TA DỰA VÀO XEM BÓI QUÉT NGANG HÀO MÔN - Chương 9
Chương 9: Trùng hợp, Mơ hồ mà chết đi sẽ khiến cho họ còn giữ lại…
Edit: hanna
Thượng Thanh gom góp chỗ âm khí kia lại, âm khi hóa thành linh hồn của một ông chú trung niên. Chỉ là âm hồn này nhìn qua như một đống mảnh vỡ dính lại với nhau, đã bị tổn hại quá nhiều, không thể giao tiếp được, chỉ có thể duỗi cánh tay, bất động thanh sắc chỉ vào bức tường trước mặt.
Mơ hồ mà chết đi sẽ khiến cho họ còn giữ lại bộ dáng lúc chết, mà ông chú này chết cũng hơi bị… thảm rồi.
Thượng Thanh dán sát lại gần cảm nhận một chút, thở dài nói: “Báo cảnh sát đi, trong này có một xác chết.”
“Xác chết…” Quản lý cũng bị dọa sợ hết hồn, nhìn hai người thanh niên đầy nghi hoặc.
Du Tử Minh cũng sửng sốt, lập tức phản ứng lại nói rằng: “Đây là đại sư tôi mời tới, cậu ta nói chuẩn lắm chưa sai bao giờ, ông mau đi báo cảnh sát đi.”
Ánh mắt quản lý láo liên nhìn qua lại, thấy hai người đều mang dáng vẻ học sinh cấp ba, trong lòng cũng không mấy hoảng lắm. Nào có đại sư trẻ tuổi như thế, có lẽ là hai đứa nhỏ đang đùa giỡn thôi!
Ông ta cũng hiểu tâm lý mấy đứa trẻ ở tuổi vị thành niên này, trực tiếp từ chối nhất định là không được rồi, hơn nữa một trong số đó còn có thân phận bất phàm, càng không thể mạnh tay.
Vì vậy đành cười xuề xòa nói: “Vâng vâng vâng, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện như thế. Nhưng mà quán bar chúng tôi hiện giờ lại đang mở cửa rồi, tùy tiện báo cảnh sát sợ sẽ gây ảnh hưởng không tốt. Đợi tối nay sau khi đóng cửa quán tôi sẽ báo cảnh sát ngay. Thực quá là dọa tôi sợ chết khiếp. Hai vị thiếu gia đi về trước đi, sau khi chuyện này có kết quả, tôi sẽ thông báo đến cho hai người.”
Ông ta vừa dứt lời, Du Tử Minh liền hừ lạnh nói: “Ông lừa con nít à? Sợ là bọn tôi vừa quay gót là ông quăng chuyện này ra sau đầu luôn ý chứ! Sao hả, không tin lời bọn tôi nói hả?”
Quản ý vội vàng chữa, “Cậu nói gì vậy a? Tôi á, cho dù không tin lời người khác nói, cũng không thể không tin lời thiếu gia cậu nói nha. Thực sự là sợ ảnh hưởng không tốt mà, nếu như kinh doanh không đủ doanh số, công việc này của tôi chắc chắn sẽ không giữ được đâu!”
Du Tử Minh đẩy tay ông ta ra, “Thôi đi, ông đừng có mà mồm mép tép nhảy ở đây, thiếu gia ta thấy nhiều lắm rồi! Hôm nay phải cho ông mở rộng tầm mắt ra mà coi!” Nói rồi cậu ta liền cầm bình chữa cháy ở góc tường lên, hỏi Thượng Thanh: “Cái xác kia ở chỗ nào, tôi đập ra cho ông ta thấy.”
Thượng Thanh trầm ngâm một lát, chỉ tay vào chỗ có nhiều âm khí tụ tập lại nhất. Ầm một tiếng nổ vang, sạch men trắng như tuyết bị đập ra một vết nứt. Du Tử Minh lớn lên khá cường tráng, khí lực cũng lớn, đập mấy lần là gạch ốp tường rơi ra hết.
Trên mặt quản lý vẫn tỏ ra mấy phần thiếu kiên nhẫn, trong lòng thầm mắng mấy tên nhãi ranh nhà lắm tiền này, rảnh rỗi không có việc gì làm cứ chuyên đi tìm người khác gây phiền toái, sau đó ông ta còn phải tìm người đến sửa lại tường… Nhưng mà không đợi ông ta nghĩ xong, rắc một tiếng, có thứ gì đó rơi ra cùng với đống gạch, lăn tới gần bàn chân ông ta.
Ông ta định thần nhìn lại thì nhận ra mình đang đối diện với một cặp mắt đen ngòm…
Thượng Thanh đặt cái hộp sọ người lăn lông lốc kia vào một chỗ ở góc tường, sau đó lấy một tấm bùa dưỡng hồn ra thu âm hồn đã suy yếu kia lại, “Lần này thực sự nên báo cảnh sát đi.”
“Báo, cảnh… tôi đi báo cảnh sát…” Quản lý kia lồm cồm bò ra ngoài chạy đi báo cảnh sát, e là cả đời này đều không có gan dám bước vào nhà vệ sinh nữ lần nữa.
Thượng Thanh và Du Tử Minh không đợi cảnh sát tới mà rời đi luôn, trên đường về y hỏi: “Cậu đập phá tường nhà người ta như vậy, không sợ tôi nói sai sao?”
Du Tử Minh đáp lại rõ hùng hồn, “Cậu là đại sư mà, sao có khả năng nói sai được? Vả lại cho dù nói sai thì sao chứ, cùng lắm thì thiếu gia tôi đền lại.”
Thượng Thanh một lời khó nói hết nhìn Du Tử Minh nói mà nước miếng văng tùm lum, theo bản năng lùi về phía sau hai bước, “Ok, vậy hôm nay tới đây thôi, tái kiến!”
Du Tử Minh ở phía sau nhảy chân sáo hét to: “Ôi chao ôi chao ôi chao, đừng đi vội! Chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi!”
Mà lúc này, trong quán bar Mystery Wave, một đám cảnh sát hình sự đang đập tường lấy thi thể ra, một người đàn ông mặc đồ đen trong hai người đứng ở trước bức tường, hỏi: “Làm thế nào phát hiện ra cái xác này?”
Người phía sau cung kính nỏi: “Nghe nói là một tiểu tử ở chi thứ Du gia, cùng với một đại sự còn trẻ tuổi phát hiện.”
“Huyền thuật sư?” Người đàn ông mặc đồ đen cau mày. “Giới huyền thuật từ lúc nào xuất hiện một đại sư trẻ tuổi như thế? Ở môn phái nào?”
“Không có môn phái, nghe nói là họ Chu.”
Người mặc đồ đen quay đầu, “Đừng nói đó là đứa con riêng mà Chu gia mới tìm trở về kia nhá?”
Người phía sau gật đầu, “Đúng là như vậy.”
Một hồi lâu sau, người mặc áo đen cười khổ, “Đây là chuyện gì chứ? Sao chuyện tốt nào cũng bị đám người Phó gia đó chen chân vào trước chứ?”
Thứ hai, trường cấp ba Cẩm Hoa rốt cục cũng khai giảng lại.
Vụ án Lý Thanh Tân đã điều tra rõ, trường học tận lực đè ép vụ bê bối này xuống, hiện giờ đã chẳng còn tiếng gió gì nữa rồi.
Mảnh hồ kia đã bị lấp bằng, phía trên trông rất nhiều cây ngô đồng, chờ đến khi hoa nở khẳng định sẽ rất đẹp.
Thượng Thanh chỉ thấy đáng tiếc khi không còn có thể ăn cá tôm cua nữa thôi, dù sao Lý Thanh Tân không còn ở đó, chẳng còn ai bắt cá cho y.
Tuy nhiên hiện giờ cuộc sống vườn trường của y náo nhiệt hơn so với lúc trước nhiều lắm. Chẳng phải vì lý do gì khác ngoài việc bị Du Tử Minh quấn lấy. Vị đại thiếu gia này trước đây ngày ngày chỉ nghĩ đến việc kéo bè kết đảng giang hồ, hiện giờ chuyển sang giấc mộng tu tiên, cả ngày quấn lấy Thượng Thanh dò hỏi chuyện tu luyện, nằm mơ cũng thấy mình đang ngự kiếm phi hành.
Thượng Thanh hận không thể dán một tấm bùa cho cậu ta câm miệng lại.
Ngược lại Mạnh Hoài sau khi tiếp xúc lâu dài hơn liền phát hiện Du Tử Minh không phải là tệ lắm, hai người thế mà lại trở thành bạn bè.
Không nói những chuyện khác, mục đích cảm thụ cuộc sống trung học tốt đẹp của Thượng Thanh cũng coi như là đã đạt được.
Sáng nay, Du Tử Minh dẫn theo mấy tiểu đệ đến chỗ Thượng Thanh tán gẫu nói chuyện phiếm, giáo viên dạy toán đột nhiên gọi Vương Kỳ đi.
Giáo viên dạy toán là một cô giáo tên là La Thanh, tuổi tác cũng chừng tứ tuần, luôn là một bộ dáng nghiêm túc cẩn trọng, nói chuyện rất nghiêm khắc, học sinh đều tương đối sợ bà.
Du Tử Minh lo lắng, “Vương Kỳ sẽ không sao chứ? Kỳ thi toán lần này nó đâu có trượt mà!”
Thượng Thanh ngẩng đầu liếc nhìn một cái, “Là chuyện tốt.”
Y nói ra câu này làm Du Tử Minh an tâm hơn nhiều. Quả nhiên lúc Vương Kỳ trở lại, vẻ mặt hơi nghi hoặc một chút nhưng chủ yếu là cao hứng.
Tất cả mọi người đều hỏi cậu ta có chuyện gì vậy, Vương Kỳ gãi đầu, “Hì, cô La nói bác cả tui cho tui phí sinh hoạt. Tui thế nào cũng không ngờ tới ổng lại cho tui tiền, hồi dịp tết tui về nhà ăn cơm nhà ổng, ổng còn ghét muốn chết…”
Cậu ta ngẩng đầu nhìn mọi người, “Gửi cho tui không ít tiền đấy, hay là tui mời mọi người ăn một bữa nhé, cảm ơn lần trước mọi người cứu mạng tui.”
“Nói cái gì thế!” Du Tử Minh cho cậu ta một cái cùi chỏ, “Có tiền còn không tiết kiệm đi, không muốn thi đại học hả?”
Mấy người kia nhanh chóng đệm vào: “Chúng ta mỗi ngày đều ăn cơm cùng nhau, xem cậu đến chán rồi, ai muốn cùng cậu ra ngoài ăn? Nếu ăn cũng phải cùng mấy em gái nhỏ ra ngoài ăn nhe!”
“Đúng vậy đúng vậy!”
Vương Kỳ cũng không tức giận, chỉ là cứ mải cười khúc khích mãi.
Thượng Thanh cũng cong khóe môi, đôi lúm đồng điếu như ẩn như hiện. Cậu nhóc ngốc ngếch này đúng là có vận khí tốt, đều gặp được người tốt. Tiền kia căn bản không phải là do ông bác gửi tới, mà hẳn là vị giáo viên mặt lạnh như tiền kia cho cậu ta.
Thế gian luôn có những chuyện kỳ lạ như vậy, có người bạc đầu rồi mà vẫn không cách nào hiểu, có người nhìn qua liền thấu triệt hồng trần. Có người trời sinh mặt mày đáng sợ nhưng xưa nay chưa từng làm chuyện xấu; có người thì lại miệng nam mô bụng một bồ dao găm.
Thượng Thanh vốn tưởng rằng vụ án ở quán ba Mystery Wave kia giao cho cảnh sát rồi thì sẽ không còn gì liên quan tới y nữa, song đến cuối tuần, y và Mạnh Hoài, Du Tử Minh ra ngoài đi dạo, bùa dưỡng hồn mang theo bên người bỗng dưng điên cuồng chấn động.
Hồn phách của ông chú này được Thượng Thanh ôn dưỡng mấy ngày, trạng thái đã tốt hơn nhiều lắm, phỏng chừng không đến vài ngày nữa là có thể giao tiếp được. Mặc dù thế, y chưa từng thấy âm hồn phản ứng lịch liệt như vậy bao giờ.
Thượng Thanh thuận theo hướng mà bùa dưỡng hồn rung động mà nhìn qua, chỉ thấy một người còn trẻ tầm ba mươi tuổi, mặc âu phục đi giày da, từ trong một chiếc xe màu đen sang trọng bước xuống, tiến vào một tiệm cà phê bên đường.
Nếu là người khác, khả năng đầu tiên khi nhìn thấy chính là chú ý đến giá của chiếc xe hàng hiệu kia, hay là tiệm cà phê trang trí xa hoa đó, tiện đà ra kết luận: Thanh niên này thật là giàu có.
Nhưng mà Thượng Thanh là huyền thuật sư, thứ đầu tiên y nhìn thấy là giữa chân mày người thanh niên kia là nồng đậm sát khí… Người này trên tay có án mạng!
Y nhẹ nhàng độ một tia linh khí, động viên âm hồn gần như điên cuồng kia, lẩm bẩm nói: “Thực đúng là trùng hợp.”
Thấy sắc mặt y không đúng, Mạnh Hoài sắc bén hỏi: “Sao thế? Nơi này… không phải có quỷ chứ? Đây là khu thương mại mà!”
Thượng Thanh lắc đầu, vô ngữ nói: “Quỷ nào có đáng sợ bằng người. Mấy cậu về trước đi, tôi còn có việc.”
Chơi được nửa đường sao lại đột nhiên có việc? Hai người còn lại vừa nghe là biết y phát hiện ra chuyện gì đó, đâu chịu để cho y một mình mạo hiểm, sống chết đòi đi theo. (tui thấy mấy đứa muốn đi hóng hớt thì đúng hơn á)
Thượng Thanh hết cách, không thể làm gì khác ngoài đem theo hai đứa con ghẻ này theo.
Người kia rất nhanh từ trong quán cà phê đi ra, lên xe.
Ba người đón xe đi theo sau gã, đi tới một tiểu khu thoạt trông rất xa hoa.
Du Tử Minh thấp giọng kể: “Tiểu khu này giá phòng không rẻ, hơn nữa lại rất gần khu thương mại, rất nhiều giám đốc công ty lớn hay quản lý công ty nhỏ đều sống ở chỗ này.”
Người đàn ông kia trực tiếp lái xe xuống hầm để xe dưới tòa nhà, Du Tử Minh hỏi: “Còn tiếp tục không?”
Mạnh Hoài: “Có bảo vệ, chúng ta chắc không vào được đâu nhỉ?”
Du Tử Minh cười hì hì: “Cha tui có mua một căn hộ nhỏ ở tiểu khu này, tui đi báo danh là được. Có vào không?”
Thượng Thanh rất nhanh đã ra quyết đinh: “Vào đi.”
Ba người quang minh chính đại bước qua cửa tiểu khu mà đi vào, Thượng Thanh giống như đã sớm biết phương hướng, có mục tiêu rõ ràng, rất thoải mái bước tới trước một căn hộ nhỏ.
Theo khoảng cách ngày càng gần, bùa dưỡng hồn càng lúc càng chấn động mãnh liệt, oán khí bên trong như muốn phát xiềng tràn ra.
Thượng Thanh hỏi: “Hai cậu nói coi nếu không có chứng cứ chứng minh, cảnh sát có tin không?”
Du Tử Minh sửng sốt đáp: “Chuyện này… chắc là không tin đâu nhỉ?”
Thượng Thanh: “Nếu vậy cũng chỉ còn cách để bản thân gã tự thú.”
Nói rồi y lấy ra một tấm bi hỷ phù, rồi liếc mắt nhìn Mạnh Hoài một cái.
Mạnh Hoài: QAQ
Cậu ta run rẩy tặc lưỡi: “Tui, để tui tự làm!” Nói rồi mạnh mẽ bấu đùi mình một cái, nháy mắt liền chảy ra hai giọt nước mắt.
Cậu ta cầm lá bùa chấm lên nước mắt mình, nói rằng: “Cậu cho tui vài tờ phù gì gì bùa gì gì này đi, dáng sớm lúc tui tỉnh dậy ngáp ngủ tiện thể chấm hai cái là được. Chứ mỗi lần đều phải bấu đùi một cái, chân tui sắp tím bầm tới nơi rồi.”
Thượng Thanh nhịn cười, “Được đó.”
Một tấm bi hỷ phù được đánh ra, từng gợn sóng vô hình lan tỏa đi trong không gian.
&&&
Tôn Bạch Tường trở lại căn hộ của mình, rót cho mình một chén rượu vang đỏ cao cấp rồi chậm rãi thưởng thức, sau đó nhàn nhã mở loa, bật một khúc nhạc cổ điển.
Cuộc sống của hắn bây giờ chẳng khác gì một nhân sĩ thượng lưu ngoài kia. Ai có thể tưởng tượng được mười mấy năm trước hắn nghèo khó đến cỡ nào?
Tiền, quả là tiên là phật.
Hôm nay dường như độ rượu hơi mạnh, gã dựa vào sô pha ngủ một giấc ngắn, đến lúc tỉnh dậy thì lại phát hiện mình lại đang đứng trong căn bếp của mười năm trước chật chội tràn ngập khói dầu khiến cho hắn cực kỳ chán ghét.
Bố mẹ nuôi đã chết mười năm trước của gã lớn tiếng gọi: “Bạch Tường, mau đến giúp đi, không nhìn thấy có nhiều khách vậy sao?
Hết chương 9