SỦNG ÁI CỦA SÁT THỦ - Chương 13: Gia đình họ Đổng
- Trang chủ
- Truyện tranh
- SỦNG ÁI CỦA SÁT THỦ
- Chương 13: Gia đình họ Đổng
Đêm nay có vẻ nên cảm thán một tiếng, trong cái rủi có cái may chăng? Gió đêm lại không cảm thấy lạnh thay vào đó là cảm giác mới mẻ, làm nàng muốn ghi nhớ lại ngày này tháng này đến về sau kỷ niệm?
Kỷ Yên bước chân đi trước dẫn đường, lấy ra cho nàng một đôi dép lê sỏ vào. Minh Sầm thản nhiên tháo giày sỏ chân vào dép đi theo Kỷ Yên một đường vào trong. Vừa vào đến nàng liền nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang ngồi trên sô fa chăm chú theo dõi bộ phim đang rất nổi tiếng hiện nay. Đổng mẹ nghe được tiếng động mở cửa, không thèm liếc mắt nhìn đến liền lên tiếng: “Bây giờ mới lếch về được hả con? Đậu Đỏ đều ngủ cả rồi mày để mẹ mày chờ như thế hả…”
#Đậu Đỏ: Tên sủng vật Kỷ Yên nuôi. (cún)
Kỷ Yên nghe mẹ mình đang muốn lải nhải nhìn đến Minh Sầm đứng cạnh bên mà ngượng chín cả mặt, nàng lên tiếng cắt ngang lời mẫu hậu mình: “Mẹ… Tại con gặp chút chuyện nên mới về trễ. Với lại hôm nay còn có khách đến nhà, mẹ có thể hay không lịch sự một chút a~”
Nàng cố gắng hết lời không làm phật ý mẫu hậu. Đúng lúc Đổng ba từ bếp đi ra tay còn cầm theo một ly sữa nóng, không nói cũng biết là dâng đến cho nương tử mình.
Đổng ba đi ra bắt gặp con gái, bên cạnh còn có một mỹ nhân xinh đẹp tóc vàng mắt xanh nhìn một chút hình như là người ngoại lai, mà sao lại thấy có chút quen quen không biết đã gặp qua ở đâu.
Minh Sầm mắt thấy một nam nhân trung niên đi ra từ bếp, e là ba của Kỷ Yên nàng liền lễ phép lên tiếng chào hỏi: “Chào bác!”
Đơn giản hai chữ, lại thu hút tầm mắt của Đổng mẹ sang. Đổng ba gật đầu ôn hòa với Minh Sầm: “Không cần khách sáo, mời con ngồi. Tiểu Yên, sao giờ này con mới về? Có khách đến nhà sao không báo trước cho ba một tiếng còn kịp chuẩn bị tiếp đãi chu đáo một chút!”
Đổng mẹ nhìn đến Minh Sầm đánh giá, nhìn sao có chút quen quen. Minh Sầm cùng Kỷ Yên đến ngồi bên ghế sô fa đối diện Đổng ba Đổng mẹ. Minh Sầm lịch sự chào Đổng mẹ một tiếng:”Chào bác gái.”
Đổng mẹ cười gật nhẹ đầu với Minh Sầm rồi liếc sang đứa con gái hư hỏng đi trễ về khuya không coi ai ra gì của mình: “Tiểu Yên, có khách sao không báo trước ba mẹ một tiếng…”
Chưa nói hết câu, nhìn bản mặt con gái mình nhăn một nhúm là biết nó đang bất mãn bao nhiêu rồi. Kỷ Yên nhứt đầu xoa nhẹ mị tâm nhìn hai con người đang ngồi thảnh thơi kia, nếu không trách cứ nàng thì là đặt câu hỏi, có chịu cho nàng giải thích sao?
Kỷ Yên hít một hơi thật sâu như thông báo lần đầu ra mắt bạn gái khụ, giọng điệu nghiêm túc hướng hai lão nhân: ” Ba, mẹ.” Nàng ánh mắt hết sức nghiêm túc, làm Đổng ba và Đổng mẹ không khỏi giật mình nghiêm túc theo, hồi hợp nghe xem con gái của mình nó đang định thông báo hung tin gì. Hai ông bà già này tuổi đã lớn rồi a, không chịu nổi đả kích đâu. Đừng nói rằng con bị đuổi việc rồi nha~ ta nghe nói công ty đó hiện tại đang đứng đầu thành phố A, tiền lương của con ngày một cũng tăng theo. Nên đừng báo án tử cho hai ông bà già này, thực sẽ chết không nhắm mắt, tất cả là điều tại con gái đã hại chết chúng ta… Đổng mẹ không ngừng suy diễn.
Kỷ Yên hít sâu chậm rải nói: “Ba, mẹ… Vị này là chủ tịch công ty con, Tần Minh Sầm. Trên đường về bọn con không may gặp phải một số chuyện, hiện tại cũng đã rất khuya sợ rằng một mình chị ấy đi về sẽ không tốt. Nên con quyết định để chị ấy ngủ nhà mình một đêm, ba mẹ thấy có được không để con còn sắp xếp mọi thứ.”
Hai lão nhân gia thở phào một hơi thật nhẹ nhàng, lại giữa chừng bị tắt nghẻn đường vào. Đổng mẹ bật dậy chỉnh sửa y phục thật gọn gàng, nở nụ cười tươi nhất có thể hướng Minh Sầm: “Chào Tần tiểu thư, người đến quá đột ngột chúng tôi đều chưa kịp tiếp đãi đàng quàng, có sai xót gì xin người bỏ qua cho. Tiểu Yên nếu có điều gì làm người không hài lòng xin cứ hãy với chúng tôi, chúng tôi sẽ dạy bảo nó lại thật nghiêm khắc cho nó không tái phạm lỗi lầm! Người đi đường cũng mệt rồi chắc có chút khát… Tiểu Yên! Còn ngồi thừ ra đó, mau vào bếp làm cho Tần tiểu thư một ly nước chanh giải nhiệt!” Nói xong bà quay sang, mỉm cười nhẹ nhàng cùng Minh Sầm.
Đổng ba và Kỷ Yên ngồi ánh mắt chíu trên người lão phật gia. Bà ấy đang nói gì vậy? Là ai! Là ai vừa mới ngồi ườn ra sô fa tư thế không chỉnh tề xem ti vi? Giọng điệu với con gái mình thì hết sức chua chát, quay một cái thành lão mama miệng lưỡi lưu loát nịnh nọt chủ tịch Sầm đây. ‘Ực’ Kỷ Yên nuốt một ngụm nước bọt. Quay sang nhìn Minh Sầm vẫn bất động, thôi thì mất mặt như vậy có cái cớ chuồng đi là được, nàng thoắt một cái đi vào bếp làm nước chanh giải nhiệt theo yêu cầu của mẫu hậu. Nàng thật chưa bao giờ cảm thấy yêu chanh, quý chanh, thích chanh như hiện giờ.
Minh Sầm nghe mẹ của Kỷ Yên nói mà có hơi đau đầu, người có cấp bật với nhau thật muốn tự nhiên cũng tự nhiên không được. Nhưng nghe nói ba mẹ của Kỷ Yên lúc trước làm việc ở nhà nước, vô cớ vì lý do gì đó bị cắt chức bây giờ phải ở nhà cùng đứa con gái của mình bồi đắp ‘tình cảm’ . Nghe được Kỷ Yên còn có một tỷ tỷ tố chất thông minh đa tài đang du học bên nước ngoài. Nghĩ đến đây Minh Sầm bất chợt cong môi…
Nàng bật cười nhẹ lễ phép nói với Đổng mẹ: “Mời bác ngồi. Bác không cần phải khách sáo. Giờ cũng không phải trong giờ làm việc của cháu, hiện tại cháu chỉ là một người bạn Kỷ Yên mang đến làm phiền hai bác cho ngủ nhờ thôi.”
Đổng mẹ thoải mái ngồi xuống rồi lại áp lực câu sau của Minh Sầm: “Không không, dù gì cháu vẫn là cấp trên của Tiểu Yên. Cứ tự nhiên ngủ ở đây, bác sẽ kêu Tiểu Yên sắp xếp chu đáo hết thảy cho con. Nhưng có điều phải chịu thiệt cho con, nhà bác đã không còn phòng trống, lại sao có thể ủy khuất cho con ngủ phòng khách được. Vì vậy con có thể ngủ cùng với Tiểu Yên, giường nó rất to có thể chứa được tận 3, 4 người. Yên tâm, tướng ngủ của nó không đến nổi tệ hại, ngủ không ngáy, không nói mớ lung tung rất im lặng. Vậy…” Đổng mẹ hết sức điều chỉnh lời nói làm Minh Sầm có thể cảm thấy hài lòng hay đại loại như vậy.
Đúng lúc Kỷ Yên bưng ly nước chanh ra, nghe Đổng mẹ nàng nói mà khóe môi bất giác co giật mấy cái.
Nàng đặt ly nước đến trước mặt Minh Sầm, ngồi bên cạnh bĩu môi: “Mẹ… Con tự biết sắp xếp mà. Chị ấy sẽ ngủ với con, mẹ phải có chút nào đó đặt lòng tin vào đứa con gái mình chứ!”
Đổng mẹ nhíu mài nhìn qua hướng Minh Sầm như hỏi ý, Minh Sầm bắt gặp thì mỉm cười gật nhẹ đầu: “Cứ để ‘Tiểu Yên’ tự có sắp xếp ạ.”
Nghe hai chữ ‘Tiểu Yên’ từ miệng Minh Sầm thốt ra mà Kỷ Yên không tự chủ được run người một cái. Ghê quá! Ghê quá đi!
“Các ngươi có sống chỉ làm ta thêm việc, ăn năng có thể, hối cải có thể. Duy một chuyện lặp lại lần thứ hai thì đã không có đường lui. Các ngươi có thể nói lời cuối cùng để vĩnh biệt với cuộc sống của mình…”
Âm thanh cao cao tại thượng, tàn nhẫn không chút lưu tình, nhưng câu nói này lại được mọi người hoàn toàn ủng hộ, hô hào. Trên chiếc ti vi, một cô gái tóc vàng trong vai nữ đặc công, nàng đang chỉa súng vào đám nam nhân to lớn lẫn nữ nhân đồ đen, những tên ấy lại hiên ngang cùng rút súng ra. Khung cảnh là một con đường sắt bị bỏ hoang, xen lẫn kịch tính cao ngất.
Minh Sầm và gia đình họ Đổng bị thu hút ánh nhìn, đồng loạt quay sang ti vi. Một màng hành động liền chiếu đến, nữ đặc công tuy bị trúng vài viên đạn nhưng vẫn cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, đánh trái đánh phải, dùng cả boom mìn, bay lên liên tục bắng đạn, truy đuổi gϊếŧ cùng diệt tận, làm vài pha mạo hiểm cùng đám người áo đen. Đến khi tên cuối cùng còn sống sót, nàng chuẩn bị bắn hạ, ti vi chiếu quảng cáo… Kênh ti vi rẻ tiền, như vậy cũng dám mua phim của nàng công chiếu sao?
Lòng người rất mau bị ức chế, Đổng mẹ nếu không nhớ đến chủ tịch của con gái còn có ở đây liền quơ tay múa chân xỉ vả cái đài truyền hình hách dịch này rồi.
Nhưng suy nghĩ này làm bà nhớ đến cái gì đó, chưa kịp phản ứng thì Đổng ba bên cạnh nhẹ kêu bà: “Đổng mẹ, bà có thấy chủ tịch của Tiểu Yên có điểm gì đó giống nữ đặc công khi nảy không?– Tôi cảm thấy có chút giống a…”
Đổng mẹ gật đầu: “Tôi cũng thấy vậy…”
Bỗng hai người nghe đứa con gái yêu quý của mình nói với Minh Sầm: “Em rất thích câu nói này của Thiếu Ngụy a! Chị đóng vai Thiếu Ngụy trong phim này hảo soái, ngự tỷ đặc công chỉ gϊếŧ người không cứu người, tàn nhẫn máu lạnh!”
Mình Sầm cười bất đắc dĩ, hình tượng nhân vật như vậy mà lại được yêu thích sao? Bị Kỷ Yên khen đến nàng cũng thấy ngượng… : “Em như vậy cũng là một fan của chị sao?”
“Em…” Kỷ Yên chưa kịp thốt lời đã bị Đổng mẹ la lên làm giật mình.
“Alice! Đại minh tinh Alice đây sao? A~ Ta thật đã già hoa mắt rồi, xem nhiều phim như vậy, người đã trước mặt rồi vẫn không nhận ra, ta thật là…” Ngài ấy vừa nói vừa lấy đâu ra chiếc khăn tay chấm chấm nước mắt vốn không có của mình. Đổng ba bên cạnh lắc đầu tay vỗ nhẹ an ủi vợ mình.
Minh Sầm cứng đờ nhìn ba mẹ của Kỷ Yên như vừa hoàn thành tâm nguyện cuối đời có thể nhắm mắt ra đi rồi.
Kỷ Yên nhanh tay lẹ mắt không muốn day dưa với mẹ già, liền thoát một cái kéo Minh Sầm đứng dậy nói: “Mẹ à, con đưa chủ tịch về phòng nghỉ ngơi. Cũng đã khuya lắm rồi nên ba mẹ cũng sớm ngủ đi, ba mẹ ngủ ngon!”
Nói xong nàng kéo Minh Sầm lên lầu quăng vào phòng đóng cửa lại. Nàng dựa cửa thở ra một hơi, đã để mẹ nàng biết idol là chân chính ở đây không chuồng lẹ có mà đêm nay khỏi ngủ.
Minh Sầm nhìn hành động nàng mà có chút buồn cười, nàng nhẹ đi đến trước mặt Kỷ Yên, ép sát nàng tay chóng trên cánh cửa. Ánh mắt thâm tình nói: “Không cần gấp gáp, đêm vẫn còn rất dài…”
Hơi thở Minh Sầm ấm nóng phả vào tai nàng ngứa ngáy khó chịu, có cần gần đến vậy không. Nếu nàng động một cái liền có thể hôn nhau rồi… Này, này! Câu nói đó là sao vậy? Ý chị trách em không cho chị cùng ba mẹ em tâm sự một chút, hay là một cái tiểu tâm tư nào khác vậy… Nàng ngượng đến hai gò má hồng nhuận lên, sao nàng có cái suy nghĩ đen tối kia vậy chứ. Có thể chị ấy thật muốn nói chuyện với ba mẹ nàng thêm một chút thôi, không có ý gì khác đâu.
Minh Sầm hạ người mặt gần sát hơn nữa với Kỷ Yên, nhìn đến nàng đã đỏ tận mang tai thì nở nụ cười ý vị thâm thường. Người nàng cũng đang nóng dần, theo hương thơm ngọt ngào trên người Kỷ Yên. Nhìn đến cổ nàng ấy thật muốn áp vào đó thoải mái lấy đi mùi hương riêng biệt kia, ánh mắt nàng đảo đến đôi môi nhỏ đỏ mộng thật muốn cắn một ngụm. Hành động luôn đi trước suy nghĩ, Minh Sầm tiến gần môi Kỷ Yên… Gần chút nữa, chỉ còn 1mm… Nàng dừng lại đúng 1mm trước ánh nhìn trợn tròn của Kỷ Yên. Nàng nhoẻn miệng cười: “Tôi có thói quen sạch sẽ trước khi lên giường. Tôi muốn tắm một chút.”
Nàng nói xong trả tự do lại cho Kỷ Yên, trong ánh mắt tràn ngập tiếu ý.
Kỷ Yên mình đầy ủy khuất nhận lệnh đi đến tủ đồ chuẩn bị mọi thứ cho chủ tịch đại nhân. Vừa đi vừa lẩm bẩm: “Chỉ biết đùa giởn người khác…”
khi nảy, nàng cảm thấy hình như đã chạm trúng rồi. Là chạm trúng rồi a! Dù chỉ là nhẹ như lông vũ lướt qua, nàng có thể cảm nhận được một cái chạm cực kỳ mềm mại kia. Có được tính là hôn không? Chủ tịch hôn nàng? Đại minh tinh Alice hôn nàng? Chuyện cho dù nằm mơ nàng cũng không dám mơ!
Nàng xem xét tủ đồ, cuối cùng quyết định cho Minh Sầm một cái áo thun đen và chiếc quần ngắn. Và… Nhìn đến ngực của Sầm chủ tịch và nàng, chắc ngài ấy sẽ mặc vừa.
“Nước ấm đã chuẩn bị xong rồi, đây là đồ của chị…”
Nàng đưa đến cho Minh Sầm, chủ tịch đại nhân nhìn đến một chút. Liền rời mắt tiếp tục tham quan phòng của Kỷ Yên, liếc cũng không thèm liếc nói: “Em có chiếc áo sơ mi trắng nào không?”
Kỷ Yên khó hiểu: “Có.”
“Em lấy giúp tôi.” Minh Sầm rời khỏi cây đàn guitar được treo trên tường nói.
Kỷ Yên nghe theo lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng.
Nàng để toàn bộ quần áo xếp gọn gàng lên giường. Minh Sầm thản nhiên đi đến lấy đi và vào phòng tắm.
“Cạch.” tiếng cửa phòng tắm được đóng lại.
Kỷ Yên mắt chữ O mồm chữ A nhìn những thứ trước mặt. Sầm chủ tịch của chúng ta là sống theo văn hóa nước nào vậy? Chỉ lấy một cái áo sơ mi và một chiếc qυầи ɭóŧ màu đen đi? Vừa nghĩ thôi cũng biết liền ra hình ảnh gì, một mỹ nhân tóc dài màu vàng tự nhiên, với ánh mắt xanh dương sâu thẩm, bước ra phòng tắm hơi nước bay lượn xung quang, những giọt nước như sương sớm đọng trên tóc, trên da thịt nhẹ trượt xuống rơi lên sàn. Mỹ nhân dáng người xinh đẹp, đường cong quyến rũ chỉ mặt một chiếc áo sơ mi mỏng cùng qυầи ɭóŧ đen như ẩn hiện sau chân áo. ‘Ực’ Kỷ Yên âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, tay đưa lên mũi xem có giọt máu nào chảy ra không. May quá vẫn chưa, chỉ là tưởng tượng thôi đã thấy cơ thế nóng rang. Khuôn mặt nàng hiện như đột nhiên sốt đến bốn chục độ, một giọt mồ hôi từ trán nàng chậm rải chảy xuống càm, cuối cùng nhỏ xuống ga giường.
“Cạch.” Cửa phòng tắm lại một lần nữa được mở ra.
Chết tiệt! Tưởng tượng con mẹ nó! Thành sự thật rồi đây này! Nàng đưa tay bụm lấy mũi quay sang hướng khác, ánh mắt nhìn dáo giác. Khăn giấy, khăn giấy mình để ở đâu rồi!
_______________________________
Dao Dao: Loạn rồi! Loạn hết rồi! Nhân vật chính như ta đâu sao không thấy!
Tác giả: Ngươi đang ngủ ta không dám làm phiền a~
Dao Dao: Ngươi viết một chút ta ngủ như thế nào không được sao?
Tác giả: Nếu ngươi ngủ cùng với ai đó thì đã có cảnh đẹp để ta viết rồi~
Dao Dao: Ngươi… *Đưa ra một ngón tay tun rẩy*
#Chương này nhân vật chính không lên sàn.😔