TẠI SAO TÔI LẠI YÊU MỘT THẰNG NHÓC CHỨ...!!! - Chương 5
– Sao rồi, bà và thằng Duy tới đâu rồi -Duyên hỏi
-Thì cũng chỉ là bạn thui!!!! bà cũng biết mà – tôi trả lời một cách tư nhiên ko suy nghĩ một chút nào
-Ai biết tại tui thấy Duy hay đi kiếm bà nên tôi hỏi – Duyên trả lời nhanh – mà Duy cũng dễ thương, hiền biết quan tâm người khác là một người tốt đó -Duyên vừa nói vừa mỉm cười
-Tui ko nghĩ vậy đâu – Hà nói nhanh – dù tốt gì thì ở tuổi này chúng ta cũng ko nên quen biết làm gì, học là chính -Hà nói với vẻ am hiểu
-Hà à!!!!! tui thấy hai người đó đẹp đôi nên mới nói vậy thui!!!!!!!! chẳng lẽ tui lại kêu bạn thân mình quen với một đúa ko ra gì, bà chưa gặp Duy nên chưa biết còn tui thì ngày nào cũng gặp nên hiểu rõ
-Hà liền trả lời nhanh -Nhưng mà……………….-Hà nói nhưng chưa kịp nói xong thì Duyên nhảy vào
-Mà nghe thiên hạ đồn đại là bà cũng đang quen anh nào mà! sao lại nói vậy với Thiên -Duyên vừa nói vừa cười với vẻ tò mò
-Tui thì làm gì có -Hà cãi lại -chỉ là bạn thui!!!!!!!! mà chuyên của Thiên là tại tui lo mới……………….
Tôi ngồi nghe hai người nói về mình nãy giờ cũng bực lắm rồi, rõ ràng thì tôi và Duy chỉ là bạn thui, Duy có tốt thiệt nhưng………………….
-Hai bà ngừng tại đây được rồi!!!!!!!!! làm ơn, Chuyện giữa Duy và tôi thì chẳng có gì cả mong đừng hiểu lầm, mà hai người cũng biết rồi có gì thì tui cũng kể có gì giấu hai người đâu mà!!!!! đừng nói chuyên này nữa ha – ngắt lời hai người, tôi trả lời nhanh rồi cố í đánh lạc hướng
– Mà ấy ấy của Hà là ai nhỉ? -tôi vặn hỏi vì tò mò quá- sao ko ai kể cho tui nghe hết trời!!!!!!!!!hix
-Bà đúng là……………….-Hà nói mặt đỏ ửng – Thui tui về lớp ở đây với hai người chắc……die
-Nè tui giỡn thui làm gì giận nhanh thế -tôi hỏi liền nhưng chưa kịp thì Hà đã đi mất tiêu rồi
-Mà Duyên chuyện gì thế -tôi hí hửng hỏi Duyên-nói lẹ tôi nghe coi
-À! ko có gì, chừng nào tìm ra thủ phạm tôi sẽ nói bà biềt, giờ đang trong giai đoạn điều tra-Duyên cười
Reng…………….reng…………… Vào học rồi, về chỗ thôi.Tôi chạy nhanh vào chỗ của mình, Duy từ ngoài bước vào theo sao là mấy cô bạn gái (Duy được nhiều người hâm mộ lắm)
-Chiều nay, tôi vào nhà Thiên học nha -Duy nói và mỉm cười nhẹ nhàng
-Ừ !!!!!!!- tôi trả lời
Tôi và Duy nói chuyện với nhau rất ít hầu như chỉ nhìn nhau cười. Chẳng hiểu sao tôi lại thích nhìn Duy, trong Duy chất chứa cái gì đó rất buồn và lạ mặc dù Duy ko nói ko thể hiện nhưng ko thể giấu được cảm xúc đó qua ánh mắt được. Và dạo này sở thích duy nhất mà tôi có được là nhìn Duy, nhìn để tìm sự bí ẩn.
………………………
Ngày lại trôi qua!!!!! tôi và Duy đã thân nhau hơn đương nhiên Duy cũng bắt đầu gia nhập nhóm của tôi. Nhưng chỉ có tôi và Duyên còn Hà có vẻ ko thích Duy, Hà ko bao giờ nói chuyện với tôi khi có Duy bên cạnh và đây cũng là điều làm tôi khó xử.
– Ngày mai bà ra ruộng với tụi này ko Hà -tôi hỏi Hà cố gắng nói thật nhẹ nhàng để mong Hà nhận lời.
-À ! tui bận rồi bà đi với Duyên đi -Hà trả lời mà ko một chút suy nghĩ
-Nhưng mà có bà thì sẽ vui hơn, dạo này bà sao đấy!!!!!!! ko còn muốn chơi với tôi nữa hả???????????-tôi nói với giọng bùn bã
-Ko tôi vẫn muốn làm bạn với bà. Nhưng tui…………………….-Hà nói và -Tui về lớp đây bà biết vậy đựơc rồi
“Trời!!!!!!!!!! sao vậy tôi làm gì sai nào” tự nghĩ trong đầu thì Duy vào lớp, tay cầm theo lon nước và để trên bàn tôi
-Có vẻ đang giận hả? uống nước đi -Duy nói vẻ an ủi
Tôi nhìn Duy chẳng biết nói gì nhưng tại sao khi thấy Duy tôi lại bớt tức giận quên đi muôn phiền cơ chứ???????????? đầu tôi trống rỗng và rồi
-Mai Duy rảnh ko?-tôi hỏi vẻ ấp úng
– Để coi…………rảnh mà sao thế??????????
-Tôi đang buồn ra ruộng chơi với tôi nha!
-Ở đây có ruông sao??????????? tôi ko biết nhưng chắc vui lắm -Duy nói trông hớn hở lắm- à mà mấy giờ
-3h chiều đến nhà tôi nha !!!!!!!!!!!
-Ừ -Duy nói và mỉm cười tôi mỉm cười lại rồi nhìn Duy
…………………….
-Lên xe tôi chở đi, đi chi hai xe cho rắc rối -Duy nói khi đang đứng trước nhà tôi
-Ừ sao cũng được – tôi nói nhìn Duy và leo lên xe của DUY
Trời hôm nay mát thiệt, trong xanh lạ thường. Cánh đồng đẹp thiệt đó,tôi ngồi xuông ngay bãi cỏ, cánh đồng lúa ôi!!!!!!!!!! tôi giang tay ra đón gió để bay hết những buồn phiền
-Ko ngờ ở đây có cánh đồng, mặc dù đi xa nhưng ko uổng -Duy nói rồi ngồi xuống cạnh tôi -Sao hết buồn chưa mà sao Thiên buồn vậy nói tôi nghe đi…………..
-Ko có gì, tại thấy kho chịu trong người muốn kiếm ai đó ra đây xả stress nhưng ai cũng bận buồn qua nên rủ Duy. Bộ ko thích hả -tôi hỏi
-Đâu có, thích chứ. Mà Thiên hay ra đây lắm sao?
-Ừ hồi nhỏ rất hay ra đây chơi trò cô dâu vui lắm -mỉm cười rồi tiếp tục nói
-Hồi nhỏ rất thích làm cô dâu còn mơ có chàng hoàng tử chạy ra cánh đồng đằng kia hái bông lao cho tôi, Duy ko biết đâu tôi thích bông lao lắm nhưng ko bao giờ ra hái đươc bởi ở đó rất dơ, đạp xuông là lún đất. Có lần tôi bị đỉa cắn khi cố tình xuống đó hái hoa, lúc đó khóc qua trời luôn nhưng may là không sao, thế là từ đó ko ra hái bông nữa. Nhưng vẫn ra đây ngắm những cây bông lao trắng bay trong gió rồi lại mơ mộng thành cô dâu, đôi lúc cũng vui.
-Ừ rất vui -Duy trả lời rồi đứng bật dậy
Nhìn Duy tôi mới nhớ nãy giờ tôi nói hơi nhiều, ko biết Duy có la tôi nhiều chuyên ko nữa. Tôi nhìn Duy rồi Duy mỉm cười xong quay lưng bỏ đi
– Này đi đâu vậy?-tôi nói lớn -đợi tôi với
-Ngồi yên đó đi, đừng đi đâu cả – Duy nói vọng lại rồi biến mất tiêu luốn
Tôi ngồi đó một mình chẳng biết làm gì, tôi cố hít thật sâu. Hôm nay là một ngày rất đep.
Rất lâu sao đó Duy quay lại, người dính đầy đất trên tay cầm một bó bông Lao rất lớn. Ôi tôi………….. trời ơi……………….Tôi đứng dậy, nhìn, ngạc nhiên
-Thưa công ****, xin cho người thấp hèn này được tặng nàng bó bông từ tấm lòng chân thật của ta- Duy quỳ xuống chân tôi và nói
-Duy…………….. tôi…………………-ấp úng thật sự tôi ko biết phải làm sao
-Ta biết ta ko là hoàng tử mà nàng mong đợi nhưng ta mong ta có thể làm gì đó cho nàng hạnh phúc, ta thật sự muốn thấy nụ cười của nàng
-Tôi…………….. cám ơn……………..cám ơn………….Duy- tôi nói như muốn khóc tay cầm bó bông- ko cầm phải làm vậy để tôi vui đâu
-Tôi làm vậy vì tôi muốn là hoàng tử trong lòng Thiên, Thiên hiểu ko- Duy nói giọng run run
-Thiên hãy làm bạn gái của tôi nhé!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tôi……………..mặt đỏ ửng, tôi đang rất vui, tôi ko biết nói gì cả, tôi thật sư…………….,uhm có lẽ vây………………. tôi đã…………………
-Ừ !! tôi nhìn Duy trả lời và nở một nụ cười – này đừng hối hận, giờ thay đổi còn kịp đó- tôi nói nhưng mong Duy………..
-Ko bao giờ, có Thiên là hạnh phúc nhất trên đời tôi đó, Thiên nên nhớ điều đó !!!!!!!!!!
Duy nói và nhìn tôi , tôi im lăng. Chúng tôi đã ngồi rất lâu cho đến khi trời chạp tối, im lặng rồi tôi đừng dậy nói
-Ta về thui nào, trời tối rồi
-Ừ !!!!!!!! về- Duy trả lời rồi cùng tôi đẩy xe ra đường lớn
-Tôi nắm tay Thiên được chứ -Duy hỏi ngập ngừng
-Ơ !!!!!!!!!……………được
Nói xong hai bàn tay chúng tôi đan lòng vào nhau, ấm áp quá tôi tự nhủ: “tại sao tay con trai lúc cũng ấm áp hơn tay con gái?………………… vì bàn tay ấy luôn cầm hơi ấm để làm hạnh phúc trái tim một người “
………………….
Chúng tôi bắt đầu quen nhau. tình yêu đó thật đẹp nó tuyệt vời hơn những gì tôi có. Chúng tôi khác mọi người bởi cả hai chưa từng trao nhau một nụ hôn hay lời nói ngot ngào, tình yêu của chúng tôi chỉ là nụ cười và ánh mắt thế thôi !!!!!!!!!!!!!!!!!!
………………….
-tại sao chứ???????? tại sao lại làm thế chứ? có biết đó là bạn của tôi ko hả??????? tai sao lại vậy chứ-tôi nói nước mắt tuôn ra
-Thiên phải hiểu cho tôi chứ ,Thiên đối với tôi quan trong thế nào , tình cảm của tôi Thiên là người hiểu nhất mà,
-Tôi muốn tin nhưng tôi ko dám tin -tôi khóc -tôi đau vì Duy đủ rồi – Vừa nói tôi vừa quay đi nhưng bàn bay Duy vẫn nắm lấy cánh tay tôi
-Làm ơn hãy tin tôi đi Thiên, tôi ko thể mất Thiên được, tôi…
Tôi vùng vẫy ra khỏi Duy chạy thật nhanh ra đường và……………………..
Ko…………………………