SỦNG ÁI CỦA SÁT THỦ - Chương 12: Động tâm
Nhà hàng mới mở này có tên là Cố Nhân. Mà cũng chẳng hiểu sao lại đặt như vậy, vì chủ nhà hàng thích đi?
Dao Dao nhìn hai con người trước mặt, Kỷ Yên rụt rụt rè rè cầm lên chiếc nĩa Minh Sầm đưa tới, rồi lại cầm đến chiếc dao đã được lao sạch. Nhìn đĩa bít tết vô cùng sinh động trước mặt đụng cũng không dám đụng. Liếc sang Minh Sầm, nàng ấy rất tự nhiên đang cắt nhỏ miếng bít tết của mình…
“Dao Dao! Đó là ớt đấy, em ăn được sao?”
Thiên Thiên nhanh chặn lại trái ớt được Dao Dao gắp sắp bỏ tới miệng. Trái ớt này thật sự rất to a! Nó chỉ là dùng để trang trí cho món ăn thôi, người ăn luôn cả nó rất ít, huống chi Dao Dao lại có bao giờ ăn cay được đâu?
Dao Dao run lên một cái, không biết mình là có nhìn lầm hay không? Minh Sầm ân cần lau nĩa và dao một lần đưa cho Kỷ Yên. Lại tự mình cắt miếng bít tết ra một cách cẩn thận, rồi đổi lại dĩa thịt của Kỷ Yên. Nàng kinh ngạc đến xém cho cả trái ớt to vào miệng. Không thể nào, Minh Sầm của chúng ta…
Dao Dao quay sang Thiên Thiên nói nhỏ: “Thiên tỷ, chị có thấy Sầm tỷ tỷ có chỗ nào lạ không?”
Thiên Thiên ánh mắt sắc bén nhìn Minh Sầm đang chậm rải cho thịt vào miệng: “Minh Sầm có chỗ nào lạ sao?”
“Chắc là em nhìn lầm rồi, chúng ta ăn tiếp đi. A, chị rất thích món rau này phải không? Cái này gói với thịt nướng ăn rất ngon, chấm với nước sốt này nữa, để em làm cho chị haha…” Nói rồi nàng làm một cuốn thật vừa ăn lại đẹp mắt đưa tới trước môi Thiên Thiên.
Thiên Thiên ngượng ngùng nói: “Chị tự ăn được, phần ăn của em còn nguyên kìa, mau ăn đi.” Tuy nói vậy nàng vẫn ăn lấy cuốn thịt đẹp mắt của Dao Dao làm cho nàng.
Dao Dao cười tươi nhìn mặt Thiên Thiên có phần ửng đỏ rồi quay lại định dùng phần của mình liền bị một màng trước mặt dập tắt hứng trí. Minh Sầm và Kỷ Yên đồng loạt hướng ánh mắt khinh bỉ nhìn hai nàng, rồi lại cuối đầu ăn lấy dĩa bít tết vừa nhạt mà lại vừa thiếu muối của chính mình. Các nàng cảm thấy răng mình ê buốt.
Dao Dao có gọi thêm mấy món ăn, rất khó nói có thể vừa bụng nàng. Nàng là người ăn rất nhiều, là dạng người dù có ăn cả thế giới cũng không béo. Kỷ Yên cũng vậy, chỉ là nàng biết mình đang ăn chực nên thu liễm lại, rất thục nữ chậm rải nhai nuốt. Minh Sầm và Thiên Thiên lại là dạng khác. Minh Sầm nói chế độ ăn không đúng liền hít không khí thôi cũng béo. Thiên Thiên lại là người sống theo lịch, trước khi đến nhà hàng nàng đã đề ra mình cần phải ăn gì uống gì, cân bằng mọi thứ, hoặc nếu sai lệt yêu cầu đã đặt ra trước thì chỉ cần bù qua sớt lại, chia ra rồi cuối cùng cũng bằng thôi. Có vẻ khác người một chút…
Dao Dao nhiều lần lia đến hai người Kỷ Yên và Minh Sầm nhưng lại không thu được thông tin gì, hai người ấy cứ như người máy ăn ăn, đôi khi trò chuyện đôi ba câu cùng nàng và Thiên Thiên. Minh Sầm sau khi Kỷ Yên đến liền lạnh lùng hẳng ra, kiệm lời như vàng.
Sau khi ăn xong Dao Dao gọi phục vụ đến tính tiền.
Nam phục vụ lễ phép nói:
“Số tiền của quý khách đã được trả, tiểu thư không cần trả phải trả nữa đâu ạ!”
Dao Dao khó hiểu: “Anh có thể cho tôi biết ai đã trả giúp bữa ăn này không?”
“Là chủ của chúng tôi đã mời mọi người, ngài ấy nói rằng vì mừng ngày ngai chương của nhà hàng nên hôm nay được miễn phí!”
Dao Dao đến đây không phải chỉ vì muốn ăn, cuộc gọi khi nảy nàng nhận được nói rằng có một nhà hàng từ khi xuất hiện rất được mọi người ủng hộ, còn nhiều danh nhân các đầu bếp nổi tiếng khác muốn hợp tác. Không phải vì như vậy nàng là ganh tị hay ý gì. Một nhà hàng nhỏ mới mở đột nhiên trở nên nổi tiếng, món ăn cũng không phải rất ngon, nhiều người có tiền tại sao không đầu tư hay đi hợp tác một dự án lớn nào mà lại đến nhà hàng này. Còn nữa, phía Thiên tỷ cũng vừa mở nhà hàng riêng lớn, nói về độ hoàn hảo đều trên nhà hàng nhỏ này, khách đến cũng không phải ít. Nhưng là khách hàng đều bị nhà hàng này kéo đi mất. Chắc chắn phía sau còn có nhiều âm mưu, hoặc những thứ cấm kỵ khác.
Nàng cười tươi nói:”Có thể cho tôi gặp mặt chủ của anh không?”
“Cái này…” vị nam phục vụ có chút khó xử.
Từ phía sau bỗng có một nam nhân cao lớn lịch sự mặc chiếc véc trắng cà vạc đen đắt tiền, người này chỉ khoảng tầm 25, gương mặt tuấn mỹ. Âm thanh trầm thấp vang lên: “Haha, không sao. Xin hỏi tiểu thư đây cần gặp tôi có việc gì?”
“Chào ngài, vị phục vụ đây nói rằng bữa ăn này của tôi là do ngài mời, vì hôm nay là ngày khai chương của quán không biết có đúng hay không?”
Nam nhân lịch sự trả lời: “Đây chỉ đúng một nửa, vì tôi đây là muốn mời vị bằng hữu cũ của tôi, cô Alice.”
Minh Sầm đang chóng tay một bên mặt ngắm nhìn ngoài đường, khụ… thật ra là đang ngắm Kỷ Yên. Nghe đến có người nhắc tên mình thì quay qua. Nàng bất động nhìn nam nhân phong phạm nho nhã trước mặt, bạn trai cũ? Không, chỉ là bạn cũ.
Nàng mỉm cười gật đầu chào một tiếng: “Chào Tây tổng.”
Nàng không có ý định tiếp chuyện lại quay sang hướng Kỷ Yên tay chóng càm, hiện tại nàng thật sự là đang ngắm cảnh đường phố ban đêm tỏa sáng xinh đẹp kia.
“Haha.” Tây Vương hắn cười ngượng rồi lại quay sang Dao Dao: “Không ngờ Alice lại có mặt nơi này, còn là cùng bạn của cô ấy. Thật là vinh hạnh cho tôi. Tôi là Tây Vương vừa từ Mỹ về không lâu, đây là nhà hàng vừa mới mở của tôi, nếu được các vị có thể thường xuyên ghé đến thưởng thức, tôi nhất định sẽ tiếp đãi thật chu đáo!”
Dao Dao âm thầm cười nhạt trong lòng, ngoài mặt cười tươi nói:
“Không cần khách sáo, có dịp chúng tôi lại đến. Cám ơn Tây tổng vì bửa ăn hôm nay, Hẹn lần sau gặp lại!” Dao Dao duy trì nụ cười trên môi, thân thiện nói lời cảm tạ.
Thiên Thiên và Kỷ Yên không biết có phải là tri kỹ lâu ngày chưa gặp hay không. Không biết là nói về vấn đề gì lại hợp ý đến vậy, nàng chỉ biết hai người này là đang nói về chủ đề âm nhạc a.
Trên xe lại thêm một con người, đó là Kỷ Yên. Không hiểu vì sao Minh Sầm lại bắt buộc Kỷ Yên phải về chung xe, còn bảo nàng dừng xe tại một khách sạn, để nàng ấy và Kỷ Yên xuống, nhất định là có gian tình!
Về đến nhà, nàng và Thiên Thiên mệt mỏi tựa người vào sô fa. Dao Dao nhích đến gần Thiên Thiên tựa đầu vào vai nàng, giọng nói dịu dàng: “Cũng tối rồi, tỷ mau đi tắm đi. Người tỷ bốc mùi cả rồi~ Em qua phòng thăm Tiểu Y một chút! Haha–“
Nói xong không đợi Thiên Thiên phản ứng nàng liền chạy đến phòng của Tiểu Y. Lúc Thiên Thiên kịp lúc tiêu hóa hết lời nói của Dao Dao thì đã không thấy người đâu.
“Em…”
Dám nói người nàng bốc mùi, là ai vừa nói vừa ghé sát vào cổ nàng, làm nàng ngứa muốn chết. Thiên Thiên lắc đầu bất đắc dĩ cười nhẹ: “Hảo, chỉnh em một chút vậy.”
Thiên Thiên theo lời đi đến phòng lấy quần áo gội rửa thân thể thật sạch sẽ. Dao Dao đến phòng Tiểu Y thấy nàng đang cùng A Di chơi đùa thì vui vẻ bước tới.
“Tiểu a~ không ngoan nha, giờ này rồi còn chưa chịu ngủ. Không ngủ sớm sẽ thành bé hư không ai thương con đâu! Haha—-“
Dao Dao bồng lấy Tiểu Y chọc cười đùa giởn cùng nàng. Nàng cười vui vẻ quay sang A Di: “Vất vả cho A Di rồi, đa tạ người!”
A Di cười lắc đầu chỉnh lại áo cho Tiểu Y: “Không vất vả, Tiểu Y rất ngoan, con bé hay cười lại rất ít khóc. Dễ thương đáng yêu như vậy, ta may mắn mới có thể được làm A Di con bé ấy chứ haha!”
Dao Dao cảm thấy trong lòng tràn ngập hạnh phúc, nàng đang có một gia đình. Một gia đình nhỏ nhưng hạnh phúc lại thực to. Trên thế giới này có thể có bao gia đình may mắn được như nàng. Nhìn Tiểu Y cười vui vẻ, Thiên tỷ hạnh phúc bên nàng, có một người A Di tốt bụng, có hảo bằng hữu…
Suy nghĩ thực tốt đẹp, thực hạnh phúc, được dập tắt khi Thiên Thiên không tim không phổi nói với nàng:
“Em cũng tắm rửa sạch sẽ đi, người em nghe mùi rồi. Còn nữa, nhớ kỹ phòng em là cửa đầu tiên, một lát đừng đi nhầm phòng nha, chị mệt nên ngủ trước, em lát ngủ ngon~ bey em!”
“Cạch.” Tiếng cửa phòng vô tình được đóng lại.
Dao Dao bất động nhìn cánh cửa khép lại, chiếc khăn tắm trên tay cũng trượt rớt xuống sàn. Chị là có ý gì… Ai đó nói cho nàng biết được không? Tại sao ‘thứ hạnh phúc nhất’ nàng mong ước chờ đợi lại không có. Chỉ cần ôm nhau ngủ thôi có được hay không? Nàng chỉ… Chỉ là ôm một chút thôi. Tại sao… Tại sao…
Dao Dao chìm đắm trong sự tổn thương nghiêm trọng Thiên Thiên ban cho. Thất thần vào phòng tắm, thất thần tắm rửa, thất thần quay về phòng mình, thất thần ngồi lên niệm trắng, thất thần nằm xuống, thất thần nhìn lên trần nhà.
“Đèn chưa được bật xanh… Chết tiệt!” Vậy là kết thúc một đêm của Dao Dao tại nhà Thiên Thiên.
Thiên Thiên phòng bên cạnh ôm chăn lớn, bật giọng cười nhỏ.
“Haha, tiểu gia hỏa!” Nàng cuộn mình vào chăn ngủ một giấc thật ngon.
Còn một nơi nào đó…
“Em vào đi!”
“Nhưng… Ba mẹ em không cho em qua đêm bên ngoài, em sẽ không sống nổi với họ đâu a!”
“Vậy tôi đưa em về.”
Điều không ngờ là khúc đường này hoàn toàn không có lấy một chiếc taxi. Muốn đón thì phải đi một quãng dài đến cua quẹo phía trước may ra còn có thể nhìn thấy một chiếc. Hai người cùng đi bộ trên đường, tựa hồ chỉ là một khúc đường ngắn…
“Em đừng đi nhanh quá.”
“…”
“Gần một chút.”
“…”
“Một chút nữa.”
Cuối cùng là hai người song song nhau chậm rải dạo bước, Kỷ Yên đang rất gần Minh Sầm như là có thể dính nhau luôn vậy.
Hai người bước đi nhìn đến xung quanh, chỉ là một màu đen, cùng với những đèn đường xa gần. Bầu trời có vài ngôi sao, mặt trăng thật sáng soi chiếu cả khoảng trời rộng. Một bàn tay mát lạnh chạm đến tay Kỷ Yên, mười ngón tương khấu. Làm nàng giật mình đang có ý định rút lại thì bị người kia nắm chặt thêm.
Giọng Minh Sầm thanh lãnh vang lên, lại có chút dịu dàng hơn trước: “Không cho em làm loạn, như vậy sẽ không bị lạc.”
“Ân~” Kỷ Yên chỉ biết nghe theo, nhẹ gật đầu giọng như muỗi kêu. Xin a! Chỉ là đi một con đường thẳng, vô cùng thẳng thì làm sao có thể lạc được đây? Chị gạt được ai!
Nàng nhìn đến hai bàn tay mười ngón đang đan vào nhau, trong lòng nổi lên thật nhiều tư vị, tim đập nhanh lạ thường. Nàng… thích cảm giác này. Kỷ Yên âm thầm nhẹ xiết thêm cái nắm tay. Minh Sầm có thể cảm nhận được, nàng cong môi cười nhẹ.
Phía trước ánh đèn đường bỗng có vài bóng người không rõ.
“Đại ca, nhìn kìa!” Một tên nhếch nhát trong số đó ghé tai vào tên nam nhân to con ở giữa nói gì đó, rồi tay chỉ về phía hai nàng.
“Ban đêm đường khuya như thế lại có hai mỹ nhân đi lạc… Hôm nay đúng là ngày may mắn của ta! Haha–-” Tên ở giữa cười nói.
“Hahaha—-” bốn tên còn lại phụ họa.
Tên nam nhân nhếch nhát kia lại nói: “Đại ca, phiên này là hàng tốt. Nhớ chừa cho bọn đệ xài đó!”
“Tất nhiên, nếu như mày thể hiện tốt!”
Năm tên nam nhân dần bước gần về phía các nàng. Minh Sầm cảm thấy có chuyện không hay liền bảo hộ Kỷ Yên phía sau, ánh mắt cảnh giác nhìn bọn chúng.
Tên nhếch nhát đó tiến đến gần nàng, xêu xêu vẹo vẹo bước đi. Những tên này đang say xỉn, nàng còn ngửi thấy được mùi hàng cấm, là ma túy! Hắn quơ tay đụng chạm cười nói: “Mỹ nhân, có phải lạc đường rồi không? Theo bọn anh, bọn anh dẫn em về!”
Nàng tránh né cánh tay của hắn sắp chạm đến mặt nàng, giọng lạnh lẽo: “Không cần!”
Hắn giật mình lùi lại: “Ui… Thật hung dữ a! Mà như vậy càng thú vị~ Gần đây có một cái khách sạn, hay chúng ta… Vào đó suиɠ sướиɠ một chút được không? Chơi rất vui đó tiểu bảo bối~ haha!”
Hắn nhìn nàng rồi liếc nhìn Kỷ Yên đầy thèm thuồng nói. Kỷ Yên hảo sợ a, nàng chưa từng gặp tình huống như vậy bao giờ. Trên đời này nàng đã sợ ba sợ mẹ, còn sợ cả ma nhưng sợ nhất vẫn là ma sống! Kỷ Yên co ro rút sau người Minh Sầm, không xong rồi. Nhìn đến hắn đụng chạm Minh Sầm khắp nơi, nàng cảm thấy thật bực bội, nàng không vui.
Kỷ Yên thấy hắn muốn chạm đến ngực Minh Sầm liền cả gan dùng tay gạt phăng tay hắn, lớn tiếng quát: “Cút ra! Ai cho ngươi chạm vào chị ấy!”
Minh Sầm một phen giật mình không kém, híp mắt nhìn Kỷ Yên, trong lòng âm thầm vui vẻ. Rồi lại quay sang tên nam nhân ghê tởm kia liếc một cái nhìn sắc bén, giọng nàng trầm xuống bá đạo nói: “Nữ nhân của ta cũng đã lên tiếng, ngươi cũng nên biết điều mà rời khỏi. Ta sẽ tha cho các ngươi một con đường sống!”
Nàng hôm nay vui vẻ có lòng tốt không sát sinh. Nếu để Kỷ Yên thấy cảnh nàng gϊếŧ người thì không hay. Tên nam nhân kia bị nói như vậy tức giận mắng: “Con chó điên, mày nói cái gì!?… Ha, tụi bây yêu nhau sao? Ta phi, ghê tởm! Tao coi tụi bây làm được gì tao! Tao sẽ bắt tụi mày phải quỳ xuống hầu hạ cho lão tử!”
Hắn quay hướng phía sau hô: “Đại ca, hai đứa nó không thuận theo. Chúng ta buộc dùng biện pháp mạnh thôi!”
Tên được gọi là đại ca nói: “Được.”
Bọn chúng dần ép sát hai nàng… Minh Sầm nghĩ buộc phải giải quyết bọn này thôi. Không thể để Kỷ Yên xảy ra chuyện gì. Nàng từ từ lùi về sau: “Em chạy ra phía kia đi, ở đây để tôi.”
Kỷ Yên phân vân lo lắng: “Nhưng…”
Minh Sầm giọng điệu ôn nhu: “Không sao, tôi có học võ. Bọn này tôi lo được, em chạy ra kia gọi cảnh sát đi!”
Kỷ Yên nghe vậy dứt khoát chạy ra xa. Vừa chạy vừa mở điện thoại ấn gọi cảnh sát.
“Đại ca! Con nhỏ kia nó chạy kìa!”
“Kệ nó! Chúng ta xử đứa này trước!”
Nói xong cả đám bọn chúng nhào tới Minh Sầm như sói đói.
Nàng cũng tiến đến không hề nương tay…
Một lát sau xe cảnh sát đến thu dọn hiện trường. Mấy tên cặn bà bầm dập đến không nhận dạng được, bọn chúng khóc không ra nước mắt. Đặc biệt là tên nam nhân nhếch nhát, hầu như chỉ còn thoi thóp. Minh Sầm kể lại sự tình đồng loạt xuất ra chứng minh sĩ quan cấp cao. Những cảnh sát kinh ngạc không ngừng nói lời xin lỗi, nàng nói với một trong những tên cảnh sát:
“Những tên này không cần thiết phải sống tiếp, xử lý chúng hết đi.”
“Rõ!”
Nàng và Kỷ Yên được cảnh sát đích thân hộ tống về. Kỷ Yên đứng trước nhà nhìn Minh Sầm, nói: “Chị về lại khách sạn sao?”
“Ừm.”
Minh Sầm chuẩn bị đi thì Kỷ Yên đột nhiên nắm tay kéo lại. Nàng ngượng ngùng nói: “Chị… cứ ở tạm nhà của em một đêm đi. Ba mẹ em rất dễ sẽ cho phép chị, một mình chị đi như vậy sợ rằng…”
Chưa nói hết nàng đã bị Minh Sầm dùng tay chặn lại môi. Minh Sầm cười nói: “Ý em là muốn tôi ngủ lại nhà?”
Kỷ Yên ngạc nhiên, rồi lại đỏ mặt giọng càng nói càng nhỏ: “Em thật sự lo lắng cho chị…”
Minh Sầm lắc đầu cười nhạt đi vào, miệng lầm bầm: “Tiểu thỏ con…”
_______________________________
#Tội bé Dao chưa hết đèn đỏ a~ Minh Sầm lại suиɠ sướиɠ sắp được ra mắt phụ huynh của tiểu đồng học! Có vẻ Dao Dao cần phải hẹn gặp Minh Sầm ngồi lại hưởng trà trò chuyện một cách nghiêm túc rồi~😚