SỦNG ÁI CỦA SÁT THỦ - Chương 11: Trùng hợp
Buổi tan tầm, Thiên Thiên về đến nhà sớm hơn mọi khi. Lại phát hiện cửa nhà nàng không khóa, trước cửa, nàng nghe thấy âm thanh kỳ lạ phía trong. Lòng nàng nổi lên nhiều suy nghĩ, không phải là có kẻ to gan dám đến trộm nhà nàng đi?…
Thiên Thiên nhẹ đẩy cánh cửa ra, chân nhất cẩn thận không để phát ra tiếng động, tiến ngày một càng gần phía trong. Tay nàng sẵn tiện cầm theo chiếc dù to thủ thế rón rén…
Cửa phòng khách đột nhiên bị mở ra, làm Thiên Thiên giật mình thẳng tay hạ thủ.
“Thiên tỷ!!?”
Dao Dao cũng giật mình theo bản năng chụp lấy cây dù.
“Dao Dao?” Thiên Thiên kinh ngạc nhìn người trước mặt.
“Phù~… Thiên tỷ, không phải em đã nói hôm nay sẽ đến dọn ở đây cùng chị sao a? Như thế nào còn động thủ với em…” Thiên tỷ hù chết nàng, giọng ủy khuất nhìn Thiên Thiên.
“Sao em lại vào được? Làm chị tưởng em là ăn trộm.” Thiên Thiên buông bỏ vũ khí trong tay xuống.
“Không phải trước đó chị cho em thẻ ra vào sao? Bảo vệ bên ngoài cũng không nói cho chị một tiếng a~” Dao Dao xụ tai, xụ lông, xụ đuôi mình đầy uất ức.
Thiên Thiên liếc mắt, nàng rõ ràng là vô tội!
“Dao Dao, em là có học chút võ nghệ phải không? Phản ứng của em rất nhanh, lúc nảy ánh mắt em còn rất khác thường.”
Nàng giải quyết bằng việc đánh trống lãng.
Quả nhiên, sau khi Dao Dao nghe xong liền tinh thần minh mẩn giải đông giải tây:
“Không có! Em chỉ là học chút ít để phòng thân mà thôi. Toàn những chiêu mèo quào đối phó những tên nam tử to con, còn là dùng để tẩu thoát!…”
Nghe Dao Dao giải thích mà tay chân múa loạn xạ làm Thiên Thiên nhịn không được bật cười một tiếng: “Dao Dao, được rồi~ chỉ có học chút võ nghệ, em cần gì phải rối rắm giải thích như vậy a? Tỷ đâu có nói em học võ là để làm xã hội đen đâu?” Thiên Thiên híp đôi mắt sắc bén nhìn Dao Dao giả vờ nghi ngờ.
Dao Dao biết mình thất thố liền thu liễm lại, nhưng nhìn đến ánh mắt của Thiên tỷ thì lại làm nàng chột dạ. Nàng nhỏ giọng:
“Quả… quả thật sợ chị sẽ hiểu lầm…” sự thật đúng là như vậy a!
Mắt thấy Dao Dao ủ rủ nói một câu, Thiên Thiên tiến lại gần nâng càm tiểu nữ lên, ánh mắt mị hoặc:
“Em đã dọn xong chưa? Đã dọn xong hết tất cả?”
Dao Dao đầu đầy dấu chấm hỏi??? Chắc là Thiên tỷ hỏi nàng về việc dọn đến đây ở.
“Đã… đã dọn xong…”
Môi Thiên Thiên vẽ một độ cong lớn:
“Vậy thì tốt, nếu đã dọn vào tim chị ở rồi thì không cho phép em rời đi đâu đấy!”
“Ưm~”
Nói xong nàng hướng môi nhỏ của Dao Dao hôn lên, xúc cảm mềm mại, nàng cắn gặm đến nó sưng đỏ.
Dao Dao bất động mở to mắt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng lại bị cám dỗ bởi đôi môi mềm mại lành lạnh của Thiên Thiên, nàng từ bị động chuyển sang chủ động. Dao Dao lật người lại, ép Thiên Thiên vào tường, tay trái nắm cổ tay nàng đè lên tường, tay phải rơi xuống vòng eo Thiên Thiên xâm nhập vào vạt áo sờ lấy vùng da trắng mịn ấm áp.
Môi nàng tiến công phá thành đoạt đất. Chiếc lưỡi linh hoạt tìm kiếm lưỡi Thiên Thiên giao hòa, cả hai cuốn lấy nhau. Nàng càng quét mãnh liệt xung quanh, tham lam muốn nhiều hơn nữa mùi vị ngọt ngào này. Làm Thiên Thiên ánh mắt dần trở nên mơ hồ, tâm trí bị ngọn lửa du͙ƈ vọиɠ của Dao Dao chiếm lấy, môi nàng hôn đến sưng đỏ, hơi thở của nàng cũng trở nên nặng nề. Nàng đang thiếu ôxy. Tay phải Dao Dao không an phận dần dời lên phía trên, luồng qua thêm một lớp áo…
“Cạch!”
“T-Thiên… Xin lỗi đã làm phiền!”
“Rầm!!!”
Cánh cửa đáng thương bị đóng lại một cách bạo lực. Minh Sầm bên ngoài đứng mà chưa hết kinh ngạc, Thiên Thiên a! Người bằng hữu diễm mỹ tuyệt tục* của nàng a! Cmn, nàng dám chắc là gặp quỷ rồi!
#Diễm mỹ tuyệt tục: Xinh đẹp mà không dung tục.
Trong đầu Minh Sầm đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ cần mua gấp nhà mới.
Trong này Dao Dao và Thiên Thiên ngạc nhiên không kém. Bao nhiêu du͙ƈ vọиɠ đang cháy rực cũng đều đánh bay không còn gì. Dao Dao xấu hổ rút tay ra, lùi về sau hai bước, cúi đầu không dám đối mặt, ngượng quá a! Thiên Thiên một bên chỉnh sửa lại quần áo, một bên liếc nhìn cún con làm sai đang nhận tội. Không biết khắc chế, em thật sự là muốn ‘làm’ tại đây luôn hay sao?
Dao Dao ngây thơ vô (số) tội ngước nhìn Thiên Thiên trao đổi ánh mắt. Không đúng a! Là tại chị quyến rũ em trước mà!
“Hừ!”
Thiên Thiên lướt qua Dao Dao trả lời bằng giọng mũi, xong đến cửa đem Minh Sầm mang vào.
“Cậu còn muốn đứng đây đến khi nào? Vào nhà đi rồi nói chuyện sau.”
Minh Sầm nuốt ngụm nước bọt theo Thiên Thiên đi vào. Dao Dao từ trong bếp đi ra bưng theo nước uống đặt lên bàn. Nàng bước tới ngồi cạnh Thiên Thiên đối mặt với Minh Sầm.
“Đây là?…” Minh Sầm tay chỉ Dao Dao.
Thiên Thiên cười nhẹ nói: “Đây là Lâm Tâm Dao, em ấy là người mình yêu. Cũng là… mama của Tiểu Y.”
Minh Sầm bị sốc, nàng thật sự là bị sốc!
“Sao… Sao có thể? Cái này…”
Thiên Thiên lại giải thích: “Mình lúc đầu thật sự cũng không dám tin, nhưng sự thật đúng là như vậy. Dao Dao chính là mama của Tiểu Y, máu em ấy rất đặt biệt vì vậy mới có thể có chuyện phi lí này.”
Minh Sầm hít một hơi mạnh rồi thở ra, lại hít vào rồi thở ra: “Mình tạm thời ‘tin’ chuyện khó tin này! Mình cần thời gian để tiêu hóa nó…”
“Được.”
Thiên Thiên quay qua nhìn Dao Dao, cũng nhân tiện giới thiệu: “Dao Dao, đây là Tần Minh Sầm, bạn thân của chị, cũng là chủ tịch của công ty S.W.”
Dao Dao cười vui vẻ hướng Minh Sầm: “Sầm tỷ tỷ, rất vui được gặp tỷ! Hóa ra tỷ là bằng hữu mà Thiên tỷ hay nhắc tới, không ngờ lại là đại minh tinh nổi tiếng thế giới Alice!”
Thân thể Minh Sầm một trận nổi da gà. Đừng a! Đừng gọi nàng như vậy, nàng thật không quen với cách xưng hô này đâu!
Lại nghĩ tới, bây giờ Thiên Thiên và Dao Dao là thân phận người yêu. Dao Dao lại là Lão Đại của nàng, Thiên Thiên không phải sẽ là Thiếu phu nhân hay sao? Thiên Thiên là bằng hữu của nàng, lại là Lão bà của Lão đại… #*@$&%#$&***!!!
Minh Sầm rối một nùi, bay bỗng trong suy nghĩ của mình chưa dứt, liền bị tiếng chuông điện thoại của Dao Dao kéo về.
“Xin lỗi, em đi nghe điện thoại một chút!”
Dao Dao vừa đi khỏi, Thiên Thiên cầm lấy ly nước uống một ngụm rồi đặt về chỗ cũ. Ánh mắt liếc nhìn Minh Sầm rồi mới thản nhiên nói: “Cậu về nước chắc không phải chỉ để xử lý việc công ty đâu nhỉ? Là giải quyết việc riêng?”
Minh Sầm cũng uống ngụm nước cười nói: “Cậu đã biết còn hỏi, nhưng một nửa cũng là vì mình quá nhớ cậu nên mới trở về đó a~”
Thiên Thiên nhướng mi: “Thậy vậy sao? Nếu đã vậy hẳn việc công ty mình có thể đỡ được phần nào rồi? Mình mong cậu có thể sang sẻ một nửa gánh nặng này giúp tớ~”
Minh Sầm tay cầm ly nước run run, Lão bà đích thân Dao Dao lựa chọn quả thật lợi hại không kém!
Minh Sầm cười cười đáp: “Mình sẽ cố gắng…”
Vừa lúc Dao Dao nói chuyện điện thoại xong đi đến cười nói: “Hai tỷ có đói bụng không? Có người bạn vừa giới thiệu cho em một nhà hàng mới mở rất được, nhân dịp hôm nay khai trương có ưu đãi lớn chúng ta đi ăn thử đi! Nhà hàng cũng cách đây không xa!”
“Ọt, ọt, ọt~…”
Đúng lúc bụng Minh Sầm kêu lên, nàng ngại ngùng cười trừ: “Haha~ nghe hay đó, chúng ta đến thử xem.”
Khóe môi Thiên Thiên có chút co quắp, liếc nhìn hai con người trước mặt. Tại sao nàng vừa mở nhà hàng thì không ai nhớ đến, nhà hàng người khác vừa khai trương thì lại đến ủng hộ. Có quá đáng rồi hay không đây!
Đột nhiên Dao Dao cảm thấy lạnh sống lưng, Minh Sầm cũng không ngoại lệ. Nhìn ánh mắt Thiên Thiên mà khó hiểu, các nàng có làm gì sai sao a? Dao Dao cười gượng nói: “Nhân dịp mừng Sầm tỷ tỷ trở về nước cùng với việc em chính thức dọn đến đây ở liền ăn mừng! Đừng lo, bửa cơm này em sẽ mời!”
Minh Sầm không tự chủ lại một trận nổi da gà. Nàng thật sự không quen cách gọi này của Dao Dao a!
Thiên Thiên thấy Dao Dao vui vẻ như vậy cũng không nở phá hỏng, liền gật đầu đi thay quần áo.
Lái xe 15 phút cũng tới nơi, Dao Dao dừng xe trước cửa nhà hàng nói với hai mỹ nhân bên ngoài đã bước ra xe: “Hai tỷ cứ vào trước, em đi đỗ xe liền quay lại!”
Thấy hai mỹ nhân vào trong nhà hàng rồi nàng mới lái xe đến bãi đậu. Trên đường đi từ bãi xe đến nhà hàng, có không ít người nghĩ Dao Dao là đại minh tinh mà lén chụp hình lại. Cũng có người vì phong cách cùng vẻ đẹp của nàng mà dừng lại ngắm nhìn, móc điện thoại ra ‘rắc rắc’ vài tấm, Dao Dao không mấy để ý chuyện này. Dù gì hình bọn họ chụp qua ngày hôm sau liền tự động biến mất thôi.
Phong cách của nàng cũng rất đơn giản, phối đồ thoải mái theo sở thích bản thân. Nàng mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng nửa bỏ trong nửa bỏ ngoài, tay áo được xắn đến khủy tay. Mặc một chiếc quần sọt đen ngắn. Chân đi giày trắng adidas ba sọc cổ ngắn, tóc nhuộm đỏ được nàng bỏ gọn toàn bộ vào nón lưỡi chai đen đang đội trên đầu. Nàng mang chiếc kính râm đen hiệu V, nhìn từ xa rất giống một P. Trên tai đeo giây nghe đang bật một bài hát mới nổi mang tên ‘cho người lạ nghe’, bài nàng nghe tiếp theo khi bước vào nhà hàng là ‘thiếu ôxy’. Nàng thích những bài hát kiểu như thế này, nghe không nhàm chán. Người hát bài đầu tiên nghe nói là một cô gái nhạc sĩ đường phố.
Bước vào cửa nhà hàng nhìn một vòng, liền thấy hai mỹ nữ đang ngồi phía dãy gần cuối cạnh đó là kính trong suốt. Đây là kính trong suốt, trong ngoài gì cũng điều thấy rõ.
“Xin lỗi để hai tỷ đợi lâu, mình gọi món đi!” Dao Dao cười bước đến kéo ghế ngồi xuống.
Một nữ phục vụ vừa vặn đi đến tay đưa menu nhưng đầu vẫn cuối xuống mắt nhìn mặt đất. Dao Dao nhận menu khó hiểu, lén liếc mắt xem xét người phục vụ này là ai. Nhìn đến bảng tên bên ngực trái phục vụ nàng mới phát giác. Đổng Kỷ Yên thật to gan, dám lén công ty ra ngoài tìm việc làm thêm. Nàng thiếu tiền đến vậy sao a? Để Thiên tỷ biết được không phải sẽ về nhà mà chờ chết đói sao?
Nàng quay qua nhìn Thiên Thiên cũng vô tình chú ý tới hành động kỳ lạ của Minh Sầm. Nàng ấy cũng đang dò xét Đổng Kỷ Yên, khi nàng ấy đi đến Minh Sầm đã cảm nhận được người này có chút quen thuộc rồi, nhưng vì vài lý do phức tạp liền không nhận ra là ai. Dao Dao híp mắt nhìn Minh Sầm. Đã bị cận không thể đeo kính áp tròng, bây giờ lại để quên mắt kính. Nhìn gần được, không thích nhìn xa? Xem nàng là làm sao đây, chắc khó chịu lắm a!
Dao Dao đưa mắt về Đổng Kỷ Yên như nói lời xin lỗi. Bắt đầu gọi món, đợi Đổng Kỷ Yên cầm lại chiếc menu mới giả vờ kinh ngạc nhận thức: “Kỷ Yên, là cậu sao? Cậu xin nghỉ ở công ty rồi à, sao lại làm phục vụ ở nơi này?”
Nghe thấy câu hỏi của Dao Dao Minh Sầm cùng Thiên Thiên không hẹn mà nhìn sang. Bây giờ Minh Sầm mới ý thức được, nhướng người thật gần Đổng Kỷ Yên để có thể nhìn rõ. Thiên Thiên kéo lại Minh Sầm: “Cậu làm gì vậy? Lịch sự một chút đi.”
“Mình lại gần xem cho rõ…”
Đổng Kỷ Yên run run nhìn Minh Sầm: “Chủ… Chủ tịch…”
Nghe thấy đúng là tiếng của Đổng Kỷ Yên, Minh Sầm liền thu liễm lại ho khan một tiếng về lại chỗ ngồi nghiêm chỉnh: “Khụ!… Cô không muốn làm việc tại S.W nữa phải không?”
Đổng Kỷ Yên nuốt một ngụm nước bọt nói: “Ách?…không….không phải, thưa chủ tịch…”
Minh Sầm trở nên nghiêm túc, giọng lạnh nhạt: “Vậy tại sao cô làm việc thêm ở đây? Công ty của tôi có quy định nhân viên không được ra ngoài làm việc thêm mà? Cô có biết nó ảnh hưởng như thế nào với danh tiếng công ty không?”
Đổng Kỷ Yên run rẩy đứng một chỗ, sắc mặt hoảng hốt. Nàng chỉ muốn kiếm thêm tiền thôi mà? Có cần nghiêm trọng đến vậy không a? Mắt Đổng Kỷ Yên nổi lên gợn sóng, mờ mờ bởi hơi nước xuất hiện: “Em…”
Nàng không còn lời nào để biện hộ nửa, dù gì cũng bị bắt tại trận rồi. Không ngờ chủ tịch lại đến nhà hàng nhỏ này dùng bửa, cũng là ngay ngày đầu tiên nàng làm ở đây, thật đúng là xui không tả nổi. Giờ thì chuẩn bị lãnh án tử về nhà chờ chết đói rồi.
Minh Sầm thấy khóe mắt Kỷ Yên nổi sương mù, đọng nước như sắp khóc thì tim nàng bỗng nhảy lên một cái chậc nhịp. Nàng là bị gì a, chuyện nhỏ như vậy cũng nghiêm trọng hóa vấn đề. Nàng lại ho khan hướng Kỷ Yên cho một bậc thang: “Khụ… Có lẽ đây là lần đầu của cô đi. Cô xuống ngồi đây dùng bửa cùng chúng tôi, xem như là cô đến đây ăn không phải để làm việc, cứ thoải mái phí có người khác trả cô cứ tự nhiên. Gọi một phục vụ khác lên giúp tôi!”
Dao Dao tay âm thầm bẻ cong một chiếc nỉa. Làm như người mời là nàng không bằng, có cần tự nhiên đến vậy không a? Nàng là có biết xấu hổ không vậy?
Thiên Thiên không có ý kiến, càng đông thì càng vui. Dù gì con người Kỷ Yên quả thật rất tốt, say mê làm việc. Nhưng trong công ty nàng lại giành hết việc của em ấy, để em ấy phải ở không rảnh rỗi, chán đến lén tìm việc làm thêm bên ngoài.
Kỷ Yên ngu ngơ bị bắt ngồi xuống nhập tiệc, nhưng bắt nàng ngồi ở đâu không ngồi, lại phải ngồi ngay cạnh vị chủ tịch cao cao tại thượng, có một công ty lớn đứng đầu toàn thành phố a. Cấp trên của ta~ hưởng lộc của vua thì phải nghe theo vua. Kỷ Yên khóc không ra nước mắt, hình như dạo này nàng ra đường quên xem ngày rồi thì phải.
_______________________________
#4 người này a~…4 người a! Đi ăn… đi ăn a!!😂