SỦNG ÁI CỦA SÁT THỦ - Chương 24: Nói dối là hư
– “Cạch! Cạch! Cạch!”
– “Dao Dao? Em làm gì vậy? Phải trong Tiểu Y cẩn thận đấy!”
Thiên Thiên phía trong bếp nói lớn ra. Không biết Dao Dao đang làm cái gì ngoài phòng khách mà nàng cứ nghe thấy tiếng cạch cạch mãi.
– “Em biết rồi! Tiểu Y là đang chơi với ngựa gỗ a. Cạch, cạch…”
Tay Dao Dao vẫn làm việc mà không để ý nói. Trán nàng chảy xuống một giọt mồ hôi. Cả buổi sáng vừa chăm Tiểu Y vừa làm một thứ.
À hôm nay A Di không ở đây. Nhà A Di hình như có con gái cũng bằng tuổi với Thiên tỷ. Nghe nói sắp gả chồng nên dạo này bà có hơi bận rộn chuyện gia đình. Xin phép liền xin nghỉ cả tuần, mà nàng cũng không quá bận tâm. Được dịp Thiên tỷ đã đẩy việc lại cho muội vợ (em vợ :v) còn nàng thì rảnh rỗi, liền tạo cơ hội một nhà ba người được bên nhau.
Dao Dao mỉm cười vui vẻ nhìn thành quả mình làm ra. Ngắm một chút liền bỏ qua một bên bò đến bên Tiểu Y.
– “Tiểu bảo bối của ta, xin lỗi để con chơi một mình như vậy. Con có muốn chơi với papa không nào hắc!”
Nàng làm mặc quỷ với con, không đợi Tiểu Y phản ứng liền lăn qua hai tay nâng bé con lên cao.
– “Chúng ta chơi trò máy bay siêu tốc nha?”
– “Bay nào! Ah~ haha!”
Nàng nâng Tiểu Y lên cao rồi bay lượn, Tiểu Y không sợ mà ngược lại cười vui vẻ, giọng cười trẻ con hồn nhiên thanh thanh vang lên. Đến Thiên Thiên trong bếp đang bận rộn cũng nghe thấy, trên môi nàng liền vẽ lên nụ cười hạnh phúc. Nhưng nếu để Thiên Thiên biết được Dao Dao đang dạy con học cách chịu độ cao và sức gió thông qua những trò đùa đơn giản này, tự khắc nụ cười trên môi liền biến mất.
Sáng dậy Thiên Thiên đã chiếm dụng nhà bếp. Còn nhắc nhở Dao Dao ‘không phận sự, miễn vào’. Làm sáng giờ Dao Dao ngoài uống nước lọc ra, nàng còn chưa có ăn cái gì. Nhưng theo giác quan của nàng và các thông tin thu thập được mấy ngày nay cho thấy. Nàng có thể đoán được, Thiên Thiên là đang học nấu món mới. Không khoa trương, nàng có nghe thấy ba lần tiếng nổ phát ra từ nhà bếp. Nàng có thể chắc chắn, những món Thiên Thiên nấu trước đây ăn rất được, nhưng trước khi Thiên Thiên nấu được mấy món đó, nàng không biết được giai đoạn hoàn thành xảy ra chuyện gì. Nó có thể là nằm giữa giai đoạn chiến tranh thế giới lần thứ hai không chừng? O_o
Dao Dao và Tiểu Y chơi vui đến kiệt sức. Cả hai nằm dài ra, tướng dáng giống hệt nhau, đều thở mạnh vài hơi cùng lúc. Khuôn mặt cả hai ửng hồng, đặc biệt khi Tiểu Y cười lên nhìn rất giống Dao Dao.
– “Bùm!”
Lại nghe tiếng động lớn trong bếp, Dao Dao giật mình ngồi dậy nhìn vào bếp nói lớn:
– “Thiên Thiên, chị không sao chứ?”
Vẻ mặt nàng lo lắng nhìn vào trong, mong có thể thấy gì đó, nhưng lại bị vách tường kia che khuất.
– “Khụ, khụ! Chị không sao! Sai, sai công thức một chút thôi.”
Dao Dao nghe thấy mà cứng đờ cả người. Cái đó là một chút à!? Thiên Thiên định nấu món gì đến có thể phát nổ liên tục như vậy. Liệu ăn được không?
Nàng đứng dậy, liều một phen bước đến bếp.
– “Chị có cần em giúp một tay không?”
– “Không được vào! Tiểu Y là đói rồi, em pha bột cho con đi!”
Thiên Thiên nhất quyết không để Dao Dao bước chân vào bếp dù nửa bước. Cũng vừa hay đến giờ ăn của Tiểu Y mà nhân tiện giao việc lại cho Dao Dao.
– “Rồi, rồi. Chị phải cẩn thận đấy, đừng quên nếu chị bị thương chỗ nào thì em cũng không phải lành lặng đâu. Tim em sẽ đau đó~”
Dao Dao nghe lời quay lại chơi cùng Tiểu Y, câu nói tuy hệt như nửa đùa mà cũng là nửa thật. Khiến Thiên Thiên chỉ biết lắc đầu mỉm cười, lời ngọt gì Dao Dao không nói ra được?
Có thể nói, con người khi sống phải có một trong hai thứ. Thứ nhất, là tiền. Là phải giàu thật giàu. Thứ hai, là sắc đẹp. Phải đẹp thật đẹp. Riêng Dao Dao, nàng có hay không có hai thứ đó cũng không quan tâm. Nàng chỉ cần, có en-lờ(L), hiểu theo ba nghĩa: Lời, lòng và l** chữ cuối mạn phép xin được che đi :v
Khụ! Lời văn là của tác giả, không phải ý nghĩ của Dao Dao =)))
Quay lại.
Tiểu Y chơi vui đến mệt thở hổn hển lại còn cười quá nhiều, Dao Dao đặt bé con vào nệm nhỏ.
– “Uống nước, papa đi pha bột cho con. Chắc con cũng đói rồi đi.”
Nàng nhìn bảo bối với ánh mắt dịu dàng cưng chiều, đưa bình nước cho Tiểu Y tự uống, sợ bé con buồn chán lại đặt cạnh thêm một cái đồ chơi chuông nhỏ. Cầm lên chuyển động nhẹ sẽ phát ra âm thanh rất vui tai.
Tại đây nàng cũng xin tiết lộ, bé con tiểu bảo bối của nàng đáng yêu mủm mỉm dễ thương khỏe mạnh như một tinh linh như vậy, cũng không phải hoàn toàn là do gen di truyền của nàng và Thiên Thiên. Một phút quảng cáo, là nhờ bột ăn và các loại sữa, ngũ cốc,… Nàng đã lén lút với Thiên Thiên đổi toàn bộ chúng đi, thay thế bằng thương hiệu nổi tiếng độc nhất của nàng. Còn thương hiệu gì thì xin được giấu tên.
Nàng có học qua cách pha bột cho trẻ con ăn, nên rất nhanh thì mang đến một chén nhỏ. Tại đây nói luôn, đồ dùng cho Tiểu Y nàng cũng thay đổi, với những cái bình sữa, chén đựng, thìa… Bất cứ thứ gì Tiểu Y dùng, nếu như đột nhiên có xảy ra động đất lớn khiến cầu sập, nhà sập, thì chúng vẫn nguyên vẹn nhé! :))) Không khoa trương.
Nàng lấy bình nước và đồ chơi nhỏ. Bồng tiểu y ngồi dậy, cột khăn ăn lên cổ Tiểu Y.
– “Giờ thì đến giờ ăn, bảo bối ngoan nha~”
Dao Dao lần đầu tiên cho bảo bối ăn, tâm tình có hơi hồi hộp. Nàng thật sự đã là ba là mẹ của Tiểu Y… Nàng múc một thìa nhỏ bột đưa tới Tiểu Y. Bé con đôi mắt tròn xoe long lanh nhìn gương mặt nàng…
– “Aaaa, ăn đi nào~” Dao Dao mềm giọng nói, nhưng trong lòng một phen rối loạn, nếu bé con không chịu ăn thì nàng phải làm sao???
Tiểu Y thản nhiên mở miệng ăn lấy thìa bột. Rất bình thường, gọn gàng, không dư thừa động tác nào. Làm Dao Dao một phen cảm động, ánh mắt rưng rưng, vui vì quá hạnh phúc.
– “Mua wah~ bảo bối ngoan~”
Dao Dao thật sự rất vui sướng. Nàng lúc trước có nghe qua một câu nói: ‘Con gái kiếp này chính là người tình kiếp trước của ba’
Giờ nàng có chút nghi ngờ nó là sự thật a. Dao Dao vui vẻ đút cho Tiểu Y, nhưng…
Sau khi Tiểu Y ăn được gần hết một nửa số lượng có trong chén nhỏ. Thìa kế tiếp Dao Dao đưa tới bé con lại tránh né… Trên trán Dao Dao liền xuất hiện ba đường hắc tuyến chạy dài, nụ cười vui vẻ trên môi cũng chợt cứng đờ.
– “Tiểu Y ngoan, bảo bối của ta baba, ăn đi nào.”
Nàng hết lời ngọt ngào dịu dàng yêu thương nói, trong đầu lại luôn mặc niệm cho bản thân.
Ha! Sự thật mất lòng, Tiểu Y là vẫn tránh né.
– “Ăn đi, ngoan papa cho đồ chơi.”
Nàng thay đổi kế hoạch, lấy ra chuông nhỏ đưa tới dụ dỗ. Ruốt cuộc thìa tiếp theo cũng được cho vào miệng Tiểu Y. Nàng lại múc tiếp đưa đến.
– “Haha, Tiểu Y của ta thật đáng yêu~”
Lấy được chuông nhỏ, Tiểu Y vui vẻ chơi cùng nó. Mắt lại thấy một thìa nữa đưa đến, nó lại tránh né sang một bên. Trên môi lại cười vui vẻ. Có thể con bé nghĩ nàng đang muốn chơi với nó.
Trong lòng Dao Dao âm thầm thở dài bất lực một tiếng.
– “Không ăn papa lấy lại đồ chơi đó.”
Chuyển sang chiến thuật uy hiếp, cảm thấy lương tâm thật cắn rứt. Không biết Tiểu Y có nghe hiểu, chỉ thấy bé con càng chơi trò tránh né với nàng. Một cao thủ như nàng ngược lại bất lực với độ tránh né như một phản xạ có điều kiện này của Tiểu Y, thật hổ thẹn a! Nhưng nghĩ lại, Tiểu Y rất có thiên phú, nàng có nên… Âm thầm liếc nhìn phía sau phòng bếp, tiếng động lớn trong bếp làm Dao Dao giật mình liền đánh bay ý nghĩ kia đi.
– “Tiểu Y làm ơn, mama mà biết papa không cho con ăn hết, nhất định sẽ xiên chết papa!”
Đột nhiên bên trong bếp vang lên tiếng cạch cạch của dao hái nện xuống thớt với tốc lực lớn. Dao Dao lạnh hết cả sóng lưng, thiên a, làm papa khó vậy sao?
Dao Dao quyết nhảy vào cuộc chiến không khoan nhượng này. Chiến đấu cùng Tiểu Y, ngươi đánh ta né. Không biết qua bao lâu, kẻ sứt đầu người mẻ trán. Khuôn mặt mủn mỉn đáng yêu của Tiểu Y giờ đây chỉ toàn dính bột. Còn tay Dao Dao thì như bị phế đi, hoàn toàn mất cảm giác. Ô, nhưng cũng may ra được vài thìa nhỏ. Nhưng trong chén số lượng còn tận một nửa.
Đột nhiên nàng ngửi được mùi thức ăn thơm phức từ nhà bếp bay ra. Có thể là Thiên Thiên đã hoàn thành rồi đi! Không uổng công nàng nhịn cả buổi sáng chờ đợi. Vừa xoay qua đã thấy Thiên Thiên vẻ mặt vui vẻ đi đến.
– “Chị hoàn thành rồi, mau tới ănn–-…”
Lời chưa nói hết nhìn qua thấy trên mặt Tiểu Y dính đầy bột, vậy mà bảo bối còn có thể vui vẻ đùa giỡn cùng Dao Dao được.
Khoé môi Thiên Thiên có chút co giật liếc nhìn sang Dao Dao, âm thanh trầm bỗng không phân biệt được cảm xúc nói:
– “Ây da, em đã cho Tiểu Y ăn xong hết chưa?”
Dao Dao một đầu đầy mồ hôi, nàng cảm nhận được giá lạnh đang phủ lấy tấm thân non yêu này của nàng, nàng còn là đang run.
– “Em, em chưa… chưa, em xin lỗi a!”
Chưa đánh đã bại. Thiên Thiên cho nàng một cái liếc mắt không rõ, tiện tay lấy đi chén nhỏ của nàng.
– “Được rồi, con nghịch papa như vậy là không được. Mau ăn còn đi ngủ.”
Thiên Thiên kéo khăn trên cổ Tiểu Y lau đi bột trên gương mặt nhỏ bé đáng yêu, nói lời nhắc nhở. Lau xong nàng tháo khăn ném đi, lấy đi chuông nhỏ của Tiểu Y để nơi khác, bồng con bé để vào lòng Dao Dao, rồi cho con bé uống ít nước, xong hết thảy thì nói:
– “Bây giờ thì mau ăn hết cho mama.”
Dao Dao không biết Thiên Thiên đang làm đều gì kỳ lạ. Đến khi Tiểu Y đặt vào lòng nàng thì mới để ý, Tiểu Y im lặng lạ thường… ⊙▽⊙
Nàng canh đúng 5p sau. Chén bột hoàn toàn hết sạch, Thiên Thiên không chút động tác dư thừa đút Tiểu Y ăn. Tiểu Y cũng không hề xuất hiện một chút cử chỉ khán cự nào. Dao Dao mở to hai mắt nhìn, thật không công bằng!
Cho Tiểu Y ăn xong Thiên Thiên đứng dậy, nhìn Dao Dao nói:
– “Em không cần phải quá cưng chiều Tiểu Y. Muốn tốt cho Tiểu Y có rất nhiều cách.”
Nói rồi Thiên Thiên quay đi, nàng đi dọn dẹp chén thìa, sẵn tiện như nhớ chuyện gì quay lại gọi Dao Dao:
– “Em chơi với Tiểu Y đợi một chút rồi pha sữa cho con.”
– “Ah? Tuân lệnh!”
Dao Dao nghe xong quay nhìn Tiểu Y. Bé con đã no nê giờ lại bò đến chỗ gấu bông chơi đùa, đó là một tiểu bạch thỏ đáng yêu a. Nhìn đồng hồ, pha sữa cho Tiểu Y uống xong thì chính là giờ ngủ của bé con. Nhân cơ hội chơi với Tiểu Y chút nữa hắc hắc! Mà khoan, hình như khi nãy Thiên Thiên có nói là đã hoàn thành món ăn, Thiên Thiên định cho nàng nhìn đói luôn sao??? Q_Q
Không biết Thiên Thiên lại làm gì, vào đến bếp là không có quay trở lại. Nàng chơi với Tiểu Y một chút thì nghe theo Thiên Thiên dặn, đi pha sữa. Lúc nàng pha sữa không để ý nước còn nóng nên liền phỏng tay, nhờ vậy nàng mới thấy bản thân lại có chút hậu đậu. Haizz…
Làm nguội sữa vừa đủ độ ấm, bồng Tiểu Y đến giường nhỏ rồi đưa sữa cho bảo bối. Canh con bé uống hết sữa, nhưng khi hơn được nửa bình Tiểu Y đã ngủ thiếp đi. Đúng là chơi mệt rồi nên dễ ngủ hơn nhiều. Nàng đắp chăn cho Tiểu Y, hôn nhẹ một cái lên trán tiểu bảo bối rồi ra khỏi phòng.
Dao Dao đi ra thì vừa lúc Thiên Thiên tới.
– “Tiểu Y ngủ rồi sao?”
– “Bảo bối ngủ rồi, chị làm xong chưa em là đói lắm rồi a~”
Dao Dao khuôn mặt khổ sở nói với Thiên Thiên. Trong ánh mắt phản chiếu ra lời cầu xin ân cần đến nàng, làm Thiên Thiên phải đưa tay che đi sự phản chiếu đó.
– “Chị là làm xong rồi, em có thể đến dùng.”
Vừa nghe thấy Dao Dao mừng rỡ phi bước đại đến phòng bếp. Ôi mùi thức ăn thơm nức nở, dạ dày Dao Dao đang soi sục kêu gào muốn ăn ngây bây giờ. Nhưng… Khi đến bàn ăn Dao Dao bất động như pho tượng. Tim ngừng đập, mũi ngừng thở.
– Thiên Thiên bước tới thản nhiên hỏi: “Sao vậy? Em không thích sao? Chị đã cất công học nấu món này lâu lắm rồi đó.”
– Dao Dao khó khăn lắm mới cử động được quai hàm của mình, lấp bắp nói: “Lẩu, lẩu, lẩu… “
Chữ lẩu trong miệng Dao Dao thốt ra nửa ngày trời chưa được cái tên. Thiên Thiên thấy lạ liền hỏi:
– “Có gì sao?”
Thiên Thiên làm món này tuy thất bại nhiều lần. Nhưng nàng đã cố gắng, thất bại rồi đứng lên, thất bại rồi làm lại, không biết đã qua bao lâu nàng cuối cùng cũng hoàn thành nhưng không biết nó có hợp khẩu vị của Dao Dao hay không thôi.
– Một lần nữa Dao Dao lấp bắp nói: “Lẩu, lẩu, Lẩu Trùng Khánh!?”
Gia ơi! Thiên Thiên không phải rất rõ là nàng không ăn cay được sao? Chờ đã… Để nàng nghĩ thử xem dạo này có đắc tội gì Thiên tỷ hay không.
Thiên Thiên kéo ghế ngồi xuống, lại thấy Dao Dao vẻ mặt trầm ngầm còn đứng đó thì ý tốt nhắc nhở:
– “Em không mau ngồi xuống đi, lẩu này tỷ đã cất công làm lâu lắm đó.”
Thiên Thiên vẻ mặt ôn nhu, mỉm cười dịu dàng mang chén ra cho Dao Dao.
Nghe được Thiên Thiên gọi Dao Dao mới ý thức trở lại, kéo ghế ngồi vào bàn.
Nhìn nồi lẩu, chưa ăn mà trán Dao Dao đã tràn đầy mồ hôi. Nhìn vẻ mặt Thiên Thiên vui vẻ lạ thường, có thể tâm tình đang rất tốt. Nàng cũng theo đó vui lay nhưng nụ cười trên môi có phần cứng ngắc khi nhìn tới nồi lẩu. Dao Dao khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt. Cổ họng nàng hiện tại như có cái gì đó nghẹn lại, thật khó nuốt trôi.
– “Em nếm thử xem ăn có được không?”
Thiên Thiên mỉm cười múc sẵn cho nàng ra chén ít nước lẩu và thức ăn.
Thật sự khi nãy nồi lẩu vừa mang ra, nàng đã lập tức ngửi thấy mùi cay gắt xộc vào mũi, những trái ớt đỏ, hạt tiêu đặc sệt nổi lềnh bềnh trong nồi lẩu. Nhưng vì Thiên Thiên đã có lòng mất cả buổi sáng làm cho nàng, nên Dao Dao vẫn mạnh dạn nếm một thìa nước, kết quả là nghẹn ngào đến… rơi nước mắt. Quả thực nước lẩu cay kinh khủng, không chỉ là vị cay của ớt mà còn là vị tê của rất nhiều hạt tiêu. Nó cay đến mức sau khi nếm xong thìa nước dùng đầu tiên, nàng tự nhủ không biết kẻ nào đã ‘nghiên cứu’ ra loại món ăn này. Nàng có nên cấm toàn thế giới nấu loại món ăn này hay không? Hay trước tiên là ám sát cả nhà tên tạo nên mầm móng chế biến ra món lẩu này.
Dao Dao cay đến hai mắt rưng rưng như sắp khóc, lại nhìn thấy Thiên Thiên mỉm cười đầy vui vẻ nhìn nàng. Những đều ‘thật lòng’ muốn nói nàng liền nuốt ngược vào trong.
– Thiên Thiên chờ mong hỏi: “Em cảm thấy thế nào?”
Hình như môi nàng đã có hơi sưng lên rồi, nàng lắp bắp nói:
– “Độ, độ cay vừa đủ, nước lẩu rất ngon.”
Khi nàng nói, nàng hoàn toàn không cảm nhận được lưỡi của mình. Trên môi lại cố gắng kéo nụ cười đầy giả tạo với Thiên Thiên, nếu nàng nói sự thật là món lẩu này nàng hoàn toàn không ăn được, chắc chắn Thiên Thiên sẽ rất buồn, nàng không muốn Thiên Thiên phải đau lòng, món lẩu này là công sức và tấm lòng của Thiên Thiên, nên đặc biệt lần này nàng nói dối.
Đột nhiên Thiên Thiên trầm mặt im lặng nửa tiếng không nói gì. Rồi đột ngột ngẩn đầu cười tươi:
– “Vậy sao, vậy em nên ăn nhiều một chút. Đây là phần của chị, em cứ ăn thoải mái.”
Dao Dao cứng đờ thân người, được Thiên Thiên nhiệt tình lấy thức ăn đến cho nhưng nàng cứ nghĩ bản thân đang được Thiên Thiên ban cho ‘ân chết hoa lệ’. Nàng cố gắng duy trì nụ cười trên mặt, gắp lên miếng thịt bò… từ từ cho vào miệng với bao lời mặc niệm trong lòng. Nàng nhai chậm rải, cố gắng nhai, nhai… Khuôn mặt nàng bây giờ thật sự vô cùng khốn khổ, nước mắt cũng sắp trào ra. Lại gắp lên một miếng nấm, tay cầm đũa của nàng run rẩy đến lợi hại, đưa tới miệng…
– “Em dừng lại được rồi.”
– “Khụ… Khụ! khụ! khụ!”
Đột nhiên Thiên Thiên lên tiếng. Vừa nghe thấy tiếng Thiên Thiên, Dao Dao kìm không được mà sặc một phát. Nàng ho mạnh kịch liệt, nước mắt giàn dụa ứa ra. Dao Dao biết là Thiên Thiên đã nhận ra nàng đang nói dối, nàng chỉ đang diễn. Không hiểu sao nàng ghét bản thân chính mình quá, tay nàng nắm thành đấm nện xuống bàn thật mạnh. Mong muốn bản thân có thể hay không ngừng ho đi. Lại vô tình tạo ra tiếng động lớn.
– “Rầm!”
Thiên Thiên có chút khó hiểu, nàng lạnh nhạt nói:
– “Em không để ý sao? Món lẩu này, rõ ràng là em không ăn được!”
Sau một trận ho mạnh, Dao Dao khuôn mặt ho đến đỏ bừng cả lên. Thiên Thiên vừa nói vừa đẩy ly nước tới phía Dao Dao, tuy ngoài mặt là lạnh lùng không để ý, nhưng bên trong Thiên Thiên lại thực rất sót cũng rất đau lòng. Nàng thật muốn trách mắng Dao Dao một phen, nàng biết tại sao Dao Dao lại phải cố nói dối như vậy, lại còn bày ra vẻ mặt ấy với nàng. Nhưng có một đều nàng phải cho Dao Dao biết, không phải chuyện gì cũng sẽ luôn đi theo ý mình, không phải chỉ cần cố gắng là mọi chuyện đều tốt đẹp. Nàng là đang nói đến Dao Dao, Dao Dao tuổi vẫn chưa đủ gọi là trưởng thành, với em ấy chỉ là giai đoạn đầu tiên học cách trở nên trưởng thành mà thôi.
Thật sự nếu hỏi nàng hối hận đều gì, nàng sẽ không ngần ngại mà nói. Chính là đêm xưa đó cùng Dao Dao, có Tiểu Y vốn chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Tuổi của Dao Dao là còn quá sớm, em ấy vẫn chưa học được cách cư xử của một người cha, người mẹ… Nàng cũng hoàn toàn chưa biết được một chút gì về Dao Dao, có thể nói nàng chính là người phụ nữ gan dạ đầu tiên dám như vậy vì một người. Nàng cảm thấy bản thân có chút thiệt thòi, Dao Dao biết tất cả về nàng, nàng lại không hề biết gì về em ấy.
Dao Dao nhìn gương mặt Thiên Thiên dần xa cách, nàng thật sự hốt hoảng. Tim nàng nhảy dựng, có chút đau đớn. Lục tìm trong ký ức, nàng hoàn toàn không biết bản thân có chỗ nào không tốt, tự kiểm điểm lại bản thân. Nàng nhìn vào món lẩu, tuy là lẩu Trùng Khánh nổi tiếng, nhưng có vẻ nó hơi… ít? Để ý kỹ mới thấy nó thật sự ít đến đáng thương, so với lẩu thường bé hơn gấp 2 lần.
Thiên Thiên là muốn thử nàng sao? Thật là oan ức quá, nàng chỉ không muốn làm Thiên Thiên buồn thôi mà?
– “Thiên tỷ, em không cố ý gạt chị. Em biết chị rất rõ em không ăn cay được, cũng vì sợ chị đã cất công cố gắng nấu món lẩu này cho em mà em ngược lại phụ lòng chị, em nghĩ sẽ làm chị buồn nên mới… “
Dao Dao thành thật hối lỗi, khuôn mặt vô cùng đáng thương, đôi mày chau lại, cặp mắt cụp xuống, nàng vừa nói vừa cắn cắn môi mình. Khuôn mặt là không dám ngẩn lên nhìn Thiên Thiên, tâm tình một chút cũng không yên, loạn thành một đoàn.
Thiên Thiên nhìn một màng trước mắt mà lòng liền thở dài, thật sự nàng không thể giận Dao Dao lâu được. Chỉ có thể ghi thù trong lòng và để đó, tích tụ dần và chờ ngày bọc phát thôi.
– Thiên Thiên quay lại, đối mặt với Dao Dao, nàng thở dài một hơi, nói: “Haizz~ Dao Dao em thật là…”
Nàng đột nhiên đưa tay nhất nồi lẩu lên.
– “Lẩu Trùng Khánh chị nấu ít như vậy cũng chỉ là trừng phạt em thôi. Bên dưới mới là món lẩu cho em.”
Vừa nhất lẩu Trùng Khánh lên, mùi thơm nàng ngửi được khi trưa thật sự mới xuất hiện. Mùi vị ngọt ngào khó cưỡng này rất quen thuộc. Nàng nhìn đến một nồi lẩu hoàn toàn khác lẩu Trùng Khánh kia. Thật sự cảm động đến muốn rơi lệ. Là lẩu ngọt nàng thích ăn nhất, không kìm được nàng lập tức múc nước lẩu nếm thử. Mùi vị đậm đà ngọt thanh, cùng hương lẩu thơm phức, có độ béo ngậy của thịt gà ăn mãi không ngán.
– “Thiên tỷ, hức, em thật sự bị chị cảm động… “
Mũi Dao Dao có chút cay cay, trong ánh mắt rưng rưng giọt nước mắt như muốn tràn ra.
Thiên Thiên mỉm cười đứng dậy, đi vòng qua sau lưng Dao Dao, nhẹ ôm cổ nàng.
– “Coi nào, Dao Dao nhà ta yếu đuối như vậy sao? Không phải lên giường là rất sung mãn huh? Bây giờ nếu có thử thách, em chỉ cần ăn hết nồi lẩu Trùng Khánh kia, tối nay chị liền chiều theo ý em. Em có dám?”
Thiên Thiên nói xong, nở nụ cười tà mị rồi hôn lên môi Dao Dao rồi lại liếm môi mình, cảm nhận hương vị còn sót lại của nước lẩu ngọt trên môi Dao Dao. Vừa nghe thấy lời đó từ Thiên Thiên, thân thể Dao Dao bất giác ngưng cử động. Nàng có thể khẳng định đây mới chính là con người thật của Thiên Thiên! Và nàng còn khẳng định, Thiên Thiên là muốn chỉnh nàng vụ giường chiếu! Rõ ràng Thiên Thiên biết chuyện nàng ăn hết được nồi lẩu Trùng Khánh là chuyện Không. Thể. Nào! Dù miễm cưỡng, nàng cũng không muốn ăn nó dù chỉ một chút.
– “Thiên tỷ, hay chị ăn hết nồi lẩu ngọt này, tối nay em liền chiều theo ý chị, chị thấy sao?”
Trong mắt Dao Dao ánh lên tia gian xảo nói, trên môi lại vẽ ra nụ cười đê tiện hiếm có. Thiên Thiên trên trán liền nổi lên ba đường hắc tuyến, đánh cho Dao Dao một cái ánh mắt khinh thường. Dao Dao biết rõ sở thích ăn lẩu ngọt của cả hai là cực kỳ giống nhau, còn muốn tối nay Dao Dao sẽ chiều theo ý nàng? Không phải đều là có lợi cho Dao Dao sao? Nàng không phải kẻ ngốc. Kẻ ngốc chính là Dao Dao.
– “Được thôi, nếu em muốn.”
Thiên Thiên nở nụ cười xinh đẹp rạng rỡ như đoá hoa ban mai. Nàng thản nhiên đáp ứng câu nói đùa của Dao Dao. Dao Dao ngược lại ngửi thấy mùi nguy hiểm đâu đây.
– “Chúng ta mau ăn thôi, cũng sắp nguội hết cả rồi.”
Thiên Thiên lên tiếng gạt bỏ chuyện kia qua một bên, nhắc nhở Dao Dao mau chống ăn xong. Không phải đã nhịn cả buổi sáng rồi sao?
______________________________________________
End chương 24
#Nữ nhân ôn nhu như nước, vẻ ngoài dịu dàng, trên môi nở nụ cười từ ái, bên trong ai có thể biết được là đang nghĩ gì?:’) Thù này chưa trả, quyết mãi ghi!
– Dao Dao: Σ( ° △ °|||)
P/s: Không khuyến khích các nàng đọc chùa, vote đi nào Ehehe ╰( ̄▽ ̄)╭