SỬ THƯỢNG ĐỆ NHẤT KIẾM TU - Chương 1
Editor: Mì Tương Đen.
Kiếm Tu Đại Lục.
Sau tiếng vang long trời lở đất, các Kiếm tu thiên tài trên Kiếm Tu Đại Lục nghênh đón một tin tức chấn động lòng người.
Kẻ luôn dẫm họ dưới chân, kẻ tự xưng là thiên tài vạn năm có một, kẻ lợi hại không ai so nổi – Bất Diệt Kiếm Thể Đường Tam Dương bị chính môn phái của mình tru diệt.
Quả nhiên, đây là tin tức vô cùng tốt.
“Đường Tam Dương ơi là Đường Tam Dương, đáng thương thay cho đệ nhất môn nhân của Cực Kiếm Đạo Tông, cuối cùng vẫn bị chúng bạn xa lánh, người người cô lập, rơi vào kết cục như vậy.”
“Ha, nếu không phải do hắn ỷ vào tu vi cao cường, đắc tội từ trên xuống dưới môn phái thì làm gì có chuyện bị hợp lực tấn công chứ? Chỉ có thể nói, người đáng thương ắt có chỗ đáng hận!”
“Từ trước tới nay, tu đạo vốn không công bằng. Một người phàm nho nhỏ như hắn, có cơ hội tu luyện Kiếm đạo đã là ân đức trời ban rồi, đáng tiếc lại không biết điều, chiếm hết vinh quang của những thiên tài trong thế gia đại tộc kia. Nếu hắn thật sự tu thành, Cực Kiếm Đạo Tông chỉ có nước diệt môn!”
“Hầy, nghe nói huyết nhục của Bất Diệt Kiếm Thể có thể luyện ra Kiếm Nguyên đấy. Cực Đạo Kiếm Tông nếu đè ép được hắn, phen này nói không chừng sẽ quật khởi.”
“Đừng đùa. Tên Bạch Nhãn Lang kia cuối cùng đã tự bạo Kiếm Hồn, đến cặn cũng không lưu lại, còn hại Cực Đạo Kiếm Tông cùng những tông môn đồng minh tổn thất mười vị trưởng lão. Đúng là thiệt thòi.”
Một đạo nhân nhàn tản nghe xong cuộc đối thoại này, bỗng nhiên bật cười ha hả.
Từ xưa đến nay, Bất Diệt Kiếm Thể luôn được tôn xưng là đệ nhất chân thể trong Kiếm đạo. Ảo diệu của nó, những kẻ mồm mép xu nịnh này há có thể biết được? Tự bạo thần hồn có là gì, hiện tại những kẻ này trèo cao bao nhiêu, đến lúc ngã xuống sẽ đau bấy nhiêu!
Đạo nhân nhàn tản điểm mũi chân, không khí xung quanh như chấn động. Một thanh trường kiếm cổ xưa như có linh tính, chủ động đón lấy mũi chân của đạo nhân. Thân ảnh ngài loé lên, chớp mắt đã không còn bóng dáng.
Đâu đây vẫn còn văng vẳng lời ca của vị đạo nhân nọ:
“Một khi phải duyên tu đại đạo, ngày khác công thành vạn người khóc.
Từ đây thế gian không kẻ địch, Bất Diệt Thần Hồn đợi quân về.”
–
Đường Tam Dương mở mắt ra, trầm mặc nhìn vỏ trứng hư ảo.
Hắn vốn đã chết, nhưng giờ lại sống lại, còn là trong một quả trứng.
Nghĩ tới nghĩ lui, vấn đề hẳn là ở chân thể Bất Diệt Kiếm Thể kiến cả tông môn ghen ghét kia. Đã xưng là “Bất Diệt” ắt sẽ có chỗ hơn người.
Khi còn ở Cực Đạo Kiếm Tông, mọi người đều cho rằng tốc độ tu luyện của hắn vượt xa người thường vì đặc thù của chân thể kiếm đạo, thật ra sai rồi.
Từ đầu đến cuối, chưa bao giờ Đường Tam Dương nhận được ngon ngọt từ Kiếm Thể đặc thù này, ngược lại còn bị hạn chế khắp nơi. Loại chuyện này có nói ra người ta còn cho rằng hắn khoác lác, thà rằng không nói còn hơn.
Đến tận bây giờ, Đường Tam Dương mới thấy được chỗ tốt của Bất Diệt Kiếm Thể.
Hắn vì Bất Diệt Kiếm Thể mà chết, lại chính Bất Diệt Kiếm Thể khiến hắn sống.
Nói cho cùng, vẫn là hắn được lợi.
Khi bị tông môn hạ sát, Đường Tam Dương đã sớm có dự liệu. Cực Đạo Kiếm Tông không chứa chấp được kẻ lạc loài như hắn, những thế gia đại tốc kia cũng sẽ không cho phép một kẻ ngoại lai tiếp tục nhảy nhót. Có điều hắn đã tự bạo thần hồn, chắc hẳn những đại gia tộc kia cũng không tránh khỏi tổn thương căn cốt. Muốn chiếm tiện nghi của hắn, nghĩ cũng hay lắm. Đường Tam Dương từ một kẻ phàm thế bình dân leo lên được vị trí cao như thế, cướp lấy vô vàn hào quang, ép tất cả những công tử thế gia kia trở nên ảm đạm vô danh, không chỉ dựa vào vũ lực. Nếu những kẻ kia rơi vào tình cảnh như hắn, đoán chừng chết ngàn lần cũng không đủ, một mảnh cặn cũng chẳng còn.
Nghĩ tới đây, Đường Tam Dương không nhịn được cười.
Đáng tiếc, hắn không cười nổi.
Đường Tam Dương hơi cúi đầu xuống, nhìn thấy một thứ tuyệt đối không thuộc về nhân loại, một cái … miệng, vừa dài vừa nhọn, hay đúng ra là một cái mỏ chim.
Đúng vậy, hắn biến thành một con chim, nếu vận khí hắn mà tệ, có khi đây còn là con gà con.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý lúc nhìn thấy vỏ trứng hư ảo, nhưng khi thấy bản thân mọc mỏ biến thành một con chim, Đường Tam Dương vẫn giận đến nỗi muốn đập đồ.
Khi đã rõ ràng mình có thể là con gà con hoặc chim non, lúc này Đường Tam Dương mới chú ý đến tình cảnh hiện tại.
Hắn phát hiện với trạng thái hiện tại, đừng nói đến cử động, muốn duỗi chân, à không, duỗi móng vuốt ra đã cực kỳ khó khăn rồi.
Đường Tam Dương đột nhiên nghĩ đến một khả năng vô cùng tệ.
Nếu thân sinh[1] của cái con không biết là gà hay chim này không thể tu hành, không lẽ hắn phải lấy móng vuốt để cầm kiếm?
[1] Thân sinh: ý chỉ cha mẹ.
Vì xuất thân của mình, Đường Tam Dương vẫn luôn chăm chỉ hiếu học, sau này công pháp tu hành cũng yêu cầu hắn học rộng biết nhiều, ghi nhớ tất cả những điểm mạnh yếu. Thế nhưng trong tất cả những kiến thức hắn từng học, tuyệt đối không bao gồm cách dạy một con chim luyện kiếm.
Nghĩ đến đây, Đường Tam Dương không khỏi cảm thấy mình thật ngu ngốc, còn vọng tưởng chiếm lời.
“Năm năm, cuối cùng cũng có động tĩnh rồi?”
Bên ngoài vỏ trứng đột nhiên vang lên một âm thanh nghe vô cùng thân thiết, đồng thời vỏ trứng như bị đâm nhẹ, có hơi lay động.
Đường Tam Dương không biết bên ngoài là ai, thanh âm của người này hắn chưa từng nghe qua. Có điều giọng nói ấy êm tai vô cùng, như ngược lại hoàn toàn với đám công tử thế gia sinh sống an nhàn kia, đã cầm kiếm trong tay còn muốn lải nhải toàn những thứ vô bổ.
Hắn cảm nhận được sự thân thiết cùng quen thuộc đến từ thân thể nguyên bản của mình.
“Vốn dĩ một tia sinh khí cũng không có, ta còn tưởng sẽ được ăn trứng yêu thú luộc chứ. Đáng tiếc, có điều không biết có thể ấp ra cái gì nhỉ?”
Nam tử nọ khẩu khí nhẹ nhàng, lời nói dường như mang theo tiếc nuối và tò mò, thế nhưng nội dung lại hoàn toàn trái ngược với chất giọng êm dịu của y.
Mình thật vất vả mới sống lại mà lại bị người ta xem thành trứng luộc, đương nhiên là vô cùng oan uổng. Có điều qua hai câu nói ngắn ngủi của nam tử nọ, Đường Tam Dương cũng nắm được vài tin tức tốt.
Đầu tiên, đây là trứng yêu thú, nói cách khác, bây giờ hắn đang là yêu thú, chỉ cần cố gắng tu luyện liền có thể hoá hình. Đường Tam Dương đã từng thấy vài yêu thú tu kiếm, căn cốt vô cùng tốt, nói không chừng đây chính là hướng đi của hắn.
Thứ hai, quả trứng yêu thú này vốn không có sinh khí, chắc đây là lý do hắn trùng sinh vào thân thể này. Xác suất yêu thú phá vỏ thành công không cao, mười quả nở được một nửa đã là tốt lắm rồi. Vậy cũng tốt, chứ nếu để hắn trực tiếp cướp đoạt tính mạng của một tiểu yêu thú… Hình như cũng không có vấn đề gì.
Đường Tam Dương không khỏi nhớ lại thời gian mình du lịch bốn phương để tu luyện, đám yêu thú chết trong tay đếm không xuể. Nói không chừng, đồng loại của thân thể này cũng từng là vong hồn dưới kiếm của hắn.
Tu sĩ chết trong tay hắn nhiều như mây bay, vì tính mạng của một con yêu thú mà cảm thấy bất an, nói ra nghe hình như hơi già mồm.
Một tí xíu áy náy trong lòng Đường Tam Dương ngay lập tức biến thành hồi ức thơm ngào ngạt. Đợi đến lúc hắn phá vỏ, nhất định phải xem mình thuộc chủng loại yêu thú nào, để sau này đá thật xa những thực đơn nấu bằng chủng loại của chính mình.
Ăn thịt đồng loại, hình như hơi thất đức.
“Ấy, sắp nở rồi? Cũng được, để ta bày Tụ Linh Trận cho ngươi.”
Thanh âm bên ngoài lại vang lên, đượm chút vui vẻ.
Chỉ trong chốc lát, Đường Tam Dương liền cảm nhận được linh khí tràn từ ngoài vỏ vào trong thân thể của hắn.
Hình như linh khí này và linh khí mình hay thấy không giống nhau lắm?
Mà thôi, giờ không phải lúc quản mấy chuyện linh tinh.
Đường Tam Dương nhanh chóng nhẩm Dưỡng Thần Quyết, vận chuyển linh khí trong thân thể. Tất cả các sinh linh tu hành đều có thể sử dụng pháp quyết này, không cần lo lắng đến sự khác biệt của thân thể của nhân loại và yêu thú.
Mà Kiều Kinh Vũ thì vô cùng kinh ngạc. Y biết khi yêu thú phá vỏ cần hấp thu không ít linh khí, nhưng hình như thế này có hơi nhiều quá rồi? Mấy khối linh thạch trung phẩm đều đã bị hút rỗng.
Kiều Kinh Vũ chỉ hơi chần chừ một chút, sau đó nhanh chóng đổ toàn bộ linh thạch trong túi trữ vật ra, cung cấp linh khí cho tiểu yêu thú. Con yêu thú này thật biết chọn thời gian, đúng lúc y mới gϊếŧ mấy tu sĩ muốn đen ăn đen, thu được không ít linh thạch trung phẩm.
Y không ngại cung cấp cho con yêu thú này hấp thu.
Thời gian yêu thú phá xác không đoán trước được, chẳng qua nếu mãi không ra thì có thể sẽ chết trong vỏ trứng. Nhận lực trợ giúp từ bên ngoài có thể khiến yêu thú sống sót, nhưng nếu vậy thì chỉ có thể làm một con sủng vật vô dụng mà thôi.
Kiều Tinh Vũ mặt mày tinh xảo, đuôi mắt ánh lên vẻ sắc bén. Nếu chỉ là một con sủng vật, y thà không cần. Hiện tại y không có thời gian hay tâm tư gì để chăm sóc một con sủng vật chỉ biết nũng nịu.
Cũng không biết con yêu thú này rốt cuộc thuộc chủng loại gì, mấy khối linh thạch vừa đặt xuống đã bị hấp thu sạch sẽ, mà vỏ trứng cũng chỉ nứt ra thêm một đường nhỏ mà thôi.
Kiều Kinh Vũ xoa trán, linh thạch giành được đã dùng hết, hiện tại thiếu nữa thì phải dùng của chính mình để bù vào. Đợi lát nữa bán hết pháp khí giành được đi, liệu có bù được tổn thất không?
Tới bây giờ, Kiều Kinh Vũ có hơi mong chờ. Hấp thu nhiều linh khí như thế, không chừng đây là trứng của yêu thú cao cấp, nếu không thì sao lại giấu trứng ở nơi bí mật như vậy, cũng nhờ cơ duyên xảo hợp mà y mới phát hiện ra.
Khe nứt trên vỏ trứng ngày càng nhiều.
Kiều Kinh Vũ muốn nhỏ máu nhận chủ, tranh thủ nhanh chóng ký kết khế ước, chẳng qua còn chưa tới gần được thì đã bị một lực vô hình nhẹ nhàng đẩy ra.
Đây không phải cấm chế do thân sinh của quả trứng này lưu lại đấy chứ?
Kiều Kinh Vũ không phải người thiếu kiến thức, ngược lại, y hiểu rõ, nếu không có thực lực kỳ Kim Đan thì không thể nào phá được cấm chế này. Nếu cấm chế này muốn đả thương kẻ đến gần, làm sao y còn có thể sống đến tận bây giờ?
Bởi vậy, y càng thêm hiếu kỳ.
Rất rất nhiều năm về sau, Kiều Kinh Vũ cũng không thể nào quên được cảnh Đường Tam Dương phá vỏ.
Vỏ trứng nứt ra một lỗ nhỏ, một cái mỏ chim mổ thủng vỏ lộ ra.
Yêu thú này là chim?
Kiều Kinh Vũ thầm nghĩ.
Nếu là chim, tiếp theo nên mổ vỏ ở lỗ thủng để ăn, sau đó phá vỏ chui ra.
Thế nhưng Đường Tam Dương không muốn vậy. Mổ vỏ trứng ăn từng chút một thì bao giờ mới xong, hắn muốn nhanh chóng nhìn thấy thế giới bên ngoài.
Đường Tam Dương trở mình, cúi đầu xuống, chân co lại, sau đó hung hăng đạp lên lỗ hổng kia.
Một đạp! Hai đạp! Ba đạp!
Kiều Kinh Vũ bên ngoài thấy mỏ chim kia rụt về thì giật mình, vậy mà không còn khí lực rồi? Chẳng lẽ mình mất trắng nhiều linh thạch như vậy sao?
Y chưa kịp tới gần xem xét, quả trứng kia đã có động tĩnh trước, trong vỏ trứng truyền ra vài âm thanh cổ quái.
Sau đó, rắc một tiếng.
Một cái móng chim phá vỏ ra ngoài, ngay sau đó từ một cái móng khác cũng đạp ra thêm một lỗ hổng.
Vỏ trứng nhanh chóng vỡ ra thành từng mảnh, chia năm xẻ bảy.
Một con chim nhỏ hiện ra.
Hai chân chim nhỏ đứng thẳng, cánh nhỏ hơi mở ra, mắt chim sắc bén nhìn Kiều Kinh Vũ như đang nhìn một con kiến.
Vô cùng khí thế, vô cùng uy vũ!
–
Tác giả có lời muốn nói: Đường Tam Dương là Bạch Chỉ Khổng Tước!