TA DỰA VÀO XEM BÓI QUÉT NGANG HÀO MÔN - Chương 19
Chương 19: Giải đấu Huyền Thuật sư, “Hồn phách ta bất ổn, khó mà thu hết được âm khí này…”
Edit: Hanna
Thứ bảy hôm nay thời tiết không đẹp lắm, lúc hai người xuất phát thì trời bắt đầu âm u, đi được nửa đường liền bắt đầu tí ta tí tách đổ mưa nhỏ. Thêm vào đó Vân Hoa quan ở ngoại thành thành phố Thanh Vân, cách trung tâm thành phố một quãng đường chừng bốn đến năm tiếng, trên đường không một bóng người.
Dưới màn mưa bụi, trên trời âm u đầy mây đên, trên đường chả thấy ma nào qua lại… Du Tử Minh nhỏ giọng: “Không khác gì đoạn đầu phim kinh dị vậy trời!”
Vốn cậu ta chỉ muốn đùa giỡn, lại thấy Thượng Thanh đột nhiên bật ngồi dậy, sắc mặt nghiêm túc hẳn lên.
Du Tử Minh sợ hết hồn, “Sao, sao thế? Xảy ra chuyện gì?”
Thượng Thanh không để ý tới cậu ta, chỉ cau mày nhìn một mảnh âm khí che kín bầu trời phía trước, vì sao lại xuất hiện âm khí vừa nặng vừa mạnh như vậy? Hơn nữa chỗ kia là phương hướng đến Vân Hoa quan. Đạo quan này chẳng lẽ lại bị ác quỷ chiếm rồi?!
Nhưng mà đợi đến lần thứ hai nhìn lại, âm khí lại biến mất không còn hình bóng, chỉ còn mây đen giăng đến tận cuối chân trời, giống như là y nhìn lầm vậy.
Du Tử Minh lo sợ nơm nớp, “Rốt cục là sao vậy?”
Thượng Thanh nhìn cậu ta, “Vân Hoa quan kia là chỗ như thế nào vậy? Pháp hội lần này có những người nào tới?”
Du Tử Minh đáp: “Ôi, lúc trước tui có tìm chú tui hỏi thăm rồi. Nghe đâu Vân Hoa quan là một đạo quan rất nổi tiếng trong nước, đạo sĩ bên trong tu vi rất cao, còn có truyền thuyết phía dưới đạo quan có phong ấn một con ác quỷ ngàn năm đấy! Lần này pháp hội là do Vân Hoa quan đứng ra tổ chức, tất cả Huyền thuật sư trong địa phận Thanh Vân nhất định sẽ tới, một số ít nhân vật có máu mặt ở nơi khác cũng sẽ được mời đến đây.”
Thượng Thanh gật đầu thở phào nhẹ nhõm, nếu như là phong ấn ác quỷ thì dễ giải thích rồi. Thanh Phong phái bọn họ trước kia cũng phong ấn một vài con ác quỷ, vô tình vào trúng canh giờ không tốt, âm khí của ác quỷ sẽ ồ ạt tràn ra ngoài, tạo thành ảo giác như mây đen che kín bầu trời này. phihan.wordpress
Nếu như có nhiều cao nhân trấn áp pháp hội như vậy, hẳn là cũng không đến phiên y phải bận tâm.
Xe đi bon bon hơn một giờ, sắc trời ngày càng âm u, mưa cũng ngày càng lớn, tầm nhìn giảm xuống hẳn.
Có một chiếc xe khác chạy sượt qua xe bọn họ, đèn pha còn nháy một cái, Thượng Thanh trong lúc lơ đãng liếc nhìn ra ngoài một cá, bỗng nhiên soạt ngồi dậy, “Mẹ nó…”
Du Tử Minh đang ngủ gà ngủ gật liền giậ mình bật dậy, “Sao thế sao thế?” Cậu ta nhìn về phía trước một cái liền phát hiện phía trước một màu đen kịt, lập tức ló đầu lên hỏi tài xế, “Này, sao anh không bật đèn lên hả a a a – anh tỉnh lại đi a! Đang lái xe sao lại ngủ gật vậy chứ?”
Thượng Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ nhịn không được đen cả mặt, chuyện còn đáng sợ hơn so với chuyện tài xế đang lái xe mà ngủ gật là gì? Chính là cmn tài xế lái xe bị hồn rời khỏi xác đóoooo! Linh hồn đang còn sống của tài xế đang bay phần phật bên ngoài kìa!
Hơn nữa linh hồn nhỏ bé kia còn đang bị cái tay nắm cánh cửa kẹp lại, lắc lư bay thẳng như diều gặp gió, khuôn mặt mang vẻ thất thần.
Du Tử Minh ngồi ở ghế sau duỗi tay lên cầm được vô lăng, “Má a a a a sắp đụng rồi! Cmn sao anh có thể ngủ như chết vậy hả? Không phải mắc bệnh rồi chứ? Ôi ối ối tui không giẫm đến phanh xe được á a a —- !”
Thượng Thanh nhanh chóng hạ cửa xe xuống, một tay bắt lấy một tấm bùa trấn hồn, một tay làm một động tác như kéo thứ gì đó ngoài cửa sổ vào, đồng thời đánh về phía tài xế một cái, “Hây da!”
*Bản gốc là走你,dịch thô là đi bạn, rất khó để giải thích ý nghĩa của từ này, nó bắt nguồn từ động tác chỉ dẫn của nhân viên đường bay cho tàu sân bay đầu tiên của TQ. Trên baidu giải thích nó được dùng như từいくぞ (đọc là ikuzo) nghĩa là đi, lên, di chuyển, bắt đầu,… tùy ngữ cảnh. Mình dịch thoát nghĩa câu này.
Tài xế hít vào một hơi, bỗng nhiên tỉnh lại, “Chao ôi sao đau đầu quá… Hình như tôi nằm mơ thấy mình đang bay bên ngoài nha…”
Du Tử Minh cong người ghé vào lỗ tai anh ta, âm thanh vang lên như sấm đánh, “Nằm mơ cái nịt nhà anh! Mau phanh xe lại!”
Tài xế bị cậu làm cho chấn động màng nhĩ đầu óc quay ong ong, theo bản năng đạp mạnh phanh xe một cái – rầm một tiếng, Du Tử Minh bị quăng người về phía trước, đụng phải kính chắn gió, chỗ cái trán bị đụng sưng to một cục như cái sừng.
Đây còn là do Thượng Thanh kịp thời kéo cậu ta lại, nếu không khẳng định bị thương không nhẹ.
Cậu ta ôm đầu bò dậy, giận tài xế mà không có chỗ phát tiết, “Anh bị làm sao vậy hả? Anh như vậy mà là tài xế chuyện nghiệp sao? Nào có lái xe nào vừa lái vừa ngủ?”
Tài xế liên tục xin lôi, anh ta cũng không hiểu vì sao lại vậy. Rõ ràng mấy ngay nay đều ngủ rất ngon mà!
Thượng Thanh vung vung tay, “Chuyện không trách anh ta được, trước lái xe đi thôi. Yên tâm, không có việc gì đâu!” Dù gì thì tấm bùa trấn hồn hiện giờ vẫn còn đang ở trên lưng tài xế mà.
Lộ trình sau đó coi như không xảy ra chuyện gì, đoàn người hữu kinh vô hiểm đến được trước Vân Hoa quan.
Vân Hoa quan không chỉ có lịch sử lâu đời mà cảnh sắc cũng rất đẹp, mặt trước ngọn núi được khai phá thành một khu thắng cảnh, là chỗ cho du khách bình thường đến tham quan, phía sau núi mới là vị trí cử hành pháp hội lần này.
Du Tử Minh lấy ra thư mời mà Du Minh Trì đưa cho, hai người được dẫn tới hội trường.
Du Tử Minh nhìn dáo dác xung quanh: “Nơi này thật giống như mấy môn phái ẩn sĩ trong tiểu thuyết võ hiệp nha! Chính là loại mà toàn môn phái đều là cao nhân ý!”
Sau đó ngẩng đầu nhìn bức hoành phi chữ trắng nền đỏ trước mặt treo ở trước sân viện mang phong cách cổ xưa: ‘Nhiệt liệt chào mừng các nhân sĩ và tông giáo đến Vân Hoa quan tham quan học hỏi.’
Du Tử Minh: “Chà…”
Hai tiểu đạo sĩ ở chỗ cửa ghi danh hành lễ với hai người, “Hai vị đạo hữu là tới tham gia pháp hội sao? Mời đăng ký tại đây.”
Du Tử Minh cảm thấy cái này cùng gần như tham gia hoạt động ngoại khóa của trường học, rất quen thuộc mà hỏi: “Anh bạn tôi muốn mua một cái quẻ bàn, chỗ hai người có bán cái này không? Tốt nhất là phải xịn xò một chút, anh bạn của tôi rất là khủng đó nha!”
Tiểu đạo sĩ nhăn mặt suy nghĩ một chút, “Nếu như là quẻ bàn bình thường thì dĩ nhiên là có bán, nhưng nếu cần cái lợi hại thì…” Cậu nhóc lấy ra một tờ truyền đơn, “Nếu như đạo hữu có năng lực chiêu hồn đuổi quỷ, hay là cân nhắc tham gia giải đấu Huyền thuật sư dành cho thanh thiếu niên lần này đi. Người đứng nhất sẽ được thưởng quẻ bàn đó.”
“Huyền thuật sư còn có thể thi đấu cơ à?” Du Tử Minh cười khà khà vui mừng, “Này không khác gì đại hội võ lâm nhỉ!”
Tiểu đạo sĩ nói, “Cũng không hẳn là như vậy đâu, giải đấu Huyền thuật sư cho thanh thiếu niên là do mấy vị đức cao vọng trọng đứng đầu tổ chức, mục đích là cổ vũ những đạo hữu trẻ tuổi, những phần thưởng này cùng là do mấy vị đó đóng góp.”
Thượng Thanh nhìn tờ truyền đơn kia, chỉ thấy giải thưởng của người đứng nhất là một cái quẻ bàn cực kỳ cổ kính, hình dạng có chút quen mắt, phía dưới có viết vài chữ ‘Âm dương thuật mệnh bàn’.
“Cái Âm dương thuật mệnh bàn này có quan hệ gì với Âm dương thuật mệnh bàn của Thái Thượng Bảo Tôn vậy?”
Tiểu đạo sĩ cười bảo, “Đạo hữu kiến thức thật rộng, một trong những điện thờ chính của Vân Hoa quan chúng ta là cung phụng Thái Thượng Bảo Tôn, mấy quẻ bàn này là dựa theo quẻ bàn của Bảo Tôn phỏng chế lại đấy!” (*Thái Thượng Bảo Tôn chính là Tam thanh trong Tây du ký)
Du Tử Minh: “Thế nào, cậu muốn tham gia không? Nếu như cậu tham gia, đứng thứ nhất chắc chắn dễ như trở bàn tay nha!”
Thượng Thanh cũng không nói gì thêm mà gật đầu, “Tôi cũng thích cái quẻ bàn này. Cho báo danh di!”
“Ồ…” Tiểu đạo sĩ nhìn hai người, cuối cùng hé một lời, chỉ cất giọng hô, “Thiệu sư huynh ơi, chỗ này có hai vị đạo hữu muốn tham gia thi đấu Huyền thuật sư.”
Bên kia có một người thanh niên đang chào hỏi khách khứa chạy tới, người này chiều cao trung bình, tướng mạo thanh tú, không mặc đạo bào, nom có vẻ là đệ tử tục gia của Vân Hoa quan. Anh ta chạy tới ân cần vui vẻ hỏi: “Đạo hữu muốn tham gia thi đấu sao? Đi theo tôi nào!”
Nói rồi dẫn hai người đi theo một hướng khác.
Thượng Thanh nhưng bỗng cảm nhận được cái gì, bước chân dừng lại, thoáng đã đi chậm hơn vài bước, thấy không ai chú ý, y mới thấp giọng nói: “Đạo quan cũng dám xông vào, thành quỷ rồi vẫn muốn đi chết à?”
Một tia âm khí lạnh lẽo quấn lấy ngón út y, thanh âm Phó Liễm Tri mang theo ý cười vang lên bên tai y: “Chỉ cần được đi theo em, nơi nào ta không dám vào cơ chứ?!”
Thượng Thanh híp mắt lại, bấm nát âm khí trên tay, “Vậy ôm cái đống âm khí này của anh nấp cho kỹ vào!”
Phó Liễm Tri không hiện hình, ỷ vào việc người khác không nhìn thấy liền thổi một ngụm khí lạnh lên cổ thiếu niên, “Hồn phách ta bất ổn mà, khó mà thu hết được âm khí này… Nghĩ lại, nếu có thể ký khế ước thì tốt rồi.”
Thượng Thanh nghiến răng, tùy ý quăng một đạo linh khí đẩy động tác của đối phương ra. Y biết thừa, cái tên này quấn lấy y chẳng có chuyện gì khác ngoài chuyện đó! phihan.wordpress
“Vậy anh cứ đợi đi!” Nói xong rồi tăng tốc đến bên cạnh hai người phía trước.
Thiệu Ngôn dẫn hai người tới một tòa lầu bằng gỗ, “Hai vị có thẻ báo danh ở đây, giải đấu Huyền thuật sư ngày mai sẽ bắt đầu, hôm nay hai vị có thể tủy ý tham quan.’
Thượng Thanh đến ghi danh, rồi cùng Du Tử Minh tham quan hết một ngày, sau đó ở lại nơi mà Vân Hoa quan cung cấp cho, sáng sớm ngày tiếp theo tự mình đến trường thi đấu.
Cuộc đấu này không cho người ngoài đến xem, Du Tử Minh đành phải ở bên ngoài chờ đợi.
Tiến vào lầu gỗ nhỏ kia, Thượng Thanh mới nhận ra hóa ra bên trong thế mà lại là một phòng luyện đan. Hiện giờ tu sĩ rất ít người biết luyện đan, lò luyện đan này lúc này vẫn có khí nóng toát ra, y ngửi một cái, hẳn là một loại đan dược thanh nhiệt hạ sốt thông thường nào đó.
Chắc không phải là so luyện đan đi, vậy thì xong đời rồi. Thượng Thanh vừa thấy phải luyện đan là đau đầu, bốn môn trong bát quái học y kém nhất chính là luyện đan. (mình có tra tài liệu nhưng không thấy có bài viết chính thống nào thậm chí cả ở trên baidu, chỉ có bài có nhắc đến bát quái được ứng dụng cho phong thủy, luyện đan, xem tướng và thuật số nên mình nghĩ là cái này)
“Chu đạo hữu, bên này!” Một thanh âm quen thuộc vang lên bắt chuyện, Thượng Thanh ngẩng đầu nhìn, hóa ra là Thiệu Ngôn.
Thiệu Ngôn vẫn mặc bộ quần áo ngày hôm qua, đứng bên cạnh là một vị lão đạo sĩ râu trắng.
Thượng Thanh suy nghĩ một chút, đi tới hỏi, “Thiệu đạo hữu, anh cũng tới dự thi à?”
Thiệu Ngôn có chút ngượng ngùng, “Vâng, tôi vốn không muốn tới nhưng mà sư phụ bảo tôi tới góp mặt cho đủ số. À đúng rồi, đây là sư phụ của tôi, cũng là quan chủ hiện tại của Vân Hoa quan, Vân Hư đạo trưởng.”
Thượng Thanh giơ tay hành lễ.
Vân Hư đạo trưởng cười đỡ người đứng dậy, “Cậu chính là đứa bé nhà họ Chu kia? Chuyện ở nhà họ Tân xử lý tuyệt lắm. Phù trận ác động như vậy mà lại không gây ra thương tổn cho bất kỳ người bình thường nào, quả nhiên là hậu sinh khả úy.”
Thượng Thanh: “Ngài quá khen rồi, cháu chỉ làm việc mình nên làm thôi.”
Vân Hư đạo trưởng không khỏi gật đầu tán thưởng, “Phần tâm tình này càng hiếm thấy hơn. Nghe nói lần này cậu tham gia là bởi vì Âm dương thuật mệnh bàn? Đây là quẻ bàn ta luyện chế lúc còn trẻ, tổng cộng có ba cái, nếu lần này cậu không nhận được cái nào, ta làm chủ cho cậu một cái. Ta già rồi, những thứ này trong tay người trẻ tuổi các cậu càng phát huy công dụng hơn.”
Ông nói rất bình tĩnh, nói xong xung quanh đều vang lên tiếng hít khí lạnh, Thượng Thanh lúc này mới phát hiện hóa ra tất cả mọi người đều chú ý đến bên này. Nghe Vân Hư đạo trưởng muốn trực tiếp đưa cho y một cái quẻ bàn, không ít người nhìn y bằng ánh mắt lộ rõ vẻ đố kỵ ước ao.
Ngày cả Thiệu Ngôn cũng phát giác có vấn đề, có chút lo âu nhìn Thượng Thanh một cái.
Sắc mặt Thượng Thanh bình thản, “Đa tạ ý tốt của ngài. Nhưng mà thứ cháu muốn tự nhiên là sẽ dùng bản lĩnh lấy được. Dù sao nói đến năng lực không phải là cháu không có.”
Vân Hư đạo trưởng cười ha hả, “Khá lắm, vậy ta chờ cậu lấy danh hiệu dứng đầu về.”
Sau khi ông ấy đi, Thiệu Ngôn bất đắc dĩ nói, “Sư phụ lão nhân gia ngài ấy tu đạo một đời, không thông thạo đối nhân xử thế, không phải cố ý, cậu đừng lấy làm phiền.”
Thượng Thanh lắc đầu một cái, “Đạo trưởng có lòng tốt, tôi hiểu mà.”
Thiệu Ngôn còn muốn nói điều gì nữa lại bị một âm thanh bên cạnh xen ngang, “Nghe nói, cậu chính là người phá giải hút vận tụ linh trận của nhà họ Tân? Sao nhìn không ra nhỉ? Không phải khoác lác chứ?”
Thượng Thanh quay đầu lại, thấy được ba thanh niên, mặc đồ kỳ quái, trên người còn mang theo xương động vật làm đồ trang trí.
Người cất tiếng chính là vị thanh niên dẫn đầu, nhìn Thượng Thanh với ánh mắt xem thường.
Thiệu Ngôn ghé vào lỗ tai y, thấp giọng giới thiệu: “Một nhà Tát Mãn. Dẫn đầu là Vương Kim Tam, phía sau là hai em trai gã, Vương Kim Tứ và Vương Kim Ngũ.”
Thượng Thanh nhàn nhạt hỏi, “Ba vị đây vội đi đâu thế?”
Vương Kim Tam cau mày, “Cậu nói nhảm nhí gì thế, giải đấu còn chưa bắt đầu, sao có thể vội đi đâu được.”
Thượng Thanh gật gù, “Nếu không vội đi, tôi có bản lãnh hay không đến lúc kết thúc thi đấu không phải sẽ biết sao?”
Vương Kim Tam trầm mặc xuống, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, “Nói cũng đúng, có tài thật hay là kẻ ngu dốt, kết thúc giải đấu tự nhiên sẽ thấy rõ ràng. Chúng ta đi thôi.”
Ba người quả nhiên đi mất.
Vẻ mặt Thiệu Ngôn đau khổ, “Một câu của sư phụ hại thảm chúng ta rồi, ba tên này tuy rằng tính khí không tốt lắm nhưng nhân phẩm xem như được, chẳng may đụng phải kẻ nhân phẩm chả ra sao thì…”
Thượng Thanh dừng lại, sắc mặt hơi thay đổi, “Còn phải nói, mấy tên nhân phẩm không tốt lại chả tới đây rồi đó sao?”
Hết chương 19