Tào Tặc - Chương 714: Loạn Liêu Đông
Đại Kiều kinh ngạc che miệng lại, kêu lên, khiến Tào Bằng không biết nên trả lời ra sao.
Mã cũng không thể nói cho Đại Kiều biết là do lão Tào kia đẩy mình lại với nàng, nếu không thì hắn đã không khó xử như này.
Sau khi vắt hết óc để suy nghĩ, cuối cùng Tào Bằng quyết định chọn cách nói như Việt Bàn.
– Vốn ta định để phu nhân ở lại, nhưng lại cảm thấy như thế không thỏa đáng.
Bá Văn nay còn nhỏ, trên đường đi cũng cần người quan tâm. Mà nay lại đi quận Trác, không biết năm tháng nào mới trở về, cho nên càng nghĩ càng thấy phu nhân đi theo là tốt hơn, cũng có thể khiến Bá Văn an tâm.
Lý do này thật quá gượng ép, nhưng thật sự Tào Bằng không tìm được lý do nào hay hơn.
Cũng may Đại Kiều phu nhân là nữ tử khá đơn thuần, tính cách dịu dàng, suy xét cũng đơn giản.
Quả thật nàng cũng không muốn xa Tôn Thiệu, dù sao Tào Bằng nói cũng đúng, Tôn Thiệu đi quận Trác, xem như có một nơi đúng đắn để đi, thân bất do kỷ, đến lúc đó muốn gặp Tôn Thiệu cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Kiều phu nhân đã quên lúc trước Tôn Thiệu đi theo Tào Bằng đến Hà Hoàng một năm, Tào Bằng cũng không để nàng đi theo.
– Nếu đã vậy, thì làm phiền quân hầu rồi.
Ra khỏi phòng, Tào Bằng vỗ vỗ trán, thở phào một hơi.
Cứ đưa đi theo rồi hãy bàn sau, về phần có thể nên duyên hay không thì vẫn phải xem duyên phận. Có duyên phận thì đương nhiên sẽ dễ dàng, nếu không có, khoảng cách quận Trác với Nghiệp Đô khá xa, Tào Tháo lúc đó muốn quản cũng quản không được.
Nhưng ngược lại Tôn Thiệu…
Tào Bằng cảm thấy cậu ta gần đây càng lúc càng tỏ ra thân thiết với mình!
***
Trong nháy mắt, ba ngày đi qua.
Tào Bằng chính thức nhận ấn tín và dây đeo triện Xa Kỵ tướng quân dân bộ khởi hành đi tới quận Trác.
Phủ Đô Hộ Ngũ Quân tại quận Trác đã thành lập xong, nghe nói Trương Liêu đã hao phí không ít tâm tư. Hết thảy phải sắp xếp xong, muốn trì hoãn cũng không được. Dù sao Phủ binh Lương Châu cũng đã bắt đầu thi hành, Phủ binh ba Châu cũng đã kiến thiết, chuẩn bị thỏa đáng. Cụ thể như tiến hành khuếch trương còn cần sau khi Tào Bằng đến quận Trác tiến hành thảo luận với Đại Đô đốc ba Châu. Đối với việc này, Bàng Thống cũng đã chuẩn bị xong xuôi. Bàng Thống rất quen thuộc với hình thức Phủ binh, mấy năm trấn thủ tại Hà Tây, có thể nói là phủ binh Hà Tây đều do một tay y tổ chức thành lập và mở rộng, đương nhiên kinh nghiệm rất nhiều.
Mà nay lại có hai người Pháp Chính, Ngô Xán hiệp trợ, có thể nói là bổ khuyết cho nhau.
Lục Tốn đề cử Ngô Xán này quả nhiên là khác thường, năng lực người này rất giỏi, lại càng giỏi về xử lý tạp vụ.
Nhưng cũng đừng xem thương năng lực này, ít nhất từ khi Ngô Xán đến đây, bất kể là Bàng Thống hay Pháp Chính đều cảm thấy áp lực giảm đi rất nhiều. Rất nhiều việc đã được Ngô Xán xử lý chu đáo. Trước kia, dưới Tào Bằng có Bộ Chất, sau đó lại có Hám Trạch, Giả Quỳ, Bàng Lâm phụ tá, sau khi đến Kinh Châu, lại có đám người Đỗ Kỳ, Tưởng Uyển xử lý một số việc vặt thông thường cho hắn.
Nhưng khi đám người Đỗ Kỳ, Tưởng Uyển đi hết, bên cạnh Tào Bằng vẫn thiếu một nhân tài xử lý tạp vụ.
Cho dù là Gia Cát Quân cũng không khiến hắn thật sự hài lòng.
Ngô Xán đến đích thật là khiến thành viên tổ chức của hắn tiến thêm một bước hoàn thiện.
Tào Tháo dẫn văn võ đại thần tiễn Tào Bằng mười dặm.
Đạp lên nắng sớm, một đoàn Tào Bằng chậm rãi rời đi khỏi Nghiệp Đô đi về hướng quận Trác.
Dọc đường đi màn trời chiếu đất.
Khó thể nói rõ đã vất vả bao nhiêu, nhưng nhân viên xe ngựa tùy tùng rất nhiều, cộng thêm số nha binh của Tào Bằng gia tăng, đích thật là có chút rườm rà.
Lần này Tào Bằng đến quận Trác đảm nhiệm Đại Đô Hộ Ngũ Quân.
Vì thế những nhân iên này cũng phải làm một sự điều chỉnh.
Bàng Thống làm Trung Lang Tướng Đô Hộ Phủ, Tham Quân, bổng lộc đến hai ngàn thạch; Pháp Chính làm Trưởng Sử Đô Hộ Phủ, Tham Quân, bổng lộc đến hai ngàn thạch.
Ngô Xán làm Chủ Bộ Đô Hộ Phủ phụ trách các hạng sự vụ.
Triệu Vân phong làm Tư mã Đô Hộ, bổng lộc đến hai ngàn thạch, thống lĩnh tám trăm Phi Đà.
Mã Tắc phong làm Giáo Úy, bổng lộc đến hai ngàn thạch, quản lý hai ngàn hai trăm Bạch Đà binh; Vương Song phong làm Giáo Úy, thống lĩnh năm trăm ám sĩ, bổng lộc đến ngàn thạch; bốn người Đặng Ngải, Tôn Thiệu, Tử Cái, Quách Dịch phong làm Duyện Chúc, theo quân nghe lệnh.
Hướng Sủng được phong làm Trung Lang Tòng Sự Đô Hộ, bổng lộc đến sáu trăm thạch, Tham Quân.
Trên cơ bản, những thành viên tổ chức này xem như đầy đủ. Mặt khác Tào Dương và Khương Duy thì lĩnh hai trăm người, phụ trách bảo hộ gia quyến. Ngoài ra còn có tôi tớ gia nhân đi theo rất nhiều, ước chừng trên ba trăm người, toàn bộ đội ngũ cộng lại gần bốn ngàn người, cực kỳ đồ sộ.
Chức quan càng cao, phô trương càng lớn.
Mặc dù Tào Bằng cũng không thích thú với điều này nhưng không thể không tuân theo quy củ.
Con thứ tư của Hàn Đức cũng tới quận Trác hội hợp với Tào Bằng, đến lúc đó có thể còn có một đội Phủ binh mã đi theo.
Tóm lại, Tào Bằng dù không muốn thế nào nhưng hắn đã lên vị trí này rồi thì không tránh khỏi phải tuân theo một số quy củ. Tào Tháo muốn đẩy mạnh Phủ binh,mục đích vô cùng rõ ràng, là ông ta muốn tiêu trừ dấu vết Hán thật, muốn ở trong quân chỉ còn lại dấu vết Tào Tháo. Cho nên, Tào Tháo rất coi trọng việc thi hành chế độ Phủ binh.
Trong vòng hai năm lập ra bốn trăm quân phủ, từ đó có thể thấy được hùng tâm tráng trí của Tào Tháo.
Theo ý của Tào Tháo nói với Tào Bằng, ông ta muốn thành lập một ngàn ba trăm tòa quân phu, mà bắt đầu thực hiện từ bốn Châu tại phương bắc. Một ngàn bốn trăm tòa quân phu, mỗi tòa quân phủ có tám trăm quân tốt, cũng đã gần trăm vạn binh mã.
Nếu thật sự có thể bố trí thỏa đáng, vậy thì Tào Tháo đã nắm chặt giang sơn Đại Hán được điều chỉnh ở trong tay.
– A Phúc, lần này lên phía bắc, trách nhiệm ngươi rất lớn, cần phải bố trí quân phủ một cách nghiêm mật, cũng phải thực thi trọn vẹn hiệu quả của phương án.
Khi cần thiết ta sẽ cho phép ngươi có quyền quyết định, có thể tự thực hiện bố trí thao diễn. Hai năm sau, ta hy vọng ba Châu ở phương bắc đã có phủ binh.
Khí sắc của Tào Tháo thật sự là không bằng trước đây.
Nhưng khí phách của ông lại càng hùng hồn hơn trước đây.
Mà sự tin cậy của ông đối với Tào Bằng càng tăng thêm, điều này cũng khiến Tào Bằng thầm cảm nhận được trách nhiệm nặng nề chưa từng có. Hắn có một cảm giác, Tào Tháo hiện nay và Tào Tháo trong lịch sử đã có thay đổi lớn. Dã tâm của ông rất rõ ràng không hề yếu đi, mà toàn bộ đều bộc lộ rành mạch ra ngoài, không chút giấu diếm.
Cũng vì sự biến hóa này mà càng khiến khí phách của Tào Tháo càng lớn hơn nữa.
Ông ta dám công khai như vậy, đồng thời lại nôn nóng mở rộng phủ binh, chỉ sợ bên trong còn có hàm nghĩa sâu sắc khác.
Ông ta thanh trừ chướng ngại con cháu!
Cũng không biết biến hóa này là tốt hay là không tốt…
Trong lòng Tào Bằng tức thì kích động, lại có chút sợ hãi.
Bởi vì hắn không rõ ràng tiền đồ của mình đến cuối cùng sẽ như thế nào.
Tào Tháo có phát sinh thay đổi chút ít thái độ đối với hắn hay không? Tuy rằng hiện tại thì chưa, nhưng tương lai…
Ai có thể nói được rõ ràng?
Thoạt nhìn hai năm đi quận Trác vẫn là một cơ hội tuyệt vời.
Nhưng việc phủ binh tốt nhất không nên nhúng tay vào quá nhiều.
Cho dù Tào Tháo nói là ký thác kỳ vọng cao, nhưng phủ như thế nào còn chưa biết. Được rồi, cho dù là hiện tại Tào Tháo ký thác kỳ vọng cao đối với hắn, nếu làm quá mức xuất sắc hoặc là nhúng tay vào quá nhiều, khó tránh khỏi Tào Tháo sẽ nảy sinh sự nghi kỵ. Trên đường đi Tào Bằng tự ngẫm nghĩ đối sách, càng nghĩ, hắn cuối cùng đã quyết định giao sự ụ phủ chiến cho Bàng Thống phụ trách. Đến thời điểm cần thiết thì đẩy Bàng Thống dời đi, để y đến một nơi tự mình có thể đảm đương được. Nếu như thật sự tới bước này rồi thì chứng tỏ Tào Tháo đã nảy sinh sự cảnh giác đối với hắn.
Cho nên nói, người thường với thần tử giống như đi trên lớp băng mỏng.
Tào Bằng nghĩ đến đây, trong lòng lại trùng xuống.
Dọc đường đi, hắn dẫn Tào Dương, Khương Duy và Tào Duệ du sơn ngoạn thủy, vô cùng vui vẻ thoải mái.
Mà tất cả sự vụ đều giao cho Bàng Thống.
Hắn biết,sớm muộn gì Bàng Thống cũng phải đi một mình đảm đương một phía.
Dù sao tài cán của y đã bộc lộ hết thảy, mà nay có thể giữ bên người chỉ còn lại một thời gian ngắn ngủi nữa. Đợi khi thời gian chín muồi, Bàng Thống nhất định sẽ giống như đám người Cam Ninh một mình đi gánh vác mưa gió, hơn nữa thời gian sẽ không còn quá dài, nhiều nhất hai năm sau khi mở rộng phủ binh thành công đó là lúc Bàng Thống rời khỏi.
Một khi đã như vậy, cứ để ý vất vả nhiều một chút đi.
Giữa tháng tư năm Kiến An thứ mười lăm, đoàn người Tào Bằng đến quận Trác.
Đại Đô đốc U Châu là Trương Liêu, Đại Đô Đốc Tào Châu Hạ Hầu Lan, Đại Đô Đốc Tịnh Châu Đặng Tắc đã đợi ở quận Trác từ lâu.
Nhìn thấy Tào Bằng, Trương Liêu, Đặng Tắc đều vô cùng niềm nở.
Đặng Tắc thì đỡ hơn một chút, nhưng Trương Liêu thì từ lúc Tào Bằng đi sứ Hung Nô, quản lý Hà Tây chinh chiến Lương Châu thì ít liên hệ hơn. Duy nhất có một lần liên hệ là trước khi đó khi đám người Lã Lam đến Hứa Đô, gã đã chủ động liên lạc với Tào Bằng.
– Đại Đô đốc, từ biệt nhiều năm càng lúc càng nổi danh.
Trương Liêu nhìn Tào Bằng, không kìm nổi phải thốt một câu cảm thán.
Năm đó tiểu đồng tử kia trong thành Hạ Bì cả gan làm loạn, dám giao phong với Lã Bố,mà nay đã trưởng thành như vậy.
Đừng thấy gã là Đại Đô Đốc ngang hàng với Tào Bằng, nhưng trên thực tế lại vâng theo lệnh của Đô Hộ Phủ.
Nói cách khác, Trương Liêu nay là bộ hạ của Tào Bằng.
Tào Bằng cũng khách sáo nói:
– Lần này tiến đến quấy rầy, vẫn cần Đại đô đốc chiếu cố nhiều hơn.
– Đại Đô Hộ khách khí, thật sự là khách khí!
Mọi người chào hỏi xong đi thẳng đến Đô Hộ Phủ.
Ngũ Quân Đô Hộ Phủ này nằm ở ngoài thành quận Trác, đoán chừng được thành lập theo hình thức trấn quân, hình thành một Ổ Bảo độc lập.
Đầu cửa Ổ Bảo được viết bốn chữ to rồng bay phượng múa: Ngũ Quân Đô Hộ
Trong Ổ Bảo thiết lập quân doanh, ở giữa là một tòa trạch để rộng rãi khí thế, đó là phòng chính trong Đô Hộ Phủ.
– Tòa trạch để này rộng rãi khí thế nhưng lại có không khí tiêu điều quạnh quẽ.
Xưa có Tứ Linh Bạch Hổ chủ chiến sự, cho nên Thúc Tôn đề nghị đổi làm Bạch Hổ đường. Gia quyến của Đại Đô Hộ ở ngay tại hậu viện của Bạch Hổ đường, bên ngoài có quân tốt thủ ngự, tuyệt đối không xảy ra vấn đề gì.
Trương Liêu giới thiệu xong, đột nhiên chuyển câu chuyện.
– Đại Đô Hộ có biết đời trước của Ngũ Quân Đô Hộ Phủ này là gì không?
– Tào Bằng bị bốn chữa “”Bạch Hổ lễ đường” làm chấn động không ít, nghe Trương Liêu hỏi thì sững ra.
– Là cái gì?
– Nơi đây vốn là một tòa điền trang.
Đó là tòa nhà của đại tướng dưới trướng Lưu phản nghịch, Trương Phi Trương Dực Đức. Mặc dù Trương Phi kia sau khi đã theo Lưu phản nghịch, đốt cả tổ trạch (tòa nhà tổ tiên) thì tòa tổ trạch đã hoang phế, tathayas nơi đây vị trí rất tốt cho nên đã xây dựng nên Đô Hộ Phủ như này.
Bởi vậy nó mới cách huyện Trác khoảng mười dặm.
Nếu Đại Đô Hộ có gì chỉ bảo, chỉ cần nổi trống là toàn bộ trong thành đều biết.
Nơi này là tổ trạch của Trương Phi?
Tào Bằng lập tức mỉm cười!
– Nơi đây có lẽ có vườn đào?
– Vườn đào?
Trương Liêu hơi sửng sốt, chợt nói:
– Đi về phía tây mười dặm, qua sông quả thật là có một rừng đào.Tuy nhiên có phải là đào viên như lời Đại Đô Hộ nói hay không thì không rõ lắm. Bởi vì bên vườn đào nhất định phải có một đình, cho nên người địa phương gọi là “Đào đình”. Lúc này hoa đào đã điêu linh, lại không có cảnh sắc.
Tào Bằng, trầm mặc!
Không có vườn đào, vậy cũng vốn không có điển cố kết nghĩa đào viên kia.
Tuy sớm đã biết đó là bịa đặt nhưng khi hắn nghe sự thật vẫn có chút thất vọng.
Đi vào Bạch Hổ Đường, Tào Bằng ngồi vào vị trí chủ.
Ngô Xán mang theo người bố trí ổn thỏa.
Binh mã đóng ở đằng trước quân, gia quyến và nô bộc thì thu dọn tại hậu viện.
Bàng Thống và Pháp Chính hộ tống Tào Bằng đi vào Bạch Hổ Đường, ngồi xuống bên cạnh Tào Bằng.
– Thế cục hiện nay của U Châu như thế nào?
– Trên cơ bản vẫn rất yên bình, không xảy ra phiền toái gì lớn. Tuy nhiên từ đầu năm tới nay, Công Tôn thị ở Liêu Đông có qua lại thường xuyên với Cao Cú Lệ, mấy ngày trước Lã Thị Hán Quốc đã phái người tiến đế đệ trình viện binh với ta, nói rằng Cao Cú Lệ Vương Vị Cung kia không ngừng khiêu khích, đã xảy ra nhiều lần xung đột, trong đó có không ít dấu vết của Công Tôn thị khiến Lã Thị Hán Quốc cảm nhận được áp lực rất lớn. Ta vốn có ý xuất binh viện trợ nhưng năm ngoái lại xảy ra trận chiến với Hung Nô, làm ta cũng bất lực. Đầu xuân tới nay, Công Tôn thị đã gây gổ không ít.
Nhưng sự liên lạc giữa bọn họ và Cao Cú Lệ vẫn không hề ngừng nghỉ.
– Công Tôn Khang phải không?
– Đúng vậy!
Công Tôn thị tại Liêu Đông là cường hào bản địa Liêu Đông, thực lực khá mạnh.
Thời điểm Tào Tháo tiêu diệt Viên Hi, Công Tôn thị từng từng tương trợ Viên Hi, tuy nhiên sau đó thấy Tào Tháo quá mạnh liền lập tức thay đổi thái độ. Tuy nhiên, Công Tôn thị ở Liêu Đông, đích thật là vọng tộc hào môn, thâm căn cố đế. Cũng bởi vì nguyên nhân này mà vài lần Tào Tháo muốn nhổ tận gốc Công Tôn thị nhưng cuối cùng lại buông tha cho.
Sắc mặt Tào Bằng bỗng dừng trầm xuống.
– Sứ giả Lã Thị Hán Quốc giờ đang ở đâu?
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!