TA KHÔNG MUỐN YÊU ĐƯƠNG VỚI CHƯỞNG MÔN - Chương 37: 37 Thánh Tử Đại Nhân Là Một Tên Kiêu Ngạo Chết Tiệt
- Trang chủ
- Truyện tranh
- TA KHÔNG MUỐN YÊU ĐƯƠNG VỚI CHƯỞNG MÔN
- Chương 37: 37 Thánh Tử Đại Nhân Là Một Tên Kiêu Ngạo Chết Tiệt
Trong đầu Lý Nhiên, vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
[Tuyên bố nhiệm vụ.]
[Tiên Lộ mờ mịt, cơ duyên khó tìm, Thập Vạn Đại Sơn bí cảnh sắp mở ra, mời kí chủ nghĩ cách tiến vào bên trong.]
– Thì ra nàng ta không nói dối, ở đây quả thực có bí cảnh tồn tại.
.
.
Lý Nhiên nghiêm túc nhìn thoáng qua Tiêu Thanh Ca.
Người này có chút lai lịch đây!
Tiêu Thanh Ca thấp giọng nói.
– Tiền bối có ân cứu mạng ta, ta vốn không xứng bàn điều kiện với ngài, nhưng mà bí cảnh đối với ta mà nói rất quan trọng, thật sự không có cách nào khác.
– Ngươi vừa nói… giao dịch thế nào?
Lý Nhiên hỏi.
Tiêu Thanh Ca mừng rỡ.
– Ta bằng lòng chia sẻ toàn bộ tin tức với ngài, chỉ xin tiền bối có thể dẫn ta tiến nhập bí cảnh! Chỉ cần có thể tiến vào bên trong, giành được cơ duyên gì đó, mọi người đều phải dựa vào bản lĩnh của mình!
– Bản lĩnh?
Lý Nhiên chế nhạo một tiếng.
– Ngươi chẳng qua chỉ là một phàm nhân, nếu như ta tiến nhập bí cảnh sau đó giết chết ngươi, ngươi chẳng phải là đan giỏ múc nước thành công dã tràng sao?
Sắc mặt Tiêu Thanh Ca trắng nhợt, sao nàng ta lại không nghĩ tới điều này chứ?
Nàng ta cắn răng nói.
– Việc đã đến nước này, ta cũng chỉ có thể đánh cược một lần!
– Đánh cược cái gì.
Lý Nhiên hỏi.
Ánh mắt nàng ta trong veo.
– Cược ngài không phải ác nhân!
– …
Lý Nhiên lắc lắc đầu.
Tiên Duyên ở ngay trước mặt, cho dù là thân nhân cũng phản bội nhau, nàng ta lại tin tưởng một người xa lạ sao?
Thật không biết là quá ngu ngốc hay là quá ngây thơ nữa…
– Tiền bối, ngài thấy có thể chứ?
Tiêu Thanh Ca thận trọng hỏi.
Lý Nhiên nhìn dáng vẻ vết thương chồng chất của nàng ta, thuận tay ném đan dược chữa thương qua đó, giọng điệu hờ hững nói.
– Trước khi đến bí cảnh, ngươi tốt nhất đừng chết nhanh như vậy.
Nói xong cũng xoay người rời đi.
– Thật tốt quá!
Tiêu Thanh Ca thở phào nhẹ nhõm.
Thần kinh căng chặt được thả lỏng, sự mệt nhọc, đau đớn nhất thời tuôn trào ra, hai chân mềm nhũn thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất.
Lộc Hân Nhiên nhẹ nhàng đỡ nàng ta.
– Cẩn thận một chút, qua bên ngồi cùng chúng ta đi.
– Đa tạ.
Tiêu Thanh Ca cảm kích nhìn nàng ta một cái.
Ngồi bên đống lửa, Tiêu Thanh Ca uống đan dược, thương thế bắt đầu nhanh chóng khép lại.
Dù sao đối với thể chất phàm nhân của nàng ta mà nói, đây quả thực là “tiên đan” đúng nghĩa.
Lộc Hân Nhiên híp mắt cười nói.
– Đừng thấy Thánh Tử đại nhân của chúng ta tính tình cao lãnh, trên thực tế rất nhiệt tình, hắn chỉ là không giỏi giao lưu với người khác mà thôi.
– Ừm, có thể nhìn ra được, tiền bối đúng là một chính nghĩa chi sĩ đối đãi nhiệt tình.
Tiêu Thanh Ca gật đầu nói.
– Phì ~
Lộc Hân Nhiên nhịn không được cười ra tiếng.
– Ngươi cười gì vậy?
Tiêu Thanh Ca khó hiểu nói.
– Không có gì, chỉ là nghe thấy ngươi mở miệng gọi một tiếng tiền bối hai tiếng tiền bối, cảm giác có chút kỳ quái mà thôi.
Lộc Hân Nhiên lắc đầu nói.
– Rõ ràng Thánh Tử năm nay mới mười tám tuổi, bị ngươi gọi giống như tám mươi tuổi vậy, ha ha!
– Mười tám tuổi sao?
Tiêu Thanh Ca sợ hãi cả kinh.
– Có thể tiêu diệt Hùng Yêu này, ít nhất cũng phải có tu vi Kim Đan Kỳ, sao có thể mới mười tám tuổi chứ?
Nàng ta khó tin nói.
Cho dù với thiên phú trước đó của nàng ta, ở cái tuổi này cũng chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, miễn cưỡng chạm tới ngưỡng cửa Kim Đan mà thôi.
Lộc Hân Nhiên nhún nhún vai.
– Nhưng Thánh Tử đại nhân quả thực là Kim Đan Kỳ, quả thực là mười tám tuổi.
– Sao có thể chứ…?
Tiêu Thanh Ca nói còn chưa xong, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.
Thiên phú kinh khủng như vậy, ngoại trừ người kia trong lòng nàng ta ra thì còn có ai vào đây nữa chứ?
Nàng ta vội vàng hỏi.
– Muội tử, các ngươi là đệ tử tông môn nào vậy?
Lộc Hân Nhiên xoa đầu.
– Nói ra ngươi cũng đừng sợ nhé.
.
.
Chúng ta là đệ tử của U La Điện, tới Thập Vạn Đại Sơn để thí luyện.
Sau đó bổ sung thêm.
– Nhưng mà ngươi đừng lo lắng, mặc dù chúng ta được gọi là Ma Môn, nhưng sẽ không lạm sát người vô tội.
– Thật sự là U La Điện!
Tiêu Thanh Ca gian nan nói.
– Nói như vậy, vị tiền bối kia chẳng phải chính là…
– Là tông Thánh Tử Lý Nhiên, thiên tài mạnh mẽ nhất của toàn bộ hạo thổ này!
Lộc Hân Nhiên kiêu ngạo nói.
– Quả thực là hắn!
Tiêu Thanh Ca kinh ngạc nhìn về phía Lý Nhiên, ánh mắt mờ mịt lúng ta lúng túng.
Nàng ta đã tưởng tượng qua cả vạn cảnh tượng gặp lại, nhưng tuyệt đối không ngờ tới phương tới gặp mặt này.
– Mười năm không gặp, hắn thay đổi quá nhiều…
– Tính cách lạnh lùng hơn trước rất nhiều, nhưng thiên phú vẫn kinh khủng như vậy.
– Với thực lực của hắn bây giờ, đã đứng ở đỉnh phòng của thế hệ trẻ rồi, còn ta thì sao? Mất hết tu vi, trở thành phàm nhân.
– Chúng ta là người của hai thế giới, chỉ sợ hắn cũng đã quên ta rồi…
Trong mắt Tiêu Thanh Ca sương mù dày đặc.
Đúng lúc này, một bộ áo bào màu trắng đập ở trước mặt nàng ta.
Nàng ta mù mờ ngẩng đầu, chỉ thấy Lý Nhiên đưa lưng về phía nàng ta, giọng nói lãnh đạm nói.
– Y phục của ngươi rách tung tóe, thực sự khó coi muốn chết, y phục này ta chưa từng mặc qua, tạm thời mặc trước đi.
Tiêu Thanh Ca quần áo tả tơi, da thịt trắng nõn lộ ra ngoài, quả thực không thể mặc nữa.
– Đa tạ.
Nàng phủ thêm áo bào trắng, ngửi mùi hương tươi mắt trên đó, sắc mặt không khỏi đỏ lên.
Trái tim giống như được nước ấm lấp đầy, tràn đầy ôn nhu khó tỏ.
Lộc Hân Nhiên nhịn cười, ghé vào bên tai nàng ta nói.
– Thấy không? Ta nói rồi mà, Thánh Tử đại nhân là một tên kiêu ngạo chết tiệt mà!
– ….