TA Ở TIÊN TÔNG LÀM THẦN THÚ - Chương 15: 15 Coi Như Là Mua Đồ Chơi Cho Đoàn Tử Đi!
- Trang chủ
- Truyện tranh
- TA Ở TIÊN TÔNG LÀM THẦN THÚ
- Chương 15: 15 Coi Như Là Mua Đồ Chơi Cho Đoàn Tử Đi!
Trình Tố Tích nửa ngồi nửa quỳ, dùng linh lực kiểm tra cơ thể ông lão một phen.
Phát hiện nội tạng của hắn bị tổn thương nghiêm trọng, liền móc ra một viên đan dược hạ phẩm cho hắn ăn vào.
Người xung quanh thấy một màn này, lập tức bắt đầu ước ao ghen tị.
“Đây chính là đan dược! Nghe nói một viên đan dược hạ phẩm rẻ nhất ở Di Xuân Đường cũng có giá mười nghìn lượng vàng! Phẩm giai cao một chút cũng chỉ có thể mua được bằng linh thạch! Cho Trương lão hán thực sự là đáng tiếc……”
“Còn không phải sao……!Chậc chậc, hắn đúng là gặp vận may mà!”
Giữa đám người đang xôn xao bàn tán, Trương lão hán dần dần tỉnh lại, vừa mở mắt ra hắn lập tức tìm kiếm túi bọc ở trong lòng.
Nhìn thấy túi bọc còn nguyên vẹn, hắn thở phào một hơi.
Lúc này mới giật mình phát hiện vết thương trên người đã biến mất, lập tức kinh ngạc ngẩng đầu lên.
“Đa tạ chân nhân!”
Ông lão cũng không ngốc, biết mình đây là gặp quý nhân tốt bụng, lập tức lo sợ quỳ xuống nói cảm ơn.
Trình Tố Tích nâng ông lão dậy, chỉ vào túi bọc trong lòng hắn hỏi: “Lão bá, ngươi có bán thứ này không?”
Ông lão kinh ngạc lại mong đợi nhìn về phía Trình Tố Tích, “Chân nhân muốn mua?”
“Tất nhiên.”
Thành thật mà nói, đến bây giờ Trình Tố Tích thậm chí còn không biết ông lão bán cái gì.
Nhưng ai mà biết tiểu gia hỏa trong lòng ầm ĩ muốn có nó! Đây là lần đầu tiên Đoàn Tử bày tỏ muốn một thứ mãnh liệt như vậy, nàng hiển nhiên phải làm thỏa mãn rồi.
Hoa Linh nghe được lời này, cái đầu nhỏ xù xù chui ra khỏi lòng chủ nhân.
Trình Tố Tích không thích bị người khác vây xem, vì vậy nói: “Chúng ta đi vào tửu lâu rồi nói.”
“Được, được được!”
Đi vào tửu lâu, vẫn là vị tiểu nhị ban nãy.
Nhìn thấy Trình Tố Tích, hắn nở nụ cười chạy ra đón tiếp: “Vị khách quan này, mời vào bên trong.
Đại sảnh hay là phòng riêng?”
“Đi Lan Uyển.”
Nghe được lời này, sắc mặt của tiểu nhị thay đổi, lập tức cung kính nói: “Chân nhân mời qua bên này.”
Nhìn thấy một màn này, Hoa Linh nghiêng đầu vẻ mặt dấu chấm hỏi.
“Ta với lão bản tửu lâu có chút giao tình, Lan Uyển là nàng giữ sẵn cho ta.” Trình Tố Tích giải thích nói.
Thì ra là vậy……
Biết được nguyên nhân, Hoa Linh quay đầu nhìn về phía sau chủ nhân, thấy Trương lão hán sợ hãi rụt rè không dám đi vào, nàng trung khí mười phần “Chíp” một tiếng thúc giục: Đuổi theo đi!
Tiểu nhị lúc này cũng phát hiện Trương lão hán, hắn nhướng mày lên, mở miệng liền mắng: “Ngươi dám đi vào? Còn không mau cút đi! Nếu không cút, ta liền……”
“Hắn là khách nhân của ta.” Trình Tố Tích cắt ngang tiểu nhị đang không ngừng mắng chửi.
Tiểu nhị nghe vậy thì sững sờ, thấy Trình Tố Tích cũng không có ý trách cứ, cười gượng nói: “Chân nhân chớ trách ta thái độ không tốt.
Lão hán này không biết đào một cái gương từ đâu, còn nói là pháp khí của tiên nhân.
Hắn tìm mấy cửa tiệm ở trong thành để giám định, họ đều nói chỉ là gương đồng bình thường.
Kết quả hắn còn không hết hi vọng, chạy tới Bích Xuân Đường chúng ta gây chuyện, quấy rầy không ít khách quý.
Chỉ đánh hắn ra ngoài, đã xem như chúng ta thủ hạ lưu tình……”
Bích Xuân Các bán linh thực đặc biệt có danh tiếng ở vùng xung quanh, mỗi ngày đều có rất nhiều tu giả tới đây thưởng thức.
Đoán chừng Trương lão hán muốn tìm người mua trong số các tu giả tới dùng bữa ở Bích Xuân Các.
Hoa Linh lắc đầu, những người này đúng là không có mắt, coi trân châu trở thành mắt cá!
Nếu như nàng nhớ không lầm, đây chính là một trong tam đại tiên khí trong nguyên tác —— “Tứ Linh Bác Cục Kính”.
Bởi vì mặt sau của chiếc gương này có khắc Tứ đại thần thú thời thượng cổ Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, cho nên có một câu nói “Nắm giữ Tứ Linh Kính, có thể điều khiển vạn thú”.
Sỡ dĩ Hoa Linh có ấn tượng sâu sắc với Tứ Linh Kính như vậy, là bởi vì Trương Nhược Khinh con trai của Trương lão hán cũng là một tu giả.
Hắn là bạn thân của nam chủ Lạc Ngự Thần, đã từng đề cập với hắn đoạn chuyện cũ này.
Tứ Linh Kính được Trương Nhược Khinh tình cờ lấy được từ một bí cảnh.
Khi phát hiện ra Tứ Linh Kính, cả chiếc gương tản ra linh khí nồng nặc, làm Trương Nhược Khinh tin chắc rằng nó không phải vật bình thường.
Nhưng không nghĩ tới sau khi ra khỏi bí cảnh, Tứ Linh Kính lại đột nhiên mất hết linh khí, trở nên không khác gì một chiếc gương bình thường.
Đúng lúc Trương Nhược Khinh gặp phải kẻ thù, bị thương nặng, cần gấp đan dược cứu chữa.
Hắn nhờ phụ thân bán đi Tứ Linh Kính, đáng tiếc vẫn không ai có thể nhận ra sự bất phàm của Tứ Linh Kính, phụ thân hắn cũng vì thế mà mất mạng.
Hoa Linh đoán rằng, nếu hôm nay Trương lão hán không gặp được các nàng, có lẽ cũng thực sự sẽ bị đánh chết ở cửa tửu lâu.
Điều duy nhất đáng tiếc chính là, trong nguyên tác, Tứ Linh Kính về sau bị vai ác Boss Xích Diệp đánh nát, đến khi hết truyện cũng chưa được sửa chữa.
Nhưng cho dù thế nào, gặp được “món hời”, Hoa Linh chắc chắn không thể bỏ qua.
Cho dù lăn lộn khóc lóc om sòm, cũng phải để chủ nhân mua cho Tứ Linh Kính.
Trình Tố Tích cúi đầu nhìn tiểu Đoàn Tử ở trong lòng, hỏi: “Ngươi cũng nghe được, còn muốn mua không?”
Hoa Linh ngửa đầu “Chíp”: Mua!
Trình Tố Tích: “……” Được rồi!
Tiểu nhị không dám đắc tội khách quý, đành phải đón hai người một chim đi vào Lan Uyển.
Lan Uyển không hổ là sân nhỏ dành riêng cho Trình Tố Tích, xây dựng và bày trí vô cùng tao nhã.
Ở giữa đình đài lâu các, có dòng suối cuồn cuộn chảy qua, phát ra âm thanh róc rách.
Trình Tố Tích đi thẳng vào trong lương đình, nhẹ nhàng để Hoa Linh xuống bàn đá Lam Ngọc (sapphire), nói với tiểu nhị: “Lấy trước một chén chè hoa đào, lại lấy vài món linh thực.
Nhân tiện, lấy luôn một bình Túy Ngâm Lộ.”
“Được, chân nhân chờ một lát.”
Đợi tiểu nhị lui ra, Trình Tố Tích nói với Trương lão hán đang câu nệ ở bên cạnh: “Ngồi xuống trước, lấy thứ ngài muốn bán cho ta xem.”
Trương lão nhanh chóng lên tiếng, mở túi bọc ra, để lộ một chiếc gương đồng sơn mài màu đen.
“Mời chân nhân xem.”
Trình Tố Tích nhận lấy gương đồng, Hoa Linh lập tức nhảy lên cổ tay nàng, cùng nhau quan sát.
Chỉ thấy gương đồng này chỉ to bằng lòng bàn tay, ở giữa có khắc một cái khuy hình bán cầu.
Trong tứ linh, Thanh Long và Bạch Hổ một Đông một Tây; Chu Tước và Huyền Vũ một Nam một Bắc, vừa khớp với số lượng Âm Dương.
Bên ngoài hoa văn Thần Thú còn được khắc minh văn* ở xung quanh, trên đó viết mười sáu chữ “Thiên địa hàm tượng, nhật nguyệt trinh minh, tả quy vạn vật, động giám bách linh”.
[*chữ khắc trên đồ vật]
Mặc dù gương đồng này chế tác đặc biệt tinh xảo, nhưng Trình Tố Tích cũng không thấy có gì bất thường.
Đúng như tiểu nhị kia nói, chỉ là một cái gương bình thường mà thôi.
Hoa Linh cũng giống như vậy.
Tuy cái gương này cũng gần giống như trong cốt truyện miêu tả, nhưng vẻ ngoài xám xịt của nó nhìn thế nào cũng không xứng với danh hiệu ngầu lòi “Một trong Tam đại thần khí”.
Có điều, mặc kệ thế nào, mua trước rồi nói tiếp!
“Chíp!” Móng vuốt của Hoa Linh đè ở trên gương: Mua!
Nhìn thấy quyết tâm của Tiểu Thần Thú, Trình Tố Tích cũng coi như mua cho nó một món đồ chơi, vì vậy hỏi Trương lão hán: “Ngươi muốn vàng, linh thạch, hay là cái khác?”
Trương lão hán thấy Trình Tố Tích thật lòng muốn mua, vội vàng nói: “Có thể đổi Huyền Nguyên Đan không?”
“Huyền Nguyên Đan?” Trình Tố Tích khó hiểu nói: “Huyền Nguyên Đan là đan dược được tu giả dùng để chữa thương, ngươi muốn nó làm gì?”
Hoa Linh bổ sung ở trong lòng: Trị thương cho con trai hắn!
Đúng như Hoa Linh dự đoán, Trương lão hán nói: “Ta có một đứa con, cũng là tu giả.
Hắn bị thương, cần đan dược cứu mạng.”
“Thì ra là vậy……”
Huyền Nguyên Đan là đan dược trung phẩm, giá cả xa xỉ.
Nếu như đổi một cái gương bình thường như vậy, hiển nhiên là một khoản mua bán lỗ vốn.
Nhưng thấy Tiểu Thần Thú đang mong chờ nhìn mình, Trình Tố Tích cũng không có đi tính toán, lấy ra một bình ngọc đưa cho ông lão.
“Ở đây có một viên Huyền Nguyên Đan, ngươi cầm lấy, gương thuộc về ta.”
Ông lão vội vã nhận lấy, trên mặt hiện ra vẻ chần chờ.
“Thế nào, còn có chuyện khác?”
Ông lão bịch một tiếng quỳ xuống: “Không phải lão nhân không tin chân nhân.
Chỉ là đan dược này, lão nhân cũng không nhận ra được……”
Trình Tố Tích bình tĩnh nói: “Ngươi sợ ta lấy đan dược giả lừa ngươi?”
“Chân nhân thứ tội! Lão nhân chỉ có một nhi tử này……”
“Thôi được,” Trình Tố Tích nói: “Ta theo ngươi đi xem một chút, thế nào?”
“Đa tạ chân nhân!”
– ——————-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Trình Tố Tích: Phá của như vậy, sau này chỉ có thể lấy thịt bồi thường!.