Tầm Tần Ký - Chương 97: 98
Khi Hạng Thiếu Long về đến trạm chỉ huy ở cửa đông thì đã đến hoàng hôn, Ðằng Dực cũng luyện binh quay về, hai người vào phòng kín thương nghị.
Ðằng Dực nói sơ qua về tình hình phòng thủ rồi kết luận, “Giờ đây binh có thể dùng được ở Hàm Ðan trên thực tế chỉ có khoảng hơn hai vạn người, còn lại đều là bọn già yếu, phụ nữ và trẻ con, hoặc những tân binh chưa được huấn luyện, khi xảy ra chuyện, chỉ có vướng chân vướng tay, rối loạn lòng quân.”
Hạng Thiếu Long nói, “Binh quý ở chỗ giỏi chứ không phải là nhiều, nhị ca hãy tìm cách điều bọn tân binh và kẻ già yếu ra doanh trại ngoài thành, để huấn luyện bọn chúng.”
Ðằng Dực nói, “Nếu muốn điều động như thế, chỉ nửa miếng binh phù trong tay tam đệ thì không được, cần phải có nửa miếng binh phù của Hiếu Thành vương mới xong.”
Hạng Thiếu Long nói, “Chuyện này cứ giao cho đệ.” Rồi nói chuyện bốn tên biên tướng của Triệu Mục.
Ðằng Dực vừa nghe đã hiểu, cười nói, “Hiểu rồi! Ðảm bảo sẽ không giao thực quyền cho bọn chúng.”
Hạng Thiếu Long cười nói, “Nếu chẳng phải có nhị ca giúp đỡ, thì chuyện này sẽ rối tung cả lên, không biết vì sao Nhạc Thừa trước kia lại có thể đêm đêm ca vũ lại còn giấu nhiều nữ nhân nữa!”
Ðằng Dực nói, “Ðơn giản thôi, mọi chuyện lớn nhỏ đều do phó tướng Triệu Minh Hùng làm, công lao đều do y hưởng. Triệu Minh Hùng này quả thật là một nhân tài, chỉ là do Liêm Pha đề bạt nên trước nay vẫn bị chèn ép! Nghe nói Nhạc Thừa đã nhiều lần định đổi y đi, nhưng đều bị Nhã nhi của đệ tâu với Hiếu Thành vương nên được giữ lại, không ngờ Triệu Nhã có ảnh hưởng đến Hiếu Thành vương đến thế.”
Hạng Thiếu Long trầm ngâm một hồi rồi hỏi chuyện Tề quân ở ngoài thành.
Ðằng Dực nói, “Ta đã phái người ngày đêm theo dõi doanh trại quân Tề. Bề ngoài bọn chúng không có vẻ gì khác lạ, nhưng ta nghi ngờ bọn chúng đang đào địa đạo, vì bọn chúng rất cẩn thận nên không phát giác được. Chuyện này ta đã giao cho tiểu Tuấn.”
Nhưng nhớ lại chuyện gì, Ðằng Dực nói, “à, ta suýt nữa đã quên, Long Dương quân phái người tìm đệ, mời đệ nếu có rảnh hãy đến chỗ y một chuyến, đêm nay Quách Tùng lại đãi tiệc trong phủ, lần này không những có phần của đệ, mà cả ta bọn họ cũng không quên mời.”
Hạng Thiếu Long nhìn y rồi lắc đầu, trong lòng đầy cảm khái.
Ðằng Dực nói, “Ta không đi để ở đây sắp xếp chuyện lớn, giờ đây Hàm Ðan bề ngoài có vẻ sóng yên gió lặng nhưng thật ra nguy cơ trùng trùng, chỉ một sơ suất nhỏ cũng khiến cho người ta hối hận.”
Hạng Thiếu Long nói, “Toàn nhờ nhị ca cả, chao ôi! Chúng ta chẳng biết đến đây để làm gì nữa, rốt cuộc lại gánh vác nguy cơ cho người Triệu.”
Ðằng Dực đứng dậy nói, “Hiếu Thành vương đã tặng Triệu Mục cho đệ, đệ dĩ nhiên phải có chút báo đáp, hãy về phủ trước đi! Ta xem mấy ngày nay đệ chẳng gặp bọn Thiện Nhu được bao nhiêu rồi.”
Vừa bước ra khỏi trạm chỉ huy, thì gặp đội xe của Ðiền Ðan, Hạng Thiếu Long biết rõ Ðiền Ðan đến tìm gã, vội vàng bước vào xe của y.
Huynh đệ họ Lưu vẫn lặng lẽ ngồi ở cuối xe, khi Hạng Thiếu Long ngồi bên cạnh Ðiền Ðan, nhân vật quyền thế nghiêng ngả nước Tề này mỉm cười nói, “Ðổng huynh giữ thành rất xuất sắc, khiến cho tình hình thay đổi nhiều.”
Hạng Thiếu Long nói khiêm nhường mấy câu rồi tiết lộ, “Ðể lấy lòng tin của Hiếu Thành vương, bỉ nhân đã sai người theo dõi động tĩnh của Ðiền tướng, mong Ðiền tướng thứ lỗi.”
Ðiền Ðan vỗ vai gã mỉm cười nói, “Ðiền Ðan ta đây há là kẻ chẳng hiểu lý lẽ.” Rồi trầm giọng nói, “Ðã xét rõ ai là kẻ ám sát Nhạc Thừa chưa?”
Hạng Thiếu Long suýt nữa không chống trả nổi, vội vàng nói, “Nếu ta đoán không sai, chắc chắn là Hạng Thiếu Long, bởi vì mấy ngày sau phát hiện được tung tích của y tại một thôn trang gần Hàm Ðan.”
Ðiền Ðan mỉm cười bí hiểm, bình thản nói, “Chuyện này nhất định là bởi Hạng Thiếu Long. Những kẻ khác không có lý do giết Nhạc Thừa. Vả lại Nhạc Thừa chỉ là mục tiêu thứ nhất của y, mục tiêu thứ hai không phải là Triệu Mục thì là Hiếu Thành vương.”
Hạng Thiếu Long cảm thấy lạnh xương sống.
Ðiền Ðan hừ một tiếng lạnh lùng rồi nói, “Giả sử là Hạng Thiếu Long thì chuyện này càng thú vị hơn, y đã nấp ở chỗ nào trong thành Hàm Ðan này? Ai làm nội ứng cho y? Mà y biết được chính xác hành tung của Nhạc Thừa. Ðổng huynh có thể trả lời câu hỏi này chăng?”
Hạng Thiếu Long trầm giọng nói, “Nếu Ðổng mỗ là Hạng Thiếu Long thì sẽ không ngu ngốc đến nỗi nấp trong thành này, còn chuyện nội ứng, đối với y thì dễ như trở bàn tay. Ô gia trước đây đã có gốc gác sâu xa ở đây, tự nhiên sẽ có nhiều người bán mạng cho họ.”
Ðiền Ðan mỉm cười nói, “Nhưng y vì sao đánh cỏ động rắn, giết chết Nhạc Thừa? Nếu nói vì thù hận, khi nào mới đến lượt y.”
Hạng Thiếu Long trong lòng run lắm, hoàn toàn không biết Ðiền Ðan nói lời này vì lẽ gì, nhíu mày hỏi lại, “Ðiền tướng quốc có cao kiến gì?”
Ðiền Ðan nhìn ra đường, chậm rãi buông ra từng chữ, “Hạng Thiếu Long đã sớm quay về, bổn tướng đã cảm thấy được điều này.”
Hạng Thiếu Long giật mình, hạ giọng nói, “Phải chăng Ðiền tướng đã biết y đang ở đâu?” Thầm nghĩ nếu y chỉ ra mình thì lập tức sẽ xuất thủ giết phăng y đi, sau đó hậu quả thế nào cũng mặc kệ.
Ðiền Ðan thở dài nói, “Hạng Thiếu Long chính là một người lợi hại nhất trong số những kẻ ta từng biết, Hiếu Thành vương đã để cho y đi thì có nghĩa đã bỏ đi cơ hội tốt để trùng hưng nước Triệu.”
Lắc đầu, lại thở dài, vỗ vai Hạng Thiếu Long nói, “Hãy nhớ lời này của bổn tướng, trong số cận vệ gia tướng của Nhạc Thừa tất có gian tế, chỉ cần điều tra kỹ càng trong số những thị vệ của Nhạc Thừa đêm ấy có những kẻ nào tìm cớ không đi theo thì sẽ biết ai là nội ứng, chuyện này Ðổng huynh hãy làm tốt cho ta, nếu có thể bắt được Hạng Thiếu Long, ta có thể đem y đi giao dịch.”
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên hỏi, “Giao dịch thế nào?”
“Ví dụ như đổi y để lấy Lỗ Công bí lục trong tay Triệu Nhã, ” Ðiền Ðan lạnh nhạt nói.
Hạng Thiếu Long bất đồ trong lòng cảm thấy run sợ, con người này quả thật lợi hại, nếu chẳng phải mình đã có thân phận Ðổng mã si, nói không chừng đã bại dưới tay y.
Lúc này xe ngựa đã đến con đường dốc dẫn lên Quách phủ, Ðiền Ðan hỏi như có vẻ tùy ý, “Phép giữ thành của Ðổng huynh học được từ đâu?”
Hạng Thiếu Long đã sớm đoán được y sẽ hỏi câu này, nhún vai nói, “Lão Ðổng ta đây hầu như chuyện gì cũng lấy kinh nghiệm từ thực tế, đánh nhiều thì tự nhiên biết luyện binh, gần gũi với ngựa nhiều thì tự nhiên biết được thói quen của chúng, thực ra có gì đáng nói đâu.”
Ðiền Ðan trầm ngâm không nói, lát sau mới nói, “Ðổng huynh có gì coi trọng Ðiền Ðan này?”
Hạng Thiếu Long giả vờ thành khẩn nói, “Người nuôi ngựa, đầu tiên phải biết tướng ngựa, Ðiền tướng xin đừng trách, lấy ngựa luận người, trong những kẻ mà bỉ nhân được gặp, chẳng ai có thể bì được cái mông ngựa của Ðiền tướng.”
Ðiền Ðan buồn cười nói, “Ðổng huynh phải cẩn thận Lý Viên, kẻ này lòng dạ hẹp hòi, rất căm hờn Ðổng huynh, không dồn huynh vào chỗ chết thì chẳng cam lòng, nhất là gần đây Triệu Nhã lại đi theo Ðổng huynh, khiến cho giấc mộng đoạt Lỗ Công bí lục của y tiêu tan, chắc chắn y sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.”
Hạng Thiếu Long lúc này càng không nghi ngờ nữa, kẻ đánh lén Long Dương quân chẳng phải Ðiền Ðan thì là Lý Viên.
Lúc này Quách phủ đã ở trước mặt, Hạng Thiếu Long than thầm trong bụng, muốn quay về gặp Thiện Nhu và tỷ muội họ Ðiền cũng không xong, không biết lần này có gặp được Kỷ Yên Nhiên, Triệu Nhã, Triệu Chi hay không?
Công việc quả thật đã khiến người ta mất đi nhiều điều thú vị trong cuộc sống.
Quách phủ treo đèn kết hoa, rất nhiều người, không khí rất ồn ào.
Hạng Thiếu Long xuống xe trước để tránh sánh vai cùng với Ðiền Ðan.
Khi gã bước vào sau thì Ðiền Ðan đến chào hỏi Quách Tùng, mọi người đều chú ý hai kẻ này.
Hạng Thiếu Long thầm mừng, lẻn vào trong vườn hoa, khi đang hít thở thì có mùi hương thoang thoảng bay lại.
Khi Hạng Thiếu Long quay lại, Triệu Nhã hớn hở bước tới bên gã, nắm cánh tay gã kéo đến tòa tiểu đình giữa vườn hoa vui mừng nói, “Nhã nhi còn tưởng Ðổng gia không rảnh đến đây, Ðổng gia thật tuyệt, chỉ mấy ngày thôi đã khiến sĩ khí thành Hàm Ðan tăng lên, phòng thủ cẩn mật, giờ đây không còn ai nhớ đến Nhạc Thừa nữa.”
Bước qua hai cây cầu nhỏ, họ đến tòa tiểu đình trong hồ, tiếng người, ánh đèn như truyền đến từ thế giới khác, ở đây như một nơi được ngăn cách với cõi phàm tục.
Hạng Thiếu Long dựa vào lan can, đưa tay ôm eo Triệu Nhã, mỉm cười nói, “Ta đã quyết định trừ đi cái nguy cơ trong thành Hàm Ð an cho vương huynh nàng, nàng định đáp tạ cho ta thế nào đây?”
Triệu Nhã run rẩy, dựa vào lòng gã nói, “Vậy Nhã nhi chỉ đành sửa cái sai lúc trước, một lòng một ý làm nữ nhân ngoan ngoãn nhất của Ðổng gia.” Rồi hạ giọng nói, “Ðổng gia có thể thật lòng quên đi nợ cũ chăng? Nhã nhi lo lắng vương huynh không chịu nổi đả kích lần này.”
Hạng Thiếu Long bình thản nói, “Hãy yên tâm! Bổn nhân đã có diệu kế, đảm bảo sau chuyện này, vương huynh của nàng không hề biết Hạng mỗ đã từng đến Hàm Ðan, lại còn làm thành thủ.”
Triệu Nhã ngạc nhiên nói, “Làm sao mà được?” Bạn đang đọc truyện được copy tại
Hạng Thiếu Long không vui nói, “Hình như nàng không có lòng tin với ta hơn cả người khác!”
Triệu Nhã lo lắng nói, “Nhã nhi không dám nữa!”
Hạng Thiếu Long thấy ả hốt hoảng, cảm thấy tội nghiệp, nên hôn ả rồi cười, “Ðừng hốt hoảng đến thế, chỉ cần nàng nói được làm được, ta làm sao mà không yêu thương nàng cho được?”
Triệu Nhã buồn rầu nói, “Chàng có đưa người ta đi không?”
Hạng Thiếu Long biết ả đã trở thành một con chim sợ cung tên, rất dễ nghĩ bậy, nghiêm mặt nói, “Ðổng Khuông ta đây đâu nỡ lòng nào lừa gạt một nữ tử đáng thương đang tìm một giọt mật cho mình!”
Triệu Nhã hơi đỏ mặt, giậm chân, giận dỗi nói, “Người ta không cam lòng, chàng biến thành Ðổng Khuông, người ta vẫn chung tình với chàng, vẫn ôm ấp chàng, vẫn bị chàng ăn hiếp.”
Hạng Thiếu Long cười lớn, lảng sang chuyện khác, “Ðêm nay Quách phủ cớ gì lại bày tiệc lớn đến thế?”
Triệu Nhã ngạc nhiên nói, “Chàng quả thật đã làm việc nhiều mà lẫn lộn cả lên rồi, ngay cả chuyện Quách tài chủ gả con gái cho Lý Viên mà cũng không biết.”
Hạng Thiếu Long giật mình nói, “Quách Tùng quả thật muốn đi, vương huynh nàng có chịu tha cho y chăng?”
Triệu Nhã thở dài nói, “Chuyện hợp tung đến giờ này vẫn vì vấn đề nước Yên mà bàn chưa xong, vương huynh lại không chịu nhượng bộ. Quách Tùng là kể chỉ nghĩ đến lợi, đâu chịu ngồi đây chờ người Tần tấn công vào, giờ đây y đã có Lý Viên là con rể, vương huynh làm gì y được.”
Hạng Thiếu Long nói, “Nếu nàng cũng theo ta mà đi, vương huynh nàng chẳng phải sẽ đau lòng hơn sao?”
Triệu Nhã lộ vẻ hoang mang, thở dài, chậm rãi nói, “Kẻ làm vương muội như thiếp đây vẫn chưa hết tình nghĩa với y hay sao, cả chuyện Ni tỷ cũng không tính toán với y, lại suýt hại chết người mình yêu thương nhất, chỉ có y nợ thiếp, chứ thiếp nào nợ y cái gì nữa? Huống chi thiếp chỉ là một nữ lưu, có thể làm được chuyện gì? Người ta hiểu rõ tính cách của vương huynh nhất, đừng thấy y tỏ vẻ ân sủng mà lầm, một khi xảy ra nguy hiểm thì sẽ trở mặt ngay, Liêm Pha, Lý Mục đã lập được bao nhiêu công lao nhưng lại được đối đãi như thế, y chỉ biết đến bản thân mình mà thôi.
Nhã nhi đã sớm chán ngán rồi. Chao ôi! Ngày sau vương huynh không còn nữa, người đàn bà ấy lên làm thái hậu, người đầu tiên mà mụ ta đối phó chính là nữ tử đáng thương này, chàng thấy thiếp không đi được sao?”
Hạng Thiếu Long nói, “Nghe nàng nói vậy, ta đã yên lòng nhiều hơn.”
Triệu Nhã giận dỗi nói, “Xem ra vẫn chưa chịu tin người ta hay sao? Sau này vì chàng người ta có chết cũng không nhíu mày.”
Hạng Thiếu Long trách, “Không được nhắc đến chữ chết, à này, đêm nay không giống với một hôn yến!”
Triệu Nhã nói, “Hôn yến sẽ được cử hành tại nước Sở, đến lúc đó Quách Tùng sẽ đến nước Sở làm chủ hôn, chàng đã hiểu chưa?”
Hạng Thiếu Long vỡ lẽ, “Ðây quả là một sách lược cao minh, hay lắm! Chúng ta phải vào xem!” rồi nói, “Nàng vào trước đi, để tránh kẻ khác dòm ngó.”
Triệu Nhã nói, “Ðêm nay đến chỗ người ta được chăng?”
Hạng Thiếu Long nhớ lại Thiện Nhu, nhíu mày nói, “Chờ lát nữa hẵng nói! Kỷ tài nữ có đến không?”
Triệu Nhã nói, “Nàng đã đến rồi! Lại còn tìm tình lang khắp nơi, may mà đã bị Nhã nhi đi trước một bước.”
Hạng Thiếu Long phì cười, đuổi ả đi rồi sau đó mới bước vào nhà.
Trong vườn mọi người đang ăn uống, thấy gã thì vội vàng đến chào hỏi, khó khăn lắm mới thoát thân ra, bị Hàn Sấm kéo đến một góc nói, “Ðổng tướng quân thật giỏi, bổn hầu chưa từng thấy Tinh tỷ coi trọng ai như tướng quân.”
Hạng Thiếu Long nói, “Ðều nhờ hầu gia cả.”
Hàn Sấm nói, “Yên tâm, bổn hầu đã nói lời tốt cho Ðổng huynh trước mặt Tinh tỷ, nhưng tướng quân phải cẩn thận tên tiểu nhân Quách Khai, y đang rêu rao khắp nơi rằng tướng quân vì có mối quan hệ với Tinh tỷ nên mới ngồi lên được chức thành thủ, tên tiểu nhân đê tiện này ỷ thế mình đã trở thành tình phu của Hiếu Thành vương nên mới ngang tàng như thế, ta thấy thật ngứa mắt.”
Hạng Thiếu Long lạc giọng nói, “Cái gì?”
Hàn Sấm nói, “Chả trách gì tướng quân không biết chuyện này, ngoài những người trong cung, chuyện này không có bao nhiêu người biết, song Hiếu Thành vương làm sao thiếu đàn ông được, đáng tiếc là tướng quân không thích nam sắc, nếu không có thể thay thế được y rồi.”
Hạng Thiếu Long toát mồ hôi hột, ho khan nói, “Xin đừng nói nữa!”
Hàn Sấm thân thiết nói, “May mà tướng quân còn ưa nữ sắc, vương tỷ của ta cũng là một mỹ nữ hiếm thấy, nếu tướng quân có thể khiến cho vương tỷ vui, một khi thái tử lên ngôi, tướng quân có thể kêu mưa gọi gió ở nước Triệu, lúc ấy vạn lần đừng quên người bạn cũ này đấy.”
Hạng Thiếu Long biết y muốn thông qua mình để gián tiếp khống chế Tinh vương hậu, từ đó có thể thấy vương hậu nước Triệu không phải hoàn toàn nghe theo lời y. Lại sợ y nhắc tới chuyện chị em họ Ðiền, kéo y ra một bên nói, “Hầu gia hãy cẩn thận, kẻ đột kích Long Dương quân nói không chừng là Tề, Sở.” Gã nói như thế để phân tâm y.
Hàn Sấm biến sắc nói, “Cái gì?”
Hạng Thiếu Long lúc này mới càng khẳng định hơn Tinh vương hậu không phải hoàn toàn tin tưởng với vương đệ của mình, vừa lúc ấy có một nhóm khách đi tới, Hạng Thiếu Long thừa cơ thoát ra, bước vào trong sảnh đường.
Lúc ấy Quách Tùng vui vẻ bước lên, “Ðổng tiên sinh vinh dự đoạt được chức thành thủ, lão phu vẫn chưa có cơ hội để chúc mừng.”
Hạng Thiếu Long nhìn quanh, vẫn không thấy hai đứa con trai của y, trong lòng đã biết y đang lặp lại cái kế của nhạc phụ mình, trước tiên đưa con cái ra nơi khác, mỉm cười, cung tay thi lễ nói, “Kẻ phải chúc mừng Quách tiên sinh là tiểu tướng mới đúng, lại được rể quý, khiến cho kẻ có tư cách làm trượng nhân ở Hàm Ðan đều phải thèm thuồng.”
Quách Tùng ha ha cười lớn, “Nói chuyện với Ðổng mã si thật là một chuyện thú vị trong đời.”
Lúc này trong đại sảnh đã có đầy khách khứa, khoảng gần một ngàn người, những phu nhân quý phụ lúc bình thường khó thấy giờ đây đã xuất hiện trong những bộ y phục đẹp nhất, không ai biết nước Triệu đang lâm vào nguy cơ nước mất nhà tan.
Hạng Thiếu Long thấy ở góc đại sảnh có nhân vật chính Lý Viên, đang hớn hở cười nói với Ðiền Ðan, Quách Khai, Thành Tư.
Tinh vương hậu cũng giá lâm, nhưng không thấy Hiếu Thành vương, rõ ràng y tỏ vẻ bất mãn, chỉ để cho Tinh vương hậu dự tiệc.
Bên kia là một nhóm người với nhân vật trung tâm là Kỷ Yên Nhiên, Trâu Diễn cũng phá lệ dự tiệc, Long Dương quân vừa mới khỏi bệnh cũng đến tham dự, đang nói chuyện với Trâu Diễn, hai người là bạn bè, tự nhiên cảm thấy thân thiết với nhau.
Triệu Bá và Triệu Chi thì đang giúp đỡ chào hỏi khách khứa, Triệu Chi thấy Hạng Thiếu Long thì chạy ào đến.
Hạng Thiếu Long thầm trách mình hồ đồ, hai tay không mang theo lễ vật gì, thấy thế cũng chạy ra đón Triệu Chi.
Mỹ nữ đầy phong vận ấy vừa gặp mặt đã trách, “Ðổng tướng quân! Chi Chi mấy ngày nay muốn gặp mặt ngài một lần cũng chẳng được, người ta nhớ ngài đến khổ.”
Hạng Thiếu Long mỉm cười ghé sát tai nàng nói, “Hảo nha đầu lại động lòng xuân rồi!”
Triệu Chi đỏ mặt, liếc gã, hạ giọng nói, “Mặc kệ chàng nói thế nào, đêm nay Chi Chi phải đến với chàng.”
Hạng Thiếu Long nhớ lại Triệu Nhã, ấp úng, “Ðến làm gì?”
Triệu Chi đẩy gã, giận dỗi nói, “Người ta mặc kệ chàng!” rồi quay người bỏ đi.
Hạng Thiếu Long bước về phía Lý Viên, cao giọng chúc mừng.
Lý Viên lộ vẻ không tự nhiên, miễn cưỡng trả lễ rồi nói, “Ðổng huynh được ân sủng của Tinh vương hậu và quý vương như thế, Lý mỗ phải chúc mừng Ðổng huynh mới đúng.”
Hạng Thiếu Long thấy gã cố ý nhắc đến Tinh vương hậu, vốn lúc này đang ngồi cạnh Ðiền Ðan, biết y đang châm chích bản thân và bà ta có mối tư tình, giả vờ không hiểu nói, “Sao bằng quốc cửu gia có vị muội tử làm vương hậu?”
rồi không thèm để ý đến vẻ mặt khó coi của Lý Viên, quay sang Tinh vương hậu và Ðiền Ðan thi lễ, làm lơ Quách Khai và Thành Tư, quay sang nhóm của Kỷ Yên Nhiên.”
Kỷ Yên Nhiên e ngại Long Dương quân nên không dám lộ vẻ vui mừng, mỉm cười nói, “Hình như đã lâu không được gặp Ðổng tiên sinh.”
Trâu Diễn cũng chỉ giả vờ chào hỏi cho có lệ, ngược lại chỉ có Long Dương quân nhiệt tình chúc mừng rồi kéo gã qua một góc, “Bổn quân đã sai người đi tìm Ðổng huynh, lúc ấy huynh đã vào cung.”
Hạng Thiếu Long hạ giọng hỏi, “Có chuyện gì?”
Long Dương quân hạ giọng nói, “Bổn quân vừa nhận được tin bí mật ở Ðại Lương, Tín Lăng quân đã sai cao thủ đến Hàm Ðan, xem ra là muốn đối phó bổn quân, giờ đây bên cạnh bổn quân tuy có hàng trăm thân vệ, nhưng cao thủ chẳng được bao nhiêu, lại không thể điều binh từ biên giới nước Ngụy để bảo vệ cho bổn quân, tướng quân có thể tăng cường phòng thủ trong thành được không?”
Hạng Thiếu Long trầm giọng hỏi, “Có biết gì về bọn chúng không?”
Long Dương quân khổ não lắc đầu.
Hạng Thiếu Long nói, “Hàm Ðan mỗi ngày đều có người ra vào thành, buôn bán rất nhiều, lại không thể đóng cửa thành, trừ phi chúng ta cũng biết rõ mục tiêu là người nào, nếu không chỉ đành phòng thủ mà thôi. Thế này nhé! Ðổng mỗ sẽ chọn ra một nhóm lính tinh nhuệ ngày đêm bảo vệ cho quân thượng, à này, quân thượng đã khỏe hẳn rồi chứ?”
Long Dương quân thở dài, “Giờ đây vẫn không tiện có những động tác mạnh mẽ, nếu không bổn quân đâu cần sợ người của Tín Lăng quân. Ðại vương chúng ta vừa phái đến một đội tinh binh để đón ta về Ðại Lương, chỉ cần vài ngày nữa thì ta có thể đi được.”
“Quân thượng không để ý đến chuyện hợp tung nữa hay sao?” Hạng Thiếu Long nói.
Long Dương quân hừ một tiếng rồi nói, “Ta đã nhiều lần bày tỏ lập trường, bọn họ không có thành ý, không hợp tung cũng đành chịu. Bổn quân chỉ có cách để người lại nghe ngóng tin tức mà thôi!” rồi trong mắt lộ vẻ hoang mang, đưa tay ra, nắm lấy tay gã mà nói, “Nô gia ngoài đại vương, chưa bao giờ cảm kích một người nào như Ðổng huynh, dù có chuyện gì xảy ra, xin Ðổng huynh đừng quên rằng ở Ðại Lương có một người đang mong ngóng huynh.”
Hạng Thiếu Long bị y sờ mà toàn thân nổi da gà, vừa cảm thấy lúng túng, vừa cảm thấy khó chịu, nhưng thấy dáng vẻ chân thành của đối phương thì không nỡ rút tay ra, may mà nhiều lúc gã vẫn xem y là nữ nhân, mới dễ chịu hơn một chút, vỗ vai y an ủi, “Ðổng Khuông đã biết, lên đường cẩn thận.”
Long Dương quân buông tay ra, vừa lúc ấy Hàn Sấm đi tới, Hạng Thiếu Long sợ gã nhắc đến chuyện chị em họ Ðiền, vội vàng nói với Long Dương quân, “Nhờ quân thượng chặn kẻ ấy lại.” Long Dương quân hơi ngạc nhiên, nhưng cũng bước đến phía Hàn Sấm.
Kỷ Yên Nhiên lúc ấy nhờ Trâu Diễn giúp đỡ nên thoát thân ra khỏi người hâm mộ đang vây quanh, bước về phía gã giận dỗi nói, “Ðổng Khuông! Ngài ngay cả thời gian gặp người ta cũng chẳng có hay sao?”
Hạng Thiếu Long rất muốn nói hay là để lão tử tối nay đưa nàng lên giường vậy, nhưng nhớ lại Triệu Nhã và Triệu Chi, ngay cả một câu đơn giản để khiến giai nhân này chuyển giận thành vui cũng không thể thoát ra được, may mà vẫn còn diệu kế để dẫn dắt sự chú ý của nàng sang vấn đề khác, hạ giọng nói, “Long Dương quân vừa mới cho ta biết Tín Lăng quân đã phái cao thủ đến.”
Trâu Diễn giật mình, “Bọn chúng đến đây làm gì?”
Kỷ Yên Nhiên tức giận nói, “Người ta đã nói y nhất định là vì đoạt Lỗ Công bí lục! Có gì lạ đâu! Ðổng Khuông!
Hình như ngài chẳng thèm để ý đến Yên Nhiên này nữa!”
Hạng Thiếu Long cười nói, “Nàng không sợ Trâu tiên sinh cười hay sao?” Trong lòng thầm nghĩ mới cách có vài ngày mà đêm nay phải ứng phó liên tục ba trận hay sao?
Kỷ Yên Nhiên nhìn Trâu Diễn rồi cười, “Trâu tiên sinh chẳng cười đâu, giờ đây lão là nghĩa phụ của người ta! Khi không có người, chàng cũng phải thay đổi cách gọi đi thôi!”
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên rồi mỉm cười nhìn Trâu Diễn nói, “Vậy Ðổng mỗ không e ngại nữa, đêm nay sẽ móc gan ruột ra cho Kỷ tài nữ tùy ý xử trí!”
Quả nhiên Kỷ Yên Nhiên chuyển giận thành vui.
Hạng Thiếu Long thừa cơ hỏi, “Kỷ tài nữ đã dùng phương pháp gì mà đoạn tuyệt với Lý Viên, để y chấp nhận cưới cô nương Quách gia?”
Kỷ Yên Nhiên nói, “Chẳng có phương pháp gì cả, hôm nay y đến tìm thiếp, bảo rằng vẫn còn để chỗ chính thất ấy, bị thiếp đuổi ra khỏi nhà.”
Lý Viên lúc ấy cứ nhìn về hướng bọn họ, trong mắt lộ vẻ ghen tị.
Tiếng chuông vang lên, mọi người cùng nhập tiệc.
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!