SƯƠNG MÙ - NHAN LƯƠNG VŨ - Chương 21
Chương 21: Vừa đẹp trai lại vừa tiêu soái, ngang tàn đến tột cùng
Một đêm trước ngày kiểm tra sức khỏe, Lâm Vụ nghĩ rằng mình sẽ cảm thấy rất hưng phấn, vô cùng mong đợi, bồn chồn. Trên thực tế cậu cũng đã từng cảm thấy như thế, nhưng đến lúc bình minh lên, trong lòng cậu chỉ còn một sự lặng yên.
Ai đứng tại ngã rẽ cuộc đời thì cũng đều hoang mang và kích động.
Nhưng bây giờ con đường đã được xác định, Tổng điều tra thức tỉnh cả nước là biểu hiện rõ ràng nhất, cứ tựa như một con thuyền vượt qua sóng gió, thuận theo dòng sông đang chảy xiết, tiếp tục kiên cường tiến lên phía trước.
Tia nắng ban mai màu vàng nhạt len lỏi vào trong hành lang, cuộn mình trong đó, ấm áp tỏa sáng.
Lâm Vụ về 333 trước, lúc về ký túc xá đã là sáu giờ năm mươi sáng, sau đó lại nghỉ ngơi một lát, đợi đến bảy giờ bốn mươi mới ra khỏi cửa với bọn Hạ Dương.
Kiểm tra sức khỏe được sắp xếp ở hội nghị trung tâm ở trường.
Hội nghị trung tâm gồm có năm tầng, tầng một, hai là đại sảnh hội trường, tầng ba, bốn, năm là các phòng họp tầm trung. Bây giờ bàn ghế hội nghị đều bị đem ra, tầng một, hai được sử dụng thành khu kiểm tra, tầng một cho nam, tầng hai cho nữ, chiều cao, cân nặng, thị lực, hô hấp đều được kiểm tra tại đây; còn ba tầng còn lại trở thành khu kiểm tra thức tỉnh, hàng loạt hạng mục kiểm tra như là lấy máu được tiến hành tại đây.
Lâm Vụ nghĩ rằng sáng hôm nay chỉ có ngành Môi Trường bọn họ đến kiểm tra, kết quả là đến nơi mới phát hiện ra rằng sinh viên được sắp xếp đến đây có tận vài ngành, đám Lâm Vụ đi vào đại sảnh ở tầng một lại phát hiện đã lúc nhúc đầy người rồi.
Còn một chút nữa mới đến tám giờ, các nhóm bác sĩ đang tiến hành chuẩn bị kiểm tra sức khỏe.
Chuyện kiểm tra sức khỏe này không thể cử từng người đi canh từng học sinh, hơn nữa lúc kiểm tra, sinh viên di chuyển cũng rất nhiều, cho nên sẽ có một hai người phụ trách đứng bên cạnh đợi, sinh viên có việc gì thì cứ hỏi, còn bình thường thì phải tự chịu trách nhiệm cho chính mình.
“Chà cái vụ này,” Hạ Dương nhìn quanh trường, “Làm cho tớ nhớ tới hồi đứng xếp hàng mua vé lễ mừng năm mới, đúng là những năm tháng nhiệt huyết cao chót vót mà.”
“Gì mà cao chót vót, gì mà năm tháng,” Lâm Vụ trút ra, “Thanh xuân của tớ vừa mới bắt đầu thôi mà cậu đã bắt đầu hoài niệm nó rồi.”
Các hạng mục kiểm tra không có trình tự, chỉ cần kiểm tra xong ở đại sảnh tầng một là có thể đi lên lầu rồi.
Ở trước tầng hạng mục kiểm tra đã có một hàng dài sinh viên tự giác xếp hàng đợi rồi.
Nhâm Phi Vũ nhìn chỗ nào cũng có người, không chắc chắn lắm: “Tụi mình đi chỗ nào trước giờ?”
“Đi thuận theo chiều kim đồng hồ đi, đi xong là đúng một vòng luôn,” Lý Tuấn Trì nói, “Đỡ phải đi Đông đi Tây, thiếu sót gì đó.”
“Đi,” Nhâm Phi Vũ nhìn xung quanh, tìm nơi “bắt đầu” cho thuận chiều kim đồng hồ, “Vậy là từ đo chiều cao cân nặng….”
Mới nói một nửa, Nhâm Phi Vũ cứ như bị điểm huyệt đứng sững sờ ra, không nói một tiếng.
Lý Tuấn Trì cảm thấy kỳ quái, mới gọi một tiếng “Đại Vũ?”, cánh tay đã bị Nhâm Phi Vũ dùng sức bắt lại rồi.
“Đó, đó đó kìa!” Nhâm Phi Vũ kích động nhảy dựng lên.
“Cái gì, người nào?” Lý Tuấn Trì vội vàng đè người lại, sợ rằng cậu ta kích động xé tay mình luôn.
“Giang Đàm ấy,” Nhâm Phi Vũ vô cùng vui vẻ, “Ân nhân của tớ!”
Lý Tuấn Trì nhìn theo ánh mắt của cậu ta, chỉ thấy một đám người đông nghìn nghịt mà thôi: “Rốt cuộc là ai vậy?”
“Ở đây vậy?” Hạ Dương nghe thấy hai từ “ân nhân” liền xáp tới, nhìn theo hướng Nhâm Phi Vũ, hận không thể sử dụng mắt của Đại Vũ luôn, “Để tớ xem ân nhân của cậu nào, rốt cuộc là đứa nào mê làm cậu thần hồn điên đảo đến thế….”
“Đó thấy da trắng chưa, trông lạnh lùng lắm, tỷ lệ cơ thể siêu đẹp, chân dài ơi là dài, ui các cậu nhìn xem cậu ấy giống con lai không…” Trong mắt Nhâm Phi Vũ chẳng còn ai nữa, tất cả chỉ có Giang Đàm, người ân nhân tự phát ra hào quang chói lọi.
Hạ Dương không nghe tiếp phần phía sau, sợ rằng nghe sẽ bị tắc nghẽn cơ tim chết mất, một cái “da trắng” cũng đủ để tìm rồi.
Thật ra thì Giang Đàm trông như thế nào cũng chẳng quan trọng, chủ yếu là cậu ta khá hờn dỗi Nhâm Phi Vũ: “Nè anh zai, người ta chỉ là thuận tay giúp cậu thôi, nếu ai rơi xuống nước thì cũng giúp thôi mà, nếu như tính cách cậu ta sáng sủa hoạt bát rồi cậu mời cơm cậu ta thì chả sao, nhưng mà người ta thì không có ý định gì cả.”
Nhâm Phi Vũ đang hưng phấn thì bị dập tắt bớt đi, nhưng vẫn kiên trì: “Nhưng mà cậu ấy cứu tớ một mạng, tớ không thể để yên vậy được.”
“Sao mà được,” Hạ Dương nói, “Cậu gửi cho người ta bao nhiêu lời mời kết bạn rồi quên rồi à?”
Nhâm Phi Vũ ngơ ngác, nghe ra một ý mỉa mai trong lời nói của Hạ Dương.
Hạ Dương tiếp tục nói: “Đại Vũ, cậu muốn cảm ơn cậu ta thì phải để cậu ta muốn cái đã.”
Nhâm Phi Vũ không theo kịp tiết tấu của Hạ Dương, hỏi theo bản năng: “Cậu ấy muốn cái gì chứ?”
Hạ Dương thở dài, không muốn nói thẳng ra, nhưng Nhâm Phi Vũ đang kích động, phải tạt nước lạnh vào: “Tớ thấy cậu ta muốn yên tĩnh.”
Nhâm Phi Vũ giật mình, lần đầu tiên trở nên im lặng.
Lâm Vụ đã từng nghĩ đến sự chấp nhất của Nhâm Phi Vũ với Giang Đàm. Bởi vì chuyện kết bạn đã chìm vào biển sâu nên Nhâm Phi Vũ tuyên bố bỏ cuộc. Sau đó Nhâm Phi Vũ cũng chẳng để cập gì về Giang Đàm nữa, Lâm Vụ còn tưởng rằng chuyện này đã kết thúc rồi.
Hôm nay nhìn thấy phản ứng này của Nhâm Phi Vũ, kiểu như là tình cảm để trong lòng nhưng không nói ra, ngọn lửa trong lòng không những không bị dập tắt mà vẫn tiếp tục cháy bỏng.
Nhưng mà đúng như Hạ Dương nói, Giang Đàm chả có nhiệt tình đến thế, cũng do vậy mà lúc đi đêm cho dù có cơ hội hỏi Vương Dã về Giang Đàm, Lâm Vụ cũng chẳng mở miệng.
Từ từ đã, Lâm Vụ bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện khác.
Nếu như Giang Đàm đến đây, thì nghĩa là ngành Cơ khí sáng nay cũng kiểm tra sức khỏe.
Nhưng mà sáng nay lúc tạm biệt nhau, Vương Dã với Nguyên Tư Tiệp lại chẳng nói tới.
Mà ngược lại, cậu cũng chẳng nói ngành Môi trường kiểm tra vào sáng nay.
Đi đêm mấy ngày rồi, bọn họ cũng coi như thân quen, mà thân quen chỗ nào chứ?
Lâm Vụ thấy hơi mờ mịt, có chút chẳng nói nên lời mà mất mát.
Trước khu kiểm tra thị lực, Cát Lượng xếp hàng với Giang Đàm.
Còn chưa có kiểm tra, Cát Lượng đã không yên, nhìn khắp xung quanh, sau đó phát hiện ra có một tổ chức đầy khả nghi đang theo dõi cậu ta ở không xa.
Bị bốn ngọn lửa phùn phụt nhìn chằm chặp, Cát Lượng chả thấy hạnh phúc gì cả, níu lấy tay Giang Đàm: “Ê, cậu nhìn bên kia kìa.”
Ý của cậu ta là để Giang Đàm xem xét coi đám người kia có phải định gây rối không, ai ngờ rằng Giang Đàm mới nhìn qua đã thấy hơi hơi giật mình.
Biểu tình của Giang Đàm vô cùng rõ ràng, Cát Lượng phát hiện ngay: “Quen hả?”
Giang Đàm trầm mặc một lát, nói: “Bên ngành Môi trường.”
Ngành Môi trường?
Đại não của Cát Lượng nhanh chóng hoạt động, ký túc xá bọn có quen biết với bên ngành Môi trường là có Lâm Vụ ngày nào cũng đi đêm với Vương Dã, Nguyên Tư Tiệp nè, một đứa bị đuối nước được Giang Đàm cứu nè.
Cát Lượng lại nhìn bốn ngọn lửa phùn phụt.
Vậy đây là Lâm Vụ hay là đứa bị đuối nước? Hay là cả hai ta? Cậu ta nhớ hình như cả hai ở chung ký túc thì phải….
Dù sao thì chắc bên đuối nước rồi, vì Lâm Vụ không biết cậu ta với Giang Đàm, Nguyên Tư Tiệp với Vương Dã thì không có ở đây, chỉ có mỗi Giang Đàm với người đuối nước nhận ra nhau, nên bên kia mới nhìn sang bên này.
Đang suy nghĩ, Cát Lượng bỗng nhiên phát hiện ra trong bốn người ở phía đối diện, có một người nhìn chăm chú nhất, nhưng bây giờ đã cúi đầu chứ như là bị đả kích nghiêm trọng, cả người đều tràn đầy sự u ám…
Chẳng lẽ…
Cát Lượng khó có khi phát hiện ra gì đó, lặng lẽ hỏi Giang Đàm: “Cái đứa nhìn đáng thương nhất là người cậu cứu hả?”
Giang Đàm từ chối cho ý kiến.
Cát Lượng cảm thấy chắc kèo luôn, hồi nãy còn đang hưng phấn vui vẻ, bây giờ thì lại ủ rũ cả ra rồi.
Chẳng lẽ là do nhớ tới việc mình bị từ chối nên xấu hổ hả ta?
Cát Lượng nghĩ tới nội tâm của Nhâm Phi Vũ, rồi lại nhìn cậu ta, cảm thấy có hơi hơi đáng thương.
Không phải là do tâm cậu ta mềm lòng mà là người kia đòi mạng quá mà. Rõ ràng là vóc dáng to lớn, cũng có một cái khí chất gì đó. Thế mà hết lần này đến lần khác lại mang theo bộ dáng một cục lông vàng bị vứt bỏ, đúng đó, giống hệt như một con Pomeranian ngoan ngoãn không biết nổi giận, lúc nào cũng có tinh thần.
Một trái tim tràn ngập sự đồng tình, Cát Lượng cũng bắt đầu khuyên Giang Đàm: “Thật ra có khi cậu ta muốn add cậu là để trịnh trọng nói lời cảm ơn, hoặc là muốn mời cậu một bữa cơm và vân vân, cậu không cần phải từ….”
Giang Đàm giương mắt, lạnh lùng nhìn cậu ta.
Cát Lượng cảm thấy sau lưng cứ lành lạnh: “Tớ chưa nói gì cả.”
Người mà Cát Lượng khó nói chuyện thật ra không phải là Vương Dã, mà là Giang Đàm cơ.
Kiểu như Vương Dã thì chỉ cần tính tình hợp nhau, rồi dỗ dành là được, nhưng mà Giang Đàm căn bản là không có cái kiểu “tính tình” hợp nhau, Cát Lượng thậm chí là chưa từng thấy qua Giang Đàm vui buồn giận hờn gì, bất kể gặp chuyện tốt xấu gì cậu ta chỉ có một phản ứng, đó là không có phản ứng gì cả.
Chắc là tên ảnh hưởng đến tính cách luôn.
Giang Đàm.
Đàm thùy (đầm nước) luôn ở dưới vách đá, rét lạnh tĩnh mịch, sâu không thấy đáy.
Bên này, Lâm Vụ thấy Nhâm Phi Vũ như vậy, là biết cậu ta đã thấm lời của Hạ Dương rồi.
Hạ Dương nói không dễ nghe lắm, nhưng mà đó là sự thật.
Có thể là do tính cách, có đôi khi Nhâm Phi Vũ vô cùng cứng đầu, ví dụ như là khi chuyện sắp hỏng đến nơi, nhưng nếu như nói với cậu ta là còn có hy vọng, thì cậu ta tiếp tục đâm đầu vào, lúc kết bạn cũng vậy, cậu ấy có thể tự dựa vào bản thân mà bất chấp tất cả.
Người như thế mà trở thành bạn bè, thì cậu ta sẽ đối xử với bạn nhiệt tình đến 200%.
Nhưng nếu như bạn không muốn làm bạn bè với cậu ấy, thì bạn sẽ trở thành một nỗi phiền não cho cậu ấy.
Chuyện Giang Đàm, là do Nhâm Phi Vũ không hiểu rõ.
Nhưng Lâm Vụ cũng chẳng quan tâm người khác nghĩ thế nào, cậu cảm thấy thật may mắn khi có một người bạn như vậy.
Tuy là lâu lâu cũng ngớ ngẩn, hay bị bi quan, cũng rất là tiêu cực, nhưng mà Đại Vũ này, là đoàn sủng (*) của 333 này.
Lâm Vụ vừa định quay lại vỗ vỗ vai Nhâm Phi Vũ, lại phát hiện ra có hai người quen thuộc đang đi đến.
“Người bên kia nhiều lắm, qua kia xếp hàng đi.” Nguyên Tư Tiệp vất vả lắm mới lôi Vương Dã về hàng, chỉ thấy trên mặt của Cát Lượng có một kiểu “Hỏi tớ đi hỏi tớ đi tớ có chuyện này”.
Nguyên Tư Tiệp hỏi: “Sao thế?”
Cát Lượng trực tiếp dùng ánh mắt nhìn sang bốn ngọn lửa cháy rực.
Nguyên Tư Tiếp nhìn qua thì thấy Lâm Vụ, cảm thấy có hơi ngoài ý muốn nên lập tức sang chào hỏi người anh bạn “cùng qua đêm”: “Lâm Vụ”
Lâm Vụ chỉ biết Vương Dã và Giang Đàm là bạn bè, mặc dù là lúc ở bệnh viện có nghĩ tới hai người bọn họ là bạn cùng phòng nhưng không chắc lắm, lúc đi đêm thì gặp Nguyên Tư Tiệp, tám chuyện nhiều quá nên quên luôn.
Ngay lúc này nhìn bầu không khí bốn người ở phía đối diện thì Lâm Vụ biết là mình đoán đúng rồi, bầu không khí chỗ đó thể hiện rõ ràng là cả đám bọn họ đều giống nhau, thiếu điều viết cả câu “Bọn tôi ở chung phòng ký túc” lên banner luôn.
Nhâm Phi Vũ thấy Lâm Vụ biết người ở đối diện, ánh mắt sáng lên, nhưng chỉ trong hai giây lại nghĩ tới lời nói của Hạ Dương nên liền nhanh chóng trở nên ảm đạm.
Lâm Vụ thật ra cũng không muốn trả lời lắm.
Cậu vừa mới nhận rõ bản chất của quan hệ đi đêm nên cũng không nhiệt tình lắm. Đương nhiên là không phải hoàn toàn là do Nguyên Tư Tiệp và Vương Dã, chỉ có cậu là già mồm cãi láo, bởi vì ở đây chưa ai cho đi thứ gì, cũng chưa ai nhận lại được gì, rất chi là công bằng.
Nhưng mà không trả lời thì kì lắm, Lâm Vụ chỉ thầm thở dài trong lòng, nên vực dậy tinh thần rồi trả lời: “Các cậu cũng kiểm tra sức khỏe à?”
“Ừa.” Nguyên Tư Tiệp gần như cảm thấy chả có vấn đề gì, còn cảm thán, “Thật là trùng hợp.”
Lâm Vụ có thể hoàn toàn xác định rằng người nọ chẳng để ý tí nào.
“Đúng đó, trùng hợp ghê.” Cậu cũng liền khách khí phụ họa theo, sau đó phát hiện Vương Dã đang nhìn chằm chằm mình.
Lâm Vụ nghi hoặc nhìn lại.
Vương Dã trực tiếp hỏi: “Sao thế?”
Lâm Vụ bị hắn nhìn chằm chằm nhìn thế thấy hơi bị sượng.
Nhưng vấn đề là mình phải cứng rắn vào, phải biết rõ đây chỉ là quan hệ bạn bè đơn thuần mà thôi!
Đoán xem Vương Dã đang nghĩ gì trong lòng, nhưng trên mặt lại thể hiện tình đoàn kết hữu ái: “Không có gì hết á.”
“À.” Vương Dã lại có gì đó, “Cậu không có nói sáng nay cậu cũng kiểm tra sức khỏe.”
Lâm Vụ khiếp sợ, mẹ ơi, tôi khó khăn lắm mới bình tĩnh lại rồi mà cậu lại không vui à!
“Tớ cũng chưa nói.” Vương Dã bỗng nhiên lên tiếng, “Huề rồi, lần sau nhớ nói nhé.”
Lâm Vụ: “…..”
Cảm thấy hơi sao sao ấy, cái sự không được tự nhiên này cũng bay đi luôn rồi.
Lâm Vụ phát hiện ra là mình không để ý tới việc Nguyên Tư Tiệp vô tâm lắm, nhưng lại dễ dàng bị lời nói của Vương Dã làm thay đổi cảm xúc.
Đúng là chẳng hiểu mà.
Người kia trừ việc hay bày mấy cái game thiên nhiên kì quái cho cậu chơi ra, thì cũng chả làm ra mấy chuyện gì quan trọng đâu!
…..Oke thật ra là cũng có.
Tuy là Lâm Vụ không muốn thừa nhận, nhưng cậu rất là thích, cũng rất hâm mộ tinh thần của Vương Dã.
Cái kiểu chả quan tâm điều gì, vừa đẹp trai lại vừa tiêu soái, ngang tàn đến tột cùng.
==
(*) đoàn sủng: đại khái là người được cưng chiều nhất nhóm.