SÔNG NGẦM - TÂY BẮC VỌNG - Quyển 1 - Chương 20
An Lương nhoẻn miệng cười, Tần Hoài hồi nhỏ nhìn đáng yêu hơn bây giờ nhiều, y như một miếng thịt hồng hào múp míp, là kiểu mà người lớn nhìn một cái là không kìm được muốn nhéo mấy miếng. Lúc Tần Thạch Minh ôm cậu, hai người trông như một cặp cha con bình thường hạnh phúc, ngắm nhìn những bức tượng điêu khắc ngớ ngẩn trong công viên giải trí, nhìn những cảnh quan nhân tạo sặc sỡ rẻ tiền của thế kỷ trước mà vô thức nở nụ cười.
An Lương nhìn cậu cúi đầu tập trung làm thì lặng lẽ bước vào, bắt chuyện với mấy thợ xăm đang ngồi nghỉ. Có người bĩu môi về hướng bóng lưng Tần Hoài rồi lại nháy mắt cười với An Lương.
An Lương không nhớ hương vị mì ở tiệm đó thế nào, hết thảy tâm tư của anh đều đặt ở Tần Hoài ngồi đối diện. Tần Hoài mang tới cảm giác điềm tĩnh ung dung vượt xa tuổi, nếu không phải An Lương quen cậu lâu vậy rồi, anh thật sự không dám tin những chuyện nghe mà rợn người ấy lại xảy ra với Tần Hoài.
“Thì em đang bận còn gì, không làm phiền em.” An Lương cười với vị khách đang xăm kia, “Nhóc đẹp trai, có đau không?”
Khách xăm hôm nay trông khá giống sinh viên, ghé vào ghế đau đến độ nhe nanh trợn mắt. An Lương rón rén lên tầng, đứng sau lưng bọn họ nhìn một hồi rồi Tần Hoài vẫn luôn cúi đầu mới phát hiện ra anh, cậu nở nụ cười: “Sao tới mà không gọi em một tiếng?”
Anh nhìn căn nhà nhỏ một vòng, thầm tính toán lúc này quan hệ giữa anh và Tần Hoài có lẽ đã đủ để anh lên tiếng hỏi mà không quá mạo muội và đường đột: “Nhà này của em là khu tập thể thuộc đơn vị của người trong gia đình à?”
An Lương cũng không rõ sao mình lại tin chắc cái cốc đó là của Tần Hoài, chỉ là nhìn chiếc cốc nghiêm chỉnh thậm chí có hơi cứng nhắc ấy, anh đã cảm thấy đây hẳn là lựa chọn của Tần Hoài.
“Thì em đang bận còn gì, không làm phiền em.” An Lương cười với vị khách đang xăm kia, “Nhóc đẹp trai, có đau không?”
An Lương cảm thấy không hỏi mà tự tiện lấy thì không ổn, thế là anh rón rén đi tới cửa nhà vệ sinh, giấu đầu hở đuôi mà hỏi Tần Hoài: “Trên giá sách có một cuốn album, tôi có thể xem không?”
“Đau thấy tía má luôn.” Cậu khách mở miệng ra là thút thít, “Anh Chu còn bảo đây là người nhẹ nhàng nhất tiệm rồi, ai dè Tiểu Tần nặng tay kinh khủng.”
Hết chương 20.
Anh hơn Tần Hoài bảy tuổi, nhưng đôi khi anh lại cảm thấy Tần Hoài mới giống người lớn tuổi hơn.
An Lương cười hả hê: “Cậu xăm trên bả vai thì đâu ra mà không đau? Kiên nhẫn cố chịu tí, qua rồi là sẽ đẹp. Cậu xăm gì đấy?” Anh ghé đầu nhìn, “Cánh vô hình à?”
Thế là An Lương cầm cuốn sách, mặt đỏ bừng tim đập như trống quay về phòng khách.
“Đẹp không?” Cậu khách đã đau đến mức mặt mũi méo xẹo rồi vẫn rất tự hào đắc ý, “Tự tôi thiết kế đó, rồi Tiểu Tần giúp tôi vẽ thành hình.”
Trong trải nghiệm yêu đương trước giờ của An Lương, anh chưa bao giờ gặp người nào ôn hòa mà lại kiên định như Tần Hoài. Anh là một thằng đàn ông gần ba chục tuổi, đôi khi cái anh cần không phải những lời an ủi mùi mẫn không chút tình cảm. Anh chỉ cần một người như Tần Hoài, có thể đón lấy tất thảy cảm xúc của anh, trở thành một nơi neo đậu lặng thầm mà tin cậy.
“Đẹp lắm.” An Lương gật đầu, “Thôi cậu cứ đau tiếp đi nha, tôi qua kia ngồi một lát.”
Mấy thợ xăm này đều tầm tuổi An Lương, nhìn tay chi chít Thanh Long Bạch Hổ Chu Tước Huyền Vũ thế thôi chứ thực ra ai cũng thân thiện dễ gần. Chờ Tần Hoài xong việc, An Lương cũng đã add hết Wechat của bọn họ rồi.
Anh vặn nắp uống một ngụm: “Anh Chu đâu rồi, sao không thấy anh ấy ở tiệm?”
Tần Hoài khẽ nói: “Anh có khát không? Cốc nước của em ở trên bàn tầng dưới, anh xuống uống nước đi.”
Dưới đèn đường, ánh mắt Tần Hoài ngời sáng lại ấm áp, tựa như trong đó có những vì sao và vũ trụ nhỏ bé xoay vần, mà điểm cuối cùng lại là hồng hoang và tĩnh lặng. Cậu nhìn gương mặt An Lương, giọng nói tựa như một mảnh nhung lụa ấm áo bao bọc lấy người trước mặt: “Sao thế được? Thực ra em rất vui khi anh bằng lòng tâm sự những chuyện đó với em.”
An Lương đáp lời, xuống tầng đi tới chỗ nghỉ ngơi trong tiệm, ngay lập tức có một thợ xăm đang hút thuốc dịch nửa mông ra chừa chỗ cho anh rồi cười đầy xấu xa: “Bác sĩ An có biết cốc của Tiểu Hoài nhà bọn tôi là cái nào không?”
“Chắc không sao đâu chứ, trước có thấy anh ấy đi muộn bao giờ đâu? Hay giờ mình gọi…”
Có lẽ những bức hình đều chụp khi Tần Hoài chưa lên bảy, lật tới những trang sau An Lương mới nhận ra một chi tiết kỳ lạ: Phong cách chụp hình thay đổi.
An Lương nhìn một hàng cốc trên bàn, thản nhiên nói: “Cái kia, màu đen, inox, đúng không?”
Lúc Tần Hoài đi tắm, An Lương tùy tay bật tivi lên. Anh chuyển kênh lia lịa, thấy chẳng có tin tức gì tử tế, anh cảm thấy mấy kiểu tin như mang thai hộ, chặt cây, ba mẹ qua đời gì gì đó đều mệt óc nhức đầu, cuối cùng đành phải đứng dậy đi loanh quanh trong phòng khách.
Người ngồi bên cạnh ngẩn ra: “Sao anh đoán trúng ngay lần đầu vậy?”
Người ngồi bên cạnh ngẩn ra: “Sao anh đoán trúng ngay lần đầu vậy?”
An Lương cũng không rõ sao mình lại tin chắc cái cốc đó là của Tần Hoài, chỉ là nhìn chiếc cốc nghiêm chỉnh thậm chí có hơi cứng nhắc ấy, anh đã cảm thấy đây hẳn là lựa chọn của Tần Hoài.
Loại ảnh gia đình ngày xưa chụp bằng máy ảnh compact* vốn không có phong cách gì cả, toàn là người thân bạn bè tiện tay bấm chụp hộ, không out nét đã là tốt lắm rồi. Nhưng An Lương càng lật về sau thì thấy phong cách chụp thay đổi càng rõ rệt, không chỉ là góc chụp mà thậm chí cả thiết bị chụp cũng khác.
“Đẹp lắm.” An Lương gật đầu, “Thôi cậu cứ đau tiếp đi nha, tôi qua kia ngồi một lát.”
Anh vặn nắp uống một ngụm: “Anh Chu đâu rồi, sao không thấy anh ấy ở tiệm?”
Đây là lần thứ hai anh tới nhà Tần Hoài.
Anh sờ lên cổ tay Tần Hoài: “Nói với em nhiều như thế em có thấy phiền không?”
Anh vừa nói vậy, mấy tên thợ xăm đang lo chơi Vương Giả Vinh Diệu mới ngồi dậy như một đám sóc đất bối rối, đồng loạt ngẩng lên: “Ừ nhỉ, sếp đâu rồi?”
Giọng của Tần Hoài qua hơi nước nóng mang theo cảm giác mơ hồ lại đượm nồng tình dục: “Xem đi, không sao đâu.”
“Tao tưởng ổng ở trên tầng?”
Hồi bé Tần Hoài rất xinh xắn, có lẽ là thừa hưởng ngoại hình của Ngải Bình, đôi mắt to tròn, nhìn trắng mềm kháu khỉnh.
“Hẳn là không phải tới muộn đâu? Có cần báo cho ai không?”
Anh vừa nói vậy, mấy tên thợ xăm đang lo chơi Vương Giả Vinh Diệu mới ngồi dậy như một đám sóc đất bối rối, đồng loạt ngẩng lên: “Ừ nhỉ, sếp đâu rồi?”
Ngay lúc mọi người đang tranh cãi ầm ĩ như đàn sóc ăn hạt dưa, giọng của Tần Hoài lại truyền xuống từ tầng trên: “Tối nay anh Chu có việc, mai mới tới tiệm.”
“Báo con khỉ, tiệm này của sếp mà.”
Đến khi bọn họ ra khỏi tiệm xăm, Tần Hoài vừa nói chuyện với anh vừa kéo An Lương lại bên cạnh mình, tránh xa mép đường một cách rất tự nhiên. An Lương thấy lòng mềm nhũn trước động tác của cậu: “Làm gì vậy, sao lại cứ như chăm sóc con gái thế?”
“Chắc không sao đâu chứ, trước có thấy anh ấy đi muộn bao giờ đâu? Hay giờ mình gọi…”
Khách xăm hôm nay trông khá giống sinh viên, ghé vào ghế đau đến độ nhe nanh trợn mắt. An Lương rón rén lên tầng, đứng sau lưng bọn họ nhìn một hồi rồi Tần Hoài vẫn luôn cúi đầu mới phát hiện ra anh, cậu nở nụ cười: “Sao tới mà không gọi em một tiếng?”
Ngay lúc mọi người đang tranh cãi ầm ĩ như đàn sóc ăn hạt dưa, giọng của Tần Hoài lại truyền xuống từ tầng trên: “Tối nay anh Chu có việc, mai mới tới tiệm.”
An Lương đáp lời, xuống tầng đi tới chỗ nghỉ ngơi trong tiệm, ngay lập tức có một thợ xăm đang hút thuốc dịch nửa mông ra chừa chỗ cho anh rồi cười đầy xấu xa: “Bác sĩ An có biết cốc của Tiểu Hoài nhà bọn tôi là cái nào không?”
Tần Hoài đi từ tầng hai xuống, lúc ánh mắt cậu và An Lương va phải nhau thì chợt mỉm cười.
Lòng An Lương mềm mại đến lạ, lúc nói những lời này, nhìn Tần Hoài cực kỳ thận trọng, như thể sợ An Lương để lộ ra vẻ mặt khó chịu hay đắn đo. Lúc này Tần Hoài làm An Lương không biết nên nói cái gì, anh chỉ có thể vuốt ve sườn mặt của đối phương, giọng nói trầm mà dịu dàng: “Nói gì vậy chứ? Tôi cũng biết những chuyện kia của em rồi, nếu tôi rời đi vì những chuyện đó thì ngay từ đầu tôi đã không thích em, đúng không?”
Người ngoài nghe câu này sẽ không cảm thấy gì, nhưng lòng An Lương lại khẽ động. Anh nhớ lại câu mà Chu Chi Tuấn nói với Tần Hoài hôm thứ bảy ở ngay trong bếp nhà mình, “Để anh xử lý.”
Tần Hoài đi từ tầng hai xuống, lúc ánh mắt cậu và An Lương va phải nhau thì chợt mỉm cười.
Chắc chắn hoàn cảnh trưởng thành của Tần Hoài khác xa với anh, thậm chí còn chênh lệch một trời một vực với “hoàn cảnh gia đình bình thường” ý trên mặt chữ, có vậy mới khiến cậu sở hữu tính cách như thế ở độ tuổi này.
Mấy thợ xăm này đều tầm tuổi An Lương, nhìn tay chi chít Thanh Long Bạch Hổ Chu Tước Huyền Vũ thế thôi chứ thực ra ai cũng thân thiện dễ gần. Chờ Tần Hoài xong việc, An Lương cũng đã add hết Wechat của bọn họ rồi.
May mắn biết bao, giữa mênh mông biển người, anh đã tìm được một người như thế.
Tần Hoài tháo đôi găng tay đen xuống, đứng cười bên cạnh An Lương: “Mọi người nói chuyện rôm rả ghê?”
Có một thợ xăm tên Tiểu Ngải lập tức túm lấy cánh tay An Lương: “Thấy không, anh ruột tôi đó. Bác sĩ An nhà chúng ta thú vị thật, nhớ siêng tới tiệm chơi nha.”
Có một thợ xăm tên Tiểu Ngải lập tức túm lấy cánh tay An Lương: “Thấy không, anh ruột tôi đó. Bác sĩ An nhà chúng ta thú vị thật, nhớ siêng tới tiệm chơi nha.”
An Lương đứng dậy: “Được luôn, thôi hôm nay bọn tôi về trước nhé, đói lép kẹp cả bụng rồi. Hôm khác nói chuyện tiếp.”
“Đẹp không?” Cậu khách đã đau đến mức mặt mũi méo xẹo rồi vẫn rất tự hào đắc ý, “Tự tôi thiết kế đó, rồi Tiểu Tần giúp tôi vẽ thành hình.”
Đến khi bọn họ ra khỏi tiệm xăm, Tần Hoài vừa nói chuyện với anh vừa kéo An Lương lại bên cạnh mình, tránh xa mép đường một cách rất tự nhiên. An Lương thấy lòng mềm nhũn trước động tác của cậu: “Làm gì vậy, sao lại cứ như chăm sóc con gái thế?”
An Lương nhìn một hàng cốc trên bàn, thản nhiên nói: “Cái kia, màu đen, inox, đúng không?”
Anh hơn Tần Hoài bảy tuổi, nhưng đôi khi anh lại cảm thấy Tần Hoài mới giống người lớn tuổi hơn.
*Máy ảnh point and shoot hay còn gọi là máy ảnh compact, là dòng máy được trang bị ống kính cố định ở trước máy ảnh, có tốc độ màn trập và khẩu độ cố định.
Tần Hoài thuận thế nắm lấy bàn tay An Lương: “Anh đi đường có bao giờ để ý đâu, đừng đi ở phía ngoài.”
Cậu vuốt ve mu bàn tay An Lương, giọng nói dịu dàng vô cùng: “Vẫn còn không vui vì chuyện của giáo sư Lan à?”
An Lương sánh bước bên cậu đi trên con đường Trùng Khánh đèn đuốc rực rỡ sáng trưng, người tới người đi ngay bên cạnh, vẻ mặt người nào cũng bình thản mà lãnh đạm. Không một ai biết có một giáo sư Vật Lý tên Lan Minh Quyên hôm nay mới qua đời.
An Lương lặng lẽ thở dài, đưa miếng cam trong tay tới bên miệng Tần Hoài: “Ăn không, ngọt lắm.”
An Lương cười hả hê: “Cậu xăm trên bả vai thì đâu ra mà không đau? Kiên nhẫn cố chịu tí, qua rồi là sẽ đẹp. Cậu xăm gì đấy?” Anh ghé đầu nhìn, “Cánh vô hình à?”
Thậm chí ngay đến con cái của bà cũng không thèm để ý, lúc này chỉ có mình An Lương vẫn còn đang trăn trở về bà.
Thậm chí ngay đến con cái của bà cũng không thèm để ý, lúc này chỉ có mình An Lương vẫn còn đang trăn trở về bà.
Thế là An Lương gật đầu, vô thức nhích lại gần Tần Hoài: “Tôi cảm thấy đôi khi sinh con đẻ cái rồi nuôi dưỡng thật sự rất vô nghĩa. Hình như giáo sư Lan có hai đứa con trai một đứa con gái, nhưng đến cuối cùng chẳng có một ai thật sự quan tâm bà.”
Đương nhiên khi đó An Lương không biết cuối cùng không phải chính anh lựa chọn rời xa Tần Hoài, mà ngay từ khi bắt đầu Tần Hoài đã dùng trăm phương ngàn kế để đẩy anh ra xa.
Anh còn thủ thỉ rất nhiều, Tần Hoài chỉ lẳng lặng lắng nghe, không chen lời cắt ngang. An Lương nói xong câu cuối thì giọng anh đã nghẹn ngào: “Cũng chẳng biết tại sao… hồi trước khi đi học thì rất thích huênh hoang khoe mẽ rằng mình sẽ không bao giờ khó chịu vì chuyện này, nhưng sau lớn tuổi rồi lại cảm thấy những chuyện vụn vặt lông gà vỏ tỏi mới là trạng thái bình thường của cuộc sống.”
Lời anh nói rất uyển chuyển, vì nếu không phải khu tập thể của người nhà thì tầm tuổi như Tần Hoài không thể nào ở trong một nơi cũ nát không rõ quyền sở hữu thế này. Chắc chắn có lý do khác cho việc cậu vẫn luôn ở đây.
Anh sờ lên cổ tay Tần Hoài: “Nói với em nhiều như thế em có thấy phiền không?”
Dưới đèn đường, ánh mắt Tần Hoài ngời sáng lại ấm áp, tựa như trong đó có những vì sao và vũ trụ nhỏ bé xoay vần, mà điểm cuối cùng lại là hồng hoang và tĩnh lặng. Cậu nhìn gương mặt An Lương, giọng nói tựa như một mảnh nhung lụa ấm áo bao bọc lấy người trước mặt: “Sao thế được? Thực ra em rất vui khi anh bằng lòng tâm sự những chuyện đó với em.”
Cái kiểu dỗ dành vụng về như dỗ trẻ con này lại làm Tần Hoài nhoẻn cười, cậu ăn miếng cam ngay trên tay An Lương xong thì vỗ vỗ tay anh: “Không sao, đều là chuyện đã qua rồi. Có rất nhiều thứ anh không hỏi, em cũng… không biết phải kể cho anh thế nào, vô duyên vô cớ nhắc đến thì mệt mỏi thêm. Vậy nên với em mà nói, anh hỏi còn là chuyện tốt, em không muốn giấu giếm cái gì với anh… Bao gồm cả những chuyện tồi tệ từng xảy ra trong nhà em ngày trước, em cũng không muốn gạt anh.” Ánh mắt Tần Hoài nhìn anh trong veo lại bình thản, như đang nhìn một đóa hoa nở rộ rung rinh nơi sơn cốc, “Bác sĩ An, em rất thích anh, từ trước đến giờ em cũng chưa từng gặp người nào tốt hơn anh, vậy nên em không muốn lừa dối anh gì cả. Em không muốn vì những chuyện quá khứ tệ hại nát bét đó mà đánh mất một người như anh, vậy nên chỉ cần em biết, em sẽ nói cho anh tất thảy.”
Trong trải nghiệm yêu đương trước giờ của An Lương, anh chưa bao giờ gặp người nào ôn hòa mà lại kiên định như Tần Hoài. Anh là một thằng đàn ông gần ba chục tuổi, đôi khi cái anh cần không phải những lời an ủi mùi mẫn không chút tình cảm. Anh chỉ cần một người như Tần Hoài, có thể đón lấy tất thảy cảm xúc của anh, trở thành một nơi neo đậu lặng thầm mà tin cậy.
May mắn biết bao, giữa mênh mông biển người, anh đã tìm được một người như thế.
“Báo con khỉ, tiệm này của sếp mà.”
“Hẳn là không phải tới muộn đâu? Có cần báo cho ai không?”
An Lương thấy lòng ấm áp, anh kéo tay Tần Hoài: “Đi ăn thôi, em muốn ăn gì?”
Tần Hoài nhìn đường rồi cười nói: “Đi thêm ba ngã rẽ về phía trước nữa là nhà em, bên đó có một hàng mì Trùng Khánh rất ngon, em đưa anh qua đó ăn nhé?”
An Lương không nhớ hương vị mì ở tiệm đó thế nào, hết thảy tâm tư của anh đều đặt ở Tần Hoài ngồi đối diện. Tần Hoài mang tới cảm giác điềm tĩnh ung dung vượt xa tuổi, nếu không phải An Lương quen cậu lâu vậy rồi, anh thật sự không dám tin những chuyện nghe mà rợn người ấy lại xảy ra với Tần Hoài.
Tần Hoài thoạt nhìn quá lãnh đạm, cũng quá lý trí. An Lương đặt tay lên ngực mình tự hỏi, nếu mình gặp phải những chuyện như thế vào tầm tuổi Tần Hoài, có khi nào cũng sẽ bình thản và lý trí như cậu không. Có lẽ anh không thể, An Lương nhớ lại những chuyện ngu ngốc mình từng làm hồi hai mươi hai mà thấy mất mặt vô cùng.
Chắc chắn hoàn cảnh trưởng thành của Tần Hoài khác xa với anh, thậm chí còn chênh lệch một trời một vực với “hoàn cảnh gia đình bình thường” ý trên mặt chữ, có vậy mới khiến cậu sở hữu tính cách như thế ở độ tuổi này.
Ăn cơm xong, Tần Hoài bèn hỏi tối nay An Lương có muốn qua đêm ở nhà cậu không. An Lương ngẫm lại giờ về Hồng Nhai Động vừa đúng tầm cao điểm rồi sẽ tắc nghẽn mất nửa tiếng đồng hồ, thế là anh gật đầu đồng ý.
Đây là lần thứ hai anh tới nhà Tần Hoài.
Giống với lần đầu tiên, nhà Tần Hoài vẫn sạch sẽ mà đìu hiu, như thể đã rất lâu rồi không có ai sinh sống. An Lương ngồi xuống bên cạnh cái bàn ở phòng khách, ngắm Tần Hoài vào bếp gọt cam cho mình.
Anh nhìn căn nhà nhỏ một vòng, thầm tính toán lúc này quan hệ giữa anh và Tần Hoài có lẽ đã đủ để anh lên tiếng hỏi mà không quá mạo muội và đường đột: “Nhà này của em là khu tập thể thuộc đơn vị của người trong gia đình à?”
Giống với lần đầu tiên, nhà Tần Hoài vẫn sạch sẽ mà đìu hiu, như thể đã rất lâu rồi không có ai sinh sống. An Lương ngồi xuống bên cạnh cái bàn ở phòng khách, ngắm Tần Hoài vào bếp gọt cam cho mình.
Lời anh nói rất uyển chuyển, vì nếu không phải khu tập thể của người nhà thì tầm tuổi như Tần Hoài không thể nào ở trong một nơi cũ nát không rõ quyền sở hữu thế này. Chắc chắn có lý do khác cho việc cậu vẫn luôn ở đây.
Người ngoài nghe câu này sẽ không cảm thấy gì, nhưng lòng An Lương lại khẽ động. Anh nhớ lại câu mà Chu Chi Tuấn nói với Tần Hoài hôm thứ bảy ở ngay trong bếp nhà mình, “Để anh xử lý.”
An Lương thấy sượng ngắt trong lòng, anh nghe ra được ẩn ý trong lời Tần Hoài nói: Tần Thạch Minh là một công chức dưới thị trấn bình thường, tiền lương không cao, cũng không có cơ hội để kiếm thêm thu nhập, tuy giá nhà ở Trùng Khánh thấp nhưng ông cũng tuyệt đối không thể cáng đáng được giá của mấy căn nhà khang trang kia.
Tần Hoài mang cam được rửa sạch cắt miếng đi ra, vẫn là thùng cam mà mẹ An Lương cho bọn họ lần trước, có lẽ thùng cam đường bà bô An cho bọn họ đủ để hai người ăn dài dài: “Đây là căn ký túc ba em được đơn vị phân cho trước khi kết hôn, nhiều năm vậy cũng chẳng còn ai ở nữa. Mấy căn nhà trước,.. đều đã niêm phong rồi. Huống hồ,” Tần Hoài ngồi xuống đối diện với anh, ánh mắt cậu rất lạnh nhưng tay đưa cam cho anh lại hết sức dịu dàng, “em cũng không muốn ở trong những căn nhà đó. Nhà này dù nhỏ, nhưng nó là căn duy nhất còn sạch sẽ.”
An Lương thấy sượng ngắt trong lòng, anh nghe ra được ẩn ý trong lời Tần Hoài nói: Tần Thạch Minh là một công chức dưới thị trấn bình thường, tiền lương không cao, cũng không có cơ hội để kiếm thêm thu nhập, tuy giá nhà ở Trùng Khánh thấp nhưng ông cũng tuyệt đối không thể cáng đáng được giá của mấy căn nhà khang trang kia.
Khả năng duy nhất là mấy căn nhà đó do Ngải Bình mua, hơn nữa có thể trong quá trình mua bán còn dây dưa không rõ ràng với Tần Thạch Hán. Vậy nên Tần Hoài mới nói “đây là căn duy nhất còn sạch sẽ”.
Tần Hoài khẽ nói: “Anh có khát không? Cốc nước của em ở trên bàn tầng dưới, anh xuống uống nước đi.”
An Lương lặng lẽ thở dài, đưa miếng cam trong tay tới bên miệng Tần Hoài: “Ăn không, ngọt lắm.”
Cái kiểu dỗ dành vụng về như dỗ trẻ con này lại làm Tần Hoài nhoẻn cười, cậu ăn miếng cam ngay trên tay An Lương xong thì vỗ vỗ tay anh: “Không sao, đều là chuyện đã qua rồi. Có rất nhiều thứ anh không hỏi, em cũng… không biết phải kể cho anh thế nào, vô duyên vô cớ nhắc đến thì mệt mỏi thêm. Vậy nên với em mà nói, anh hỏi còn là chuyện tốt, em không muốn giấu giếm cái gì với anh… Bao gồm cả những chuyện tồi tệ từng xảy ra trong nhà em ngày trước, em cũng không muốn gạt anh.” Ánh mắt Tần Hoài nhìn anh trong veo lại bình thản, như đang nhìn một đóa hoa nở rộ rung rinh nơi sơn cốc, “Bác sĩ An, em rất thích anh, từ trước đến giờ em cũng chưa từng gặp người nào tốt hơn anh, vậy nên em không muốn lừa dối anh gì cả. Em không muốn vì những chuyện quá khứ tệ hại nát bét đó mà đánh mất một người như anh, vậy nên chỉ cần em biết, em sẽ nói cho anh tất thảy.”
“Đau thấy tía má luôn.” Cậu khách mở miệng ra là thút thít, “Anh Chu còn bảo đây là người nhẹ nhàng nhất tiệm rồi, ai dè Tiểu Tần nặng tay kinh khủng.”
Lòng An Lương mềm mại đến lạ, lúc nói những lời này, nhìn Tần Hoài cực kỳ thận trọng, như thể sợ An Lương để lộ ra vẻ mặt khó chịu hay đắn đo. Lúc này Tần Hoài làm An Lương không biết nên nói cái gì, anh chỉ có thể vuốt ve sườn mặt của đối phương, giọng nói trầm mà dịu dàng: “Nói gì vậy chứ? Tôi cũng biết những chuyện kia của em rồi, nếu tôi rời đi vì những chuyện đó thì ngay từ đầu tôi đã không thích em, đúng không?”
Anh còn thủ thỉ rất nhiều, Tần Hoài chỉ lẳng lặng lắng nghe, không chen lời cắt ngang. An Lương nói xong câu cuối thì giọng anh đã nghẹn ngào: “Cũng chẳng biết tại sao… hồi trước khi đi học thì rất thích huênh hoang khoe mẽ rằng mình sẽ không bao giờ khó chịu vì chuyện này, nhưng sau lớn tuổi rồi lại cảm thấy những chuyện vụn vặt lông gà vỏ tỏi mới là trạng thái bình thường của cuộc sống.”
Đương nhiên khi đó An Lương không biết cuối cùng không phải chính anh lựa chọn rời xa Tần Hoài, mà ngay từ khi bắt đầu Tần Hoài đã dùng trăm phương ngàn kế để đẩy anh ra xa.
Lúc Tần Hoài đi tắm, An Lương tùy tay bật tivi lên. Anh chuyển kênh lia lịa, thấy chẳng có tin tức gì tử tế, anh cảm thấy mấy kiểu tin như mang thai hộ, chặt cây, ba mẹ qua đời gì gì đó đều mệt óc nhức đầu, cuối cùng đành phải đứng dậy đi loanh quanh trong phòng khách.
An Lương thấy lòng ấm áp, anh kéo tay Tần Hoài: “Đi ăn thôi, em muốn ăn gì?”
Phòng khách nhà Tần Hoài rất nhỏ, anh bước mười bước là hết một vòng. Tiếng nước ào ào khi Tần Hoài tắm truyền ra từ nhà vệ sinh, An Lương cố gắng xua đi mấy hình ảnh kiều diễm hấp dẫn quá đà trong đầu, tiện tay rút một cuốn sách trên kệ sách nhỏ trong phòng khách ra xem, mà cầm lên rồi mới nhận ra đó là một cuốn album ảnh.
An Lương cảm thấy không hỏi mà tự tiện lấy thì không ổn, thế là anh rón rén đi tới cửa nhà vệ sinh, giấu đầu hở đuôi mà hỏi Tần Hoài: “Trên giá sách có một cuốn album, tôi có thể xem không?”
Giọng của Tần Hoài qua hơi nước nóng mang theo cảm giác mơ hồ lại đượm nồng tình dục: “Xem đi, không sao đâu.”
Thế là An Lương cầm cuốn sách, mặt đỏ bừng tim đập như trống quay về phòng khách.
Anh lật mở cuốn album thì thấy bên trong đều là ảnh chụp ngày trước của Tần Hoài, còn có một tấm chụp chung với Tần Thạch Minh.
Tần Hoài thuận thế nắm lấy bàn tay An Lương: “Anh đi đường có bao giờ để ý đâu, đừng đi ở phía ngoài.”
Hồi bé Tần Hoài rất xinh xắn, có lẽ là thừa hưởng ngoại hình của Ngải Bình, đôi mắt to tròn, nhìn trắng mềm kháu khỉnh.
An Lương nhoẻn miệng cười, Tần Hoài hồi nhỏ nhìn đáng yêu hơn bây giờ nhiều, y như một miếng thịt hồng hào múp míp, là kiểu mà người lớn nhìn một cái là không kìm được muốn nhéo mấy miếng. Lúc Tần Thạch Minh ôm cậu, hai người trông như một cặp cha con bình thường hạnh phúc, ngắm nhìn những bức tượng điêu khắc ngớ ngẩn trong công viên giải trí, nhìn những cảnh quan nhân tạo sặc sỡ rẻ tiền của thế kỷ trước mà vô thức nở nụ cười.
Khi chụp ảnh, chắc hẳn không ai ngờ được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.
An Lương sánh bước bên cậu đi trên con đường Trùng Khánh đèn đuốc rực rỡ sáng trưng, người tới người đi ngay bên cạnh, vẻ mặt người nào cũng bình thản mà lãnh đạm. Không một ai biết có một giáo sư Vật Lý tên Lan Minh Quyên hôm nay mới qua đời.
Có lẽ những bức hình đều chụp khi Tần Hoài chưa lên bảy, lật tới những trang sau An Lương mới nhận ra một chi tiết kỳ lạ: Phong cách chụp hình thay đổi.
Loại ảnh gia đình ngày xưa chụp bằng máy ảnh compact* vốn không có phong cách gì cả, toàn là người thân bạn bè tiện tay bấm chụp hộ, không out nét đã là tốt lắm rồi. Nhưng An Lương càng lật về sau thì thấy phong cách chụp thay đổi càng rõ rệt, không chỉ là góc chụp mà thậm chí cả thiết bị chụp cũng khác.
Anh nhìn những tấm ảnh, ngờ vực dày đặc chậm rãi dâng lên trong lòng: Sau khi Tần Hoài lên bảy, rốt cuộc gia đình cậu đã gặp phải biến cố gì?
*Máy ảnh point and shoot hay còn gọi là máy ảnh compact, là dòng máy được trang bị ống kính cố định ở trước máy ảnh, có tốc độ màn trập và khẩu độ cố định.
Hết chương 20.