SỬ THƯỢNG ĐỆ NHẤT KIẾM TU - Chương 21: Là tu sĩ, phải biết nhìn xa trông rộng.
- Trang chủ
- Truyện tranh
- SỬ THƯỢNG ĐỆ NHẤT KIẾM TU
- Chương 21: Là tu sĩ, phải biết nhìn xa trông rộng.
Editor: Mì Tương Đen.
Cách Kiều Kinh Vũ ra sân có hơi phô trương.
Chẳng qua cũng không quan trọng, dù sao thì đây mới là dáng vẻ nguyên bản của y.
Quên thỏ trắng nhỏ đơn thuần, giả bộ lâu như thế cũng suýt quên luôn dáng vẻ kiêu ngạo phách lối rồi.
Sau khi Kiều Kinh Vũ ra sân, thành công làm mọi người ở đây đỏ mặt.
Dễ hiểu mà, chẳng qua là chưa từng gặp ai yêu nghiệt như thế thôi.
Đường Tam Dương yên lặng dùng cánh che mặt, không biết nên nói gì cho phải.
“Tiền… Tiền bối, xin hỏi tôn tính đại danh?” Nữ tu xinh xắn chần chừ một chút, ôn hoà hỏi.
“Ta chưa từng nghe qua có ai đến cướp bóc còn lưu lại danh tự đâu, chờ để các ngươi tìm đến tận cửa hay sao?” Kiều Kinh Vũ thu quạt lại, hài lòng nhìn phù lục trên tay nữ tử kia. “Các ngươi buông đồ xuống, nếu không với tu vi của các ngươi, đừng nói bị yêu thú gϊếŧ chết, đến ta cũng có thể chơi chết các ngươi. Có điều gϊếŧ người ngay ngày đầu tiên cũng không tốt lắm, bản công tử nhân từ, thả cho các ngươi một con đường sống.”
Lời này đúng là có đạo lý.
Ta thế mà không phản bác nổi.
Hiển nhiên, những người còn lại ở đây cũng bị sự vô sỉ của Kiều Kinh Vũ làm cho kinh ngạc. Chẳng qua với bọn họ, tu vi Trúc Cơ đại viên mãn thật sự cao hơn không ít.
Nam tử tu vi Trúc Cơ tầng chín kia khẽ cắn môi, tiến lên một bước. “Tiền bối, chúng ta có thể không cần quả Tử Mai, thế nhưng ngài đã cầm hết túi trữ vật của chúng ta đi. Bí cảnh mở ra ba ngày, mấy người chúng ta cũng không thể không có thu hoạch gì được.
“Ta cũng đâu có đùa các ngươi?” Kiều Kinh Vũ cười cười nhìn hắn. “Ta chỉ đang thông tri cho các ngươi nghe thôi. Ta đương nhiên sẽ có biện pháp gϊếŧ hết các ngươi trong nháy mắt, mà các ngươi đến cơ hội phản kháng cũng chẳng có. Các ngươi bị ta cướp, nhưng các ngươi cũng có thể đi cướp của người khác nha.”
Cho đến tận bây giờ, đen ăn đen vẫn là phương thức thu lợi tốt nhất. Y chẳng biết luyện đan cũng không rành luyện khí, căn bản là trừ ăn cướp ra thì chẳng có biện pháp kiếm tiền nào khác, vậy nên chẳng chút do dự mà bắt tay vào làm luôn.
Huống chi đây là ở trong bí cảnh.
Kiều Kinh Vũ cảm thấy, bản thân mình không gϊếŧ người đã là nhân từ lắm rồi.
Nói xong, Kiều Kinh Vũ “a” một tiếng, cây đại thụ sau lưng đám người kia cũng theo đó đổ ầm xuống.
Không kẻ nào phản ứng kịp.
Đến khi bọn họ hiểu ra Kiều Kinh Vũ vừa mới làm gì, sắc mặt cả đám đã trắng bệch. Đồ trên thân dù tốt đến đâu cũng chẳng sánh được với mạng.
“Được, mong tiền bối sẽ tuân thủ hứa hẹn.” Nam tử tu vi Trúc Cơ tầng chín dẫn đầu lấy hết mọi thứ trong người ra đặt xuống đất, từ pháp khí đến đan dược không thiếu một thứ gì, sau đó nhanh chóng lui lại hai bước, xoay người thoát khỏi nơi này.
Người tu vi cao nhất đã đi, những kẻ còn lại cũng chẳng có nghị lực gì, từng món từng món đồ trên người đều được gỡ hết xuống. Chỉ có nữ tu xinh xắn kia khi buông phù lục xuống, ánh mắt ngập nước rưng rưng nhìn chằm chằm Kiều Kinh Vũ, dường như rất không cam lòng buông bỏ.
“Ngươi biết không, song tu cũng không tồi, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải đẹp hơn ta.” Kiều Kinh Vũ đột nhiên tâm huyết dâng trào, nói một câu.
Sắc mặt nữ tu kia nháy mắt đỏ bừng, đè nén cơn giận, xoay người rời đi.
“Ha ha ha!” Ống tay áo Kiều Kinh Vũ vung lên, thu toàn bộ những vật trên mặt đất vào trong nhẫn trữ vật, sau đó ôm Đường Tam Dương trên vai xuống, lẳng lặng tựa vào thân cây đợi Tử Mai quả xuất thế.
Chỉ cần vận dụng bảo phù thật tốt, lấy tốc độ phi kiếm của y vẫn có cơ hội mang quả Tử Mai đi. Có điều phòng ngừa những người kia nói tin tức về quả Tử Mai cho người khác, y còn phải chuẩn bị cẩn thận một phen.
Kiều Kinh Vũ lấy một bộ trận kỳ[1] từ trong nhẫn trữ vật ra, hét lớn một tiếng. “Đi!”
[1] Trận kỳ: cờ bày trận.
Mấy chục lá trận kỳ nho nhỏ bay về bốn phương tám hướng khác nhau, như có linh tính tìm đúng vị trí của mình trên mặt đất, trong nháy mắt đã vây kín mảnh đất xung quanh Tử Mai tiên thảo.
Tiếp theo sau đó, mấy trăm khối linh thạch lại bay ra, chôn xuống xung quanh những trận kỳ kia. Từng pháp quyết phức tạp lại tinh diệu[2]liên tục được đánh ra, nhanh chóng hoàn thành trận pháp.
[2] Tinh diệu: “tinh” trong tinh vi, “diệu” trong kỳ diệu.
Liên tục bố trí trận pháp suốt mấy canh giờ, Kiều Kinh Vũ nuốt vào vài viên Bồi Nguyên đan, tay nắm chặt bảo phù kia, chân đạp lên phi kiếm, nhanh chóng đi về nơi có quả Tử Mai sinh trưởng.
***
“Sư đệ, ngươi nói quả Tử Mai ở ngay phía trước?” Nam tử một thân huyền y cầm bảo kiếm trong tay, bước chân dừng lại ngay tại biên giới của trận pháp.
“Đúng vậy, còn có một tu sĩ tu vi tối thiểu ở Trúc Cơ đại viên mãn đã đuổi chúng ta đi, còn đoạt hết pháp khí trong tay chúng ta, đoán chừng là chuẩn bị để lấy quả Tử Mai.”
“Vậy chúng ta chờ ở nơi này.” Nam tử huyền y cười nhẹ, ngũ quan tuấn lãng càng thêm vẻ phiêu dật. “Trận pháp ở nơi này vô cùng tinh diệu, không cần phải phí thời gian phá trận. Người kia đã muốn lấy quả Tử Mai, vậy cứ để y đi.”
“Ý của sư huynh là…?”
“Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.”
“Sư huynh quả là cao kiến.”
Nói xong, hai người họ ngồi trên mặt đất, thả thần thức ra dò xét, tuỳ thời mà chuẩn bị.
Cùng tới còn có sư tỷ của nữ tu xinh xắn kia, cộng thêm vị sư huynh nọ, tất cả có ba người. Đáng tiếc bọn họ không có nhãn lực như nam tử huyền y kia, cứ thế bước thẳng vào trong trận pháp.
***
Tử Mai tiên thảo đã bắt đầu kết trái.
Hai phiến lá cao nhất của tiên thảo dần dần lớn lên, nghiêng về chung một phía, sau đó hợp lại thành chồi. Chồi non chuyển sắc từ xanh sang tím, lại nở thành một đoá hoa bốn cánh màu tím vô cùng xinh đẹp.
Theo sự xuất hiện của từng cánh hoa, Kiều Kinh Vũ cũng bắt đầu vận công pháp của《Bát Hoang Thập Địa Đại Tiêu Dao Chân Kinh》. Khi linh thảo kết trái sẽ hấp dẫn rất nhiều linh khí xung quanh, linh khí nồng đậm vượt xa cả Tụ Linh trận, nếu giờ này không hấp thu thì còn chờ đến lúc nào nữa?
Sau khi vận chuyển một vòng chu thiên, tiêu hoá hết linh khí trong thân thể, Kiều Kinh Vũ bất ngờ mở mắt ra. Bốn cánh hoa màu tím chồng vào nhau, lần nữa biến thành một nụ hoa, mà giữa nụ hoa đang không ngừng hút linh khí xung quanh vào để hấp thu.
Những cánh hoa dần dần rơi xuống, trên đỉnh cành xuất hiện hai quả màu tím chỉ lớn bằng đầu ngón tay. Vỏ trái cây trong suốt, còn có thể nhìn rõ tinh hoa đang lưu động trong thịt quả, thậm chí có thể thấy được cả hạt bên trong!
Không hổ danh là quả Tử Mai năm trăm năm mới kết trái một lần.
Kiều Kinh Vũ ngưng tâm tĩnh khí, chờ đến lúc những yêu thú xung quanh không chịu nổi cám dỗ từ tiên quả mà bổ nhào vào cây Tử Mai, y đột ngột vung bảo phù lên, lợi dụng khi bảo phù phát ra hào quang che dấu liền nhanh chóng bay về hướng của quả Tử Mai.
Bảo phiến khẽ phẩy, trên mặt quạt xuất hiện hai quả Tử Mai rồi lại bay về tay Kiều Kinh Vũ.
“Tại hạ chỉ cần một quả, quả còn lại thỉnh chư vị tự phân chia.” Kiều Kinh Vũ cầm một quả Tử Mai, trở tay ném quả còn lại vào bốn con yêu thú.
“Đi!” Y dẫm lên phi kiếm, nháy mắt đã đi khỏi nơi này, còn thuận tiện bỏ quả Tử Mai vào hộp ngọc đã chuẩn bị sẵn.
Chạy được khoảng nửa dặm, lại xác định yêu thú sẽ không đuổi theo, Kiều Kinh Vũ mới dừng lại.
“Chúng ta đợi ở đây một chút, bên ngoài chắc chắn đang có kẻ ôm cây đợi thỏ. Chờ đến khi mấy con yêu thú kia đánh nhau xong, ngươi cũng có yêu đan để ăn.” Ngón tay trắng trẻo của Kiều Kinh Vũ chọc nhẹ trán Đường Tam Dương. “Vận khí của ngươi không tồi chút nào đâu. Bốn viên yêu đan của yêu thú có tu vi Trúc Cơ đại viên mãn, ngươi ăn xong hẳn là có thể thay lông thêm một lần nữa.”
Khó trách ngươi cứ thế ném một quả Tử Mai ra…
Trong một cái chớp mắt, Đường Tam Dương đã nghĩ rằng tiểu chủ nhân nhà mình đối với yêu thú còn tốt hơn nhân loại có phải là do nể mặt mình hay không, nhưng sự thật đã chứng minh, hắn nghĩ nhiều rồi.
Chẳng qua…
Đây mới là Kiều Kinh Vũ mà hắn quen biết.
Dáng vẻ tâm cơ thâm trầm này mới là bình thường nhất.
Tay Kiều Kinh Vũ vuốt nhẹ bút lông bạch ngọc, ánh mắt nhìn Đường Tam Dương như đang nhìn một đống linh thạch cực phẩm.
Y mời người luyện những sợi lông tơ đầu tiên Đường Tam Dương thay ra thành bút Diệu Sinh, luyện khí sư thủ pháp trung đẳng, lại thiếu kiến thức, mới luyện thành một pháp khí thượng phẩm đã vô cùng đắc chí. Cũng may là Kiều Kinh Vũ đã tự tay khắc lên cây bút Diệu Sinh này ba mươi chín tầng cấm chế, miễng cưỡng nâng đẳng cấp của cây bút này lên trình độ bảo khí.
Trước mắt thì đây cũng coi như pháp khí có uy lực lớn nhất của y, tới khi kết thành Kim Đan vẫn có thể sử dụng được, dù hiện tại mới chỉ phát huy được có năm thành công lực nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Chỉ là lông thay lần đầu tiên đã có uy lực như thế, nếu thay lông thêm một lần nữa, pháp bảo luyện được sẽ có đẳng cấp như thế nào?
Khó trách nhân tu vẫn luôn không buông tha, ngày đêm truy đuổi yêu thú, loại yêu thú toàn thân đều là bảo vật này, biết kiếm đâu ra chứ?
Đường Tam Dương khinh bỉ nhìn bút Diệu Sinh trong tay Kiều Kinh Vũ, cảm thấy nếu để bản thân hắn luyện chế, nhất định có thể đạt tới trình độ bảo khí thượng phẩm. Kiều Kinh Vũ mời một luyện khí sư trình độ kém như vậy tới luyện chế, lãng phí vật liệu tốt lại còn không biết xấu hổ mà cười?
Thôi, đợi đến sau này mình hoá hình hoàn toàn rồi sẽ xuất hiện trước mặt y, để y chiêm ngưỡng hết kỹ năng của mình.
Cho dù là Pháp tu, ánh mắt cũng không thể nông cạn như vậy chứ!
***