TAM LIỆT CHI ĐẾ TÔN HUYỄN THIÊN - Chương 18: Đối chiến Lang Vương
- Trang chủ
- Truyện tranh
- TAM LIỆT CHI ĐẾ TÔN HUYỄN THIÊN
- Chương 18: Đối chiến Lang Vương
Dạ Nguyệt tay cầm chặt kiếm lao thẳng tới đại lang, mà đối diện nàng con sói kia cũng không chần chừ, móng vuốt của nó thẳng tắp vồ tới trên người Dạ Nguyệt.
Kiếm pháp tinh chuẩn quyết đoán đâm thẳng vào cổ đại hôi lang, cũng trong nháy mắt móng vuốt sắc nhọn xuyên qua đầu vai Dạ Nguyệt.
Dạ Nguyệt cùng đại lang mắt đối mắt, cuối cùng sói xám ngã xuống, máu trên cổ nó ào ào tuôn ra, Dạ Nguyệt từ trên cao nhìn xuống thi thể của nó, ánh mắt lạnh lùng không chút cảm xúc.
Dạ Nguyệt hơi khụy xuống, nàng lảo đảo thân thể một chút liền đúng vững trở lại, máu tươi từ đầu vai Dạ Nguyệt tràn ra càng lúc càng nhiều. Nàng cũng không ở nơi này lâu, sợ rằng mùi mái tươi sẽ dẫn lũ sói đến.
Vươn tay hái một ít lá cây ở gần chỗ xác con sói, bởi vì trong thời gian dưỡng thương, Hiên Viên Thần Nhi có cho nàng xem một số sách liên quan đến các loại thực vật trong Huyễn Thiên đại lục, cho nên Dạ Nguyệt mới biết được tác dụng của loại lá này chính là cầm máu cùng khử mùi.
Đem lá cây nhào nát, Dạ Nguyệt kéo áo, đem nó đắp lên vết thương. Loại cây này tuy rằng cầm máu rất nhanh, nhưng vừa đắp vào, vết thương sẽ kịch liệt đau đớn. Nếu là người bình thường vết thương sâu như vậy bị đắp loại lá này lên sớm đã đau đến kêu cha gọi mẹ. Nhưng Dạ Nguyệt thậm chí ngay cả một cái nhíu mày cũng không có. Cũng không biết rốt cuộc đau đớn thế nào mới khiến người này nhăn mặt.
Tốc độ Dạ Nguyệt rất nhanh chóng, không lâu liền xong xuôi, nàng vươn tay cầm lấy Già La bên cạnh xoay người rời đi. Trước khi đi còn không quên đem luôn xác đại hôi lang bị nàng gϊếŧ đi theo.
Dạ Nguyệt đem xác sói lôi vào hang, nhanh nhẹn xử lý xác con sói, đầu tiên là dùng kiếm lóc da sói làm thành chăn, còn thịt dùng làm thức ăn. Trong quá trình cắt thịt sói, Dạ Nguyệt nhìn thấy bên trong nó có một miếng pha lê trong suốt màu đỏ. Tuy không biết là thứ gì, nhưng nàng vẫn đem cất, thầm nghĩ sau khi ra ngoài sẽ hỏi Hiên Viên Thần Nhi.
Dạ Nguyệt xử lý xong, cảm nhận vết thương đang lành với tốc độ nhanh chóng mặt, trong lòng hơi chút kinh ngạc nhưng chợt nhớ thế giới dị thường, nên cũng không còn kinh ngạc gì nữa.
Nghe bên ngoài tiếng dã lang hú hét liên tục, Dạ Nguyệt một chút phản ứng cũng không có, tiếp tục công việc nướng thịt sói của mình.
Qua hai ngày, Dạ Nguyệt nhìn cuốn Huyễn Thiên công pháp lục đã đọc xong, nhớ tới Tử Diễm còn ở nơi này, nàng biết cũng đã đến lúc đón nó trở về.
Nàng cầm theo Già La đi thẳng ra ngoài hang động, bởi vì hiện tại là một Võ Sơ, Dạ Nguyệt dễ dàng cảm nhận được khí tức xung quanh, nàng từng bước tiến sâu vào bên trong, tìm kiếm khí tức của Tử Diễm.
Vì có quan hệ khế ước cho nên Dạ Nguyệt đối với việc tìm Tử Diễm không mấy lo lắng. Cái nàng lo lắng chính là Liệt Phong lâm càng lúc càng khiến nàng cảm nhận rõ ràng một loại nguy cơ cảm vô cùng lớn.
Bằng vào trực giác của chính mình, Dạ Nguyệt biết Liệt Phong lâm không phải đơn giản như Hiên Viên Thần Nhi nói.
“Hú!!!!!!!!!” Đột nhiên tiếng hú của một bầy sói đồng loạnh vang lên, giống như báo hiệu kẻ thù của chúng đã đến.
Dạ Nguyệt mắt lạnh nhìn tiền phương, trong bụi rậm một xuất hiện một con bạch lang. Nó dáng vóc cao gấp hai lần Dạ Nguyệt, đôi huyết đồng mang theo thù hận cùng hiếu chiến nhìn chằm chằm vào nàng, tựa như muốn nói kẻ thù của nó cuối cùng cũng xuất hiện.
Làm nhiều năm làm sát thủ, Dạ Nguyệt tất nhiên đã quen với cái loại nhãn thần cừu hận này, nàng không mấy quan tâm, song đồng lạnh lùng đảo quanh một lượt.
Xung quanh trừ bỏ bạch lang, còn lại ước chừng khoảng hai mươi con sói, tất cả đều là hôi lang. Bọn chúng bao vây Dạ Nguyệt, con nào con nấy to gấp hai, thậm chí là gấp ba nàng. Chúng nhe răng gầm grừ từng bước áp sát kẻ địch.
Bạch lang từng bước tiến tới, nó đi đến đâu những con sói khác liền dạt ra đến đó, vừa nhìn liền biết nó là thủ lĩnh của bầy sói.
“Nhân loại to gan, sát hại lang tộc của ta, đáng chết.” Giọng nói trầm thấp mang theo vài phần hung bạo phát ra từ trong miệng bạch lang.
Dạ Nguyệt lạnh lùng nhìn nó, Hiên Viên Thần Nhi đã từng nói qua với nàng, thế giới này ngoại trừ người còn có ma thú. Ma thú cũng được chia làm cửu cấp, ngũ cấp ma thú sẽ có tư duy và có thể nói chuyện như con người, còn thất cấp thì có thể hoá hình người, tuy nhiên cần phải có Hoá Hình thảo trợ giúp.
Con bạch lang này có thể nói chuyện, như vậy cấp bậc thấp nhất cũng là ngũ cấp. Chưa kể đám sói đang vây quanh, tình thế hiện tại thật sự là ngàn cân treo sợi tóc.
“Ngươi là thủ lĩnh của bọn chúng?” Dạ Nguyệt tiến lên cầm Già La trong tay nhìn bạch lang lạnh lùng nói.
Bạch lang cao ngạo nhìn nàng, khí thế vương giả không cho phép khinh nhờn: “Nhân loại vô tri, ta là Huyết Sát lang là vương giả trong lang, tự nhiên là vương của bọn chúng. Ngươi có can đảm sát hại của ta con dân, vậy chuẩn bị chịu chết đi.”
“Vương? Vậy đánh đi!” Dạ Nguyệt lạnh lùng cầm Già La sáng bóng chỉa hướng Huyết Sát lang vương. Xung quanh hôi lang bắt đầu gầm grừ, rục rịch muốn tiến lên.
Bạch lang gầm lên, đám sói xung quanh an phận lùi trở lại, sau đó nó nhìn sang Dạ Nguyệt uy nghiêm nói: “Nhân loại, ngươi rất can đảm. Được, ta đứng trước con dân của ta bảo đảm ngươi nếu đánh thắng ta, ta sẽ tha ngươi rời đi. Còn nếu không được, bỏ mạng lại.”
Dạ Nguyệt gật đầu, cơ thể lập tức trào ra sát khí. Lang vương cũng bắt đầu bày ra tư thế chiến đấu, đôi huyết đồng nhìn chằm chằm vào Dạ Nguyệt tựa như đang nhìn con mồi của chính mình.
Cả hai đồng loại im lặng, vương giả đối kháng tự nhiên không phải tầm thường, không khí xung quanh vô cùng áp bách. Đám sói theo bản năng sợ hãi mà lui về phía sau.
Huyết Sát lang vương chậm rãi híp mắt, màu của huyết đồng ngày càng đậm, bao quanh bộ lông trắng là những đám lửa màu đỏ kết thành một bộ chiến giáp. Nó cao ngạo mà nhìn Dạ Nguyệt tựa như muốn xem thử “con kiến hôi” này sẽ chết như thế nào.
Dạ Nguyệt không nói, cầm Gia La trên tay, đôi mắt lạnh lùng nhìn hoả diễm bao quanh cơ thể bạch lang, trong nhất thời tìm không ra chỗ sơ hở.
Tuy trong lòng hiểu rõ chính mình đang lấy trứng chọi đá, nhưng nàng một chút sợ hãi cũng không có, đối mặt với tử vong sớm đã trở thành một thói quen của nàng.
Huyết Sát lang vương xông tới, một trận lửa nóng ập vào mặt Dạ Nguyệt, nàng nghiêng người muốn tránh nhưng tốc độ bạch lang quá nhanh, căn bản là không thể tránh. Ống tay áo bị lửa cháy xém, cánh tay bị lửa làm bỏng biến thành một mảnh đỏ hồng.
Vết thương trên tay truyền đến cảm giác nóng rát, nhưng Dạ Nguyệt không quá để tâm, cầm Già La áp sát lang vương. Thế nhưng, bởi vì hoả giáp quanh thân lang vương nên mỗi lần áp sát đều thất bại.
Y phục của Dạ Nguyệt hầu như không có chỗ lành lặn. Huyết Sát lang vương thật ra có thể một chiêu chụp chết nàng, nhưng nó lại thích chơi trò mèo vờn chuột với Dạ Nguyệt.
Dạ Nguyệt biết nếu càng kéo dài đối với chính mình là bất lợi, bởi vì thể lực bị tiêu hao khá nhanh. Cho nên nàng phải tốc chiến tốc thắng.
Nhớ tới Cửu Tiêu kiếm chiêu thứ chín “Thiên Địa Đồng Diệt”, ánh mắt Dạ Nguyệt lạnh lại. Chiêu này chính là sát chiêu cuối cùng của Cửu Tiêu kiếm, đặc điểm lớn nhất của chiêu thức này chính là có thể gia tăng sức mạnh của bản thân gấp mười lần trong một lần đánh.
Thiên Địa Đồng Diệt tuy đối với đối thủ có sức sát thương cực lớn nhưng bản thân cũng bị tổn hại không nhẹ. Có thể nói là chiêu thức hại người hại mình.
Dạ Nguyệt sở dĩ quyết định sử dụng chiêu này, cốt yếu chính là tìm cho mình một đường sinh cơ. Làm một sát thủ nàng tất nhiên rõ ràng chính mình cùng Huyết Sát lang vương chênh lệch, nếu không dùng chiêu này, nàng sợ rằng sẽ không có phần thắng.
Đem Già La cắm thẳng xuống đất, bao quanh cơ thể Dạ Nguyệt là một quần sáng, Huyết Sát lang vương mắt sói híp lại nhìn nàng, trực giác nói cho nó biết người này rất có thể sẽ khiến nó bị thương.
Vầng sáng bao bộc Dạ Nguyệt ngày càng bành trướng, xung quanh vụn đá bay khắp nơi. Hoả diễm quanh thân lang vương cũng bị dao động.
Già La bị cắm dưới đất đột nhiên bay đến giữ không trung sau đó bay thẳng xuống dưới, xuyên qua vầng sáng quanh Dạ Nguyệt. Bay đến thẳng trong nàng, đem quầng sáng xung quanh hút lấy.
Huyết Sát lang vương cảm nhận được nguy hiểm, nó dùng hoả diễm tấn công Dạ Nguyệt nhưng tất cả đều bị quầng sáng bao quanh Dạ Nguyệt hoà tan, thậm chí trở thành một phần sức mạnh của quầng sáng đó.
Bạch lang thấy đòn tấn công của nó bị vô hiệu, giận dữ xông đến người Dạ Nguyệt, ý định gϊếŧ nàng nhưng bị quầng sáng đánh ngược trở lại.
Dạ Nguyệt cảm nhận cơ thể bị đau đớn cắn nuốt, nhưng bề ngoài nàng vẫn lạnh lùng không khác bình thường. Chịu đựng đau đớn vốn là một loại thói quen đối với sát thủ, các nàng thời thời khắc khắc đều đi trên vạch sinh tử, đối chọi với số phận cùng tử thần.
Hai mắt Dạ Nguyệt từ từ nhắm lại, vầng sáng bao quanh nàng từ từ tan đi, Già La trong nháy mắt sáng lên, các văn tự cổ trên thân kiếm đều biến thành màu đỏ.
Huyết Sát lang vương cảm nhận bất an mãnh liệt, nó nhanh chóng dùng hoả diễm tạo thành tấm khiên lửa nóng rực che chắn cơ thể
Dạ Nguyệt mở mắt, hồng quang trong mắt đại thịnh, sát khí dâng trào, tay cầm kiếm vươn cao, một kiếm xuyên qua khiên lửa, đâm thẳng đến cơ thể bạch lang.
“Grào!!!!!” Huyết Sát lang vương bị đau, gầm lên. Một kiếm vừa rồi của Dạ Nguyệt không gϊếŧ được nó nhưng đã khiến nó bị thương.
Một chiêu kết thúc, ánh sáng của Già La cũng biến mất. Dạ Nguyệt khoé miệng chảy xuống máu tươi, nàng đứng thẳng tắp lạnh lùng nhìn Huyết Sát lang vương bị thương nằm dưới đất.