũ Quân Đô Hộ Phủ, nói thật trong lòng Trương Liêu cũng không phải là thoải mái.
Dù sao y cũng là Đại Đô Đốc U Châu.
Tào Bằng ở đây chẳng phải là quyền lực của y bị tình nghi?
Giữa Trương Liêu và Tào Bằng không giống những người khác. Bọn họ là bằng hữu, nhưng càng nhiều hơn là sự gắn bó hữu nghị với Lã thị Hán quốc.
Cho dù Trương Liêu nghe theo khuyên bảo của Tào Bằng quy hàng Tào Tháo, nhưng quan hệ giữa y và Tào Bằng quan hệ cũng không phải là quá mức thân thiết.
Cho nên khi y biết Tào Bằng sắp tới vẫn cảm thấy có chút ít khúc mắc. Nhưng lời nói này của Tào Bằng khiến Trương Liêu cảm động trong lòng. Tào Bằng nói rõ ràng cho y: Ta sẽ không phân chia quyền lực của ngươi, ta chỉ là trợ thủ, tại U Châu, Trương Văn Viễn ngươi vẫn là đương gia.
Điều này khiến trong nội tâm Trương Liêu vô cùng xúc động.
Y do dự một chút, đột nhiên hạ quyết định:
– Hữu Học, ta có một chuyện muốn nhờ, chẳng biết có được không?
– Huynh trưởng cứ nói đừng ngại.
– Ta có một đứa con trai, năm nay mười tám tuổi.
Trước đây vẫn theo ta hiệu lực trong quân, có chút võ nghệ, nhưng lại quá ngang ngược kiêu ngạo. Ngươi cũng biết, ta đã bốn mươi hai tuổi, khó có thể cưng chiều mãi được, nếu cứ để thế, ta ta lo lắng no kiêu căng thành tính, gây nhiều chuyện, nhưng ta lại không đành lòng trói buộc nó, cho nên muốn nhờ Hữu Học ngươi quản giáo nó.
Tào Bằng nghe vậy trong lòng thầm kêu khổ.
Sao các ngươi cứ coi chỗ ta là trường học vậy?
Sao cứ từng người từng người đặt con mình ở chỗ ta vậy?
Trước thì có Từ Cái, sau lại có Quách Dịch hiện tại lại chạy tới con trai của Trương Liêu.
Nhưng nếu Trương Liêu đã mở miệng, Tào Bằng cũng không thể cự tuyệt.
Vì thế gật gật đầu nói:
– Nếu huynh trưởng không sợ Bằng mạnh tay với con cháu thì hãy để lệnh lang ở lại đây.
Một con cừu đã được thả, một đàn cừu cũng có thể đuổi.
Nếu ngươi đã mở miệng, ta đây cố mà làm…
Cứ như vậy, Trương Liêu cao hứng phấn chấn rời đi.
Đêm đó, Lã thị Hán quốc Chu Kỳ tiến đến gặp Tào Bằng.
Biết được Tào Bằng thường trú Trác quận, Chu Kỳ cũng vô cùng vui mừng. Hai người bàn luận mọt chút về tình huống Lã thị Hán quốc,biết hiện nay Lã thị Hán quốc cơ bản đã ổn định cục diện. Cao Thuận và Tào Tính tuy rằng đã già nhưng có Bàng Minh quật khởi, dần dần thay thế chức vụ của Cao Thuận. Về mặt chiến sự, Bàng Minh không trị binh cẩn trọng nghiêm khắc như Cao Thuận, nhưng gã dũng mãnh thiện chiến, mỗi trận chiến đều giành thắng lợi, cho nên uy vọng trong quân rất cao.
Bộc Dương Khải dần dần rời khỏi chính sự, xem trọng giáo dục.
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!