TA Ở TIÊN TÔNG LÀM THẦN THÚ - Chương 23: 23 Hoa Linh Chỉ Có Ta Hiểu Ngươi Nhất
- Trang chủ
- Truyện tranh
- TA Ở TIÊN TÔNG LÀM THẦN THÚ
- Chương 23: 23 Hoa Linh Chỉ Có Ta Hiểu Ngươi Nhất
Trình Tố Tích hiển nhiên không biết chuyện Kính Minh trưởng lão cấu kết với Ma tộc, điều mà nàng không nghĩ ra chính là Kính Minh trưởng lão đã ở Càn Nguyên Tông mấy trăm năm, làm sao sẽ đi làm chuyện hoang đường như vậy.
Nếu chuyện hắn bán pháp khí của tu sĩ đã chết được đưa ra ánh sáng, cái bị phá hủy sẽ là tất cả vinh dự tông môn của bọn họ.
Yến Hàn cười nhạo một tiếng nói: “Càn Nguyên Tông các ngươi có bốn phong, cả ba phong chủ cũng đã chết trong đại chiến, chỉ còn một mình hắn còn sống, chuyện này chẳng lẽ chỉ là trùng hợp sao? Lão tặc kia rất sợ chết, còn có tiết tháo* gì nữa?”
[*Tiết tháo /节操/: là quan niệm làm người, là sự tu dưỡng đạo đức và nhân cách cao thượng mà cổ nhân xưa nay vô cùng coi trọng]
Hoa Linh không khỏi nhấn thích những lời này của Yến Hàn.
Có thể cấu kết với Ma tộc, sẽ là người tốt lành gì chứ?!
Trình Tố Tích nghe vậy sắc mặt nhất thời lạnh xuống.
Đại chiến là một khúc mắc trong lòng nàng.
Sư phụ của nàng, phong chủ tiền nhiệm Kính Dương chân nhân của Tiên Miểu Phong đã bỏ mạng, sư huynh đệ tỷ muội chết trong trận chiến, nàng thì suýt chút nữa mất mạng bởi vì bị Liên Tâm Băng Diễm phản phệ.
Mà Tố Hồi Phong là lực lượng cuối cùng trấn giữ tông môn, khi lọt vào công kích của Ma tộc, cũng đã chạy trốn tứ tán, làm cho cả tông môn bị phơi bày trước mặt Ma tộc, dẫn đến vô số đệ tử bị tàn sát, nhiều sách cổ quý giá bị thiêu rụi, vốn liếng nhiều năm của Càn Nguyên Tông bị phá hủy chỉ trong chốc lát.
Mà Kính Minh trưởng lão bình yên vô sự vẫn còn ưỡn mặt mơ ước vị chí chưởng môn, Trình Tố Tích liều mạng làm cho vết thương nặng thêm, cũng không để cho hắn như mong muốn.
Nhưng nàng vẫn đánh giá thấp lòng tham và sự ngu xuẩn của Kính Minh trưởng lão.
Trình Tố Tích nắm chặt thanh kiếm ở trong tay, thay vì chờ đến khi bị mấy tông môn khác phát hiện, chẳng bằng để nàng trực tiếp trừ đi tai họa ngầm này.
Trong nháy mắt Hoa Linh cảm nhận được sát ý lạnh lẽo truyền tới từ trên người chủ nhân, khiến cho nàng không nhịn được phải rùng mình.
Chủ nhân đây là……
“Yến Hàn, bên Hòa Nhạc Phường kêu người tiếp tục theo dõi giúp ta, ta bây giờ lập tức quay về tông môn.”
“Đã hiểu,” Yến Hàn có thù cũ với Kính Minh trưởng lão, không cần Trình Tố Tích nói, nàng cũng sẽ tìm mọi cách bắt được nhược điểm của hắn.
Túm lên Hoa Linh còn đang sững sờ, Trình Tố Tích đơn giản tạm biệt Yến Hàn xong, liền gọi ra phi kiếm.
Bởi vì tốc độ trở về còn nhanh hơn lúc đi, gió lớn đến mức Hoa Linh cũng không dám vươn đầu ra, chỉ có thể núp ở trong lòng chủ nhân.
Cảm thấy buồn chán, Hoa Linh lật tìm những nội dung được ghi trong truyền thừa huyết mạch, bắt đầu tỉ mỉ nghiên cứu.
Lý do Thần Thú lợi hại hơn những linh thú bình thường, không chỉ do thiên phú cường hãn, mà còn có liên quan tới huyết mạch được truyền thừa khá hoàn chỉnh của chúng.
Nói như vậy, Thần Thú phải trải qua ba giai đoạn mới có thể đến tuổi trưởng thành —— thời kỳ ấu sinh, thời kỳ sinh trưởng và thời kỳ trưởng thành.
Hơn nữa, Thần Thú càng cao cấp, mỗi một giai đoạn trải qua sẽ càng dài.
Nếu Hoa Linh là Băng Loan thuần huyết, thì thời gian này có thể dài đến mấy trăm năm.
Nhưng ngược lại, Thần Thú ở thời kỳ hóa hình sẽ sớm hơn so với linh thú bình thường.
Bởi vì huyết mạch truyền thừa quá mức với khổng lồ, mà thể chất của Thần Thú con non vốn không thể chịu được, cho nên nó sẽ không được truyền vào một lần duy nhất, mà sẽ được giải phóng từng chút một theo tiến độ tu luyện của con non.
Cho nên, dù Hoa Linh không có cha mẹ ruột dạy bảo, nàng vẫn có thể học được toàn bộ kỹ năng của Băng Loan, thuận lợi lớn lên thành niên.
……
Trở lại Càn Nguyên Tông, Trình Tố Tích trực tiếp đi chủ phong, đúng lúc gặp được Tần Giản đang tiếp khách.
Nhìn thấy Trình Tố Tích, Tần Giản đi ra đón tiếp, “Sư tỷ, ngươi đã trở về.”
Trình Tố Tích gật đầu, “Vừa mới trở về.” Nàng nhìn về phía tu sĩ áo xanh ở sau lưng Tần Giản, gọi một tiếng: “Diệp sư đệ.”
Tu sĩ áo xanh cười nói: “Lăng Khê sư tỷ, đã lâu không gặp.”
Tần Giản nói: “Sư tỷ, Diệp sư đệ lần này đến đây, là nhắc nhở chúng ta bí cảnh Thương Lan sắp mở ra.
Chuyện danh ngạch*, năm nay chỉ sợ sẽ có thay đổi.”
[*Đây là nói tới lệnh bài để có thể vào bí cảnh]
Trình Tố Tích nhàn nhạt nói: “Đây là tất nhiên.
Bây giờ những môn phái lớn trong đại lục Việt Châu tổn thương nguyên khí nặng nề vẫn chưa phục hồi, không ít môn phái nhỏ vùng dậy.
Danh ngạch bí cảnh Thương Lan không nhiều, tất nhiên bọn họ phải ra sức tranh thủ.”
Bí cảnh Thương Lan là một bí cảnh có không gian nằm sâu trong Tuyệt Địa Chi Hải, nghe nói nó có thể liên thông Tiên giới và Tu Chân giới cùng lúc, cho nên tu sĩ tham gia bí cảnh sẽ có cơ hội nhận được bảo vật của Tiên giới.
Ví dụ như Hồn Thiên Kính một trong ba pháp khí trấn giữ Càng Nguyên Tông, được đến từ bí cảnh Thương Lan.
Mà phi kiếm bản mạng Ngưng Sương của Trình Tố Tích, cũng được luyện chế từ một khoáng thạch lấy từ bí cảnh Thương Lan.
Diệp Chân nói: “Sư phụ nói, xưa nay đều là hai phái ta ngươi kết minh, lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Chỉ là, hắn lo lắng có quá nhiều biến số, hy vọng có thể tìm được một đồng minh đáng tin cậy khác.”
Trình Tố Tích hơi cân nhắc một phen nói: “Thiên Lăng Phái thế nào?”
Diệp Chân có chút chần chờ, “Thiên Lăng Phái xưa nay độc lai độc vãng, bọn họ sẽ đồng ý kết minh sao? Huống chi, bí cảnh Thương Lan từ trước đến nay không hạn chế Nhân tộc, Yêu tộc, đệ tử phòng giữ bọn họ có thể hay không……”
Lo lắng của hắn Trình Tố Tích cũng biết, nàng nói: “Chính vì bọn họ còn chưa có đồng minh, cho nên mới có khả năng đồng ý kết minh với chúng ta.
Còn đệ tử phòng giữ, bọn họ đã gia nhập vào tông môn, cũng không liên quan tới Yêu tộc.”
Lần này tới Thiên Lăng Phái, Trình Tố Tích phát hiện lòng trung thành của những đệ tử phòng giữ đó thậm chí còn mạnh hơn đệ tử bình thường.
Thang chưởng môn cũng nhắc đến, những đệ tử phòng giữ này phần lớn là những đứa trẻ bị Yêu tộc vứt bỏ.
Diệp Chân nói: “Chuyện này ta không làm chủ được, cần phải trở về bẩm báo sư phụ.”
“Chuyện này là tất nhiên.”
Bởi vì vấn đề quan trọng, Diệp Chân cũng không có ở lâu, sau khi cáo từ liền rời khỏi.
Tần Giản vừa nãy vẫn muốn nói lại thôi mở miệng hỏi: “Sư tỷ, tình hình ở Thiên Lăng Phái thế nào, có thể tin được sao?”
Trình Tố Tích nói: “Có thể thử một lần.”
Bản thân thực lực của Thiên Lăng Phái cũng không hề yếu, nếu không cũng không có khả năng bị rất nhiều môn phái xa lánh, mà vẫn có thể phát triển tới trình độ bây giờ.
Hơn nữa điều quan trọng nhất trong việc chọn đồng mình, chính là sẽ không phản bội.
Mà tính cách nhân phẩm của Thang chưởng môn cũng có thể tin được, cho nên Thiên Lăng Phái là lựa chọn tốt nhất bây giờ của Càn Nguyên Tông.
Tần Giản suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy Trình Tố Tích nói rất có đạo lý.
Dù sao chuyện có thành công hay không, còn phải xem Thương Nguyên Tông bên kia trả lời.
Tạm gác việc này sang một bên, Trình Tố Tích lần lượt nói với Tần Giản những kết quả đã điều tra được ở thành Vĩnh Giang.
“Lần này ta rời khỏi tông môn, là vì điều tra một việc……”
Tần Giản nghe xong, lập tức tức giận nói: “Kính Minh trưởng lão đây là hãm hại tông môn ta vào chuyện bất nghĩa! Việc này tuyệt đối không thể nhân nhượng được!”
“Đánh rắn tổn thương bảy tấc, chút bằng chứng này cũng không đủ để buộc tội Kính Minh trưởng lão.
Bí cảnh Thương Lan sắp mở ra, chi bằng chúng ta……”
Tần Giản lập tức hiểu được ý của Trình Tố Tích chưa nói hết, hắn lo lắng nói: “Bí cảnh Thương Lan vốn đặc biệt nguy hiểm, nếu chúng ta lại nội đấu, ngộ nhỡ liên lụy những đệ tử khác……!Chuyện này thực sự quá mạo hiểm.”
Giọng điệu Trình Tố Tích dần dần lạnh đi, “Cần quyết đoán mà không quyết đoán, mới là tối kỵ nhất.”
Tần Giản: “Để ta suy nghĩ lại……”
……
Khi rời khỏi chủ phong, Hoa Linh có thể rõ ràng cảm giác được tâm trạng của chủ nhân không tốt.
Nói thật, nàng cũng cảm thấy chưởng môn như Tần Giản lại quá do dự thiếu quyết đoán.
Tu Chân giới cường giả vi tôn, có thể tìm được chứng cứ hay không cũng không quan trọng.
Ngược lại nếu kéo dài thêm, có thể sẽ tiềm ẩn thêm nhiều nguy hiểm hơn nữa.
Trong nguyên tác, không phải Kính Minh trưởng lão bị nam chủ nắm được nhược điểm xử tội ở trước mặt mọi người sao?
Cho nên, theo quan điểm của Hoa Linh, chẳng bằng như lời chủ nhân nói, vừa lúc thần không biết quỷ không hay trực tiếp xử lý luôn ở trong bí cảnh Thương Lan!
“Chíp chíp chíp!” Đừng đau lòng, còn có ta hiểu ngươi!
Trình Tố Tích sờ sờ đầu Tiểu Thần Thú ở trong lòng, thở dài nói: “Tần Giản hắn quá ngay thẳng, ngược lại dễ lo trước lo sau, chần chừ do dự.”
Hoa Linh thầm nghĩ: Vẫn là quá thiếu kinh nghiệm!
“Mà thôi, việc này liền do hắn quyết định……!Nếu như không được, vậy thì giết tới Tố Hồi Phong là được!”
– ——————-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Hoa Linh: Ta còn rất lâu mới có thể lớn lên, ngươi sẽ ghét bỏ ta sao?
Trình Tố Tích: Ta lớn hơn ngươi trăm tuổi, ngươi sẽ ghét bỏ ta sao?
——————————————————————
Biến hình cũng không xa, nhưng mà trưởng thành còn phải mất một thời gian…! Muốn lên xe, đều quay về hừng hực tắm nước lạnh cho ta, niệm chú mấy lần để thanh lọc tâm hồn đi!.