Tào Tặc - Chương 685: Nam nhân không được quyền vụng trộm
- Trang chủ
- Truyện tranh
- Tào Tặc
- Chương 685: Nam nhân không được quyền vụng trộm
Cùng với hai tiếng ho khan, cuối cùng Tào Bằng cũng cất tiếng.
Đùa à, dù không muốn lộ diện thì cũng phải lộ diện thôi! Mặc kệ thế nào Thái Văn Cơ và Tào Bằng cũng đã có quan hệ xác thịt, nếu gả cho người khác chẳng khác nào bắn thẳng vào Tào Bằng sao? Đối với một người đàn ông có tư tưởng đời sau mà nói, chuyện này tuyệt đối không thể nhẫn nhịn được.
– Quân hầu!
Lúc Tào Bằng đi vào, vợ chồng Dương Hàng đều đứng lên.
Đi bên cạnh Dương Hàng còn có một đứa trẻ ước chừng năm sáu tuổi, đứa trẻ này là con của Dương Hàng, tên là Dương Phát.
Thái Diễm cũng đứng lên nhưng vẫn không lên tiếng.
Còn Tào Bằng lại không chút khách khí ngồi xuống bên cạnh Thái Diễm, nhìn Dương Hàng, hỏi:
– Tử Lộ, mấy hôm nay rảnh lắm sao?
– Hả? Quân Hầu!
Nay khoảng cách giữa Dương Hàng và Tào Bằng đã thu lại.
Tuy rằng Dương Hàng được phong làm Thái Thú Tây Hà, nhưng thực tế vẫn chưa nhậm chức, đến nay Tây Hà vẫn thuộc khu vực do Cao Can khống chế, cho nên chức vụ Thái Thú Tây Hà của Dương Hàng vẫn là con số không, còn Tào Bằng thì sao? Trước đó đã là Thái Thú Nam Dương, được thăng làm Hậu Tướng quân, một trong Cửu Khanh, mở phủ Nghi Đồng Tam Ti, được Tào Tháo tin tưởng.
Giữa hai người không thể so sánh nổi.
Cho nên Dương Hàng gặp Tào Bằng luôn phải cung kính.
– Bẩm Quân Hầu, ít ngày nữa Hàng phải đến Hà Đông tra xét tình hình Tây Hà, thê tử ta cũng muốn đi theo ta đến Tây Hà để giúp ta, không biết bao giờ sẽ quay về cho nên đến thăm tỷ tỷ, thuận tiện vấn an Quân hầu.
– Ồ, đi Tây Hà.
Thái độ Tào Bằng tỏ ra rất thoải mái, nhưng trong lời nói lại bộc lộ vẻ kỳ lạ.
– Nếu đã vậy, Tử Lộ vẫn sớm nên đi nhậm chức đi.
Cục diện ở Tây Hà phức tạp, Hồ Hán sống chung lẫn lộn, cộng thêm Cao Can và Hung Nô liên hệ chặt chẽ, chỉ sợ cũng khó đối phó, nếu cần gì hỗ trợ, không ngại cứ liên lạc với đại huynh ta chắc chắn sẽ giúp đỡ được Tử Lộ phần nào.
Đại huynh Tào Bằng đương nhiên chính là Thái Thú Hà Đông Đặng Tắc.
Với phẩm cấp mà nói, Đặng Tắc cao hơn Dương Hàng một bậc. Dù sao Hà Đông thượng quận quy mô, mà Tây Hà chỉ là một hạ quận, giữa hai người tuy nói đều là hưởng bổng lộc hai ngàn thạch, nhưng là một so với hai ngàn,một của hai ngàn vẫn là khác nhau rất nhiều. Tuy nhiên Tây Hà lại thuộc Tịnh Châu, không liên quan và cũng không thuộc Hà Đông.
Nếu Dương Hàng muốn đi Tây Hà nhậm chức, vậy thì không thể thiếu sự hiệp trợ của Đặng Tắc.
Tào Bằng nói rất khách khí, trong đó còn mang ý tiễn khách.
Với sự thông minh của Dương Hàng sao không thể hiểu. Nhưng cũng không biết tại sao hôm nay Dương Hàng lại phản ứng rất chậm chạp.
– Trịnh Cơ đã lâu không gặp đại tỷ nên rất nhớ.
Lần này đến nhà ngoại trừ thăm đại tỷ ra, còn có chút việc nhà cần thảo luận với đại tỷ.
“Chuyện gì?
Không phải là chuyện bắt Thái Diễm đi lập gia đình chứ?
Chuyện này không thể được!
Tốt nhất là hỏi thẳng tộc huynh chết tiệt kia là ai, rồi tìm cách tống cổ tên đó ra khỏi Hứa Đô.”
Trong lòng Tào Bằng đã quyết định.
Nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra tươi cười ôn hòa, có chút tò mò:
– Là chuyện gì? Không biết ta nghe được không?
– Việc này…
Yêu cầu này của Tào Bằng có chút hơi quá.
Vẻ mặt Thái Diễm lập tức đỏ lên.
Thái Trinh Cơ trên dưới ba mươi, khá giống Thái Diễm, nhưng tính tình Thái Diễm dịu dàng hơn, Thái Trinh Cơ thì mạnh mẽ hơn. Giọng nói của nàng trầm hơn Thái Diễm, nhưng lúc nói chuyện lại không dịu dàng như Thái Diễm.
Nghe Tào Bằng mở miệng, Thái Trinh Cơ cũng không khách sáo.
– Nếu Quân hầu đã ở đây, vậy thì thiếp thân cả gan nói thẳng ra.
Tuổi đại tỷ cũng không trẻ nhưng vẫn mãi cô độc, thật sự khiến người khác không yên tâm. Thiếp thân lại sắp cùng phu quân đi Hà Đông, ngày sau bên cạnh tỷ tỷ không có ai chăm sóc. Càng nghĩ, thiếp thân càng cảm thấy không yên tâm, cho nên đã nghĩ vì đại tỷ, tìm một hôn nhân cho đại tỷ. Phu quân thiếp thân có một vị tộc huynh hiện đang làm việc tại Hồng Lư Tự, biết thư hiểu lễ, tính tình ôn hòa, lại là người có học vấn.
Thiếp thân cảm thấy, đại tỷ và vị tộc huynh kia của phu quân cũng khá hợp, cho nên muốn nói chuyện với đại tỷ.
Nhưng nãy giờ đại tỷ không nói gì cả, vừa đúng Quân hầu có mặt ở đây, sao không khuyên đại tỷ một chút? Tộc huynh kia tuy tuổi hơi lớn nhưng gia cảnh cũng rất khá, biết thương người…nếu đại tỷ gả cho huynh ấy, nhất định sẽ hạnh phúc.
Thái Diễm dùng khóe mắt liếc trộm Tào Bằng một cái.
Tào Bằng cười cười:
– Thái tỷ tỷ ở đây cũng rất vui vẻ, cần gì phải gả cho người khác? Nếu nàng đã không nói gì vậy thì chắc chắn là không muốn…Nếu đã vậy, nhị tỷ, ngươi cần gì phải ép buộc?
Theo mức độ nào đó thì thái độ đó của Tào Bằng đã quá rõ ràng.
Nhưng Thái Trinh Cơ với tính tình mạnh mẽ cũng nhất quyết không chịu bỏ qua, nghe Tào Bằng nói vậy, nàng lập tức nổi giận.
– Lời quân hầu nói sai rồi.
Tỷ tỷ đã qua hai đời chồng, nay lại ở trong Hầu phủ là danh bất chính ngôn bất thuận, nói ra đúng là có chút khó nghe. Ta biết Quân hầu có thể không quan tâm, nhưng tỷ tỷ thì không thể không để ý. Hơn nữa, cha ta nếu có linh thiêng trên trời cũng sẽ không đồng ý chuyện như này. Nếu nữ nhân có chỗ không đúng là cũng không phải là chuyện bình thường.
Lời nói có phần cay độc!
Sắc mặt Thái Diễm trắng bệch, hai tay nắm chặt lại.
Cũng không biết là Thái Trinh Cơ cố ý hay là vô tình, nhưng chuyện Thái Diễm lấy hai chồng là chuyện kiêng kị. Phải biết rằng gả cho Vệ Trọng Đạo là không vấn đề gì, nhưng còn Lưu Báo kia, đối với Thái Diễm mà nói đó tuyệt đối là ác mộng.
Thái Trinh Cơ nói vậy càng khiến Tào Bằng tức giận.
– Ta nói, Thái tỷ tỷ không lấy chồng, không lấy ai hết. Được rồi, nếu không có chuyện gì thì về sớm đi.
– Ngươi là ai nào?
– Hử?
Thái Trinh Cơ hét lên:
– Quân hầu, thiếp thân kính ngươi là anh hùng đương thời, cũng có sự trong sạch. Nhưng chuyện của tỷ tỷ của ta thì liên quan gì đến ngươi? Tỷ tỷ ở tại Hầu phủ, ngươi có biết người ngoài bình luận thế nào không? Ngươi có thể không để ý, nhưng tỷ tỷ ta thì sao? Thanh danh của tỷ ấy nên gột rửa thế nào cho sạch đây?
Hơn nữa, chuyện ta và tỷ tỷ nói chính là chuyện của Thái gia. Tuy Quân hầu ngươi quyền cao chức trọng nhưng chen vào chuyện Thái gia ta dường như quá mức hống hách.
Người khác sợ Tào Diêm Vương ngươi nhưng ta thì không sợ.
“Ồ người đàn bà này hôm nay đến đây là gây chuyện phải không?
Sắc mặt Thái Văn Cơ trắng bệch, vội đứng lên nói:
– Trinh Cơ, đừng nói nữa.
– Dựa vào gì mà không thể nói?
Thái Trinh Cơ được lý không buông tha người khác, lớn tiếng:
– Tỷ tỷ, tỷ phải biết rằng tuy cha đã mất nhưng thanh danh vẫn còn, tỷ không đường hoàng ở trong quý phủ của Quân hầu như vậy, cho là có thân phận gì?
Tỷ có biết người bên ngoài nói tỷ thế nào không?
Bọn họ nói, tỷ tỷ không biết hổ thẹn, không tuân thủ “giới nữ”, tham luyến quyền thế, ham hư vinh, cho nên mới ở trong quý phủ Quân hầu.
Tỷ có thể không bước ra cửa chính, nhưng muội muội vẫn còn muốn gặp người ta, tỷ làm thế sao muội có mặt mũi ra ngoài, tỷ khiến phụ thân trên trời có linh thiêng sao ngủ yên được?
– Trinh Cơ, im ngay.
– Muội muội…
Dương Hàng cảm thấy Thái Trinh Cơ nói hơi quá.
Mà Thái Diễm tay vịn vào ghế dựa lớn, sắc mặt tái nhợt, lảo đảo như sắp ngã.
Tào Bằng bước lên phía trước đỡ lấy nàng, nhìn dáng vẻ khổ sở của nàng, nổi tức giận trong lòng càng bốc cao.
– Nữ nhân này thật làm càn.
– Nữ nhân này thật làm càn!
Tỷ tỷ ở chỗ ta đang tốt thì ngươi lại chạy tới nói những lời linh tinh. Được, ngươi nói Thái tỷ tỷ không có danh phận, ta sẽ cho nàng danh phận, ta muốn xem kẻ khốn kiếp nào dám nói loạn nào.
– A Phúc!
– Sợ cái gì, chúng ta từng có quan hệ xác thịt, sao có thể gả nàng cho ngươi khác?
Dương Tử Lộ, cái tên tộc huynh gì gì đó của ngươi, bố đây đi chém đầu chó của hắn, xem kẻ nào còn dám cưới nàng không.
Tào Bằng bùng nổ rồi!
Thái Diễm đỏ bừng mặt.
Chuyện như này sao có thể nói ra trước mặt người khác?
Tuy nhiên, trong lòng nàng lại cảm thấy ngọt ngào, điều này chứng minh trong lòng a Phúc không hề coi nàng là hoa tàn bại liễu.
Dương Hàng mỉm cười ngồi yên, không rên một tiếng nào.
Thái Trinh Cơ cũng ngậm miệng, cười hì hì, không nói gì
Từ hậu đường đi ra một đám người, là Hoàng Nguyệt Anh và Hạ Hầu Chân dìu lão phu nhân, còn có Bộ Loan, Quách Hoàn và Chân Mật đi theo.
Lời Tào Bằng vừa ra khỏi miệng đã hiểu có chút khác thường.
Thái Trinh Cơ ngày thường tuy rằng mạnh mẽ, nhưng cũng không phải là người đàn bà không biết sống chết, hôm nay sao lại ăn nói hùng hồn đến vậy?
Đến khi đám người lão phu nhân xuất hiện thì hắn bừng tỉnh hiểu ra.
Còn Thái Diễm thì trợn mắt há hốc mồm, xấu hổ đỏ mặt, không biết làm thế nào cho phải.
Hoàng Nguyệt Anh cười nói:
– A Phúc, huynh còn nói chuyện không liên quan tới huynh? Trách không được tối hôm đó muội vừa mới nhắc đến thì huynh kêu buồn ngủ, hóa ra trong lòng có ma.
– Các muội…
Da đầu Tào Bằng căng lên.
Vẫn là lão phu nhân mở miệng giải vây cho Tào Bằng.
– A Phúc, Chiêu Cơ là khuê nữ tốt, lại có ơn cứu mạng với con.
Trước kia cha con từng nói, nếu con muốn thì hãy cưới người ta. Nhưng Chiêu Cơ xuất thân danh môn, không hề tầm thường, mẹ vẫn cảm thấy con không xứng với Chiêu Cơ. Không ngờ hai người các con…Ha hả, nếu không phải Nguyệt Anh nói cho mẹ biết, ta vẫn còn không biết.
Chuyện ngày hôm nay là do mẹ bày ra, mời vợ chồng Dương Thái Thú tới chính là bắt con nói thật lòng.
Con đó, cái gì cũng tốt chỉ mỗi cái là có tâm sự gì cũng đặt ở trong lòng, không nói ra.
Mẹ biết con sợ chúng ta lo lắng, nhưng có những chuyện con không nói ra, mẹ làm sao mà biết con nghĩ gì? Nếu Nguyệt Anh không cảm nhận được, chẳng lẽ hai người các con cứ lén lút như vậy sao? Dù gì cũng không đúng.
Nói xong, lão phu nhân vẫy tay:
– Chiêu Cơ, con lại đây.
Thái Diễm ngượng ngùng, thật sự không biết nên làm gì cho phải.
Chợt nghe lão phu nhân nói:
– Con là đứa trẻ số khổ, lại có ơn với a Phúc. Lão thân cũng muốn nó có một người vợ như con nhưng lại cảm thấy xuất thân của con như vậy, a Phúc nó không xứng với con. Hôm nay nếu tất cả đã rõ ràng, vậy lão thân chỉ hỏi con một câu: con có bằng lòng gả vào cửa Tào gia ta không?
Thái Diễm mặt đỏ bừng.
Nàng sống hơn ba mươi năm, đã trải qua rất nhiều đau khổ, cũng là người có kiến thức rộng rãi.
Nhưng nàng xin thề trong đời nàng chưa từng gặp phải tình huống xấu hổ như này, bí mật nhỏ giấu ở trong lòng đã lập tức bị vạch trần, khiến nàng mất mặt. Nhưng cự tuyệt sao? Nàng đương nhiên không chịu. Chấp nhận? Quá xấu hổ!
– Nương…
– Con im miệng!
Lão phu nhân đột nhiên trừng mắt, quát.
Vốn Tào Bằng định đứng ra giải vây cho Thái Diễm, nhưng lại bị lão nương quát to, lập tức rụt trở lại.
– Con không nói gì, lão thân coi như con đồng ý rồi.
– Dạ!
Thái Diễm khẽ khàng lên tiếng nhỏ như muỗi kêu.
– Tốt lắm, a Phúc!
Lão phu nhân đột nhiên nói:
– Ra xin lỗi vợ chồng Dương Thái Thú ngay đi, vừa rồi con nói cái gì? Tốt xấu gì con cũng là một trong Cửu Khanh, sao có thể ăn nói không lễ phép, chẳng khác gì hạng vô lại ở trấn Trung Dương chứ?
– Con….
Tào Bằng gãi gãi đầu, chắp tay hành lễ với Dương Hàng, lại quay sang xin lỗi Thái Trinh Cơ.
Bị người khác bày kế lại còn phải xin lỗi!
Nào có lý lẽ như vậy…
– Chiêu Cơ, chúng ta đi thôi, có một số việc còn cần phải bàn với con.
Lão phu nhân nói xong, lôi kéo Thái Diễm rời khỏi.
Thái Diễm vội vàng bước nhanh nắm lấy tay lão phu nhân, cúi đầu đỏ mặt, yên lặng rời khỏi.
– Nguyệt Anh, muội…
– Đã được lời rồi còn khoe ra. Lần này cũng là huynh có lời.
Hoàng Nguyệt Anh thấp giọng nói:
– Nếu còn có lần sau, đừng trách muội không khách khí.
– Không dám, không dám!
Mấy người Hạ Hầu Chân trong mắt hàm chứa u oán, nhìn Tào Bằng rồi theo lão phu nhân ra ngoài.
Thái Trinh Cơ cũng vội đứng dậy đi theo mọi người. Trong phòng chỉ còn lại hai người Dương Hàng và Tào Bằng.
Tào Bằng nhìn Dương Hàng, mà Dương Hàng cũng nhìn Tào Bằng.
Sau một lúc lâu, Dương Hàng đột nhiên nói:
– Quân hầu, việc này không liên quan đến ta.
Là phu nhân đột nhiên tìm tới cửa, mà Thái Trinh Cơ lại hy vọng có thể có nơi tốt cho tỷ tỷ, cho nên mới có chuyện hôm nay. Vừa rồi Thái Trinh có những lời đắc tội, xin Quân hầu chớ trách.
Ta có quyền trách tội sao?
Tào Bằng cũng xấu hổ cười cười, đột nhiên chuyển đề tài:
– Tử Lộ, tộc huynh kia của ngươi…
– Ồ, là giả!
– Hả?
– Dù ta có tộc huynh cũng đâu dám to gan đến trêu trọc vảy ngược Quân hầu. Đó đều là Trinh Cơ bịa đặt ra, vì muốn bức Quân hầu tỏ thái độ. Tuy ta phản đối nhưng Hoàng phu nhân nói nếu như không làm vậy, chỉ sợ Quân Hầu sẽ không đứng ra, hạ quan cũng là bất đắc dĩ.
Giỏi thật, hóa ra từ đầu đến giờ đều là diễn trò.
Tào Bằng nhìn Dương Hàng, cuối cùng bất đắc dĩ một tiếng thở dài!
Có một người vợ thông minh hiểu mình như vậy, không biết là may mắn hay là bất hạnh. Nhưng Tào Bằng có thể cảm nhận được,chỉ sợ trải qua chuyện này, địa vị Hoàng Nguyệt Anh sẽ càng thêm củng cố, còn địa vị của mình càng bị giảm sút.
Nam nhân không ai có quyền vụng trộm!
***
Tuy nhiên bất chợt Tào Bằng hiểu câu “lời cho huynh” của Hoàng Nguyệt Anh là có ý gì.
Hóa ra, Hoàng Nguyệt Anh không chỉ tìm đến một mình Thái Diễm.
Nàng cũng nhận ra tình cảm của Tôn Thượng Hương đối với Tào Bằng.
Đối với Tôn Thượng Hương, Hoàng Nguyệt Anh cũng suy nghĩ rất lâu, nữ tử này là người si tình, năm xưa chỉ gặp mặt một lần vội vàng tại phủ Ngô Hầu nhưng đã khiến nàng mười năm nay nhớ mãi không quên Tào Bằng.
Mà nay Tào Bằng lại xa xứ.
Tình cảm này rất đáng trân trọng.
Còn nữa, thân phận và địa vị của Tôn Thượng Hương cũng rất xứng với Tào Bằng.
Nhưng vấn đề ở chỗ thân phận của Tôn Thượng Hương không thể công khai, Hoàng Nguyệt Anh càng nghĩ, chỉ có thể tìm Tôn Thượng Hương nói chuyện. Trong lúc nói chuyện, nàng có thể hiểu ý tứ của Tôn Thượng Hương, nhưng lại không có cách nào choTon Thượng Hương danh phận thê tử. Nói cách khác, Tôn Thượng Hương có thể gả cho Tào Bằng, nhưng phải là thân phận thiếp thất.
Như vậy mới có thể che giấu được thân phận Tôn Thượng Hương.
Đồng thời, cũng có thể cấp cho một nhà Đại Kiều phu nhân ở Huỳnh Dương có một thân phận thỏa đáng.
Ngay từ đầu Tôn Thượng Hương đã cảm giác rất thiệt thòi.
Thậm chí chạy tới Huỳnh Dương, tìm Đại Kiều khóc lóc kể lể… Nhưng Đại Kiều phu nhân lại cảm thấy cũng không phải là không thể. Thê thiếp, kỳ thật chính là một danh phận. Chỉ cần muội có thể vui vẻ bên Tào Bằng, thì mọi thứ khác đều không quan trọng.
Thứ nhất, nàng không muốn xa Tào Bằng.
Về mặt khác, Tôn Thượng Hương cũng không thể quay về Giang Đông.
Nàng lén lút để một nhà Đại Kiều phu nhân chạy trốn, tất nhiên Tôn Quyền rất phẫn nộ. Huống chi, trong chuyện này còn liên lụy rất nhiều người, có Thái Thú Hội Kê Hạ Tề, Bà Dương Lệnh Lục Tốn, Đô Úy Kiến Xương Thái Sử Từ..v..v. Mặc dù Tôn Quyền hoài nghi những người này nhưng lại không có chứng cứ, ông ta không thể làm gì họ.
Nhưng một khi Tôn Thượng Hương trở về, những người này tất nhiên sẽ có phiền toái.
Tôn Thượng Hương dưới sự khuyên bảo của Đại Kiều phu nhân mà cuối cùng đồng ý.
Cũng chính lúc này Biện phu nhân đột nhiên đến phủ Tân Võ Đình Hầu, nói là phụng mệnh thừa tướng làm mai cho Tào Bằng.
Đối tượng làm mai chính là Thái Diễm.
Tào Bằng lập tức thuận nước đẩy thuyền đồng ý, cũng bớt đi chút phiền toái.
Tuy nhiên, việc hôn nhân định ra rồi vẫn còn phải một thời gian chuẩn bị, Hoàng Thừa Ngạn nhận lời mời của Tào Tháo trở về Giang Hạ, nói là có chuyện quan trọng phó thác. Trước khi đi, Hoàng Thừa Ngạn hung tợn cảnh cáo Tào Bằng, nếu còn dám câu ba đáp bốn nữa thì nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.
Trên thực tế, một chuyện này đã thể hiện địa vị sau này của Tào Bằng ở Hầu phủ.
Tuy Hoàng Nguyệt Anh nói là thành toàn cho Thái Diễm và Tôn Thượng Hương, nhưng trong lòng dù gì cũng có chút oán trách.
Ngay cả bốn người Hạ Hầu Chân, Bộ Loan, Quách Hoàn và Chân Mật cũng tỏ vẻ không vui.
Đồng thời, khi Tào Bằng và Thái Diễm định thân, Thái Diễm cũng không thể ở tại Hầu phủ mà phải đi ở nhờ tại nhà vợ chồng Dương Hàng, Thái Trinh Cơ. Tôn Thượng Hương và Thái Diễm cùng phải rời khỏi để chờ Tào Bằng cưới về.
Nói cách khác, trước khi thành thân, Tào Bằng không thể gặp mặt bọn họ.
Số lượng vợ gia tăng rồi!
Nhưng khổ hạnh của Tào Bằng cũng gia tăng.
Điều này cũng khiến Tào Bằng đau buồn mãi không thôi.
Tinh lực vô tận của hắn đành phải tập trung vào công vụ, hoặc là cùng với Hoàng Trung, Bàng Đức thao diễn nhân mã, luận võ luyện công ở điền trang.
Ngày ngày cứ trôi qua như vậy.
Ngày mười lăm tháng tám, cuối cùng Tào Bằng đã cưới hai người con gái là Thái Diễm và Tôn Thượng Hương làm vợ gây ảnh hưởng không nhỏ ở Hứa Đô.
Lúc trước giết cả nhà Phục Hoàn, thanh danh Tào Bằng đã không bằng trước.
Tuy nhiên dù vậy vẫn không ít người đến chúc mừng. Tuy rằng Thái Ung đã chết nhưng môn sinh lại nhiều, có những nhân sĩ này đến cũng khiến tiệc cưới không đến mức quá tẻ nhạt.
Đối với việc Tào Bằng cưới Thái Diễm dường như là chuyện đã nằm trong dự liệu.
Từ lúc Tào Bằng từ tây bắc trở về, lại lúc bị “quỷ tân” tại Huỳnh Dương, chuyện giữa hắn và Thái Diễm đã bị nhiều người lưu truyền. Chỉ có điều sau khi Thái Diễm tới Huỳnh Dương lại không qua lại với Tào Bằng nhiều, cộng thêm sau đó Tào Bằng lại đi Nam Dương nhậm chức, nên sự việc cũng dần phai đi.
Hiện giờ đột nhiên hai người thành thân, khiến không ít người bất ngờ.
Bất ngờ nhất vẫn chính là Thái Địch đang học tại núi Phù Hí.
Sau khi Thái Diễm được gả cho Tào Bằng thì Thái Địch cũng chính thức đổi họ thành Tào Địch, còn A Mi Quải thì đổi thành Tào Mi.
Hinh như Tào gia lại càng thịnh vượng hơn!
Nhưng vào đầu tháng chín, cuộc chiến tại Kinh Nam đột nhiên thay đổi bất ngờ.
Tào Tháo phá được Ích Dương khiến Trường Sa đại loạn, vốn Lưu Bị chia binh ra nghênh địch, nay Ích Dương bị cáo phá lại khiến Gia Cát Lương hai mặt đều có địch. Rơi vào đường cùng, Gia Cát Lượng lập tức vứt bỏ việc trấn thủ Bạc La Giang, gấp rút tiếp viện Trương Phi.
Sau khi cứu Trương Phi ra, hai quân hội hợp dọc Tương Thủy xuống phía nam, lui giữ Lâm Tương.
Sau khi Ngũ Khê Man xuất binh thì Lã Cát tại Tuyết Phong sơn liên tiếp bại lui, Ngụy Diên liên tiếp chiến thắng. Sau khi đánh tan sở bộ của Lã Cát thì Ngụy Diên lại phụng mệnh của Tào Tháo nhanh chóng rời khỏi đại quân đi đến huyện Nguyên Lăng Kháo Long. Lúc này, trận chiến huyện Sung đang nước sôi lửa bỏng, sau khi Trần Đáo được Phi Đầu man hỗ trợ đã ác chiến với quân Tào, khó giải quyết.
Nhưng từ lúc Ngụy Diên tới gần Nguyên Lăng khiến cho Phi Đầu man vô cùng lo lắng.
Phi Đầu man lo lắng không dám tiếp tục gióng trống khua chiêng đến giúp Trần Đáo, ngược lại đã vứt bỏ Nguyên Lăng, lui giữ Thần Dương.
Mất đi sự trợ giúp của Phi Đầu man, Trần Đáo không thể không thu hẹp binh lực lại.
Theo thế giằng co ban đầu lại biến thành thủ thế, đồng thời, Trần Đáo vội vàng cầu viện Lưu Bị, hy vọng có thể có viện binh. Cuộc chiến Kinh Nam bắt đầu nghiêng về Tào Tháo, tận thế của Lưu Bị dường như đã đến.
Giữa tháng chín, thời tiết Kinh Nam đột nhiên thay đổi.
Mưa phùn kéo dài khiến cho quân Tào không thể thích ứng, mà địa thế Kinh Nam cũng khiến quân Tào không thể không tạm hoãn thế tiến công. Đặc biệt theo thời tiết chuyển lạnh, không ít tướng lãnh quân Tào bệnh, khiến Tào Tháo có chút bất đắc dĩ.
Rét mướt ở Kinh Nam không giống với nơi khác.
U Châu lạnh khủng khiếp lại có thể chống đỡ; nhưng cái rét ở Kinh Nam thấm tận xương tủy khiến người ta khó có thể chịu đựng.
Giống như Trương Cáp, Từ Hoảng đều là tướng lãnh phương bắc.
Gặp thời tiết rét lạnh Kinh Nam lập tức đau ốm không dậy nổi, khó có thể tiếp tục chiến đấu. Ngay cả Tào Tháo cũng nhiễm phong hàn và bệnh đau đầu kịch liệt xuất hiện. Quân Tào chỉ có thể đình chỉ tiến công, Tào Tháo lệnh đám người Trương Trọng Cảnh Hoa Đà từ Tương Dương đến trị liệu. Đến hiện tại, Tào Tháo mới hiểu được, vì sao lúc trước Tào Bằng kiên trì muốn cho đám người Trương Trọng Cảnh ở lại Tương Dương. Lúc này đang là cuối mùa thu, thật đúng là làm cho người ta có chút không quá thích ứng.
Thế tiến công của quân Tào đình chỉ, nhưng Lưu Bị lại không dừng lại.
Mượn cơ hội quân Tào bị bệnh, Lưu Bị chiếm được thời cơ, sau khi thảo luận với đám người Gia Cát Lượng đều cho rằng Kinh Nam khó tiếp tục thủ vững, nhưng cứ buông bỏ Kinh Nam như vậy, thì Lưu Bị lại không cam lòng.
– Lượng có một kế, có thể làm cho Giang Đông phản bội Tào Tháo.
– Quân sư nói mau.
– Tôn Quyền đối với Kinh Châu vẫn như hổ rình mồi, mà nay được quận Quế Dương nhưng vẫn thấy chưa đủ.
Nhìn hành động của hắn ở Quế Dương cho thấy, Tôn Quyền có dã tâm lớn đối với quậnTrường Sa, thậm chí cả với Kinh Nam.
Kế hiện nay là chủ công có thể xuất ra Trường Sa tặng cho Tôn Quyền.
Lượng nghĩ, dù Tôn Quyền biết rõ đây là kế hai hổ tranh đấu nhưng vẫn sẽ liều lĩnh nuốt vào miếng mồi này. Chỉ cần Giang Đông và Tào Tháo tranh chấp, chủ công có thể đạt được thời cơ nghỉ ngơi, ngóc đầu trở lại.
Buông bỏ quận Trường Sa?
Lưu Bị không khỏi có chút do dự!
Mặc dù biết rõ quận Trường Sa rất khó thủ giữ, nhưng muốn y buông bỏ vô duyên cớ, y vẫn cảm thấy không cam tâm.
Nơi này là căn cơ của y.
– Quân sư, vứt bỏ thủ Trường Sa, chúng ta sẽ phải làm thế nào?
Trương Phi đứng dậy, lớn tiếng hỏi.
Gia Cát Lượng khẽ mỉm cười, nhìn Trương Phi nói:
– Tam tướng quân đừng vội, Lượng đã có kế hoạch. Trước đây, Lưu Chương tại Ích Châu từng nhiều lần chủ công đi tới thành đô. Mà nay nếu Trường Sa đã khó thủ vững, cứ đơn giản giao cho Tôn Quyền, chúng ta đi tới Ích Châu, tìm Lưu Chương – Ích Châu để nương tựa, đó là nơi giàu tài nguyên thiên nhiên, sản vật phong phú.
Lúc trước Lượng từng hiến kế lấy Kinh Châu làm căn cơ, tây lấy Ích Châu, đông giáp Tôn Quyền, chống đỡ Tào Tháo. Nếu Kinh Châu không thể chiếm cứ, vậy thì chỉ có thể chọn tuyến đường Ích Châu. Chỉ cần chúng ta có thể đứng vững gót chân ở Ích Châu, đến lúc đó có thể hưng binh cướp lấy Hán Trung, lên phía bắc chinh phạt Quan Trung…Đây là đường ra duy nhất cho chủ công, xin chủ công suy nghĩ kỹ.
Giành Ích Châu, chinh phạt Quan Trung?
Lưu Bị trầm ngâm thật lâu sau, rốt cục hạ quyết định:
– Vậy theo kế của Khổng Minh!
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!