TA GẢ CHO MỘT VỊ CÔNG TỬ TA KHÔNG THÍCH - Chương 7
Lúc ta tỉnh dậy vào ngày hôm sau mặt trời đã lên cao, phát hiện bản thân thế mà ngủ cả đêm trên giường của Sở Tĩnh Vận. Thật ra đây là giường của hai chúng ta, chẳng qua trong chuyện này, hai chúng ta đều thống nhất chia chỗ mà ngủ, hắn ngủ ở trên giường, ta ngủ trên đệm trải ở cạnh bàn để tiện đọc thoại bản. Vậy nên bỗng nhiên chiếm địa bàn của Sở Tĩnh Vận ta có chút ngại ngùng. Sở Tĩnh Vận đã không còn ở trong phòng, ta gọi tỳ nữ tiến vào hầu hạ ta rửa mặt. Xong xuôi mới tinh thần sảng khoái đi tới thư phòng của Sở Tĩnh Vận, lúc nhìn thấy ta, hắn lộ rõ vẻ kinh ngạc.
“Nàng muốn uống chút trà an thần không?”
“Yên tâm! Thân thể ta vô cùng tốt, chưa say rượu bao giờ!” Ta bày ra vẻ kiêu ngạo vỗ ngực.
Sở Tĩnh Vận ôn nhu nhìn ta cười, nhưng tới lúc nhìn thấy đồ vật tỳ nữ đem vào, nét cười liền nhạt xuống, thanh âm cũng lành lạnh:
“Nàng có ý gì?”
“Thái tử ngược lại đã nhắc nhở ta, ta thực sự biết đánh đàn đấy.”
Ta ngồi nghiêm chỉnh, thử vài âm, lúc này mới chuẩn bị tư thế hướng tới dây đàn. Khúc “Bình Sa Lạc Nhạn” vốn là làn điệu du dương, dưới tay ta lại biến thành khí thế sát phạt, lông mày Sở Tĩnh Vận dần nhíu lại, ngay khi ánh mắt hắn trở nên ảm đạm, giai điệu chuyển sang chầm chậm, như chiến trường ngừng lại thu binh, Hồng Nhạn vượt qua núi cao, gặp biển Thanh Hà bình yên.
Đàn xong, sắc mặt Sở Tĩnh Vận càng trở nên phức tạp.
“Ta đàn không tốt à?” Xác thực là mấy năm gần đây ta không động đến đàn, nhưng cũng không đến mức chứ, dù sao ba tuổi ta đã bắt đầu học đàn rồi, ở phương diện này ta vẫn có tự tin.
“Nàng muốn trở về Tây Cảnh?”
Quả thực câu hỏi này của hắn có chút kỳ quái.
“Ta trở về làm gì? Cái chức Vương phi này ta mới làm một tháng, còn chưa có đã nghiền đâu. Chẳng qua đột nhiên nhớ tới mình biết gảy đàn nên đàn cho ngươi nghe thôi. Đúng rồi! Trước đây ngươi cũng nói muốn đàn cho ta nghe. Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay đi.”
Ta kéo Sở Tĩnh Vận đến ngồi xuống trước cây đàn:
“Tới đi. Đến lượt ngươi”
Sở Tĩnh Vận sửng sốt. Ta nhìn ngón tay thon dài gầy gò của hắn đặt ở trên dây. Một khúc “Phượng Cầu Hoàng” chậm rãi vang lên.
Đàn tốt hơn so với ta. Tại hạ nhận thua!
“Sau này ta lại luyện, sẽ đàn “Thuyền đánh cá hát muộn” cho ngươi nghe!” Ta kiên định nắm tay.
Sở Tĩnh Vận cười nhìn về phía ta: “Nàng đừng đàn thành “Bích hải triều sinh” đấy.”
“… Ta sẽ cố gắng.”
Lại qua thêm mấy ngày, thời gian nghỉ phép của Sở Tĩnh Vận cũng kết thúc, hắn trở về Quang Lộc tự làm việc. Gần đây ta bắt đầu đổi sang nghe thoại bản thể loại kinh dị, tiểu tỷ tỷ nhà ta mỗi lần đọc được một nửa, giọng nói sẽ trở nên run rẩy, so ra cực kỳ dọa người, cho nên lần này ta thuê một vị thư sinh gan lớn để kể cho hai chúng ta nghe.
Thời gian bình yên như nước chảy cứ thế mà trôi qua, nếu như Thái tử điện hạ không tới tác oai tác quái.
Mặc dù nói việc ta mua đứt quán trà này, biến thành lão bản đứng đằng sau cũng không phải bí mật gì, nhưng Thái tử cứ thường xuyên ra vào nơi này khiến ta có chút đau đầu. Có một ngày, ta như thường lệ tiến vào nhã gian, lại phát hiện hắn đã sớm ngồi ở bên trong, đúng là không ngoài ý muốn chút nào.
Chỉ là đầu lại càng đau thêm rồi.
Ta ra lệnh cho tiểu nhị gọi Kiều nương cùng Tưởng Sinh tới, bản thân nằm trên giường bê hạt dưa cao hứng cắn. Người này ta có đuổi cũng sẽ không đi, cứ trực tiếp xem như không khí là xong.
Khả năng bảo trì bình thản Thái tử quả nhiên không tốt bằng ta, ta còn chưa cắn hết đĩa hạt dưa, hắn đã mở miệng trước:
“”Ngươi không thấy bản Thái tử?”
Ta tiếp tục cắn hạt dưa, không để ý hắn.
“Sao nào? Vừa mới được mấy ngày ngươi và Sở Tĩnh Vận liền chung một mối thù rồi à?”
Răng rắc răng rắc.
“Ngươi cho rằng ngươi làm như vậy hắn sẽ thích ngươi? Vậy thì khiến ngươi thất vọng rồi. Hắn là kẻ lạnh lùng nhất.”
Răng rắc răng rắc
“Ngươi rốt cuộc là có ý gì!” Thái tử điện hạ đập mạnh xuống bàn
Ta vứt hạt dưa xuống, nhấp một ngụm trà, nhìn về phía hắn cười yếu ớt: “Ngài không thấy ta không chào đón ngài à?”
“Tô Cẩm Sắt! Ngươi đối địch với ta mà không suy nghĩ đến một Tô gia nhà ngươi à?”
“Đương kim Quân thượng nói ra những lời này thì cũng thôi đi, ngài chẳng qua chỉ là một Thái tử, lấy cái gì uy hiếp Tô gia.” Ta đem chén trà sóng sánh nước đập xuống bàn, không vui nhíu mày.
Chẳng lẽ là ta ở Tây Cảnh lâu quá, không theo kịp sự thay đổi của thời đại, lúc nào thì “Tô gia Vân Sơn” sa đọa đến mức ai cũng có thể giẫm lên một cước? Đế quân khai quốc của Nam Bình ban thưởng Tô gia danh hiệu Nhất Tự Tịnh Kiên Vương, mấy trăm năm mưa gió, Tô gia một mực tận tâm nâng đỡ hoàng thất, tuân thủ nghiêm ngặt tổ huấn, cố thủ tại đất phong, không có chiếu chỉ sẽ không trở về, người làm quan trong triều không quá Tam phẩm, không kết bè kéo cánh. Nếu không phải quân thượng vừa uy hiếp vừa dụ dỗ, Nam Vương bên kia cố mà gật đầu, làm sao ta lại trở thành nữ nhi đầu tiên của Tô gia gả vào hoàng thất.
Nhận cái chức Hiền vương phi này hại ta phải bỏ việc kinh doanh gia nghiệp vài chục năm, quyền lợi sa sút, ủy khuất muốn nôn ra máu. Mà thủ phạm tạo thành việc này còn dám có gan đến trước mặt ta diễu võ giương oai.
Thật sự muốn bổ nát cái óc chó của Thái tử ra xem!
Ta vốn đang bảo trì tâm thái bình thản nhưng lại bị chọc đến nổ tung, dù ta thích xem thoại bản ngôn tình tình tay ba xoắn xít, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc ta muốn trở thành nữ phụ không may ở bên trong phá hư quan hệ ba người vững chắc kìa.
Đều là người trưởng thành rồi, ngồi lại nói đạo lý không tốt à? Các ngươi tự mình yêu nhau chết đi sống lại cũng coi như xong, còn đi giày vò người bên ngoài làm gì!
Ta nhịn không được cầm lấy chén trà muốn ném đi, lại thấy Kiều nương cùng Tưởng Sinh vừa vặn tiến vào, đành chuyển hướng đưa tới bên miệng nhấp một ngụm, cứng ngắc cười cười:
“Trà ngon, trà ngon.”
“Không phải là Vương phi không thích uống Thiết Quan m ạ?” cái người Tưởng Sinh này đặc biệt không có mắt nhìn mà.
“Vậy ngươi còn chuẩn bị?”
“Thái tử điện hạ muốn uống ạ.”
“Nếu hắn nói muốn chết các ngươi cũng giúp hắn đâm hai đao à?”
Ta trợn mắt liếc Tưởng Sinh đang bày ra dáng vẻ “Ngài không nói lý lẽ” với ta.
Kiều nương kéo kéo tay áo hắn: “Còn xin Vương phi ra lệnh.”
“Chuẩn bị cho ta một bàn rượu thịt, chúng ta vừa ăn vừa nghe thoại bản.” Ta vừa nói vừa chỉ chỉ Thái tử “Không có phần của hắn.”