TA GẢ CHO MỘT VỊ CÔNG TỬ TA KHÔNG THÍCH - Chương 13
Không biết là ai đã từng nói, chuyện ngoài ý muốn cùng với ngày mai cái nào sẽ tới trước. Ta cảm thấy người này sống thật không uổng!
Bị thái độ lằng nhà lằng nhằng của Trần Uyển Quân khiến cho ta mất kiên nhẫn, ta quay đầu ngựa lại chầm chậm ung dung hướng về phía chuồng ngựa. Lúc này Dạ Tịch một mực ôn thuần an tĩnh đột nhiên nâng hai chân trước nóng nảy hí dài, không đợi ta phản ứng nó đã điên cuồng chạy, thời điểm ngang qua Trần Uyển Quân, ta nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt kinh hoàng giống như bị Dạ Tịch đột nhiên phạt điên dọa tới nhưng ánh mắt không giấu nổi âm lãnh oán độc khiến người sợ hãi.
Hóa ra người này thuộc trường phái hành động.
Dạ Tịch mang theo ta từ trong bãi cỏ chạy vào rừng cây bên cạnh trong tiếng kinh hô của tiểu Trúc và những người chung quanh. Ta cúi người xuống gần cổ của nó, nhìn thấy hai mắt nó phiếm hồng, bên trong miệng không ngừng sùi bọt mép, xem ra đây là vừa mới bị người khác động tay động chân. Một con ngựa tốt như vậy cũng bỏ được mà ra tay, ta có nên cảm thán giá trị bản thân còn… rất cao?
Dạ Tịch chạy lung tung trong rừng, ta bị lắc tới mức cơm trưa sắp phun ra, nhất thời không làm cách nào để yên lòng con ngựa đang phát cuồng này. Ta thực sự rất thích Dạ Tịch, không đành lòng làm tổn thương tính mạng của nó. Ngay tại thời điểm ta còn đang khó xử, tiếng vó ngựa từ xa vọng tới ngày càng gần.
“Đưa tay cho ta.”
Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy Sở Tĩnh Vận mất kiềm chế, cơ hồ là hét lên câu này, thậm chí thanh âm cũng không còn bình ổn, ta chần chờ một lát rồi rời khỏi bàn đạp buông dây cương ra bắt lấy bàn tay hắn đưa qua, bị hắn dùng sức lôi đến trên lưng ngựa của hắn.
“Đừng giết nó.” Ta túm lấy vạt áo của hắn tranh thủ dặn dò.
Sở Tĩnh Vận đáp ứng một tiếng, móc ra một hộp nhỏ chứa cơ quan bấm nhẹ, mấy cân ngân châm bắn trúng mông của Dạ Tịch, nhìn thấy nó dần dần chạy xa biến mất trong rừng cây, lúc này Sở Tĩnh Vận mới chậm rãi ngừng lại.
“Chỉ là chút thuốc tê.”
“Vậy là tốt rồi.” Ta nhẹ nhàng thở ra “Ngươi đến rất kịp thời. Đa tạ.”
“Nàng không sao chứ?” Sở Tĩnh Vận cau mày nhìn ta.
“Yên tâm, vẫn còn tốt.” Vì không để hắn lo lắng, ta còn cười cười vỗ vào lồng ngực hắn.
Thấy hắn vẫn đen mặt như cũ, ta nâng tay kéo khóe miệng của hắn.
“Ngươi đừng giữ vẻ mặt này nữa, ta thật sự không có việc gì, cười một cái đi mà.”
Đúng lúc này con ngựa đột nhiên phì hơi dậm chân một cái, ta vội túm lấy vai hắn.
“Cẩn thận!” Sở Tĩnh Vận đưa tay ôm ta, để ta sát lại, nửa gương mặt của ta cũng chôn trong vạt áo của hắn, hương hoa lan nhàn nhạt nháy mắt tràn đầy mũi ta.
“Vương gia! Vương phi! Hai người không sao chứ?” Hộ vệ rất biết lựa thời gian giục ngựa chạy tới. Lúc đầu ta muốn đẩy Sở Tĩnh Vận ra bị sự xuất hiện của hộ về làm dừng động tác lại, chỉ có thể ôm cổ hắn rồi vùi cả khuôn mặt vào trong ngực hắn.
“Không sao, các ngươi chạy tới hướng kia tìm Dạ Tịch về, đưa cho đại phu chuyên chăm sóc thú vật xem xét, đừng tổn thương nó.
“Tuân lệnh.”
Nghe thấy tiếng vó ngựa xa dần, ta mới từ trong ngực Sở Tĩnh Vận ngẩng đầu lên.
“Vừa nãy hẳn là bọn hắn không nhìn thấy mặt của ta nhỉ?”
“Nàng đang tự lừa mình dối người đấy à?”
“Aii! Thật mất thể diện!” Ta than một tiếng, bày tỏ không muốn đối mặt với hiện thực.
Sở Tĩnh Vận trầm thấp cười một tiếng, đôi mắt cong cong không còn vẻ lo lắng vừa nãy, xinh đẹp cực kỳ.
Thôi không sao, có thể đổi lấy một nụ cười của mỹ nhân không tính là ta quá thua thiệt. Ta cũng cười theo.
Sở Tĩnh Vận không trở về chuồng ngựa, ta cũng không gặp lại Trần Uyển Quân, hắn thả ngựa chạy chậm, ung dung lắc lư trở về hành cung. Ngoại trừ trước đó ta bị Dạ Tịch làm cho có chút buồn nôn thì cũng không có việc gì lớn, nhưng mà hắn hỏi cũng không hỏi đã ôm ta tung người xuống ngựa ngay trước cổng hành cung, động tác phải nói là nước chảy mây trôi, phiêu dật tiêu sái, trước mắt bao nhiêu người chọc cho không ít cung nữ đỏ mặt.
Tiểu gia hỏa này, không nhìn ra thân thủ rất khá.
“Không cần thiết như vậy chứ?” Ta thấp giọng có chút không hiểu hỏi hắn.
Sở Tĩnh Vận cười yếu ớt cúi đầu xuống, ánh mắt giảo hoạt: “Cái này có thể giúp chúng ta giảm bớt không ít phiền phức.”
Hả?
Hiền vương điện hạ, hình tượng ban đầu của ngươi đâu, không phải là công tử tuấn tú ôn tồn lễ độ à, sao đột nhiên lại biến thành một bụng đen tối thế? Ta run…
Rất nhanh trên dưới hành cùng đều biết Hiền vương phi cưỡi ngựa chịu kinh hãi cần tĩnh dưỡng, lúc Hoàng hậu đến thăm ta mặt tràn đầy lo lắng, mà ta lại đang nằm trên chiếu vừa gặm dưa hấu vừa đọc thoại bản Sở Tĩnh Vận đem đến cho ta. Ta và nàng bốn mắt nhìn nhau, ta cuống quít đứng lên hành lễ, Hoàng hậu nháy mắt liền biết chuyện gì xảy ra, nàng cười xoa xoa đầu ta.
“Quân thượng nói là con hù ngựa còn nghe được, bản cung vốn còn không tin, hiện tại xem ra là do bản cung quá lo lắng rồi.”
“Mẫu hậu… Ăn dưa không?” Ta suy nghĩ nửa ngày cũng không biết nói gì khác.
Sở Tĩnh Vận bưng theo một đĩa bánh hoa sen đem vào, nhìn ta ôm nửa miếng dưa đưa cho Hoàng hậu, hắn bật cười:
“Có ai mời người khác ăn dưa như nàng không.”
“Dưa hấu thì nên cắt đôi ra rồi cầm thìa múc ăn mới là ngon nhất!”
“Tiểu tử này đúng là ghét bỏ ăn kiểu đấy.”
Không để ý tới lời trêu chọc của Sở Tĩnh Vận, ta cầm cái thìa múc phần giữa một miếng, thận trọng đưa tới bên miệng Hoàng hậu, nàng ngẩn ra trong nháy mắt, sau đó dùng động tác ưu nhã mười phần nuốt vào.
“Ngọt không ạ.” Hai mắt ta lấp lánh mong chờ nhìn nàng.
“Ngọt.” Nụ cười của Hoàng hậu so với dưa hấu ướp đá ngày hè càng ngọt hơn.
Thật là vui vẻ ~
Hoàng hậu thấy ta không sao thì yên tâm rời đi, ta cầm thìa nhịn không được ngây ngô cười hai tiếng, Sở Tĩnh Vận đem bánh hoa sen đặt vào tay ta, từ trên cao nhìn xuống:
“Nàng rất thích mẫu hậu?”
“Hoàng hậu xinh đẹp như vậy làm gì có ai không thích.” Ta cũng tự mình múc một miếng dưa hấu đưa vào miệng.
Sở Tĩnh Vận đột nhiên cúi người xuống, cặp mắt hoa đào thâm trầm lóe sáng
“Ta có tốt với nàng không?”
“Tốt!” Lại ăn thêm một miếng dưa.
“Tốt như thế nào?”
“Thì… Đi dạo phố với ta, mua thoại bản cho ta, còn dẫn ta đi ăn.” Nhai nhai nhai, nuốt xuống, lại ăn một miếng.
“Còn nữa không?”
“Người đẹp lại thiện tâm, tính tình cũng tốt, dẫn ra ngoài đặc biệt có mặt mũi!”
“Còn nữa không?”
“Hả? Thế vẫn còn chưa đủ? Còn gì nữa?” Nhai nhai nhai.
“Một đêm bảy lần không giống nhau.”
Nuốt… Khụ khụ khụ, miếng dưa này xém chút nữa làm ta sặc chết, ta che miệng ho sặc sụa, hoảng sợ nhìn hắn.
“Hiền vương điện hạ ngài nghe ta giải thích!”