SƯƠNG MÙ - NHAN LƯƠNG VŨ - Chương 44
Chương 44: “Bạn học này tới đây nghe giảng hả?”
“Cái vấn đề như thế thì phải làm sao….” Trong phòng học kiểu bậc thang, giảng viên môn Thủy động học đang chậm rãi nói trên bục giảng, sau lưng là một màn hình lớn đang chiếu PPT.
Lớp ca đêm có điểm này là được, lúc chiếu màn hình thì không cần màn chắn do ở ngoài cửa sổ trời đã tối đen sẵn. Nhưng mà trong lớp vẫn có đèn sáng nên là hình chiếu hơi bị trắng bệch.
Bây giờ là chín giờ tối, tiết thứ hai của ca đêm.
Lâm Vụ ngồi ngay tại bàn đầu, mắt thì nhìn lên màn hình, còn tay lại để trong hộc bàn cầm điện thoại, mỗi chữ mà giáo viên giảng cậu đều nghe rõ cả, nhưng lại không vào đầu được.
Không phải là không muốn, nhưng mà mà khó tập trung lắm.
Lâm Vụ thích nhắn tin WeChat với Vương Dã, nhưng mà không được nhắn trong thời gian học.
Đầu tiên, cậu toàn ngồi ngay bàn đầu, cúi đầu chơi điện thoại dễ bị giáo viên bắt lắm.
Tiếp theo, cho dù có ngồi ở hàng mấy thì cũng không được chơi điện thoại!
Nhưng mà bạn học Vương ngồi trong lớp đương nhiên không có kỷ luật như thế.
Vương Dã: ?
Vương Dã: Người đâu?
Cậu chỉ không trả lời một phút thôi mà bạn học Vương đã gấp rồi.
Lâm Vụ mệt tâm, ngay lúc giáo viên không chú ý liền nhanh chóng đánh chữ: Lúc đi học cấm nhắn WeChat!
Vương Dã: Chán lắm.
Lâm Vụ: Chán thì ngồi nghe giảng đi!
Vương Dã: Không muốn nghe.
Lâm Vụ: “…..”
Vậy mà cuối kỳ hàng năm lại không rớt môn, lại còn vừa đủ điểm qua môn nữa, không khoa học tí nào.
Đối với Vương Dã thì Lâm Vụ đã từ bỏ cái ý tưởng cùng nhau tiến bộ khờ dại rồi: Chơi game đi, trên điện thoại có một đống cơ mà.
Vương Dã: Không có âm thanh, chán lắm.
…..Lâm Vụ muốn đánh người. Không chỉ vì Vương Dã thiếu đánh, mà là còn vì giáo viên trên bục giảng đã bắt đầu nhắm tới cậu, ánh mắt oán giận kia rõ ràng là “đã ngồi đầu mà còn dám làm việc riêng trước mặt tôi”.
Lâm Vụ điên cuồng gõ chữ trong khát vọng sống, cảm giác như ngón tay sắp hỏng mắt rồi: Vậy thì đổi cái khác, lướt weibo, lướt diễn đàn, lướt vòng bạn bè, trước khi tan học không được trả lời tớ!
Gửi xong, cậu trực tiếp nhét điện thoại vào cặp, không thèm liếc mắt thêm một cái nào nữa.
Nói không nhìn thì đến chết cũng không nhìn.
Bởi vì nếu Vương Dã không làm theo ý mình, lại tiếp tục trả lời, cậu chỉ cần thấy thì đôi tay nhỏ bé sẽ không nhịn được mà rục rịch lấy cái điện thoại nhắn tin tiếp.
…….Không phải là Vương Dã có độc, mà là do WeChat có độc!
Tại một tòa dạy học không xa khác, Vương Dã nhìn thấy “tối hậu thư” trên màn hình, cảm thấy vô cùng khó chịu.
Hắn ghét nhất là người khác ra mệnh lệnh bắt hắn làm theo.
Nhưng mà, tâm tình thì kiêu ngạo nhưng người thì vẫn làm theo.
Tắt WeChat đi, mở diễn đàn trường ra, lướt.
Mãi cho đến khi tan học, Vương Dã đã đọc hết tất cả bài viết gần đây trong diễn đàn rồi.
Tối hôm nay lớp bọn họ chỉ học hai tiết, Nguyên Tư Tiệp ở phía trước dọn dẹp tập sách, đi tới hỏi: “Đi về ký túc xá chung nha?”
“Không.” Vương Dã đứng dậy, đeo balo lên vai.
Nguyên Tư Tiệp vừa nhìn đã biết này là muốn đi tìm người, thuận miệng hỏi: “Hôm nay Lâm Vụ cũng học hai tiết hả?”
Vương Dã nói: “Bốn tiết.”
Nguyên Tư Tiệp sửng sốt: “Bây giờ mới mười giờ mà, cậu đi đâu thế?”
Đợi Lâm Vụ học xong cả bốn tiết thì cũng đã mười hai giờ khuya rồi.
Vương Dã chả bận tâm nói: “Đi dạo thôi.”
……Chỉ vì chờ một người mà đi lang thang cả hai tiếng?
“Đi đi, tớ về đây.” Nguyên Tư Tiệp vỗ vai hắn, sau đó cẩn thận rời khỏi phòng học. Cứ đi mấy bước lại quay đầu lại, trong ánh mắt đều tràn ngập sự chiêm ngưỡng tình thánh.
Gió lúc mười giờ đêm bắt đầu lành lạnh.
Lầu dạy học của Lâm Vụ ở bên một đường nhỏ, ở hai bên đường có đủ loại cây đào, ngay bây giờ lại là tháng tư, những cành đào bắt đầu trổ bông.
Dưới mỗi vài gốc cây lại có một băng ghế dài.
Vương Dã nằm dưới gốc cây anh đào phồn hoa nhất, cơ thể trẻ trung và cùng băng ghế dài ẩn nấp dưới bóng cây xum xuê.
Tiết thứ ba mới bắt đầu thôi.
Vương Dã đã lướt diễn đàn, weibo xong rồi, trong những “ma pháp gϊếŧ thời gian” mà Lâm Vụ cho thì chỉ còn cái lướt vòng bạn bè thôi.
Nhấn vào WeChat.
List bạn tốt có tổng cộng chưa đến hai mười người, trong đó có mười mấy người hắn chặn vòng bạn bè rồi.
Cho nên khi mà Vương Dã xem vòng bạn bè thì trang chủ khá là đơn điệu
Cát Lượng (9 tiếng trước): Chiều hôm nay chỉ học có hai tiết ha ha ha [ui cha.jpg]
Cát Lượng (10 tiếng trước): Quầy căn tin mới mở có đồ ăn ngon quá đi! [hình ảnh][hình ảnh]
Nguyên Tư Tiệp (Hôm qua): Em cười nhẹ, không nói với anh gì cả. Mà anh lại cảm thấy, vì điều này mà anh đã đợi lâu lắm rồi—Thái Qua Nhĩ “Phi Điểu Tập”
Cát Lượng (Hôm qua): Các anh em năm nay phải thoát ế, phải thoát ế!
Giang Đàm (2 ngày trước): [Hôm nay chia sẻ: Đời người phải đọc 100 quyển sách]
Cát Lượng (2 ngày trước): Sao mấy bạn lại ở dưới lầu ký túc xá chờ người yêu vậy??? Có thể nào mà mà suy nghĩ cho cảm nhận của người bạn ế đây không! [giận][giận][giận]
Nguyên Tư Tiệp (2 ngày trước):
Em sẽ yêu tôi! – Và tôi chờ đợi
Tình yêu của em chậm rãi lớn lên:
Tháng sáu nuôi lớn đóa hoa em cầm
Từ hạt giống em trồng vào tháng tư.
—Robert Browning (1)
Giang Đàm (2 ngày trước): [Trích dẫn: Vì sao ý chí cứng rắn là nền tảng trong cuộc sống? Triết là cuộc sống mà thức tỉnh dã tính đem lại….]
Cát Lượng…..
Cát Lượng…..
Cát Lượng……
Vương Dã lướt cả nửa ngày, mắt bị Cát Lượng làm đau luôn, nhưng vẫn tiếp tục lướt đến mấy ngày trước, cuối cùng cũng thấy—
Lâm Vụ: Âm thanh của thiên nhiên thật là dễ nghe.
Chợt có một cơn gió mạnh thỏi bay một vài cánh hoa.
Vương Dã ngồi giữa một màn hoa rơi, khóe miệng hơi nhếch lên.
“Ây cha, anh đáng ghét quá đi…..” Một giọng nữ hờn dỗi, yếu ớt truyền đến.
Vương Dã ngẩn ra.
“Hôn một cái, chỉ một cái thôi.” Một giọng nam thân mật cất lên.
Vương Dã đúng dậy, im hơi lặng tiếng.
Ngay tại hàng ghế dài dưới tàng cây bên cạnh, có hai vị bạn học đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, đang ôm nhau, rồi lại hôn, chẳng coi ai ra gì.
…….Cũng có thể là do hai người họ không phát hiện ra ở kế bên có người.
Vương Dã bây giờ đã hiểu tâm tình của Cát Lượng.
Nhìn thấy cảnh như thế là quạu quọ à.
Vì sao chứ?
Vì nhiệm vụ của học sinh chính là học tập!
Bạn học Vương Dã hổ Đông Bắc biết mình biết ta im lặng rời khỏi nơi đây.
Nhưng mà đi đâu tiếp đây?
Mùa xuân đến, cảnh xuân cũng về, Vương Dã nhìn xung quanh, lại cảm thấy mấy cái chỗ tối thui ấy không đáng tin cậy chút nào, chỗ nào tối thì chỗ đó cứ rục rịch.
Vô tri vô giác, Vương Dã đã đi tới trước tòa nhà mà Lâm Vụ đang học.
Hắn ngẩng đầu nhìn phòng học còn đang bật đèn sáng trưng.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ thấy chỗ này là đàng hoàng tử tế thôi.
Lầu ba, phòng học bậc thang.
Bình thường thì xong một môn thì phải đổi sang phòng khác học môn khác, nhưng hôm nay thì khác, hôm nay sinh viên lớp Công Môi phải học liên tục hai môn, bốn tiết, đều được dạy ngay phòng học bậc thang này.
Cho nên là Lâm Vụ vẫn ngồi ngay hàng đầu.
Hai tiết sau là môn nguyên lý công trình môi trường, người dạy là một giáo sư thâm trầm nho nhã, là một người mới được thuê của ngành Môi Trường này.
Lúc giáo sư đang cuối đầu chờ khởi động máy tính thì lớp học bỗng nhiên xôn xao.
Lâm Vụ còn đang chờ, lại nghe thấy ở đằng sau có người nói nhỏ—
“Người lớp nào thế….”
“Không biết nữa…..”
“Đẹp trai ghê nơi….”
Lâm Vụ nghi ngờ quay đầu lại.
Chỉ thấy ở hàng cuối cùng trong lớp không biết từ khi nào lại có thêm một bạn học nam đầu đinh.
Hàng cuối cùng, cũng là chỗ cao nhất, nên là khi ánh mắt lười nhác của bạn học loài Mèo kia nhìn xuống lại giống như đang ngắm nhìn cả thế giới vậy.
Lâm Vụ: “…..”
Máy tính rốt cuộc cũng khởi động lại, màn hình chiếu cũng bắt đầu trở nên rõ ràng hơn, vị giáo sư lại nhập ổ đĩa U vào.
Lâm Vụ nhanh chóng cúi đầu, gửi tin nhắn: Cậu đến đây làm gì???
Vương Dã ung dung lấy điện thoại ra, gõ chữ: Chờ cậu.
Một các phòng học lớn như thế, người ngồi hàng đầu với người ngồi hàng cuối nhắn WeChat cho nhau, để lại những hàng ở giữa mờ mịt châu đầu ghé tai thì thầm.
Chờ cậu?
Lâm Vụ biết là hôm nay Vương Dã học hai tiết, cũng biết là Vương Dã vẫn sẽ tìm cậu đi ăn cơm lúc mười hai giờ, nhưng lại không nghĩ rằng Vương Dã xong hai tiết đầu lại tới đây chờ cậu.
Nói không vui thì là nói dối đấy.
Nhưng mà Vương Dã làm như thế, bình thường thì không có gì, dù sao thì phòng học bậc thang lớn như thế, có thêm một hai người học thì cũng chẳng ảnh hưởng đến lớp, giáo viên bình thường cũng chẳng để ý.
Nhưng lớp này thì khác.
Lâm Vụ: Đi mau.
Vương Dã đọc thấy hai chữ không đầu không đuôi mà mờ mịt nhìn Lâm Vụ.
Lâm Vụ gấp muốn chết luôn.
Lâm Vụ: Đừng có hỏi
Lâm Vụ: Mau đi nhanh đi
Lâm Vụ: Trừ khi cậu thật sự muốn học nguyên lý Công trình môi trường!
Vương Dã cuối cùng cũng ngửi thấy một sự nguy hiểm từ tốc độ nhắn của Lâm Vụ.
Tắt điện thoại bỏ vào túi, lưu loát đứng dậy.
“Bạn học ở hàng cuối xin hãy dừng bước—”
Vương Dã: “……”
Muộn rồi.
Lâm Vụ: “…..”
Xong luôn.
Vị giáo sư cười khiêm tốn: “Bạn học này tới đây nghe giảng hả?”
Vương Dã khẽ nhìn sang người ngồi hàng đầu.
Lâm Vụ cách một khoảng xa nhíu mày lại, khẽ lắc đầu: Đừng, có, thừa, nhận.
Vương Dã hiểu được: “Em đi nhầm phòng ạ.”
Giáo sư nhã nhặn nói: “Đã vào giờ học được hai mươi phút rồi.”
Vương Dã: “…..”
Hai mưới phút rồi mới đi sai phòng, hơi bị khiên cưỡng thật.
“…..Em muốn đi tìm phòng tự học.”
Lâm Vụ đồng tình nhìn bạn học Vương, cái lý do thế này mà cũng nghĩ ra được, đúng làm khó hắn quá rồi.
Nhưng mà nói đến đây thì chắc hẳn giáo viên cũng tha cho rồi.
Lâm Vụ và Vương Dã đều lạc quan nghĩ như thế.
Nhưng mà—
Giáo sư: “Nếu đã đến đây thì hãy ngồi nghe đi, em cũng có thể cho ý kiến về tiết học của tôi.”
Vương Dã: “Không được ạ, này không phải là ngành của em.”
Giáo sư: “Cũng đúng, ngành này thật sự khá khó.”
Vương Dã: “Em…..”
Giáo sư: “Bạn học em học ngành nào đây?”
Vương Dã: “Công trình máy móc, em….”
Giáo sư: “Công trình máy móc? Vậy cũng được, thật ra rất nhiều ngành công trình có liên quan tới nhau.”
Vương Dã: “Không phải….”
Giáo sư: “Bạn học em không cần phải ngồi xa đến thế, lên phía trước ngồi đi, ngồi xa quá thì không thấy rõ bài đâu, nếu bỏ sót bất kỳ tri thức nào thì không có lợi cho lớp mình đâu….”
Vương Dã: “…..”
Lâm Vụ: “…..”
Tất cả bạn học ca đêm: “….”
Không có một bạn học nào bước chân vào lớp nguyên lý Công trình môi trường mà có thế thoát thân trước khi chuông tan học cả.
Không một ai.
Hai phút sau, Vương Dã ngồi vào ngay hàng đầu.
Tại vì Lâm Vụ chủ động nói với giáo viên rằng, em có thể cho bạn học này xem tài liệu chung.
==
(1) Bài thơ gốc You”ll love me yet:
You”ll love me yet!-and I can tarry
Your love”s protracted growing:
June reared that bunch of flowers you carry
From seeds of April”s sowing.
I plant a heartful now: some seed
At least is sure to strike,
And yield-what you”ll not pluck indeed,
Not love, but, may be, like!
You”ll look at least on love”s remains,
A grave”s one violet:
Your look?-that pays a thousand pains.
What”s death?-You”ll love me yet!
Robert Browning