SƯƠNG MÙ - NHAN LƯƠNG VŨ - Chương 15
Chương 15: “Buổi tối tớ có hát à?”
Mưa suốt cả hai ngày trời.
Lâm Vụ ngồi trong phòng học, lấy tay đỡ đầu, thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tiếng mưa không ngừng nghỉ cứ như là nhạc background của thế giới này, vô cùng đơn điệu làm người ta chán nản, cũng làm cho người ta buồn ngủ.
“Lâm Vụ, Lâm Vụ?”
Đang suy nghĩ vu vơ đâu đó, bỗng dưng có một tiếng gọi lại.
Lâm Vụ ngay lập tức tỉnh lại, lúc này mới phát hiện ra đã tan học rồi, có nhiều bạn học đang dọn đồ đi ra khỏi lớp.
Người gọi cậu là lớp trưởng Đặng Trà Trà, lúc này đi đến trước bàn cậu hỏi: “PPT cho cậu nhé?”
Lâm Vụ chưa kịp phản ứng lại: “Gì cơ?”
“Nhóm thuyết trình ấy,” Đặng Trà Trà nghiêng đầu nhìn cậu, đuôi ngựa cũng theo đó mà nghiêng theo. “Không phải là cậu thích làm PPT à?”
Đặng Trà Trà cũng không định đẩy việc ép Lâm Vụ phải làm, thực ra thì cô làm PPT cũng chẳng sao, nhưng mà chuyện Lâm Vụ thích làm PPT cả lớp Công Môi 1 đều biết.
Cho đến bây giờ, chỉ cần chia nhóm thuyết trình, cho dù là chung nhóm với ai, Lâm Vụ cũng chủ động gánh PPT, PPT cậu làm vừa đẹp lại vừa không có giọng khách lấn át giọng chủ, thường thì sẽ đạt được combo hai hiệu quả “kiến thức đầy đủ + hình thức đã mắt”.
Thậm chí có một lần, có một vị giáo sư phức tạp thở dài “Sao PPT của tụi bây chả có khuyết điểm nào vậy”.
“À, đúng, nhóm thuyết trình.” Được lớp trưởng nhắc, Lâm Vụ cũng nhớ ra lại khi nãy giáo sư mới chia nhóm, “PPT tớ làm, không sao cả.”
PPT thì chẳng sao, nhưng Đặng Trà Trà thấy Lâm Vụ có hơi vấn đề: “Dạo này cậu thức đêm à?”
Lâm Vụ: “Hả?”
“Hai ngày nay thấy cậu không tỉnh táo lắm.” Là một người bạn thân quen, Đặng Trà Trà chưa từng thấy Lâm Vụ như thế.
Dạo gần đây Lâm Vụ thật sự không ngủ được, buổi sáng lại mệt rã rời, lúc này chỉ có thế xấu hổ cào đầu: “Áp lực hơi nhiều tí.”
Đặng Trà Trà không hỏi gì nữa.
Mọi người đều biết dạo gần đây xảy ra chuyện gì.
Lớp trưởng vừa mới rời đi, ba người anh em liền bước tới.
“Thế giới sắp thay đổi rồi, nhưng mà còn phải làm bài tập nữa chứ,” Lý Tuấn Trì than một tiếng, “Tụi mình khó khăn quá mà.”
“Tại vì biến dị không có gây chết người ấy,” Nhâm Phi Vũ đã trải qua nhiều ngày như thế nên tâm tình cũng ổn định lại, “Nhưng mà lại phải thuyết trình mệt ghê.”
Giáo sư môn này của bọn họ là chủ nhiệm ngành Công Môi, họ Hoàng, yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, nếu như bình thường không làm tốt, thì cuối kỳ bạn có thể được điểm xấu, các anh chị đi trước còn nói “Nơi mà ông Hoàng xuất chinh, nơi đó không có một ngọn cỏ.”
Lớp học tiếp nằm ở tòa nhà khác, Lâm Vụ thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài với mấy anh em.
Bọn họ rời khỏi phòng học khá là muộn, trên hành lang không còn bao nhiêu người nữa. Lý Tuấn Trì và Nhâm Phi Vũ nói chuyện về nhóm thuyết trình này là bởi vì hai người họ được phân đến cùng một nhóm, cho nên cảm thấy tương lai vô cùng u ám.
Hai người vẫn đang thảo luận nhiệt liệt “Ai là đứa học ngu hơn trong hai đứa học ngu”, nhưng Lâm Vụ vẫn thấy hôm nay vẫn quạnh quẽ một tí, vừa quay đầu nhìn Hạ Dương bên cạnh đã biết vấn đề nằm ở đâu.
Hôm nay người này im lặng ghê
“Sao thế,” Lâm Vụ cầm tay cậu ta, “Hồn bay đi đâu thế?”
Hạ Dương quay đầu lại, cảm thấy suy sụp, giọng nói cũng rất rầu rĩ: “Lâm Vụ, tớ hình như…”
Lâm Vụ bỗng nhiên dừng chân lại.
“Hai ngày nay tớ cảm thấy cơ thể nhẹ đi trông thấy, nhiều khi muốn di chuyển, đôi khi trên lớp cứ cảm thấy như muốn nhảy lên ấy, như trên mông có gắn lò xo vậy đó,” Hạ Dương một lời nói hết, không ngừng được, “Còn mấy lúc uống nước, cậu biết mà cái miệng nhỏ nhắn tớ ngày nào cũng phải uống thật nhiều nước để giữ cổ họng, nhưng hôm qua buổi tối tớ không uống miếng nước nào nhưng lại không cảm thấy khát….”
Lâm Vụ nghe nói lòng càng ngày càng trầm xuống.
Tuy là Hạ Dương nói là “hình như” rồi lại “cảm thấy như”, nhưng qua nhiều ngày như vậy, bọn họ hiểu được là một khi cảm thấy sai sai chỗ nào vậy thì dính đạn rồi.
Hạ Dương vừa nói xong, phát hiện Lý Tuấn Trì với Nhâm Phi Vũ đã nhìn cậu ta rồi, hiển nhiên là đã nghe được.
Lý Tuấn Trì còn được, còn Nhâm Phi Vũ…..
Hạ Dương trở mặt xem thường, tức giận gõ vào đầu cậu ta: “Cậu đừng có mà trưng vẻ mặt như thế, tớ bị biến dị chứ không phải là đi chết.”
Nhâm Phi Vũ oan ức ôm đầu, còn không quên giúp phân tích dưới vai trò của một tiền bối dày dặn kinh nghiệm: “Nhẹ thôi, cậu muốn nhảy cao lên, vậy là động vật gì đây….”
Lý Tuấn Trì: “Thích nhảy là Kangaroo.”
Lâm Vụ lắc đầu: “Kangaroo rất mạnh đấy, một con Kangaroo trưởng thành có thể đánh một người cơ bắp đấy.”
Lý Tuấn Trì lập tức tỉnh ngộ ra: “Vậy không phải là Hạ Dương rồi, cậu ấy ốm yếu lắm.”
Lâm Vụ: “Vậy đó.”
“Còn có vụ không thấy khát nước nữa,” Nhâm Phi Vũ thử tính toán, “Chắc là động vật ngoài sa mạc ấy?”
Lý Tuấn Trì: “Lạc đà hả ta? Mà lạc đà thì không thích nhảy, với cái tính chịu khổ của nó chắc không giống với Hạ Dương đâu ha?”
“Động vật ngoài sa mạc cũng không nhiều lắm,” Lâm Vụ nhanh chóng kiểm tra lại kiến thức cơ bản của mình, “Ngoài trừ lạc đà ra thì thường có thằn lằn nè, bò cạp nè, rắn đuôi chuông nè….”
Hạ Dương: “Cậu chọn cái gì tốt tốt giùm cái!”
Bây giờ cậu ta cũng hiểu được tâm tình của Nhâm Phi Vũ khi mà bị “dìm hàng tập thể” rồi.
Vừa nói chuyện bốn người vừa đi tới tòa nhà khác rồi.
Mưa không biết nhỏ đi từ khi nào, trên mặt chỉ còn một vài vết nước, ngay cả trên người cũng ướt như có như không.
Lâm Vụ ngẩng đầu, u ám suốt hai ngày nay cuối cùng cũng bay đi, cuối chân trời, có một tia sáng từ từ rọi đến đây.
Cậu bỗng nhiên thấy trong lòng trở nên trống trải, có cái gì đó bỗng nhiên buông lỏng đi.
Thu ánh mắt lại, Lâm Vụ nhìn tổ ba người đang nghiên cứu động vật sa mạc, tựa như vô tình mà hỏi: “Các cậu nói xem, nếu một người bỗng nhiên chạy tốt hơn trước, là có đặc tính động vật nào nhỉ?”
Lý Tuấn Trí vẫn đang vui vẻ nghiên cứu lập tức nói: “Phạm vi của cậu rộng quá đi mất, có đầy động vật chạy giỏi lắm.”
“Vậy thì…. Sức bền ấy?” Lâm Vụ tiến thêm một bước nói, “Chạy một đường dài nhưng không thấy mệt như hồi trước.”
“Tốc độ + sức bền à,” Lý Tuấn Trì tổng kết lại, “Nhiều đấy, ngựa này, lừa này, la này, linh dương này… thỏ hoang nữa, nếu không chạy nhanh thì sao thoát khỏi thiên địch?”
Nhâm Phi Vũ nói: “Nhưng cũng không nhất định phải là động vật ăn thực vật đâu, hôm qua tụi mình xem phóng sự ấy, ở đó có nói sói với linh cẩu nè, sức bền cũng tốt lắm, như vậy mới có thể bắt được con mồi.”
Dạo gần đây phòng ký túc 333 học hành chăm chỉ lắm, rất là hay xem mấy cái phim tài liệu về động vật.
“Nếu không chỉ là chạy mà răng cũng tốt lên thì sao?” Thấy vẫn chưa có kết quả, Lâm Vụ lại cung cấp thêm thông tin mới.
Hạ Dương nheo mắt đánh giá cậu, hơi hơi nghi ngờ…. à không, phải nói là khẳng định luôn: “Đừng có “nếu” anh zai nè, cậu đang hỏi cho cậu đúng không?”
Lâm Vụ quật cường đối diện với cậu ta ba giây: “Rồi oke cậu thắng.”
Nhâm Phi Vũ trừng mắt: “Lâm Vụ? Cậu cũng…”
Lý Tuấn Trì càng ngơ ngác hơn: “Không mà, tình huống gì đây?”
Gì mà ký túc bốn người mà ba người biến dị rồi? Cô lập cậu ta tập thể à? Không được nha!
Lý Tuấn Trì: “Thiệt ra tớ không định nói với các cậu đâu, hai ngày nay tớ thấy hơi kỳ kỳ, tớ muốn đi cưỡi ngựa ghê. Phải nói sao ta, giống như là, phi ngựa hồng thiếp cười với ngựa sắt sông băng thành mộng (1) ấy”
Hạ Dương: “Cậu đọc được hai câu thơ không?”
Lý Tuấn Trì: “Ngươi trước phẩm phẩm người ngày đó đích hoa đào sâu ngàn thước, chuồn chuồn lập cấp thượng….” (2)
Cho đến khi tới lớp học kế tiếp, đám 333 vẫn chưa đưa ra kết luận gì.
Lâm Vụ ngồi ngay bàn đầu như bình thường.
Hạ Dương vẫn luôn lo lắng, trước khi vào chỗ ngồi, cậu ta hơi dừng lại, nói với Lâm Vụ: “Nếu cậu không nghĩ ra động vật có tốc độ và sức bền tốt, vậy thì đổi điều kiện đi.”
Lâm Vụ hoang mang giương mắt: “?”
Hạ Dương vỗ vỗ vai cậu: “Nghĩ xem động vật nào hay hát vào buổi tối.”
Lâm Vụ phản ứng lại rất nhanh, sau đó cũng kinh ngạc theo: “Buổi tối tớ có hát à?”
“Rất thường xuyên, hát toàn mấy bài kỳ lạ, rất vui vẻ luôn.” Hạ Dương gằn từng tiếng, thấm thía nói.
Tuần thứ ba tháng chín, càng ngày càng có nhiều học sinh phát hiện ra mình là dị nhân, trên diễn đàn phòng ốc sơ sài toàn là chủ đề biến dị hot thôi, bây giờ nhìn lại thì toàn là mấy bài post như này
Chủ đề: Hình như tôi bị biến dị rồi….
Chủ đề: Chết rồi, hình như tôi là con heo…
Chủ đề: Tôi không đoán nổi mình là gì, nhưng tôi chắc chắn biến dị rồi
Chủ đề: Tôi ba tôi mẹ tôi em gái tôi biến dị hết rồi, mệt quá, chết mẹ đi
Buổi tối hôm nay, lại có thêm một buổi trực tiếp thông báo về tiến triển nghiên cứu khoa học: Nước ta là quốc gia đầu tiên xác nhận thành công loài động vật thể hiện ra đặc tính trên gen kích hoạt của dị nhân!
“….Chúng tôi đã thành công lấy ra được một đoạn gen ngắn kích hoạt của dị nhân, sau khi kiểm tra so sánh, xác nhận được người này biến dị theo hướng gấu chó châu Á….”
Bốn người cứng nhắc vây quanh máy tính xem trực tiếp cuối cùng khi được kết quả thì lại im lặng.
Mấy ngày nay mọi người tuy là đều thảo luận về “đặc tính động vật”, rồi “biến dị = biến thành động vật”, nhưng phía Nhà Nước lại không xác nhận, chỉ có lí do là “cần quan sát thêm” để thoái thác.
Con người luôn có tâm lý may mắn, dù sao thì ai cũng không muốn những ngày êm đẹp này biến mất, không muốn phải học cách hòa hợp với đặc tính động vật đột nhiên bị kích hoạt.
Nhưng mà hôm nay, tất cả các loại may mắn không tồn tại nữa.
Như vậy thì cũng tốt.
Cứ tựa như khi chiếc giày thứ hai rơi xuống, thì người ở dưới lầu cũng an tâm hơn nhiều. (3)
Ngày tiếp theo, trường học tổ chức buổi họp toàn trường lần thứ hai, nhưng mà rút kinh nghiệm qua cuộc họp lần trước nên lần này không tổ chức ở sân vận động nữa mà chuyển sang họp online.
Trên màn hình, trông thầy hiệu trưởng có vẻ tiều tụy hơn đầu tháng một tí, nhưng vẫn một bộ dạng nghiêm túc kiên nhẫn.
“Tuy là đã xác nhận rằng biến dị sẽ có đặc tính động vật, nhưng mọi người hãy cứ an tâm….”
“Chúng ta có nhiều giáo sư đã làm quen với cơ thể bị biến dị, vẫn tiếp tục tiến lên phía trước dưới cương vị của người dạy học, các sinh viên cũng nhất định sẽ làm được….”
“Cơ thể biến dị sẽ không ảnh hưởng đến sức khỏe, hy vọng mọi người cứ an tâm, cứ đặt việc học tập lên hàng đầu….”
“Hãy cứ an tâm…”
“An tâm….”
Sau một cuộc họp này, đám Lâm Vụ thiếu chút nữa là bị hai chữ “An tâm” này tẩy não rồi.
Lớp học thể dục vào buổi chiều cùng ngày, Hạ Dương làm nóng người lên, nhảy cao tại chỗ lên cả một mét năm, thầy thể dục vừa đi qua cậu ta đã suýt bị cậu ta đá bay luôn.
…..Sao mà nhảy hay quá vậy!
Ngày cuối cùng của tháng chín, vụ thân thể biến dị này đã lan tràn khắp toàn cầu trong vòng một tháng, rốt cuộc cũng có một cái tên quốc tế
Animality-awakening, viết tắt là A-A.
Tiếng Trung gọi là: Dã tính trỗi dậy.
===
(1): Hai bài thơ cổ nói về ngựa ở Trung Quốc.
(2): Câu này mình tìm không ra ở đâu cả TT
(3): Ý nói đến một bộ phim “Ném giày” ở Trung Quốc, chuyện kể rằng có một người trẻ tuổi thuê nhà ở tầng trên thường có thói quen ném giày xuống đất và tiếng động đó thường xuyên khiến vị chủ nhà ở tầng dưới giật mình. Một ngày nọ, anh ta bỗng nhớ đến việc ông chủ nhà sợ tiếng ném giày đó, thế nên nhẹ nhàng đặt xuống, nhưng người chủ già lại chờ đợi tiếng ném giày đó thế nên cả đêm lo lắng không ngủ được.