TẠI SAO TÔI LẠI YÊU MỘT THẰNG NHÓC CHỨ...!!! - Chương 7
Tôi vô nhà, đầu óc rối bời, chẳng nghĩ gì được và cũng chẳng làm gì được
-Con sao thế?- mẹ tôi hỏi gương mặt đầy lo lắng
-Con bị té xe nhưng ko sao đâu mẹ – tôi trả lời rồi bỏ vào phòng chẳng buồn nói với mẹ thêm lời nào
“Trời ơi!!!!!! vậy là sao?”.Vừa nghĩ vừa lôi hộp y tế ra, coi vết thương sao rồi
-Thiệt kinh khủng – tôi nói lớn” hix! giờ mới thấy đau” đúng là bất cẩn thiệt
Tắm rửa, thay đồ, tôi ăn đại chén cơm rồi leo lên giường nằm đó…… suy nghĩ………..
-Con làm sao thế? có chuyện gì vậy? kể mẹ nghe đi – bước vào phòng mẹ hỏi tôi một cách nhẹ nhàng
-Ko có chuyện gì đâu mẹ, tại con mệt quá thôi!!!!!!- tôi trả lời
-Nhưng…………-mẹ nói vẻ ngập ngừng biết là tôi ko trả lời nên mẹ ko hỏi nữa
-Mẹ ra ngoài đi, con phải đọc cho xong cuốn sách y này, mai con phải trả thư viện rồi-vừa nói tôi vừa đẩy mẹ ra khỏi cửa thật nhanh rồi đóng chặt cửa lại
Ném cuốn sách qua một bên vì tôi biết tôi ko còn tâm trí nào đâu nữa mà đọc.Tôi lại kệ sách lấy cuốn album hình được để ở kệ cao nhất ra coi. Cố leo lên rồi……….”ôi chân của tôi, cái chân thật quá đáng giờ mi cũng ko muốn ta xem hình ư” tôi nghĩ thầm rồi cũng cố leo lên lấy cho bằng được
Tôi ngả người ra giường, tôi mở ngay tấm hình của tôi, Trí Duy và Duyên…………chúng tôi chụp chung và chúng tôi đều rất vui vẻ
Tại sao chứ? tôi làm vậy có đúng ko Duy, tôi biết tôi phải quên Duy nhưng tôi cũng ko nên nghĩ quá nhiều về một người khác đúng không????? đặc biệt là một thằng nhox nữa chứ,tôi với nhox ấy chỉ có quan hệ thầy trò thui, quan hệ thầy trò chỉ vậy thôi. Tôi xin lỗi, Duy tha thứ cho tôi vì tôi đã…………..
Tôi lại nhìn vào tấm hình, Duy cười và Duyên cũng cười.Họ những người tôi yêu thương đang mỉm cười với tôi nhưng chính tôi đã làm mất nụ cười trên gương mặt họ, tôi đã có quá nhiều sai lầm rồi.Nếu một lần nữa tôi lại lựa chọn sai lầm thì tôi có thể tha thứ cho mình được ko?????????
Từ nhỏ đến giờ tôi nhận quá nhiều sự quan tâm của mọi người, đối với họ tôi là người quan trọng và lần đầu tiên tôi gặp hắn, người duy nhất lạnh lùng và ko bao giờ có nụ cười đúng nghĩa. Hắn, gương mặt hắn làm tôi phải suy nghĩ.Có lẽ tôi muốn hắn quan tâm tôi, tôi muốn nhìn thấy nụ cười trên gương mặt hắn bởi tôi ko muốn thấy hắn buồn, tôi ko biết nhưng tôi đã tự hứa sẽ ko bao giờ làm hắn tổn thương ko bao giờ làm hắn đau, và đây là điều tôi phải làm……………Vừa nghĩ tôi vừa chìm trong giấc ngủ, hôm nay mệt mỏi quá rồi………..
…………….
Tôi đang ăn sáng thì mẹ hỏi
-Xe con đâu rồi Thiên
-Á, con quên mất – tôi vụt miệng chiếc xe vẫn nằm trong cốp xe của hắn, tôi vội bịa chuyện- con đem ra tiệm sửa rồi, lát con ra đó lấy
-Ừ !!!-mẹ nói rồi nghĩ ngợi- chân con thế sao đi được hả?- mẹ nói nhìn cái chân của tôi rồi lắt đầu
-Con sẽ đi xe buýt, mẹ đừng lo- tôi nói đại
-Được ko đó- mẹ hỏi vẻ vẫn nghi ngờ
-Được mà, mẹ đi làm đi trễ giờ rồi, con có đủ thông minh để xoay sở- tôi nói rồi nhìn mẹ cười
-Ừ!!!!!!! mẹ đi làm nhớ cẩn thận nha- mẹ nói rồi ra ngoài đẩy xe chay đi luôn
Ko biết mình nói sao với hắn nữa đây, vừa ăn tôi lại vừa suy nghĩ.Chưa nghĩ ra được gì thì hắn đến, tôi lấy balo lết cái chân mình ra khỏi nhà, từng bước từng bước ra cổng
Hắn, bước ra khỏi chiếc xe hơi sang trọng, nhìn tôi rồi nở một nụ cười.Ôi đẹp quá!!!! tôi tự nhủ. Hắn mặc chiếc áo sơmi trắng tay dài với chiếc quần jean đen trong rất bảnh, đúng là ngoài Trí Duy ra hắn có thể coi là người đẹp nhất
-Chị lên xe đi- hắn nói khi đã đứng gần xác tôi, công nhận hắn cao thiệt
-CHiếc xe của chị – tôi nói cố gắng ko nhìn hắn
-Àh !!!! để em đẩy vào nhà cho chị, chị vào xe và đợi em một lát-hắn nói vẫn mỉm cười hôm nay đúng là hắn dễ thương thật
-Ko – tôi nói- để chị đẩy vào, em về nhà mình đi, để chị tự đi được rồi
-Sao chứ, em đến đây để chở chị đi mà, hôm qua em nói rồi em……..-Hắn chưa nói xong tôi đã nhảy vào
-Đừng nhắc đến chuyện hôm qua, hãy xem như nó……. nó là những suy nghĩ dại dột của em ở tuổi mới lớn…..-tôi nhìn hắn rồi nói tiếp – còn chị sẽ xem nó như giấc mơ…… chúng ta thỏa thuận vậy nha
Hắn, nụ cười trên gương mặt ấy đã biến mất thay vào đó là sắc thái bất thần. Ôi thật sự tôi ko muốn nhưng thà để nụ cười đó biến mất giây lát rồi nó sẽ quay lại còn hơn là để tôi biến nó thành nước mắt
-Chị nói gì vậy?-hắn hỏi, gương mặt cứng lại vô hồn
-Thì chị………..-tôi chưa kịp nói hắn đã quát lên
-Cái gì chứ? dại dột ở tuổi mới lớn ư?-hắn đặt hai bàn tay to lớn lên vai tôi rồi nói- chị nghe nè!!!!!! chị muốn coi em là đứa con nít cũng được nhưng tình cảm của em đối với chị là thật, những gì của ngày hôm qua đều là thật và đều được em trân trọng, chị có hiểu ko?????? chị đang nghĩ cái gì vậy?
-Em muốn nghĩ gì thì nghĩ nhưng chuyện hôm qua đối với chị chỉ là………..-tôi nói lòng thắt lại
-Là gì? là gì hả? – hắn quát, hắn đang rất giận
-Em về nhà đi chị sẽ đi xe buýt đến nhà em – tôi nói quay đi thật nhanh vì ko muốn hắn thấy những giọt nước mắt đang chảy của mình , quay lưng lại tôi lại nói- em có thể đem xe chị đến nhà em dùm được ko, lát trưa chị sẽ đẩy nó qua nhà nhỏ bạn chị……….cám ơn em
Nói xong, tôi lê cái chân đau của mình đi, cố đi thật nhanh để ko bị trễ giờ.Ôi chân tôi đau quá , thôi đành chịu vậy, tôi bước từng bước tới trạm xe buýt, mồ hôi đổ qua chừng nhưng ko sao rốt cuộc cũng tới.Đứng một hồi xe cũng tới , tôi vội leo lên, xe đông quá, tôi chưa kịp bước lên xe thì, chân tôi lảo đảo rồi……………hix
Một lần nữa hắn đỡ lấy người tôi , rồi dìu tôi lên xe.Tôi nhìn hắn, ko tỏ ra ngạc nhiên nhưng tôi lại cảm thấy có lỗi, hắn chẳng nói gì cả mặt lại lạnh như băng
-Cho tôi thu tiền xe-cô tiếp viên xe buýt nói
-Tôi đi chung với cô ấy -hắn nói rồi mỉm cười với cô tiếp viên làm cô ấy đỏ hết cả mặt
-Vâng……..-cô ta nói rồi quay qua tôi- vâng 10 ngàn hai người
Tôi lấy tiền đưa cô tiếp viên rồi ngớ mặt ra nhìn hắn
-Ông quản gia lúc nào cũng là người thanh toán tiền nhưng………..-hắn nói nhưng lời giải thích
-Chị hiểu mà – vừa nói tôi vừa mỉm cười nhìn hắn lúc này thật dễ thương chắc chưa đi xe buýt bao giờ
Chuyến xe này đông kinh khủng và đương nhiên chúng tôi chẳng có chỗ ngồi, tôi cứ đứng suốt chân thì đau và cứ mỗi lần chiếc xe đó thắng lại tôi như muốn té ngửa, “may là có hắn đứng bên cạnh”.Nhưng cũng ko vui gì bởi cô tiếp viên và mấy học sinh nữ cứ kiếm cách đứng gần hắn, rồi giả vờ làm gì đó để bắt chuyện với hắn………….cũng đúng thôi ai bảo hắn đẹp trai quá chi
-Chúng ta xuống thôi – tôi quay lại nhìn hắn nói
-Ơ xuống nhanh thế sao? – một cô bé nói khi nghe tôi…….
-Ừ!-hắn nhìn tôi chẳng nói gì thêm, cứ thế dìu tôi xuống xe
-Giờ chị chịu đi xe chưa, em bực mình rồi đó – hắn nhìn tôi như vẻ vang xin- em ko muốn đi thêm chuyến xe buýt nào nữa đâu
-Đâu ai bảo em đi – tôi nói vẻ hí hửng -mà đi xe buýt được nói chuyện với nhiều cô gái đẹp ko thích sao?
-Chả có ai đẹp bằng chị hết – nói xong hắn quay đi
-Ơ………-tôi đỏ mặt chẳng biết nói gì cả
-Ông đến hơi trễ đấy – hắn nói khi chiếc xe đã dừng ngay chỗ chúng tôi, xong hắn quay qua nhìn tôi- chị đừng có cừng đầu
Hix chưa kịp nói gì hắn đã bế tôi lên, mở cửa xe rồi để tôi ngồi trong đó.Hắn………
-Giờ thì chị hãy im lặng cho đến khi nào em cho phép chị nói – nói xong hắn đóng mạnh cánh cửa rồi bỏ lên hàng ghế trên ngồi với ông quản gia để tôi ngồi một mình, im lặng
……………..
-Chúng ta bắt đầu học nào -tôi nói chẳng mong hắn trả lời
-Chị đã trễ tổng cộng 36 phút – hắn nói, mắt vẫn nhìn vào cuốn sách trên bàn
-Chị biết rồi, sau này chị sẽ dạy bù cho – tôi nói rồi lại bắt đầu học
Nguyên một buổi chẳng ai nói gì với ai, tôi nói về bài học ,hắn im lặng nghe rồi im lặng làm bài, và tôi cũng im lặng chờ hắn làm xong….
-Chúng ta nghỉ ở đây thôi! chiều học tiếp -tôi nói đứng dậy rồi
-Ông quản gia sẽ chở chị đến nhà bạn chị….,em sẽ ko đi theo nên chị đừng từ chối – hắn nói một giọng nói cự kì cự kì lạnh lùng- từ nay cho đến khi chân chị lành ông ta sẽ chở chị đi, chị khỏi cần nói thêm điều gì nữa- nói xong hắn bỏ đi ra khỏi phòng để tôi ở đó thu don sách vở, một mình……….
……………………….
-Chào cô, chiều tôi sẽ đến rước cô -ông quản gia nói
-Vâng, con cám ơn-nói xong chiếc xe chạy tôi nhìn theo chiếc xe rồi lại nghĩ đến hắn
Tôi vô nhà, chúng tôi bày cơm ra ăn
-Bà có chuyện gì sao -Duyên hỏi
-Ừ !!!!!!!!!! có chuyện – tôi nói giọng ể oải
-kể tôi nghe với, dạo này ko có chuyện hay nghe-Duyên vừa nói vừa mỉm cười thích thú, Duyên cười dễ thương thật
-Nói sao giờ………….
Tôi ngồi kể hết mọi chuyện cho Duyên và nhỏ này trông rất thích thú
-Bà điên àh !!!!!!!!!-Duyên la lên khi nghe đến chuyện xảy ra hồi sáng với tôi
-Điên gì – tôi hỏi ngơ ngác
-Bà biết bà nói vậy là đang làm tổn thương thằng nhox ko hả?
-Tui………………-tôi đang khó hiểu đây
-Bà nói lần đầu tiên gặp nhox hoàn toàn ko mỉm cười và đến sáng hôm nay lần đầu tiên nhox cười nhiều đến thế, vậy là đủ hiểu – Duyên nói rồi mỉm cười
-Hiểu gì?- tôi lãi ngơ ngác hỏi
-Nếu bà muốn thấy nụ cười ấy thì hãy bên cạnh nhox đó -Duyên nói rồi cười lớn
Tôi im lặng cố hiểu những lời Duyên nói nhưng tôi……….
-Còn……….Duy……….-tôi lại hỏi vẻ ngập ngừng
-Duy sẽ ko bao giờ quay về với bà nữa đâu, bà nên quên Duy đi, nhox đó là người tốt nếu những lời bà kễ về nhox đó là đúng thì theo tui bà nên……………….
-Tôi ko biết……………….-đúng là tôi ko biết vậy thui
…………………
Ông quản gia đến chở tôi đi và chúng tôi lại bắt đầu buổi học trong im lặng, hắn ko nói và tôi cũng ko nói.”Thui vậy cũng tốt” tôi tự nhủ với chính mình
Đã ba ngày rồi mà hắn vẫn vậy , vẫn im lặng đến mức tuyệt đối, hầu như trong buổi học chỉ một mình tôi nói còn hắn thì im ru chẳng nói tiếng nào. “trời vậy sao tôi chịu nổi, ko nói thì cũng phải cười chứ, ko cười mặt lạnh như băng”
………………..
-Mẹ đi làm, chút mẹ may mắn -tôi nói và ôm hôn mẹ
-Con cũng vậy, đi làm may mắn -mẹ nói nhưng tôi biết nó chẳng may mắn tí nào
Chân tôi đã hết đau đi đứng cũng bình thường rồi nhưng ông quản gia vẫn cứ đưa đón tôi vì ông ta cho rằng khi nào chân tôi trở lại như khi chưa bị té thì ông mới thui đưa rước, tôi cũng bó tay
Nhưng sao hôm nay ông ấy đến trễ vậy tôi tư nhủ, ko phải trễ mà là quá trễ rồi.Chắc tôi phải tự đi thôi!!!
Tôi đẩy xe ra khỏi nhà chưa kịp leo lên xe thì ông quản gia tới.Đúng là linh thiệt……..
-Xin lỗi tôi đến trễ -ông quản gia nói vẻ mặt đầy lo âu
– Dạ ,ko sao đâu mà có chuyện gì vậy -tôi nhìn ông hỏi
-KO có gì đâu, cô vào cất xe đi trễ rồi đó- ông nói như hối tôi
Tôi chẳng biết gì lật đật làm theo
Đến nhà hắn , ông quản gia liền mở cửa rồi nói:”Tôi có việc bận cô tự lên nha -tôi xong ông quản gia leo lên xe chạy mất hút”
Ko biết có chuyện gì đây , nhìn ông mà tôi thấy lo lo sao đó
Tôi lên lầu , căn nhà có vẻ đã thân thuộc với tôi, ko phải thân thuộc mà quá thân thuộc.Tôi bước vào phòng học, nhìn xung quanh.”Hắn đâu rồi? bình thường hắn vẫn ngồi đó mà” tôi nhìn rồi suy nghĩ.Có cái gì đó ,tôi đang rất sợ.Chắc….chắc là hắn đang ở phòng đọc sách thôi ,hắn thích đọc sách mà.
Tôi tự nghĩ rồi lại lần qua phòng sách, căn phòng này quá lớn với tôi.Tôi cố đi mem theo các kệ nhưng ko dám đi vào trong vì sợ lạc lúc ấy…..Đi dọc hết các kệ chẳng thấy gì cả……hix
Giờ tôi đang đứng trước cái cửa sổ to lớn của phòng nhưng rất lạ là nó bị đóng chặt cứ như là rất lâu rồi chư mở ra.Tôi lấy tay mở chốt cửa cố đẩy thật mạnh và cánh cửa mở tung ra.Ôi đẹp thiệt !!!!!!! cảnh vật hiện ra trước mắt tôi một khuôn viên toàn là hoa, ánh sáng….. thật sự rất thơ mộng. Tôi quay qua, hắn, hắn đang nằm đằng kia, ngay kệ sách cuối cùng.Nhìn thấy hắn tôi vui lắm ko hiểu tại sao lại vui đến vậy
Tôi chạy đến chỗ hắn nằm ,hắn đang ngủ.Lúc ngủ vẻ lạnh lùng hình như đã biến mất rồi, tôi ngồi xuống nhìn chăm chăm vào hắn , tay tôi bỗng chạm vào làn da trắng toát của hắn, nóng người hắn nóng quá
“Trời, hắn bệnh rồi”.Tôi đứng dậy, hắn, tay hắn nắm lấy tay tôi kéo tôi ngồi xuống ngay cạnh hắn
-Em bệnh rồi để chị đi kêu ông quản gia – tôi nói với vẻ hoảng hốt
-Ko cần đâu, chỉ cần chị ở cạnh em được rồi -Hắn nói rồi kéo tôi lại gần hắn hơn, một tay hắn choàng qua người tôi, ôm thật chặt lấy tôi- em xin lỗi ,chị cho em mượn chị một chút- nói rồi hắn kéo tôi dựa vào người hắn.Tôi ko nói gì cứ thế nằm cạnh hắn, người dựa vào hắn.”Thật thoải mái và an toàn” tôi tự nghĩ và mỉm cười