TA Ở TIÊN TÔNG LÀM THẦN THÚ - Chương 9: 9 Trong Thí Luyện
- Trang chủ
- Truyện tranh
- TA Ở TIÊN TÔNG LÀM THẦN THÚ
- Chương 9: 9 Trong Thí Luyện
Nghe Lương giáo dụ dò hỏi, Trình Tố Tích khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”
Trong nhã thất lập tức một mảnh xôn xao.
Đặc biệt là vài vị giáo dụ của Tố Hồi Phong, trên mặt lộ ra thần sắc khó xử.
Nhắc tới việc này, là Tố Hồi Phong bọn họ cư xử không đúng mực.
Trước khi Băng Loan chết, quanh năm ở trên đỉnh Tiên Miểu Phong, trứng cũng sinh xuống ở đó.
Sau đại chiến, Kính Minh trưởng lão bọn họ lấy lí do “Lăng Khê trưởng lão trọng thương, Tiên Miểu Phong không người chăm sóc”, lấy trứng Thần Thú đem về.
Tuy nói Thần Thú Băng Loan thuộc về tông môn, mà không phải Tiên Miểu Phong.
Nhưng hành động này có chút tình nghi “Thừa nước đục thả câu”.
Nhưng trứng kia ở Tố Hồi Phong suýt chút nữa sinh cơ đoạn tuyệt*, sau khi đưa về Tiên Miểu Phong lại thành công nở ra, cũng làm cho bọn họ như bị vả mặt một cái.
[*mất cơ hội sống]
Lương giáo dụ liếc nhìn vẻ mặt của mấy người Tố Hồi Phong, quay đầu cười với Trình Tố Tích: “Không hổ là Lăng Khê trưởng lão, ngay cả trứng Thần Thú Đản cũng có thể thành công ấp nở.”
Trình Tố Tích không tỏ ý kiến.
Vừa vặn lúc này, Kính Minh trưởng lão đi đến.
Nhìn thấy Hoa Linh trên bàn, hắn đầu tiên là dừng lại, sau đó sắc mặt tức lập tức trầm xuống.
Hắn lúc trước đưa trứng Thần Thú về Tiên Miểu Phong, đã xác nhận trứng kia đã bên bờ vực cái chết, cho dù có thể cứu sống cũng chỉ có thể là thai chết lưu.
Ngàn vạn chưa từng nghĩ đến, Trình Tố Tích vậy mà thật sự có thể ấp nó ra, cũng không biết là sử dụng thủ đoạn gì.
Đầu tiên là chuyện danh sách bị Trình Tố Tích lừa cho một vố, bây giờ lại bị hung hăng tát vào mặt bởi vì trứng Thần Thú, Kính Minh trưởng lão tức giận không thôi.
Nhưng lúc này trở mặt chỉ có thể rơi vào hạ phong, còn sẽ bị xem như trò cười, vì vậy hắn cố nén giận, nở nụ cười giả tạo nói: “Xem ra lão phu đã đoán đúng, trứng Thần Thú này quả nhiên phù hợp với khí tức của Lăng Khê trưởng lão.”
Trình Tố Tích để Hoa Linh ăn uống no đủ đã bắt đầu ngủ gật vào trong tay áo, nhẹ nhàng dùng bàn tay khép lại, mới thản nhiên nói: “Chỉ là trùng hợp thôi.”
Kính Minh trưởng lão híp mắt một cái, không hề bối rối việc này.
Dù sao Băng Loan kia mới vừa sinh ra, ai biết tương lai sẽ xảy ra bất trắc gì?
Hoa Linh an tâm ngủ trong khí tức của Trình Tố Tích bao vây, thịt Băng Tinh Quả trong bụng đã hóa thành linh lực dần dần bị hấp thu.
Mà bên kia, đội ngũ chuẩn bị tiến vào Luyện Tâm Cảnh đã tập hợp, Tần Giản đang dặn dò lần cuối.
“Trong Luyện Tâm Cảnh không hạn chế các ngươi sử dụng pháp khí, nhưng ta đề nghị các ngươi tốt nhất không nên dựa vào ngoại lực.
Tĩnh tâm rèn luyện kiếm thuật, thể ngộ tâm pháp, mới có thể nhận được thu hoạch lớn nhất.”
Tất cả đệ tử đồng thanh nói: “Cẩn tuân chưởng môn dạy bảo.”
Tần Giản gật đầu, ném lệnh bài màu đen vào trong trận pháp trước đó đã chuẩn bị tốt, sau đó ném mấy trăm linh thạch thượng phẩm vào, lập tức bắt đầu khởi động trận pháp.
Chỉ thấy ở giữa không trung phía trên lệnh bài đột nhiên xuất hiện một cánh cửa gỗ xưa cũ vừa dày vừa nặng.
Trên đỉnh cửa gỗ treo một tấm bảng, viết hai chữ to sơn đen như mực, “Luyện Tâm”.
Người cầm bút có vẻ tu vi rất cao, giữa nét bút có một luồng kiếm khí lạnh lẽo, các đệ tử bình thường chỉ nhìn lên một cái đã cảm thấy trên người đau đớn giống như dao gọt vào người, sợ tới mức không dám ngẩng đầu lên.
Tám người đứng đầu bởi vì tu vi tương đối cao, cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống cự.
Tân Tư Thần nhìn tấm bảng, trong mắt lóe lên một tia chiến ý, “Tục truyền nghe, mặc dù Luyện Tâm Cảnh được gọi là pháp khí, nhưng thực ra nó là một tiểu thế giới do tiền bối trước khi phi thăng lấy chi lực của bản thân xây dựng lên.
Hôm nay chứng kiến, quả nhiên không tầm thường.”
Nguy Dật Tiên bạch y tung bay bên cạnh nàng cười nói: “Vị tiền bối trước khi phi thăng nhất định là một kiếm tu nổi danh.”
“Cũng không hẳn,” Công Bác Dịch phe phẩy quạt xếp trong tay, thản nhiên nói: “Tiền bối luyện chế Luyện Tâm Cảnh là Huyền Sương Chân Nhân năm đó tiếng tăm lừng lẫy.
Hắn không chỉ có kiếm thuật xuất thần nhập hóa, luyện khí, luyện đan cũng đặc biệt tinh thông.
Luyện Tâm Cảnh chỉ là một trong những pháp khí mà hắn luyện chế.”
Gia tộc của Công Bác Dịch giỏi về thu thập tin tức, hắn biết được cặn kẽ như vậy cũng là điều bình thường.
“Hừ!”
Lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng cười lạnh.
Chỉ thấy Thi Hồng Tài ôm kiếm nói: “Quản nó lai lịch ra sao, chẳng qua chỉ là công cụ để chúng ta phân định thắng bại.
Vị trí phong chủ của Chỉ Uyên Phong, ta nhất định giành được, ta khuyên một số người từ bỏ càng sớm càng tốt.”
Tân Tư Thần cười nhạo một tiếng, “Cũng không sợ gió thổi bay đầu lưỡi.”
Nàng và Thi Hồng Tài đều đến từ Chỉ Uyên Phong, trước kia quan hệ đã tồi tệ, nhìn nhau thấy ngứa mắt.
Nếu không chế nhạo đối phương vài câu, cũng cảm thấy khó chịu trong lòng.
Thấy bọn họ sắp cãi nhau, “Người hiền lành” Tống Vĩnh Xương vội vàng tiến lên giảng hòa, “Dù sao cuối cùng cũng lấy kết quả phân định thắng bại, bây giờ tranh cãi cũng không được gì, chi bằng tâm bình khí hòa* một chút.”
[*bình tĩnh hoà nhã]
Đáng tiếc Thi Hồng Tài cũng không thèm chịu nể mặt mũi, “Liên quan gì đến chuyện của ngươi.”
Tống Vĩnh Xương đến từ Hãn Vân Phong, nói đúng ra, cũng không hình thành mối quan hệ cạnh tranh với Thi Hồng Tài và Tân Tư Thần, mâu thuẫn giữa hai người thực sự không liên quan gì tới hắn.
Nhưng lần này bị làm mất mặt, trên mặt Tống Vĩnh Xương khó chịu, không nói nữa.
Phàn Hoằng Thịnh nhướng mi, hắn lớn tuổi nhất, cũng trầm ổn nhất, biết rõ khả năng thành công của mình không cao.
Nhưng nếu không thử trước một lần, thì sẽ không thể cam tâm.
Nhưng Đường Trì ngược lại không có rêu rao như những ngày qua, đứng yên một bên trầm mặc không nói, làm cho Mạnh Lập An nhìn hắn mấy lần.
Chú ý tới tầm mắt của Mạnh Lập An, Đường Trì cũng bình tĩnh nhìn lại, tầm mắt dừng ở trên tay Mạnh Lập An một chút, khóe miệng nở một nụ cười..
“Được rồi, tám người các ngươi tiến vào đầu tiên.”
Tần Giản đợi cánh cửa gỗ mở ra hoàn toàn, quay sang tám người phân phó nói.
“Rõ.”
Sau đó là đệ tử các phong chọn ra.
Trong mười người Tiên Miểu Phong, Vân Mạc, Vân Sanh và Vân Lan đều ở đây.
Vân Mạc không yên tâm dặn dò Vân Sanh: “Sau khi tiến vào bí cảnh, hãy cất hết bùa chú cho ta, cố gắng lấy kiếm ngăn địch.”
Vân Lan cũng nói: “Tuy nói Luyện Tâm Cảnh trước nay không có người bỏ mạng, nhưng cũng không ít người bị thương.
Sư đệ cần phải cẩn thận, không nên tùy tiện hành động.”
Vân Sanh gật đầu hứa hẹn, “Ta sẽ chú ý.”
……
Chờ đến khi tất cả mọi người tiến vào Luyện Tâm Cảnh, mặt gương trong nhã thất bỗng nhiên lóe lên một ít hình ảnh.
Nội dung hình ảnh chính là những đệ tử tham gia rèn luyện.
“Vận may của Đường Trì có chút kém!” Một giáo dụ của Hãn Vân Phong tiếc nuối nói.
Trình Tố Tích giương mắt nhìn lên, chỉ thấy Đường Trì trong gương vừa tiến vào bí cảnh liền bị truyền tống vào trong hẻm núi sâu thẳm.
Hẻm núi này Trình Tố Tích hết sức quen thuộc, lúc trước nàng tiến vào bí cảnh cũng đã trải qua thử thách ở đây.
Bản thân hẻm núi cũng không nguy hiểm, nguy hiểm chính là sâu trong hẻm núi có một yêu thú chiếm cứ.
Yêu thú kia đã tu luyện ngàn năm, đặc biệt khó đối phó.
Mặc dù Đường Trì không rõ phía trước có nguy hiểm gì, nhưng hắn lại vô cùng cẩn thận dè dặt, lấy phi kiếm tùy thân tách ra thành mấy chục cây, liên tục xoay tròn xung quanh người tạo thành một lá chắn.
Ngược lại có chút thông minh……
Trình Tố Tích ở trong lòng đánh giá xong, cúi đầu nhìn tiểu gia hỏa ở lòng bàn tay đã ngủ đến ngửa người lên trời, giữa lông mày không khỏi hiện lên ý cười.
Ngoại trừ Đường Trì tương đối xui xẻo, chọn trúng phó bản khá khó khăn, bảy người còn lại vẫn có vận may gần giống nhau.
Trong đó Thi Hồng Tài đi vào liền đánh nhau với một con thạch khôi*.
[*con rối đá]
Tuy nói thái độ làm người của hắn bừa bãi chút ít, thế nhưng thực lực cũng không thấp, trọng kiếm ở trong tay hắn sử dụng giống như cánh tay, có thể dễ dàng đánh tan thạch khôi.
“Là một hạt giống tốt, nhưng vẫn cần được rèn luyện.” Một người giáo dụ tán dương.
Một giáo dụ khác lại lắc đầu, “Người này tuy đánh giỏi, nhưng cũng hiếu chiến, tính tình không tốt.”
Kính Minh trưởng lão đột nhiên nói: “Tuổi trẻ nóng tính mà thôi, giáo dụ không cần nghiêm khắc.”
Trình Tố Tích nghe vậy nhíu mày, nhẹ nhàng vuốt lên những chiếc lông mềm mại của chim non.
– ——————-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Trình Tố Tích: Trầm mê vuốt chim, không thể tự kềm chế…
Hoa Linh: Chíp chíp chíp!.