SÔNG NGẦM TRƯỜNG MINH - Chương 81
Editor: Meng
Khuôn mặt Tề Trăn bầm tím, ở vị trí xương gò má bên trái có một vết xanh tím, nhìn qua là biết người đánh đã ra tay rất mạnh, đến nỗi qua một tuần hơn, dấu vết bị đánh trên mặt vẫn cứ rõ ràng như cũ.
Anh ta đốt một điếu thuốc ở cuối hành lang bệnh viện, ghé vào khung cửa sổ đang mở toang, bên cạnh Lục Liễm Ninh đang căng thẳng vẫn không giấu được sắc thái tiều tuỵ trên mặt.
Tề Trăn hút một hơi thuốc, sau đó nhả khói, nghiêng người sang hỏi Lục Liễm Ninh: “Cậu đang lo chuyện gì?”
Lục Liễm Ninh im lặng một lát, sau đó nói: “Lúc Lý Diễm mang thai được bảy tháng đã từng cắt cổ tay một lần.”
Thời điểm Tề Trăn nghe thấy tin tức này trên mặt xuất hiện một tia kinh ngạc, khẽ động khóe miệng miệng vết thương bị tác động, làm anh ta đau đến nhe răng trợn mắt.
“Có hơi ngoài dự kiến, xem ra anh ta rất kháng cự với chuyện sinh con cho cậu, cho nên là hiện tại cậu sợ anh ta muốn tự sát à?” Tề Trăn hơi nhếch cằm về phía cửa phòng bệnh của Lý Diễm, ở đó có vài người mà Lục Liễm Ninh gọi tới đứng gác: “Coi chừng chặt chẽ đến vậy luôn à.”
Tề Trăn đánh giá sắc mặt Lục Liễm Ninh, chậm rãi thu lại biểu cảm trên mặt, bóp tắt tàn thuốc, ném vào thùng rác.
“Muốn chết cũng không sao, có thể dạy đến mức anh ta không dám chết, loại thuốc 0937 kia tôi vẫn còn, cho cậu miễn phí xem như chuộc lỗi.” Trên mặt Tề Trăn trưng ra bộ dáng muốn sắp xếp giải quyết ưu sầu cho bạn bè, giọng nói của anh ta hơi thấp xuống, nói ra lời đề nghị cực kỳ dụ hoặc với Lục Liễm Ninh: “Không nghe lời, thì nhốt lại dạy đến khi nào nghe là ổn ngay, cũng không phải cậu chưa từng làm mà.”
“Tề Trăn!” Khuôn mặt Lục Liễm Ninh lập tức hiện rõ cảm xúc, nhưng ánh mắt không hề có phần thiện ý cảm kích nào, thậm chí còn tràn ngập ý vị cảnh cáo.
Tề Trăn đột nhiên cảm thấy rất không thú vị, anh ta cau mày cực kỳ hoang mang không hiểu vì sao Lục Liễm Ninh lại như vậy.
“A Ninh, Lý Diễm là loại người gì chứ! Cậu thật sự cho rằng anh ta giống những người bình thườnng khác sao? Cậu xem lại những việc anh ta đã làm đi, vay tiền của bọn cho vay nặng lãi, lấy tên giả, mang theo em trai của vợ đã mất chạy trốn, tiếp cận cậu muốn bò lên giường của cậu, sau khi biết không thể moi tiền từ cậu thì làm trai bao 300 vạn một đêm anh ta cũng dám nhận!”
“Từ trong xương cốt anh ta thật ra y hệt như Trần Du, là loại người vì tồn tại có thể làm bất kỳ chuyện gì!”
Ánh mắt Tề Trăn thẳng tắp dừng lại trên mặt Lục Liễm Ninh: “Cậu biết một người như vậy mà bây giờ lại không muốn sống nữa, thì có ý nghĩa gì không?”
Lục Liễm Ninh nặng nề thở ra một hơi tới: “Tôi biết…, nhưng tôi thật sự không thể…, thật sự không thể nhốt anh ấy nữa.” Cậu ta biết mình đã phá hỏng mọi thứ, cậu ta không ngờ chuyệnn sinh con này lại đưa mối quan hệ của mình và Lý Diễm hoàn toàn bước vào chỗ chết.
Hoặc cũng có thể nói không phải chuyện sinh con, mà là chuyện cùng cậu ta sinh con làm Lý Diễm không thể nào chấp nhận, đổi sang người khác, nếu là Trần Ô Hân mang thai, là con của anh và Trần Ô Hân, Lý Diễm vẫn sẽ không thèm nhìn lấy một cái như thế sao?
Lục Liễm Ninh có thể tưởng tượng, nếu Trần Ô Hân không chết, Lý Diễm hẳn sẽ vuốt ve bụng vợ mình sau đó mỉm cười rất dịu dàng.
Thật đáng tiếc.
Thật đáng tiếc Trần Ô Hân đã qua đời, thật đáng tiếc Lý Diễm lại gặp phải cậu ta.
Tề Trăn nhìn thấy biểu tình của Lục Liễm Ninh thì đột nhiên bật cười, anh ta nói: “A Ninh, cậu thật sự nên soi gương xem lại bộ dạng hiện giờ của cậu.” Anh ta ghé sát vào Lục Liễm Ninh mà nói: “Cậu mang theo biểu tình này để đối mặt với Lý Diễm sao? Cậu có biết người như Lý Diễm, vào lần đầu tiên cậu để lộ sự sợ hãi khi anh ta tìm đến cái chết anh ta sẽ nắm chặt điểm này để cắn ngược lại cậu hay không.”
Anh ta tàn nhẫn vạch trần chân tướng này: “A Ninh, nếu anh ta tiếp tục tự sát, một lần hai lần ba lần, chỉ cần một lần thành công thì anh ta đã được giải thoát rồi, nếu không thành công thì anh ta lại tiếp tục, cậu đoán xem anh ta sẽ chết trước hay là cậu không chịu nổi nữa mà quyết định thả người trước?”
Lục Liễm Ninh biết Tề Trăn muốn mình làm gì, nhưng… chỉ là…….
Lục Liễm Ninh không tự giác mà lẩm bẩm thành tiếng: “Nhưng anh ấy vừa sinh con xong, cơ thể anh ấy vẫn như thế kia…tôi không xuống tay được…”
“Không ra tay được thì thả anh ta đi thôi!” Tề Trăn lộ ra thương hại với khuôn mặt vừa hỗn loạn lại lại vừa suy sụp của Lục Liễm Ninh.
Anh ta cảm thấy hiện tại ở trước mặt Lý Diễm, Lục Liễm Ninh hệt như sói bị rút hết nanh vuốt, còn không cắn giỏi bằng mấy con chó.
Tề Trăn và Lục Liễm Ninh chơi cùng nhau từ lúc mới lọt lòng, hiện tại vẫn là đồng bọn cùng hợp tác, có rất nhiều các mối quan hệ lợi ích chống chéo lên nhau, Tề Trăn tự nhận là mình hiểu Lục Liễm Ninh vô cùng rõ, hơn nữa anh ta cảm thấy giữa mình và Lục Liễm Ninh hẳn là một mối quan hệ rất thân mật, vậy mà mối quan hệ thân thiết bảy năm đó lại hết lần này đến lần khác vì Lý Diễm mà xuất hiện khoảng cách.
Tề Trăn sẽ cảm thấy việc Lục Liễm Ninh sinh ra tò mò với Lý Diễm là hết sức bình thường, anh ta từng xem đi xem lại tư liệu điều tra về Lý Diễm.
Nói thật, Lý Diễm không phải là một người khó giải quyết.
Nếu lúc ấy Lục Liễm Ninh không hận anh cay đắng, mà là dùng 5 năm này để đối tốt với Lý Diễm tự tận đáy lòng, thì “Beta bình thường có chút thông minh này” sẽ không khó theo đuổi đến vậy.
Nếu là vậy bọn họ rất có thể đã có được một gia đình hạnh phúc mỹ mãn.
Để lại một mình Tề Trăn từ lâu đã có tình cảm với Lục Liễm Ninh làm một tên cặn bã cô độc.
Tề Trăn không muốn để chuyện như vậy xảy ra.
Lục Liễm Ninh nên cùng anh ta làm hai tên cặn bã cô độc sung sướng, nhưng Lục Liễm Ninh lại làm một tên cặn bã với Lý Diễm làm xong lại không bằng lòng cô độc, muốn hạnh phúc, muốn mỹ mãn.
Cho nên bây giờ cậu ta mới biến thành bộ dáng người tốt không ra người tốt, cặn bã không ra cặn bã.
…
Tề Trăn rời khỏi bệnh viện, lái xe đến cửa nhà mình, phát hiện có một bóng người đứng dưới đèn đường.
Thân hình có hơi nhỏ xinh, phản ứng đầu tiên của Tề Trăn là nghĩ đến Omega dạo gần đây đang quấn lấy anh ta, rõ ràng đã chặn số điện thoại rồi, còn tìm tới tận nhà làm gì?
Tên nhóc đó hẳn không lớn gan như vậy đâu nhie.
Kết quả bóng dáng kia thấy có xe chạy đến, thì ngước đầu lên, nâng một đôi mắt ướt sũng nhìn lại, vậy mà là Tống Nguyễn.
Tề Trăn hạ cửa sổ xe xuống: “Sao thể? Tiểu Tống công tử.”
Sau khi Tống Nguyễn thấy người tới là Tề Trăn thì bước nhanh đến cạnh xe anh ta, vịn vào cửa sổ xe hỏi Tề Trăn: “Anh đã đưa thư của tôi cho Lục tiên sinh chưa?”
Chậc, lại còn Lục tiên sinh, Lục tiên sinh đang bận sinh con với người tình không yêu cậu ta rồi. Đừng nói là Tề Trăn chưa đưa, cho dù Tề Trăn thật sự đưa, Lục Liễm Ninh cũng sẽ không thèm liếc mắt lấy một lần.
Mặt Tề Trăn không đổi sắc có lệ đáp trả: “Đưa rồi.”
Tống Nguyễn thấy biểu tình đó của anh ta, thì xụ khóe miệng xuống: “Có phải anh đang gạt tôi không!”
Tề Trăn không hề có kiên nhẫn để nói chuyện với cậu, việc Lục Liễm Ninh tự ý muốn làm người tốt với Lý Diễm làm anh có hơi đau lòng.
Anh ta định chạy thẳng xe vào nhà luôn, nhưng Tống Nguyễn lại rất không biết nhìn sắc mặt người khác, hơn nữa hoàn toàn không hề nhận ra chuyện bản thân là một Omega lại đứng canh trước cửa nhà của Alpha vào ban đêm thật ra rất nguy hiểm.
Cậu nắm chặt cửa sổ xe của Tề Trăn không buông, như thể tiếp thêm can đảm cho bản thân, còn tăng lớn âm lượng: “Sao anh lại phải gạt tôi chứ! Thật ra anh chưa đưa gì cho Lục Liễm Ninh hết đúng không!”
“Tại sao lâu như vậy ngài ấy vẫn chưa hồi âm cho tôi…A…” Tề Trăn quẹo xe vào một nữa, Tống Nguyễn lập tức bị kéo ngã.
Tề Trăn chỉ nghe cậu kêu lên một tiếng ngắn, sau đó ngoài cửa sổ xe lập tức truyền đến âm thanh sụt sịt.
Khuôn mặt Tống Nguyễn trắng nõn, còn mang theo một chút phấn hồng giống trẻ con, vừa khóc một chút cả khuôn mặt đã ửng hồng.
Cậu có chút bướng bỉnh cắn môi, không muốn khóc thành tiếng, nhưng cậu đã đợi từ chiều đến giờ, đứng một mình bị gió lạnh thổi, vất vả lắm mới chờ được Tề Trăn về muốn hỏi tội anh ta, thế mà lại bị Tề Trăn xem như vô hình.
Tề Trăn rũ mắt ngồi trong xe nhìn Tống Nguyễn ngồi đó lặng lẽ khóc, nũng nịu muốn chết, thật không biết ông già họ Tống kia làm sao mà nuôi ra được một bảo bối như vậy.
Anh ta nhìn Tống Nguyễn khóc hồng mặt, tay còn cuộn tròn nắm chặt quần áo của mình, nước mắt treo trên lông mi.
Mấy chuyện khác không nói, chỉ gương mặt này thôi nhìn qua cũng rất thu hút.
Tề Trăn nhướng mày, hứng thú nổi lên, huống hồ người ta đã vội vàng dâng bản thân tới tận mồm, mình không ăn thì cũng không phải phép.
Anh ta mở cửa xe ra, đi đến trước mặt Tống Nguyễn.
Tống Nguyễn ngước mặt lên nhìn anh ta, dùng giọng diệu hung dữ, cậu còn lau nước mắt thêm lần nữa, rồi nói: “Tôi sẽ không bao giờ tin anh nữa! Anh trả thư của tôi lại đây!”
Như vậy thì đã cho là người ta bị doạ chết khiếp.
Tề Trăn bị dọa đến bật cười, duỗi tay túm cậu dậy, dùng giọng nói nhẹ nhàng: “Trên mặt đất lạnh đó, cậu vào nhà ngồi khóc đi.”