SƯƠNG MÙ - NHAN LƯƠNG VŨ - Chương 31
Chương 31: “Được rồi, từ nay tớ sẽ che chở cho cậu.”
Cát Lượng như thể chưa xả hết năng lượng, nhìn bầu trời đang tối dần, nhanh chóng tận dùng những ánh sáng còn lại của buổi trời chiều mà bắt đầu lăn lộn trên mặt tuyết.
“Bây giờ cậu không lạnh à?” Lâm Vụ thấy thế thì trêu chọc, “Hồi nãy lúc ở trên xe cậu còn gào khóc đóng cửa mà.”
Cát Lượng ngồi trên nền tuyết khí thế ngẩng mặt: “Lúc đó tớ còn xem mình là người, giờ thì không!”
Lâm Vụ: “…..Bây giờ hoàn toàn thành con Ngáo rồi?”
Cát Lượng: “Xin hãy gọi tớ bằng tên khoa học—Siberian Husky.”
Nắng chiều biến mất, màn đêm dần dần buông xuống.
Lâm Vụ từng bước một giẫm lên tuyết mà quay trở về tàng cây cổ thụ, thấy Vương Dã đang nằm trong chiếc xe việt dã, cả cửa xe lẫn kính xe đều rộng mở.
Lưng ghế lái được hạ xuống, hai tay hắn gối sau đầu, ánh mắt nửa khép nửa mở, giống như là đang nhìn trời đêm, cũng giống như là đang ngủ.
Nghe thấy tiếng bước chân trên tuyết, Vương Dã chậm rì rì quay đầu lại: “Khùng đủ rồi hả?”
Các loài động vật họ Mèo không thể nào hiểu được sức sống của các loài động vật họ Chó được.
Cùng là chơi đùa nhưng—
Loài chó: (một tiếng sau) tiếp tục nào, vui quá đi.
Loài mèo: (mười phút sau) nhàm chán, đi ngủ.
“….Rốt cuộc thì trong hai đứa mình ai bị điên cơ,” Lâm Vụ trực tiếp đóng cửa xe cho hắn, sau đó đặt tay lên khung cửa, thiệt tình đặt câu hỏi, “Bạn học này, cậu nằm ở đó với nằm trên tuyết thì có khác gì nhau không?”
“Ghế mềm.” Vương Dạ cũng đã suy nghĩ cặn kẽ.
Lâm Vụ phục luôn, vấn đề không phải là mềm hay cứng mà!
“Tớ chạy nửa ngày mà còn thấy lạnh, cậu nằm đây không nhúc nhích, bộ ngại mình bị đông lạnh lâu quá hả?”
Vương Dã rốt cuộc cũng ngồi dậy, nằm úp sấp lên khung kính xe, mặt đối mặt gần gũi với Lâm Vụ: “Cậu có quên gì không?”
Lâm Vụ: “?”
Vương Dã: “Tớ là hổ Đông Bắc.”
Lâm Vụ: “….”
—Hổ Đông Bắc, hay còn gọi là, hổ Siberia.
Ở xa xa, có một chú Siberian Husky chơi không biết mệt mỏi.
Kế bên, có một chú hổ Siberia ngủ gật trong gió rét.
Còn mình thì, sói đồng cỏ.
…..Độ chịu rét của cậu với hai người này căn bản là không so được!
Cam chịu ngồi vào ghế phó lái, Lâm Vụ không do dự mà đóng cửa lại.
Tuy rằng không có tác dụng lớn nhưng cũng che được một ít.
Vương Dã hai mắt nhìn cậu, đôi chân dài bước ra, xuống xe.
Tiếp theo Lâm Vụ thấy hắn đi một vòng quanh xe, đóng tất cả cửa xe lại, cuối cùng trở lại trong xe, rồi kéo tất cả kính xe lên, sai đó bật điều hòa trong ô tô, nhưng còn bật chế độ tuần hoàn bên ngoài để không khí có thể lưu thông.
Xem như cậu còn có lương tâm.
“Cảm ơn.” Lâm vụ cũng học theo hắn mà đẩy lưng ghế xuống.
Hạ xuống rồi thoải mái nằm.
Điều hòa dần dần xua tan cái lạnh ở bên trong xe, rốt cuộc thì Lâm Vụ cũng hoàn toàn thả lỏng ra.
Bầu trời đêm ở vùng ngoại ô, rộng lớn trong lành, ánh trăng xinh đẹp đến kỳ cục, như thể nó cũng có tuyết trên đó vậy.
Phía xa xa Cát Lượng đang ra sức trèo lên một hòn đá lớn, xem ra là đang định bắt chước sói tru lên dưới ánh trăng.
Trong xe việt dã lại thật im lặng, chỉ có tiếng vù vù của điều hòa và động cơ thôi.
Lâm Vụ không nhìn Vương Dã, nhưng cậu biết Vương Dã không ngủ.
Đã lâu rồi lòng không tĩnh mịch như thế.
Lâm Vụ đã lâu không có tâm trạng như thế này, thả lỏng, an nhàn, giống như là tất cả mọi chuyện chẳng là gì cả, có thể thản nhiên đối mặt với bất kì bí ẩn nào không tả nổi.
Có thể là do ánh trăng quá xinh đẹp.
Cũng có thể là do Vương Dã làm người khác an tâm một cách khó hiểu.
“Trưa nay tớ ăn cơm với ba,” Lâm Vụ nhẹ nhàng mở miệng, tự nhiên như là đang trò chuyện, “Trưa hôm qua là tớ ăn với mẹ, cả hai ngày đều ở cùng một nhà hàng, tớ nghi ngờ là hai người bọn họ đã quy ước với nhau từ trước….”
Vương Dã nghe vậy quay đầu lại, phát hiện rằng Lâm Vụ không có nhìn mình, mà vẫn một mực nhìn lên trời.
Ánh trắng phản chiếu lại từ trong mắt cậu, mờ ảo vô cùng.”
“Thật ra tớ cũng rất hy vọng hai người bọn họ đã quy ước với nhau,” Khóe miệng của Lâm Vụ gợi ra một tí chua xót, “Hai người họ đã ly hôn được rất nhiều năm rồi…”
“Lúc đó tớ sáu tuổi, hai người họ cho là lúc đó tớ còn nhỏ, nên là đã quên mất rồi, thật ra tớ nhớ kĩ lắm, vào hôm đó ở nhà hàng kia, hai người họ nói với tớ rằng, từ nay về sau ba mẹ sẽ không ở chung nữa, nhưng ba và mẹ đều yêu con….”
“Lúc đó tớ khóc to lắm, không hiểu vì sao ba mẹ lại không ở chung nữa, tớ chỉ biết đó là chuyện rất rất xấu, nhưng mà tới bây giờ tớ vẫn không nghi ngờ gì về câu nói ba và mẹ đều yêu con….”
Nói tới đây, Lâm Vụ cười một chút, giống như là đang cười bé Lâm Vụ nhỏ khờ dại ngu ngốc.
“Sau đó cả hai người bọn họ đều có gia đình mới, chẳng ai muốn tớ, nên là tớ ở cùng với bà ngoại, ở nhà bà ngoại chơi với cậu nhỏ, rồi sau đó cậu nhỏ học đại học, tớ lúc đó cũng học trung học cơ sở, từ đó là tớ bắt đầu trọ ở trường…”
“Từ trung học cơ sở rồi đến trung học phổ thông, từ trung học phổ thông lại đến đại học,” Lâm Vụ hít một hơi thật sâu, rồi lại chậm rãi thở ra, “Rồi cho đến bây giờ.”
Đây lần đầu tiên cậu nói chuyện này với người khác.
Cậu cảm thấy mình nên dừng lại rồi kể chuyện tiếp sau, nếu như kể nữa cũng khá là khó nói và cũng khiến cho người nghe thêm gánh nặng.
Nhưng giây tiếp theo, cậu quay đầu nhìn Vương Dã.
Vương Dã không biết từ khi nào đã nằm nghiêng người, cứ như vậy mà nhìn cậu, trên mặt chẳng có biểu cảm gì, không thể hiện một sự thương cảm gì với cậu, cũng chẳng thể hiện bất kì sự đồng tình nào, giống như chỉ đơn giản là đang nghe một câu chuyện xưa thôi vậy.
Bạn nói, cậu ấy nghe, bạn dừng, cậu ấy cũng chẳng quan tâm.
Ma xui quỷ khiến sao mà Lâm Vụ tiếp tục kể: “Thật ra thì tớ cũng chẳng cần nhiều lắm, bọn họ có quyền chia tay, có quyền lập một gia đình mới, nhưng tớ chỉ cần bọn họ quan tâm để ý đến tớ là được, thể hiện cho tớ biết rằng bọn họ không có quên tớ, trong lòng bọn họ vẫn còn có tớ…”
“Nhưng mà cho dù tớ có cố gắng học hành bao nhiêu, thành tích thi tốt đến bao nhiêu….”
Cả tâm trạng lẫn giọng nói của Lâm Vụ trầm xuống: “Thì bọn họ cũng chẳng cần tớ nữa.”
Chuyện xưa kể xong, Vương Dã vẫn đợi thêm một tí, xác định là không còn phần tiếp theo nữa, cuối cùng cũng trả lời lại: “Ừm.”
Hơi nóng vừa mới trào trực tại mắt của Lâm Vụ ngay lập tức bị nghẹn trở về, trừng mắt nhìn Vương Dã: “Chỉ “ừm” vậy thôi hả?”
Vương Dã: “Chứ sao?”
Lâm Vụ: “Theo tình huống bình thường thì cậu phải an ủi tớ ít lắm cũng một hai câu chứ!”
Vương Dã: “Chuyện như thế này chính cậu còn chẳng nghĩ thông được thì người khác an ủi cũng vô dụng thôi.”
“…..” Đúng thật, nhưng mà ít ra cũng phải có hình thức gì đó của bạn bè với nhau chứ, “Cậu…. Hắt xì!”
Mắng người còn chưa được thì đã hắt xì rồi.
Vương Dã lúc này mới lộ ra biểu cảm gì đó, nhíu mày nói: “Không phải là đã bật điều hòa rồi sao.”
Lâm Vụ tức giận xoa xoa cái mũi: “Tớ cũng chẳng phải là sói Siberia.”
Vương Dã không chút che dấu nào mà ghét bỏ: “Cho dù là sói thì sức chịu kém của cậu kém quá.”
Lâm Vụ: “….”
Thấy người gặp nạn thì cậu không giúp, cậu chỉ có đổ dầu vào lửa là giỏi thôi, đồ bạn tồi!
Một chiếc áo khoác da mang theo nhiệt độ cơ thể bỗng nhiên rơi từ trên xuống, bao lấy cả người Lâm Vụ lại.
Khó khăn lắm Lâm Vụ mới thò được đầu ra khỏi áo khoác thì lại chợt nghe giọng nói không kiên nhẫn của Vương Dã.
“Được rồi, từ nay tớ sẽ che chở cho cậu.”
Lâm Vụ giật mình, ở trong 333, cậu toàn là người đi che chở người khác, đây là lần đầu tiên có người che chở cậu đấy.
“Che chở như thế nào?” Lâm Vụ hơi tò mò, có những cảm giác khó nói vụt qua trong lòng.
Vương Dã nói rất đương nhiên: “Cậu bắt nạt người khác, tớ sẽ hỗ trợ cậu, cậu mà bị bắt nạt thì tớ sẽ đánh người cho cậu.”
Lâm Vụ: “…..Hình như hơi bị bạo lực đúng không?”
Vương Dã bày ra vẻ mặt “Có đãi ngộ tốt như vậy mà cậu còn không hài lòng”, nhưng mà vẫn nể tình suy nghĩ, sau đó đưa ra thêm các loại đãi ngộ không dùng vũ lực: “Cậu buồn bực thì tớ dắt cậu đi hóng gió, cậu không vui thì tớ dẫn cậu đi xem trăng, được chưa?”
Lâm Vụ sững sờ nhìn hắn thật lâu.
Sau đó đột nhiên bật dậy, bọc mình vào áo khoác của Vương Dã thật chặt rồi nghiêm túc đáp lại: “Vậy từ nay về sau tớ sẽ lập một kế hoạch học hành cho cậu, đảm bảo cho cậu không bị mất gốc trong một học kỳ, rồi vô top trong vòng hai học kỳ luôn!”
Vương Dã cũng khá là hiểu tâm tình của Lâm Vụ: “Có thể nào mà đừng liên quan đến học hành được không?”
Bầu không khí đột nhiên lặng yên đến đáng sợ.
Lâm Vụ trầm tư suy nghĩ, rồi lại trầm tư suy nghĩ: “Thật sự là không được.”
“Quên đi, tớ chịu thiệt vậy,” Vương Dã cũng ngồi dậy, bàn tay to đặt lên đầu của Lâm Vụ, vừa ấm áp vừa có lực, “Ai bảo tớ che chở cho cậu chi.”
Lâm Vụ cười ngây ngô, tâm trạng tốt lắm, về phần cái móng vuốt để trên đầu cậu thì cứ để hắn sờ một lượt đi.
Hai phút sau.
“Cậu thật sự đối xử với tớ chẳng khác gì sói đấy à—”
Tết âm lịch đến gần.
Từ sau ngày đi hóng gió đó thì tâm tình của Lâm Vụ vẫn vô cùng tốt, cho dù là đi trên đường thấy người ta bắt đầu bán mấy câu đối, thấy các vị phụ huynh đang dẫn con mình vào tiệm hoa để lựa lựa chọn chọn, cậu vẫn không có cảm giác cô đơn giống như những năm trước.
Trên đường trừ những thứ đó ra còn có bán lịch, tuy rằng dựa theo lịch Tây thì năm mới đã qua rồi, nhưng với lịch Âm thì vẫn chưa qua, nên cũng chẳng tính là quá hạn.
Lâm Vụ đi shopping một chút, mua pháo, câu đối, rồi lịch bàn, chả thiếu thứ gì cả, lúc đi đến dưới khu nhà còn thuận tay mua một chậu sen đá nữa.
Cậu cố ý chọn một các lịch bàn với phong cách thức tỉnh, mỗi trang đều có phổ cập khoa học thức tỉnh về một loài động vật khác nhau.
Về đến nhà, chuyện đầu tiên cậu làm là lật chiếc lịch bàn đến ngày hôm nay, ngày mười tháng hai, ngày hai mươi chín tháng Chạp.
Ngày mai là giao thừa rồi.
Nhóm chat ký túc xá vô cùng im lặng, các anh em 333 đều đang bận chuẩn bị cho Tết, không mua sắm đồ Tết giúp cha mẹ thì là đang gội đầu cắt tóc, chào đón năm mới với một diện mạo mới.
Ở bên Vương Dã cũng rất im lặng, chắc là cũng đang bận.
Lâm Vụ quét dọn phòng sạch sẽ rồi ngồi trên sô pha, nhìn thấy trên bàn có chậu sen đá và lịch bàn, cả hai thứ này đều nho nhỏ, một thứ thì xanh tươi dạt dào, một thứ thì đang đợi được đổi ngày, cũng vô cùng có sức sống.
Lại chẳng có gì làm, Lâm Vụ lấy điện thoại, lướt một hồi thì vô ý vào WeChat.
Gần đây ba mẹ chẳng nhắn nhủ gì cả, giống như là ăn xong bữa cơm kia thì nhiệm vụ cũng hoàn thành rồi.
Nhấn vào trang cá nhân của hai người.
Bài mới nhất của ba là về việc đi tham gia câu cá mua đông ở hồ Chagan (1), có dắt theo Lâm Xuyên, hai cha con đang ôm lấy một con cá thật to, hai người có ngũ quan tương tự nhau, đang cười tươi vô cùng xán lạn.
Bài mới nhất của mẹ là một video ngắn về em gái. Cô bé học ba lê, nhảy múa trong phòng học, đang diện một chiếc váy ba lê xinh xắn, bắt chước theo động tác của cô giáo, đôi khi không làm theo được thì le lưỡi hồn nhiên chân chất.
Lâm Vụ lẳng lặng xem video, tùy ý để nó phát lại, quên mất việc thoát khỏi đó.
Cho đến khi có một “Leng keng” mạnh mẽ xen vào.
Vương Dã: Phát định vị cho tớ.
Lâm Vụ: ?
Vương Dã: Vị trí của cậu, mùng một tớ qua tìm cậu.
==
Lời của tác giả: Bé hổ muốn sang nhà bé sói chơi~~
(1) Hồ Chagan: Tên “Chagan” là từ tiếng Mông Cổ, có nghĩa là hồ trắng / tinh khiết. Nó thường được người dân địa phương gọi là Hồ thiêng hoặc Hồ nước thánh. Hồ được biết đến với nghề câu cá mùa đông truyền thống.