SỬ THƯỢNG ĐỆ NHẤT KIẾM TU - Chương 3
Editor: Mì Tương Đen.
Tất nhiên Kiều Kinh Vũ, à không, bây giờ phải gọi là Kiều Tranh, sẽ không cứ thế mà trở về.
Dù đã nắm chắc mười mươi chuyện kiếp trước, y vẫn muốn thay đổi mặt mũi rồi mới đi bái sư. Gương mặt này quá diễm lệ, dù ở bên ngoài là chiêu bài đen ăn đen tốt đến đâu, thì bảo vệ bản thân mình mới là quan trọng nhất.
Đường Tam Dương nhìn Kiều Tranh cười cười nâng tay vẽ loạn lên mặt, mí mắt giật mấy cái liền. Chủ nhân có cẩu thả quá không, ngươi đang bôi vẽ hay huỷ dung vậy? Lực tay lớn đến nỗi mặt cũng xanh lè rồi kìa!
Đương nhiên, những lời này Đường chim non không dám nói, cũng không nói được. Tâm ý bọn họ vẫn chưa tương thông đến độ có thể giao lưu bằng ánh mắt.
Chỉ một lát sau, đại mỹ nhân Kiều Tranh liền biến thành một thiếu niên xinh đẹp, mỏng manh yếu ớt.
Là mỹ nhân, đương nhiên ai cũng có lòng tự trọng rất lớn. Tự làm bản thân xấu đi, chắc là vẫn không dễ thích ứng nhỉ? Đường Tam Dương thầm nghĩ, thật ra ban đầu hắn đã chuẩn bị tinh thần nhìn thấy chủ nhân biến thành người mặt sẹo rồi, có xấu hơn nữa chắc cũng không sao.
Thật may mắn, vẫn chưa mù mắt chim.
“Như thế này có khi lại hợp mắt mấy sư huynh sư đệ kia hơn đấy.” Kiều Tranh tỉ mỉ cầm gương soi từng tấc da thịt trên mặt, sau đó không biết nghĩ gì, thần sắc thay đổi, nhu hoà điềm đạm, trông vô cùng đáng yêu.
Đường – đã thấy Kiều Tranh hung dữ cầm đao chém người – Tam Dương như cảm thấy mình bị sét đánh.
Ở Kiếm Tu Đại Lục, những người hiếu chiến chiếm phần nhiều, hắn chưa từng nhìn thấy kiểu bạch liên hoa ỏn ẻn yếu đuối này. Kiều Tranh ngụy trang thế này trong mắt Đường Tam Dương có thể sánh ngang một người đang từ nam biến thành nữ, thập phần kinh dị. Ngươi có thể tưởng tượng ra cảnh một con hổ giả làm thỏ trắng nhỏ, còn dùng chân gãi đầu một cách ngu ngốc không?
Pháp tu đúng là một đám sinh vật vừa khó hiểu vừa kỳ quái.
Đường Tam Dương im lặng nâng mức độ nguy hiểm của Pháp tu lên tối cao.
“Nhóc con, ta là chủ nhân của ngươi, nhớ kỹ đấy.” Kiều Tranh nhéo nhẹ hai cánh Đường Tam Dương. “Nếu dám nhận lầm người thì đừng có trách ta.”
… May mắn, ta vốn là người, nếu ngay từ đầu ta là yêu thú thì có khi đã trở thành bữa ăn trong bụng ngươi rồi.
Đường Tam Dương nghĩ thầm, cảm thấy da đầu tê dại. Toàn thân hắn bây giờ mới chỉ có lông tơ, gió thổi thì lạnh đấy, nhưng bị Kiều Tranh hù còn lạnh hơn.
Có điều phải nhanh chóng tu luyện nâng cao thực lực, nếu không sớm muộn mình cũng bị làm thịt, quan điểm này một mực in sâu vào lòng Đường Tam Dương.
Kiều Tranh nhìn con chim nhỏ ung dung bình thản trong lòng, không khỏi buồn cười. Vừa rồi y thả ra một tia sát khí, nếu không có gì lạ thì yêu thú non hẳn sẽ không nhịn được mà run rẩy. Nhưng chim nhỏ nhà y một chút phản ứng cũng chẳng có. Trong tình huống này, hoặc là yêu thú quá ngu ngốc, hoặc là nó tự tin rằng bản thân sẽ không bị gϊếŧ. Tất nhiên vế trước không thể nào xảy ra, còn vế sau… Bất giác, y nhớ đến dáng vẻ khi phá vỏ của Đường Tam Dương, vuốt nhẹ đầu chim nhỏ. Hẳn là vế sau, nhỉ?
Tu sĩ nhân loại không tín nhiệm được, nói không chừng yêu thú sẽ tốt hơn một chút.
Người đầu tiên chim nhỏ nhìn thấy sau khi phá vỏ là y, chắc hẳn sẽ không phản bội y. Còn nếu vẫn tìm chết…
Đường Tam Dương nhạy bén phát hiện Kiều Tranh lại phóng sát khí, trong lòng cảm thán không chừng đây là hạt giống tốt để tu Kiếm đạo. Mà thôi, hắn cũng không thấy ngạc nhiên lắm.
Kiều Tranh đổi tất cả những pháp khí, đan dược cướp được thành linh thạch. Nuôi một yêu thú phá sản như Đường Tam Dương, bao nhiêu linh thạch cũng không đủ. Y tự bày Tụ Linh Trận, sau khi củng cố tu vi một lần nữa liền ôm Đường Tam Dương, bước chân lảo đảo đi về Thái Ngọ Môn.
Không sai, là lảo đảo đấy.
Để biến thành một tiểu bạch hoa đáng thương yếu ớt, Kiều Tranh thập phần cố gắng, lấy thân thể còn chưa tích cốc nhịn đói ba ngày, cuối cùng thành công té xỉu ngay trước cổng Thái Ngọ Môn. Đương nhiên, y để lộ lệnh bài của nội môn đệ tử ra ngoài.
“Sư huynh, ở đây có một đệ tử nội môn đói xỉu.”
Một thiếu niên mặc phục trang của Thái Ngọ Môn trông thấy Kiều Tranh liền la lớn.
“Một đệ tử nội môn đói xỉu? Ngươi đùa ta đấy à?” Một nam tử khác tướng mạo bình thường đi tới, cười. “Tu vi của đệ tử nội môn chẳng cần nói cũng biết, còn cao hơn cả ngươi. Ngươi bảo hắn thụ thương té xỉu ta còn tin, chứ đói xỉu, ha ha!”
“Sư huynh đừng cười nữa, nhanh lại đây xem đi. Con yêu thú này… Đây là yêu sủng của vị sư huynh kia? Yên tâm, ta là sư đệ của chủ nhân ngươi.” Đệ tử nội môn luôn được đệ tử ngoại môn tôn làm sư huynh, còn gọi rồi người ta có đáp hay không lại là chuyện khác.
Đường Tam Dương mở đôi cánh béo múp, kiên định che Kiều Tranh ở phía sau. Hắn biết đây là mưu kế của Kiều Tranh, muốn xây dựng hình tượng đệ tử nghèo túng vận mệnh không tốt, chẳng qua nên làm thì vẫn phải làm, hắn đang là thân ăn nhờ ở đậu, đương nhiên phải biểu hiện tốt một chút.
Nếu không, thứ đang đợi hắn chính là nồi nước sôi hoặc dao phay sắc bén.
“Đây đúng là đệ tử nội môn.” Nam tử bình thường kia trông thấy lệnh bài liền giật mình. “Sư đệ, ngươi cõng hắn, chúng ta đi tìm quản sự xem đây rốt cuộc là vị sư huynh nào.”
Thái Ngọ Môn vô cùng rộng lớn, không có lệnh bài thì đến tầng kết giới thấp nhất cũng không qua nổi, vậy nên lệnh bài trở thành vật thiết yếu của đệ tử trong môn. Không chỉ vậy, dù đệ tử ngoại môn hay đệ tử tạp dịch có hàng trăm, hàng vạn, thì đệ tử nội môn vẫn là ngàn người chọn một, tuy nhiên số lượng vẫn không ít. So với những kẻ thanh danh hiển hách, có cơ hội trở thành đệ tử nội môn chân truyền thì những đệ tử ngoại môn chẳng tính là gì.
Chẳng qua với đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn vốn là tự tồn tại cao cao tại thượng, xa xôi không thể với nổi. Nếu nhân cơ hội này tạo quan hệ thật tốt…
“Ấy, sư huynh chờ chút, ở đây còn một con yêu thú.” Thiếu niên nọ cõng Kiều Tranh trên vai, vội vàng hô.
“Ta cầm, đi nhanh lên.” Nam tử kia một tay nắm gáy Đường Tam Thanh, xách hắn như xách một con thỏ.
Đường Tam Dương: …
Thôi, Pháp tu vẫn luôn như thế, hắn hiểu.
“Đây là Kiều Tranh, bảy năm trước đã ra ngoài du lịch. Chậc, một tu sĩ đơn linh căn mà đói đến bất tỉnh? Bảy năm trôi qua vẫn dậm chân ở Luyện Khí đại viên mãn, thật mất mặt. Hai người các ngươi coi như có công, đi lĩnh mấy khối linh thạch đi.”
Quản sự xem xét lệnh bài của Kiều Tranh, xác nhận thân phận xong liền hờ hững nói.
Hai đệ tử ngoại môn ngây người, vô cùng ngạc nhiên.
Bọn họ chỉ có tư chất tam linh căn, tuy vậy vẫn đạt được tu vi Luyện Khí tầng bảy tám, mức tối thiểu của đệ tử ngoại môn. Kiều Tranh kia có tư chất đơn linh căn vạn người thèm muốn, ra ngoài bảy năm mà không đột phá nổi Trúc Cơ? Người này… ngu xuẩn cỡ nào? Lại còn đói xỉu ngay trước đại môn?
Hai người bọn họ vốn còn mong sẽ được đệ tử nội môn đề cử lên, nhưng người ngu ngốc nhường này, không bị liên lụy đã là tốt lắm rồi.
Lại nhìn con yêu thú này xem, một chút khí thế cũng chẳng có, đoán chừng chỉ như sủng vật tiểu cô nương nuôi làm thú vui mà thôi.
Thiệt thòi rồi, trên đời này làm gì có bánh nhân thịt rơi xuống đầu chứ?
Hai đệ tử ngoại môn hậm hực lĩnh linh thạch rồi rời đi, con ruồi dù nhỏ vẫn coi như có thịt. Còn Kiều Tranh… ha ha.
Chưa đầy một ngày, sự tích thiên tài Kiều Tranh có tư chất đơn linh căn đói xỉu ở đại môn nhanh chóng truyền đi khắp tông môn. Bảy năm vẫn dậm chân ở tu vi Luyện Khí đại viên mãn, đúng là phế vật!
“Ấy, sư đệ, dùng linh thạch sẽ mua được thịt yêu thú khô đấy, ngươi tích trong túi trữ vật nhiều một chút, tránh cho về sau lại đói đến bất tỉnh như vậy.”
Một nam tử tướng mạo tuấn lãng cười ha hả, nhét một miếng thịt yêu thú vào tay Kiều Tranh, nhìn thiên tài ngày xưa bây giờ khó coi như thế này, đúng là vô cùng sảng khoái!
Mà những người kiểu này, hai ngày nay đến nhiều vô kể. Phần lớn là những tu sĩ bái nhập Thái Ngọ Môn cùng kỳ với Kiều Tranh, cũng có những sư huynh sư đệ y từng thấy khi mới trở thành đệ tử nội môn.
Tu Chân giới chú trọng mạnh yếu, lời này quả thật chí lý vô cùng.
Sau khi nam tử kia rời đi, vẻ cô đơn trên mặt Kiều Tranh nháy mắt đã biến mất. Y ném thịt yêu thú vào đống đồ đang đặt một bên, những thứ này đều là “đồ tốt” mà đồng môn tặng đến.
“Như thế mới đúng chứ.” Kiều Tranh vuốt nhẹ đầu Đường Tam Dương, thấp giọng cười. “Chẳng có lý do nào khiến người ta tin tưởng hơn là thiên tài nghèo túng bị đùa cợt khinh bỉ, sau đó hăng hái cố gắng đột phá.” Đã tích lũy nhiều năm như thế, dù sau này Kiều Tranh có đột phá được Trúc Cơ thượng phẩm hay thậm chí sau này kết được Kim Đan cấp cao, đều sẽ trở thành điều bình thường.
Dù cố ý hay vô tình, người ta sẽ luôn tìm kiếm nguyên nhân những kẻ trên cao trở nên ưu tú. Vậy thì ngay lúc này, Kiều Tranh sẽ cho họ một lý do.
Ở kiếp trước, hiện tại Kiều Tranh hẳn là đang chuẩn bị kết Kim Đan rồi, tốc độ tu luyện tuy đứng đầu tông môn nhưng lại mang đến rất nhiều phiền phức. Bây giờ y thà chậm mà chắc, ổn định từng bước.
Một đời này, y nhất định sẽ không như kiếp trước, vì tranh một danh ngạch tới đại thế giới mà kết đan quá sớm. Vả lại, lấy tư chất của y, còn có công pháp《Bát Hoang Thập Địa Đại Tiêu Dao Chân Kinh》sư phụ liều chết mới đoạt được, sao có thể chỉ dừng lại ở Kim Đan thượng phẩm tầng ba?
Hiện tại, nhờ phúc của hai đệ tử ngoại môn kia, thanh danh của y đã truyền khắp trên dưới tông môn. Những trưởng lão có ý định thu y làm đồ đệ chắc chắn sẽ không quan tâm nữa, bất kể về tình hay về lý đều phải cảm tạ “ân nhân” thật tốt.
Ngày hôm sau, các đệ tử ngoại môn thấy Kiều Tranh đang bị chế giễu khắp nơi ôm theo một đống quà cáp đến cho Trương Chu và Vương Gia Hoa.
“Hai vị sư đệ, đại ân một lời không nói hết được. Ta cũng chẳng có gì đáng giá, những thứ này đều là các sư huynh cho ta, tặng hết cho các ngươi.” Nụ cười của Kiều Tranh vừa đơn thuần, vừa ngượng ngùng. “Ta nhất định sẽ báo đáp các ngươi thật tốt. Đúng không, nhóc con?”
Đường Tam Dương quay đầu đi, nhất quyết không chịu lên tiếng.
Sau đó cánh hắn bị người ta bóp một cái, Kiều Tranh nhìn hắn, trong mắt tràn ngập ánh sáng từ ái thánh mẫu.
Đường Tam Dương: “Chiếp!”
“… Không cần, không cần đâu!” Trương Chu và Vương Gia Hoa xấu hổ muốn chết. Nhiều đệ tử ngoại môn đang nhìn như thế, họ biết giấu mặt đi đâu? Những thứ Kiều Tranh mang đến toàn là thịt khô và các loại đồ ăn khác nhau, vừa nhìn là biết các sư huynh nội môn tặng đồ để chế giễu Kiều Tranh.
Bọn họ mà dám nhận thì đợi bị bắt nạt đi.
“Không được, các ngươi giúp ta, nhất định ta phải hồi báo các ngươi.”
Kiều Tranh trừng mắt hờn dỗi, nhét đồ vào tay Trương Chu và Vương Gia Hoa rồi quay người rời đi.
Bỏ lại Trương Chu và Vương Gia Hoa khóc không ra nước mắt.
Có điều sau đó, thanh danh của kẻ ngu ngốc có ơn tất báo vẫn truyền ra ngoài. Lấy thịt khô làm lễ vật, đúng là chỉ người đói đến bất tỉnh nhân sự mới làm nổi.
Một trưởng lão nội môn sau khi nghe kể về sự kiện này đã kết luận:
“Không có tiền đồ.”