SỦNG ÁI CỦA SÁT THỦ - Chương 9: Tần Minh Sầm
Tại sân bay lớn, chuyến bay từ New York về thành phố Bắc Kinh hạ cánh vào lúc trưa 11h30. (Phi lí đừng tin)
Một mỹ nhân với áo thun trắng bên trong, bên ngoài áo khoát da, quần bò màu đen và đôi giày cao cổ cùng màu, tôn lên dáng vẻ quyến rũ, chiều cao không hề khiếm tốn 1m75. Mái tóc dài vàng óng ánh uốn cong dọc theo sống lưng như đám mây vàng êm ả. Gương mặt trắng nõn không tỳ vết, càm v-line thon gọn, ngũ quan tinh sảo, nhiều người nhịn không được cũng phải dừng lại ngắm nhìn một chút. Mắt xanh dương ngoại tộc được che khuất sau cặp kính râm đen. Dáng vẻ ngoài của nàng đã thay lời nói lên 3 chữ ‘người nổi tiếng’ . Nàng được một nam nhân ‘véc đen kính râm’ xách giúp hành lý, cung kính chào hỏi:
“Tần tiểu thư, Lão đại kêu ta ra đây đón ngài. Người hiện đang chờ ngài ở chỗ cũ!”
Cuộc đối thoại này ngoài người trong cuộc ra thì không ai hiểu rõ là cả hai người đang nói cái gì. Mỹ nhân nghe thấy gật nhẹ đầu, không nhanh không chậm bước vào cửa xe đã được một nam nhân ‘véc đen kính râm’ khác mở đón.
Chiếc xe dòng Toyota đen bóng đời mới nhất lăn bánh trên đường cao tốc với vận tốc cao. Chốc lát xe dừng tại một nhà hàng lớn sang trọng. Mỹ nhân được đưa đến một phòng ăn vip, nàng là người duy nhất ở trong. Trên bàn ăn đã có sẵn món, nàng cũng không liếc mắt tới, nhẹ đặc mông lên chiếc ghế sát vách.
Bên vách bỗng có một tiếng nói trầm thấp của tiểu nữ nhân:
“Alice đã về? Thật tốt, ngươi thật không hề làm ta thất vọng!”
Mỹ nhân được gọi là Alice bình tĩnh ngã lưng, tay ngọc tháo kính râm, lộ ra hai con ngươi xanh dương dài hẹp sắc bén yêu mỵ. Nàng ngước mặt nhìn vào camera ở gốc phía trên mỉm cười:
“Không biết Lão đại gọi ta về gấp là có việc gì?”
Tiểu nữ nhân bên kia, nhìn màn hình lớn trước mặt thong thả trả lời:
“Cũng chẳng có việc gì lớn, ta có một nhiệm vụ muốn ngươi thay ta giải quyết. Bên kia ngươi cứ an tâm, ta đã phái người thay ngươi thu dọn.”
Mỹ nhân Alice không phản ứng gì lớn, việc này cũng là đã khá quen thuộc với nàng. Trên môi nàng vẫn duy trì nụ cười tươi:
“Không biết là việc gì cần đến ta giải quyết? Ta sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ ngài giao!”
Đối với người đã từng cứu sống nàng một mạng, còn hơn thế thu nhận nàng, để nàng bắt đầu lại cuộc sống mình bỏ lỡ. Chỉ có việc trung thành, sống vì tổ chức, chết cũng vì tổ chức, càng là mạng mình nàng đã giao nạp cho người kia, quyết không phản bội.
Bên phòng sát vách, tiểu nữ nhân dùng giọng điệu nghiêm túc nói:
“Alice, ngươi hãy trở về quản lý công ty S.W ở thành phố A một chút. Âm thầm tìm ra lão già cổ đông nào đã bên ngoài mua bán trinh tiết của nữ nhân. Điều tra rõ địa chỉ mua bán của hắn cho ta…”
Mỹ nhân tên Alice vẫn đang chăm chú lắng nghe nhiệm vụ, đột nhiên bên kia trầm mặt như có điều gì suy nghĩ, một lúc sau tiểu nữ nhân lại lên tiếng, âm thanh có chút ra lệnh:
“Đồng thời ngươi dạy dỗ nữ nhân bán mình cho ta. Còn lão cổ đông kia thì cứ cho hắn tạm biệt cỏi đời sớm thì hơn!”
Việc tìm kiếm là chuyện sớm muộn, kế hoạch cũng đã được đề ra trước mắt. Còn lại chỉ cần nàng hành động nữa mà thôi.
“Ta đã biết!”
Alice khách khí chào tiểu nữ nhân mỉm cười rời khỏi. Nhiệm vụ lần này nàng được giao không có gì quá khó khăn, là bảy phần thú vị, ba phần niềm vui. Alice mở màn hình điện thoại tối mù, ấn một dãy số gọi điện:
“Alo! Gọi tất cả mọi người hợp cổ đông gấp cho ta, nếu ai chậm trễ thì coi như hợp đồng giữa S.W bị hủy bỏ!”
Bên máy người này xuýt té xỉu, run rẫy dạ thưa liền ba chân bốn cẳng chạy thông báo cho các cổ đông.
Trong phòng kín, không khí như bị rút hết. Ngoài Thiên Thiên ra các cổ đông lớn nhỏ điều âm thầm một ngụm nước bọt nuốt xuống cổ, bất động dùng ánh mắt lăm le lo sợ, lén lút nhìn đến mỹ nhân tóc vàng đang tựa trên ghế đưa lưng về phía họ. Ai cũng một lưng mồ hôi hột đầm đìa, nực nội khó chịu nhưng vẫn phải tỏ ra không có chuyện gì.
Thiên Thiên rất vui vì Mình Sầm đã về nước, nhưng là nàng không có nói cho cô biết trước. Bất ngờ hơn nữa là nàng đột nhiên triệu tập hợp cổ đông gấp không biết có chuyện gì quan trọng. Nhưng từ khi cuộc hợp bắt đầu đến bây giờ cũng đã qua 15 phút, Minh Sầm là định im lặng đến khi nào a~ không sợ sẽ hù bọn lão nhân kia bệnh tim tái phát mà chết sao?
Lúc này, chủ tịch Tần Minh Sầm của công ty S.W nhẹ nhàng xoay ghế lại, làm bọn cổ đông một trận nhảy dựng. Ánh mắt số đông theo dõi từng hành động của nàng, Minh Sầm chậm rải mở ra cặp lông mi dài quyến rũ, cùng con ngươi màu xanh dương sâu thẩm, liếc nhìn một lượt quanh phòng hợp, tới trên người của Thiên Thiên thì dừng một chút, nàng híp mắt nhìn sang một lão nhân, liền nở nụ cười xinh đẹp, giọng điệu sắc bén:
“Chư tổng, dạo này công ty của ông có vẻ càng ngày càng không tốt nhỉ?”
Chư lão đang thẳng lưng liền bị âm thanh làm lộp bộp hồn bay phách lạc. Lão giật mình liền biện hộ:
“Chỉ là nhất thời, sau vài ngày liền trở về bình thường, chủ tịch đừng quá lo lắng!”
Minh Sầm lạnh nhạt phớt lờ câu nói của lão, nghiêng đầu ánh mắt xẹt qua vị lão Ngô:
“Ngô quản trị, dạo này ngài có vẻ nhàn rỗi nhỉ? Tôi nghe nói ngài vừa mở thêm vài quán bar ở trung tâm thành phố?”
Ngô lão giật thót tim:
“Quả thật có chuyện này… Chỉ là kiếm thêm thu nhập, là kiếm thêm thu nhập… Haha!”
Lão nhìn đến ánh mắt lạnh ngắt của Minh Sầm liền biết điều câm miệng.
Ha? Kiếm thêm thu nhập? Chưa gì đã dấu đầu lòi đuôi, công ty hắn phát triển như vậy mà còn muốn kiếm thêm thu nhập? Lừa ai?
“Mọi người tan hợp!” Nói rồi không đợi mọi người phản ứng liền tiêu soái đi khỏi.
Bọn lão nhân cổ đông im lặng đến khi thấy mỹ nhân khuất bóng liền đại loạn. Chưa đầy 5 giây, nhiệt độ của Thiên Thiên làm không gian trở về tĩnh lặng, nàng mặt lạnh liếc nhìn những tên cổ đông từ lớn đến nhỏ, ánh mắt dừng trên người Ngô đổng vài giây, ngón tay thon dài nhẹ gõ bàn. Bọn họ đồng loạt nuốt một ngụm nước bọt. Băng vương mỹ nhân vẫn còn ở đây a, bọn họ sao lại sơ xuất như vậy, ai cũng có thể đụng chỉ duy nhất 2 đại kiều ngạo nữ vương này của họ là không a!!!
Tiếp theo đến lượt Thiên Thiên tiêu soái rời khỏi, để lại không khí âm độ cho bọn cổ đông.
Sau khi rời khỏi phòng hợp, Minh Sầm đi xem xét từng bộ phận công ty. Nàng đi đến đâu như phong ba bão táp tới đó, mọi nhân viên hoàn toàn nghiêm túc làm việc, không dư thừa động tác nào. Trước khi rời khỏi công ty S.W đi đến một nơi. Nàng đến cửa thang máy liền chạm phải một người. Cô gái có dáng người thon gầy, thấp hơn cô nửa cái đầu, tóc cột đuôi ngựa nhuộm nâu. Khuôn mặt tinh xảo xinh xắn, một thân quần tây áo sơ mi, giầy trắng cổ ngắn. Tay ngọc của tiểu mỹ nhân đang cầm lấy một ly cà phê, vui vẻ đi về bàn làm việc liền sơ ý mắt nhắm mắt mở đụng trúng người. Nhìn lại cũng là một đại mỹ nhân phong hoa trác tuyệt a!
“Ách!… Thật xin lỗi! Cô có sao không?”
Đổng Kỷ Yên xoắn xuýt quăng cả ly cà phê đến kiểm tra thân thể mỹ nhân.
Minh Sầm nhìn động tác người trước mặt môi bỗng nhiên cong nhẹ. Nàng có bệnh khiết phích, người đụng nàng điều không thể không bị nàng chỉnh cho một trận. Nhưng người này làm nàng thấy thật buồn cười:
“Tôi không sao. Cô là nhân viên ở khu nào?”
Đổng Kỷ Yên đang xem xét mỹ nhân có sao không, nhìn bề ngoài người này không sang cũng quý. Nếu lỡ đắc tội nhân vật lớn thì nàng có nước về nhà bán thân kiếm tiền. Nghe âm lãnh mỹ nhân thốt ra nàng liền say mê, người đã đẹp, giọng nói lại mê hoặc như vậy?:
“Tôi… tôi là thư ký của Hàn tổng.”
Minh Sầm nghe thấy liền mỉm cười:
“Thư ký Hàn tổng sao? Vì cô đã đụng trúng tôi nên phải bồi thường, nhưng bây giờ tôi có việc bận không thể tiếp tục trò chuyện, đây là danh thiếp của tôi!”
Nói rồi nàng một tay đưa danh thiếp, liền chào tiểu nhân viên bước vào thang máy, khuôn mặt nàng là vẫn luôn hiện nụ cười không mặn không nhạt.
Nàng ngồi trên chiếc xe Lamborghini trắng toát ngầu lòi. Chuẩn bị khởi động máy, nàng móc chiếc điện thoại gọi một dãy số:
“Alo! Lão ta đã được mời đến?”
“Dạ vâng!”
“Dùng mọi biện pháp bắt lão ta phải khai ra tất cả cho tôi.”
Người bên kia máy tuân lệnh, một lát sau nàng liền nhận được một dãy tin nhắn của hắn. Vừa đọc xong nàng liền tốc hành lái xe đi đến một ngôi nhà hoang. Trước mặt nàng là lão Ngô bất tỉnh, bị trói treo ngược lơ lững giữa nhà, phía dưới là một thùng nước to.
“Làm cho hắn tỉnh dậy!”
Một tên ‘véc đen kính râm’ kéo thả sợi dây trói hắn, làm đầu hắn đang lộn ngược nhúng vào thùng nước. Tên Ngô đổng buộc phải tỉnh dậy ho khan, nam nhân kia mới kéo sợi dây trở về.
“Lão Ngô, ngài cần phải hợp tác một chút!”
Tên Ngô đổng mở mắt, nghe được âm thanh lạnh lẽo không khỏi rùng mình một cái. Giọng điệu hắn có chút khàn:
“Chủ tịch, việc gì ta cũng sẽ giúp ngài. Xin ngài tha cho ta một mạng, ta sẽ nói hết sự thật với ngài!”
Minh Sầm hiếp mắt nhìn hắn, nàng ngồi lên một chiếc ghế gỗ được để gần đó:
“Haha! Ngài chỉ có một con đường để chọn, nhưng nếu vậy ta sẽ cho ngài một cơ hội~”
Hắn vừa nghe còn có cơ hội liền không muốn bỏ qua, liền thành thật khai báo toàn bộ:
“Ta có một cuộc giao dịch, đêm nay 22 giờ, tại quán bar mới mở gần trung tâm thành phố. Cô ta là một nữ sinh đại học năm 2, tên là Đào Chân Liễu gì đó. Vì lý do cô ta cần tiền gửi cho cha mẹ già dưới quê, nên đã không tiếc thân mình bán đi trinh tiết quý giá. Đây điều là người thuận ta mua, hoàn toàn không phải lừa gạt, xin ngài…”
Hắn vẫn chưa nói xong liền thấy Minh Sầm ra hiệu cho nam nhân ‘véc đen kinh râm’ . Một lần nửa hắn bị nhúng đầu vào thùng nước, trong khi ấy thì Minh Sầm cũng rời khỏi.
Bầu trời không biết đã chuyển tối khi nào, là một đêm trăng sáng có rất nhiều sao. Tại ngã tư đèn xanh đèn đỏ, một chiếc taxi đang dừng chờ đèn nhảy xanh. Đổng Kỷ Yên tâm trạng ngốc trệ ngồi trong xe, tay cầm tấm danh thiếp nhìn đi nhìn lại. Bác tài xế đôi lần quan sát cô từ kính trước, thầm lắc đầu khó hiểu.
Cô bây giờ muốn về nhà thật nhanh! Ôm ba mẹ, ôm chú cún Đậu đỏ của mình, sau đó sẽ phụ giúp mẹ cô làm đồ ăn, cả nhà cùng ăn cơm. Xong liền một trận tẩy rửa thân mình thật sạch sẽ, ‘ực’… Cô cũng không muốn tắm lắm đâu, cô có thể còn ngửi được mùi hương của chủ tịch đâu đây trên người mình a! Cô đêm nay chắc là có thể ngủ được không đây? Đột nhiên có người tự tiện bước vào tâm trí cô, làm cô không thể ngừng nghĩ về nàng… Chuyện này cần phải được giải tỏa dứt khoát!
Hôm sau… Có người giả chết nằm trên nệm êm không muốn đi làm.
_______________________________
Hết chương 9