SỦNG ÁI CỦA SÁT THỦ - Chương 1: Trở lại
[9420] a~
Tay cầm một mảnh giấy nhỏ, lòng Hàn Thiên Thiên không kìm được mà nhói lên… Cũng đã hơn 1 năm rồi nhỉ?
“Cốc, cốc, cốc,…”
“Thiên Thiên, đến giờ xuất phát rồi. Mau chuẩn bị, xe đang ở ngoài chờ sẵn.”
Âm thanh không to không nhỏ từ ngoài cửa phòng vọng vào. Dì vú bận chăm sóc bé gái xinh xắn Hàn Nhược Y chỉ vừa tròn 6 tháng, Dì vú đối xử với Hàn Thiên Thiên như con ruột mình, rất tốt với Hàn Thiên Thiên.
“A? Vâng.” Cô nhanh cất mảnh giấy vào tủ rồi ra ngoài.
Hôm nay là ngày cô quay trở về công ty. Đã lâu cô không đến công ty, mọi người cũng ít ai còn nhớ tới cô…
“Ách! Cái gì? Hàn tổng trở về!!?”
Một nhân viên đang uống được ngụm cà phê thì phun hết ra ngoài.
“Này này, cậu đùa vậy không vui đâu nha! Nghe nói còn bên Mỹ làm sao về lẹ vậy?”
Nhân viên ấy sắc mặt trở nên trắng bệch như muốn nói lên ‘làm ơn, hãy nói đây không phải là sự thật đi a’
“Không nga, Hàn tổng tới trước cửa công ty rồi kìa! Cậu nhìn xem.”
Người nhân viên thứ 2 vừa nói vừa chỉ tay về phía cổng công ty.
“Xì xào, xì xào,…”
Toàn công ty bây giờ đang nháo lên, ai ai cũng bàn tán, sợ sệt cái tin tức vừa mới nhận được này.
Bước vào cửa, Hàn Thiên Thiên dáng vẻ khí chất băng lãnh, cô vận chiếc váy đen ngắn tới đầu gối, áo sơ mi trắng, tay áo tới khủy tay rất gọn ràng, lịch sự. Tóc dài được thả ra, da trắng không tì vết, mặt được trang điểm nhẹ, môi đỏ mộng nhìn thấy chỉ có muốn cắn một ngụm a. Cô mang một đôi guốc đen tôn lên chiều cao 1m80 của cô. Ai cũng trố mắt ra mà nhìn, còn có bọn sắc lang, nhìn mà nước miếng từ mồm chảy sắp đủ lít nước cho chó uống, phi!
“Làm việc!”
Hàn tổng phun ra 2 từ lạnh còn hơn nước đá, liếc mắt hướng các nhân viên bà tám, đang tụm năm tụm bảy kia, mi nhíu lại, quay sang đám người đứng như tượng:
“Các trưởng phòng cùng phó tổng chuẩn bị cuộc hợp gấp, yêu cầu không chậm trễ.”
Âm thanh không nhanh không chậm, mang theo gió lạnh sẹt qua lưng từng người, lông trên người cũng dựng đứng hết rồi (a, ta vừa mới bị mắc mưa à? Sao toàn lưng ta ướt nhẹp thế!??) Ai nấy mồ hôi hột rơi lã chả như tắm, luốn cuốn mà chạy vèo vèo về làm việc. Riêng các trưởng phòng cùng phó tổng thì xem ra tệ hơn gấp ngàn lần, mới vừa có một anh trưởng phòng vì nghe được âm thanh cao lãnh kia mà té xỉu, xe cấp cứu vừa đưa đi rồi. Chậc, chậc… thật đáng sợ.
Trong phòng hợp:
“Các anh có thể cho tôi một câu trả lời thoả đáng?”
Hàn Thiên ngồi ghế chính, vẫn cuối đầu viết viết cái gì đó, không nhìn những gương mặt như sắp hết máu kia mà giọng thản nhiên, nhẹ nhàng có phần ép người hỏi. Tuyệt đối không được không trả lời.
“Thưa Hàn tổng, vì… vì…” Phó tổng anh hùng, cam đảm đứng lên thay mặc mọi người trả lời câu hỏi của Hàn Thiên Thiên, mà cứ không phun ra được câu nào, thật mất mặt, kiếm cái quần đội cho rồi a.
“Được rồi, tôi đã hiểu.”
Hàn Thiên Thiên bỏ bút xuống, ngước lên, ánh mắt quét qua toàn thể tất cả những người ngồi ở đây.
“Các anh hãy đuổi việc tất cả những người này cho tôi, lương tháng này vẫn được nhận. Tôi không muốn gặp lại những người này lần nào nửa. À… Đuổi luôn trưởng phòng bên thu ngân. Tan hợp! mọi người về làm việc.”
Hàn Thiên Thiên đưa ra một khối danh sách nhân viên, cùng kế hoạch tự mình đề ra, sản xuất rượu, dược,… Ai ai nhìn thấy danh sách cùng kế hoạch mà muốn ngửa ra, xỉu một phát như tên trưởng phòng lúc nảy. Hơn một nữa nhân viên công ty bị sa thải, kế hoạch thì quá là có lợi cho công ty đi,… Vậy mà không ai nghĩ ra haizzz!
Trong khi ai nấy đều đang bay bỏng ở trong suy nghĩ của mình đứng như trời trồng ra, thì Hàn Thiên Thiên lên tiếng tiếp:
“Ngày mai liền tuyển, tự tôi sẽ ra mặt phỏng vấn.”
“Cạch!”
Sau khi tiếng cửa đóng lại vang lên, mọi người mới tụ đủ hồn phách trở về, nhìn thấy Hàn tổng đã đi thì như thoát khỏi ngày tận thế, ai cũng ngồi chèm bẹp trên ghế, không có dự định đi. Bỗng thư kí phó tổng lên tiếng:
“À! Hàn tổng có để lại tờ giấy…”
Ánh mắt đồng loạt đều tập trung trên người cô thư ký…
“Cắt 3 tháng lương của tất cả mọi người…” nói xong cô thư ký như chạy trốn, chào một cái rồi chạy vèo ra khỏi phòng hợp như ma đuổi.
Một lần nữa các trưởng phòng cùng phó tổng trố mắt nhìn nhau, như muốn hỏi ‘Ngươi nghe gì không? Thấy gì không? A~ 3 tháng lương lận nga, ta thật muốn khóc’
———————————————————–
Nơi nào đó:
“Hắc hắc, Thiên tỷ về rồi sao? Ta rất nhớ tỷ a, tỷ có nhớ ta?”
———————————————————–
7 ngày sau:
Quả thật sau cuộc tuyển trọn, tự Hàn tổng phỏng vấn, cùng kế hoạch đã đề ra trước đó. Cả công ty liền phát triển như diều gặp gió, đứt luôn cái dây diều a! Rất nhiều công ty lớn muốn ký hợp đồng với công ty S.W. Từ đó, trong công ty S.W bất kể nhân viên cũ hay mới đều phải vừa sợ mà vừa phục Hàn tổng, không ai dám làm trái lệnh mà hoàn toàn bị khuất phục. Sự tình sa thải hơn một nửa nhân viên công ty không ai bá đạo bằng Hàn tổng đây đâu nga.
Phòng tổng giám đốc:
“Alo! Được rồi, tôi đã hiểu.”
Hàn tổng vừa nhận được một cuộc gọi bất ngờ, mài liễu nhíu nhẹ rồi từ từ giản ra… (Ngày mai sao? Người này thật bí ẩn đi.)
———————————————————–
Ngày hôm sau, tại phòng nhân sự:
“Nhĩ hảo, em là Lâm Tâm Dao, nhân viên mới xin được làm quen mọi người hì hì!”
Tâm Dao vừa vào phòng làm việc liền chào hỏi mọi người thân thiện, ai nấy đều rất có hảo cảm với cô bé này, rất hồn nhiên trong sáng, trẻ như vậy nữa. (ôi, đừng nhìn mặt bé mà bắt hình dong nha.)
Tâm Dao năm nay 18 sắp 19, không thích mặc đầm, không thích mặc đầm, tuyệt đối không thích mặc đầm. Nhưng lại rất thích nhìn con gái người ta bận váy ngắn nga, mẫu lí tưởng của Tâm Dao là người đó đó, hắc!
“Dao Dao, chỗ này là của cậu nè mình là hàng xóm kế bên, có gì giúp đỡ lẫn nhau hehe!” người vừa lên tiếng là bạn học thời đó của Tâm Dao, Đổng Kỷ Yên trùng hợp thật nha.
“Hì, khách sáo gì chứ, cũng là bạn của nhau thời đó, lâu không gặp nhìn cậu xinh đẹp ra nha!!” sẵn tiện Dao Dao trêu chọc bạn học Yên Yên này, bạn ấy thật hay đỏ mặt hắc hắc.
“A? Không giởn với cậu nữa. Mau làm việc, Hàn tổng mà biết được thì không xong đâu.” quả thật Kỷ Yên liền đỏ mặt lên, rất nhanh liền quay về máy tính bàn làm việc của mình mà bấm bấm, đồng thời đánh lạc hướng Lâm Dao.
“Ùa, mình biết ‘rồi’~”
Tâm Dao chu chu cái mỏ nhỏ nhắn, màu đỏ tươi đáng yêu như tiểu hài tử ra, ánh mắt ủy khuất nói với Kỷ Yên, rồi cũng quay về làm việc. Hàn tổng vừa vặn đi ngang qua thấy được, ly nước trong tay cũng mém rơi xuống (tiểu gia hỏa ở đâu ra mà đáng yêu thế này? Yêu chết đi được, muốn bay ra nựng nựng hai cái má trắng nõn như em bé kia, phải cắn vào cái môi ấy, tha hồ mà chà đạp a). Hàn Tổng bỗng lắc lắc đầu, (chậc, nhìn gương mặt đấy, sao làm mình nhớ tới Tiểu Y ở nhà nhỉ?)
———————————————————–
“Ahh~ cái thang máy này có bị hư không vậy? Chờ quài sao không thấy mở, aizz…”
Dao Dao đang ngáp ngắn ngáp dài đứng trước thang máy, hôm nay cô vận cái quần rin dài đen chưa tới cổ chân, dày bata trắng cổ thấp lộ ra chiếc vớ đen tới mắt cá chân, làm lộ ra cổ chân trắng nõn kia, áo thun trắng nửa bỏ ngoài nửa bỏ trong cùng chiếc áo khoát kaki màu đen, tóc xỏa ra dài tới thắt lưng, tóc cô màu đỏ uốn nhẹ ở từ thân tóc tới đuôi nhìn tổng thể vô cùng chất, không hề giống nhân viên văn phòng chút nào. Cô còn mang cái kính râm đen hiệu V nữa, ngôi sao ca nhạc nữ nào tới đây vậy???
Cùng lúc đó, Dao Dao như cảm nhận được nhiệt độc xung quanh hình như vừa giảm đột ngột… Quay sang thì thấy Hàn tổng đang từ sau lưng nàng đi tới.
“Sớm, Hàn tổng.”
Tim Dao Dao bị lệch đi mấy nhịp (hôm nay là ai thế? Phải Thiên tỷ không? Sao mà yêu chết đi được!>