SỦNG PHI: NGẠO THẾ NGUYỆT HOA TUYẾT - Chương 27: Chương 27 Phu Thị- Thoái Quen Tai Hại
- Trang chủ
- Truyện tranh
- SỦNG PHI: NGẠO THẾ NGUYỆT HOA TUYẾT
- Chương 27: Chương 27 Phu Thị- Thoái Quen Tai Hại
Ta…_một luồn gió thổi qua sau gáy, Bạch Thiên Di biết đây là bọn hắn đang giúp nàng, nhưng là nếu bỏ qua cơ hội này chỉ sợ không có lần hai.
Hắn khi nhìn nàng thẩn thờ trong hoa viên phủ thừa tướng, ánh mắt bi thương lại khiến người khác đau lòng, hắn không muốn để nàng một mình như thế nữa, nhưng là…hắn dự định chờ nàng đến tuổi sẽ mang sính lễ sang hỏi nàng, như thế ai nào biết……hắn thật sự không cam tâm_Nguyệt lão gia, ta thất lễ nhưng ta muốn cưới thất tiểu thư phủ người_Nguyệt Hoa Tuyết, ta biết nàng đã có đính ước với Sở công tử nhưng ta vẫn muốn…
_ngươi chấp nhận làm phu thị của nàng?_Sở Dương Thiếu bây giờ mới đứng lên
_…
_….
Không gian yên lặng, tình huống gì a~, họ nghe trai tứ thê thất thiếp rồi nhưng hôm nay là nữ tam quân lục phu nha. Bạch Thiên Di kia muốn cưới nàng dù biết nàng đã có đính ước. Lúc này Tuyết lại đặt ly trà xuống, nheo mắt nhìn tia lửa phát ra trong đôi mắt của hai “phu quân” tương lai của nàng, thật sự bây giờ nàng nên làm sao a, trong một ngày nàng lại về tay một mỹ nam phong hoa, một soái ca tuấn kiệt trong tương lai nha~.
Bây giờ nên khóc hay cười a, không ngờ số của nàng có xui thì đến tận mạng đến lúc vận may đến lại trở nên dở khóc dở cười như thế này (TT-TT)
_chỉ cần nàng đồng ý_Thiên Di không để ý lời trêu chọc của Dương Thiếu, đưa ánh mắt mong mỏi đến nàng_chỉ cần nàng đồng ý thì chức vị gì không quan trọng
_…_nhìn hắn lại bắt gặp ánh mắt kia, bên này phía sau Dương Thiếu gắt gao nắm chặt ống tay áo của nàng, bất chấp lại thấy chán nản thở dài, chỉ mới có chừng này tuổi, phu phu thê thê hình như trẻ con thời cổ đại trưởng thành sớm_ờ.._tiếng “ ờ” rất khẽ nhưng vì người ở đây đều là có học võ công lực khá cao nên vẫn nghe rõ ràng, cũng chỉ do thoái quen phúc đức của nàng
(Chạng Vạng: tỷ có thoái quen khôn thật đây, một cái thở dài lại đưa được hai mỹ nam về tay, ngưỡng mộ)
_…_mọi người trợn tròn mắt nhìn nàng, chỉ riêng Bạch Thiên Di lại cười thâm trong lòng, SỞ Dương Thiếu liếc nàng tức giận tay càng nắm chặt ống áo của nàng hơn hình như muốn sé rách nó
_ý con là….
_….con chấp nhận…_lỡ rồi phóng lao phải theo lao, dù sao vẫn còn 6 năm tới lúc đó hẳn hay, hết giờ nàng muốn ngủ, mai nha nàng còn phải chuẩn bị đồ đi học_nũ nhi cảm thấy trong người không khoẻ, nữ nhi thất lễ muốn trở về phòng nghĩ ngơi
_…ân…đi đi chuyện này có lẽ ta nên gặp người lớn nói chuyện, không thể qua loa như thế được. Tuyết nhi trở về phòng nghĩ ngơi đi, nên mời đại phu xem qua một chút đi_Dương Phù lắc đầu, xem ra nữ nhi này của ông có hơi liều, dù đây là cớ hoản binh
_nhi nữ biết ơn lòng quan tâm từ cha nhưng…
_tể tướng, ta có biết chút y thuật để ta xem qua giúp nàng_Dương Thiếu vội găn lời nàng lên tiếng
_…ân đi đi, Tuyết con nên giữ sức khoẻ cho tốt hai ngay nữa đã nhập học nên tới đúng lúc
_ân con biết_nghe tới chuyện này Tuyết thật cao hứng, hai ngày tới nàng có thể thanh thản nghĩ ngơi a, các huynh cũng tỷ tỷ của nàng sẽ đi trước, tất nhiên vì Bạch Thiên Di với Sở Dương Thiếu học cùng khối với các huynh nàng nên họ sẽ đi.
Nha, đường đi từ phủ đến học viện cũng mất hai ngày với tổng cộng thời gian ăn uống nàng có tổng cộng có tới năm ngày được yên bình, tuy ít nhưng xem như nàng được phép nghĩ “xả hơi” đi.