SỚM CHIỀU - Chương 44: Chương 40
Minh Tô xuất cung, cũng không ngồi xe mà trực tiếp đoạt ngựa trong tay thị vệ, phi như bay về phủ đệ.
Đến ngoài cổng phủ, gia lệnh đã chờ sẵn, Minh Tô lập tức nhảy xuống, lúc đặt đất suýt nữa đã té ngã, may mà nàng kéo chặt dây cương.
Gia lệnh vội tiến lên đỡ nàng, Minh Tô xua tay, nhìn hắn chằm chằm, hỏi: “Người đâu?”
“Người nọ dâng mặt trụy ngọc xong thì đi rồi ạ.
Vì phòng rút dây động rừng nên thần đã sai người đi theo, sẽ không mất dấu được!” Gia lệnh trả lời.
Minh Tô gật đầu, cũng tốt.
Đến hiến vật quý nhưng lại không có sở cầu thì thất người bụng dạ khó lường, nhìn xem thử là do người phương nào sai sử cũng tốt.
Trong phủ có vài người là quân do thám nàng điều đến từ trong quân, bản lĩnh truy tung rất cao.
Đúng như lời gia lệnh nói, chỉ cần bọn họ đi theo thì tuyệt đối sẽ không mất dấu.
Nàng nóng lòng vội vàng quay về, nói xong vài câu đó thì quay đầu lại, giờ mới phát hiện mấy tên cận thị và một tá thị vệ nàng mang ra ngoài cũng đã đuổi kịp, đang đứng phía sau nhìn nàng lo lắng.
Minh Tô cảm thấy miệng hơi khô, nàng nuốt khan, nghĩ đến vừa rồi nàng vào cung là để yết kiến bệ hạ vì chuyện của Cố Nhập Xuyên, dù không thấy long nhan nhưng chuyện đó vẫn còn phải bàn.
Chờ thám tử quay về bẩm báo e là còn phải mất một lúc nữa, Minh Tô ra lệnh: “Tìm người của Lễ bộ, Ngự Sử đài và Binh bộ đến nghị sự.”
Đám thuộc hạ được chia thành hai nhóm, một là những người làm việc bên ngoài, hai là như Hình bộ thượng thư bí mật góp sức vậy.
Bình thường nghị sự đều là những người thuộc nhóm trước, không chỉ để cho người khác thấy, mà bọn họ còn có thể làm phần lớn việc cho nàng.
Đây là thói quen, mấy ngày nay luôn bận rộn nên nàng cũng không có thời gian rảnh.
Lúc này trong đầu trống rỗng, tựa như không thể suy nghĩ được gì, thế là dặn dò theo thói quen.
Gia lệnh lập tức nói: “Dạ……”
Đang muốn phái người trong phủ đi truyền lời cho những nơi đó, bỗng Minh Tô lại nói: “Không, đợi chút, ta khoan hẵng vội.”
Nàng bỗng hoảng sợ, không biết nên làm sao cho phải, qua một lúc lâu vẫn còn đứng ngoài phủ.
Huyền Quá cùng gia lệnh liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được sự lo lắng trong mắt cả hai.
Huyền Quá tiến lên, cẩn thận nói: “Điện hạ, vào phủ trước đi ạ.”
Minh Tô như là mất hồn, gật gật đầu, đi được bước, bỗng nàng chợt dừng lại, cầm tiểu Tỳ Hưu trong lòng bàn tay nhìn một lát, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Không đúng.”
“Nàng ta thật sự đứng ngây người ngoài cửa phủ sao?” Ngũ hoàng tử kiềm nén sự hưng phấn, hỏi.
Trước mặt có một người mặc bố y tầm thường, đáp lời: “Dạ phải, là tiểu nhân tận mắt nhìn thấy.
Tín Quốc điện hạ đứng ngoài phủ rất lâu, sau đó mới dặn dò, rồi đột nhiên lại thu lời.
Thất hồn lạc phách, lại qua một lúc lâu sau, là do thuộc hạ nhắc nhở nên mới vào phủ.”
Ngũ hoàng tử cười to: “Được lắm……” Lại quay đầu nhìn người ngồi bên cạnh, “Không ngờ lời ngươi nói lại là thật.”
Trình Trì Sinh đứng dậy, khiêm tốn chắp tay.
Ngũ hoàng tử vẫn còn đang hưng phấn, xoay người quay lại chỗ ngồi, bưng trà lên định uống, nhưng chung trà chạm vừa môi lại đặt xuống bàn, vỗ bàn nói: “Hành động trước giờ của nàng ta làm ta còn tưởng nàng ta thật sự rất hận Trịnh thị đấy, hóa ra là giả.
Thường ngày nàng ta kiêu ngạo ương ngạnh, không ai bì nổi, hóa ra lại nực cười như vậy!”
Trình Trì Sinh cũng ngồi lại, nhìn Ngũ hoàng tử, nghiêng người, hạ giọng, nói: “Càng buồn cười hơn nữa là, Trịnh thị kia đã chết từ năm năm trước rồi.”
Ngũ hoàng tử ngẩn ra, cười đến mức không thở nổi.
Trình Trì Sinh cũng không lên tiếng, đợi hắn cười xong rồi mới nói: “Việc này chỉ có bệ hạ, thần cùng vài tên tâm phúc biết được.
Còn bên kia tiết lộ với người nào thì thần cũng không biết.”
“Ta còn nghĩ là bệ hạ sủng ái nàng ta, hóa ra đều là giả.” Chẳng trách mẫu phi ngàn vạn dặn dò là Tín Quốc sẽ không thành mối họa.
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy kỳ diệu, ý cười không thể giấu nổi, nói: “Ngẫm lại suốt năm năm này ở trong mắt bệ hạ, e là chỉ như chơi đùa với một con chó mà thôi, nực cười làm sao.
Chuyện này hay rồi, chờ nàng biết là người đã chết từ lâu thì chỉ sợ là sẽ điên mất.”
Hắn hiếm khi lại hả giận như vậy, nói chuyện không dứt: “Cũng may là ngươi đã ra tay vào năm năm trước.
Nếu chậm một hai năm, muốn yên lặng giải quyết Trịnh thị thì e là khó mà thực hiện được.”
“Cũng lừa không được lâu lắm, sớm muốn cũng sẽ bị chọc thủng, thần thỉnh xin điện hạ che chở.” Trình Trì Sinh thuận thế quỳ xuống đất.
Ngũ hoàng tử xua xua tay: “Có cô che chở, không sao đâu.”
Trình Trì Sinh tất nhiên là muôn vàn cảm kích, nghĩ như vậy đã thỏa đáng.
Bên này, Minh Tô đang đứng trong đình, nhìn tiểu Tỳ Hưu trong tay, lắc lắc đầu.
Mấy người phía sau thấy nàng không rời đi nhưng cũng không dám lên tiếng, im lặng chờ nàng sai phái.
Những vật mà nàng có được trong quá khứ đều có ấn ký của Trịnh phủ hoặc là A Mật.
Cho nên người hiến mới biết được đây là đồ của A Mật, do đó mới dâng lên trong phủ.
Nhưng tiểu Tỳ Hưu này, là vật của nàng, bên trên cũng không có ấn ký.
Sao người hiến lại biết được đây là vật của Trịnh Mật?
Minh Tô lập tức nghĩ ra rất nhiều phỏng đoán.
Trời tối âm u, đã nhiều ngày không sáng, cũng không biết khi nào mới có thể sáng lại.
Nàng nhắm chặt mắt, không muốn nghĩ sâu hơn, nàng nắm chặt tiểu Tỳ Hưu trong lòng bàn tay, mở to mắt, vẫn hỏi: “Mấy ngày nay Trình Trì Sinh qua lại với ai?”
Việc này đã có người theo dõi, nếu không có việc gấp thì mỗi ngày sẽ báo tin một lần, trình cho Huyền Quá rồi hắn sẽ dâng lên.
Mấy nay bận bịu việc của Cố Nhập Xuyên nên chưa kịp hỏi đến.
Lúc này nghe nàng hỏi thì Huyền Quá lập tức lấy mấy bức mật hàm trong tay áo dâng lên.
Tất cả đều chưa mở ra, Minh Tô nhận lấy rồi mở ra xem, càng nhíu mày chặt hơn.
Trình Trì Sinh thường xuyên qua lại với người trong phủ ngũ hoàng tử.
Đây cũng không có gì lạ, nếu hắn muốn ở lại kinh thành lâu dài thì rốt cuộc cũng phải tìm một nơi che chở.
Trong đầu Minh Tô bỗng xuất hiện một suy nghĩ, mấy năm qua, muốn giết Trình Trì Sinh so giẫm chết con kiến còn dễ hơn, như vì nàng cứ chậm chạp không chịu động thủ? Thật sự chỉ vì hắn chỉ là một con chó săn, so đo với hắn vô ích sao?
Hay căn bản là nàng không dám……!
Minh Tô vội dập tắt suy nghĩ, nắm chặt mật thư, tờ giấy bị vò thành một nhúm, nàng nghiêm nghị hỏi: “Người đi Giang Nam hỏi thăm đã quay lại chưa?”
Huyền Quá trả lời: “Đã về hai ngày rồi ạ.” Lần này có hơn trăm tên thân tín được phái đi Giang Nam tìm.
Trong tay mỗi người đều có thư tay do chính điện hạ viết, nếu có manh mối gì, hoặc là thiếu nhân thực thì có thể điều động quan phủ địa phương hỗ trợ.
Hàng năm đều có vài lần đi tìm như vậy, nhưng vẫn luôn không có tin tức phản hồi.
Vẫn chưa trở về, nói cách khác là lần này có khả năng tìm thấy.
Minh Tô bình tĩnh, hỏi lại: “Phía Bắc có tin tốt gì không?”
Huyền Quá lại nói: “Quan khẩu các nơi vẫn luôn có người canh giữ, chỗ tướng quân thủ quan cũng đã được dặn dò, chỉ cần đi qua cửa quan thì tuyệt đối không thể lặng im không tiếng động được đâu ạ.”
Nói cách khác là tạm thời không có tin tức.
Trong lòng Minh Tô nói thầm một câu như thế, không có tin tức đó là tin tức tốt.
Nhân thủ được nàng bố trí dày đặc như thế, nếu có cái gì khác thường thì cũng không thoát khỏi tai mắt nàng.
Minh Tô nghĩ như vậy thì có hơi yên lòng hơn một chút.
Nàng cúi đầu nhìn tiểu Tỳ Hưu, lại đeo nó cho mình, nét vào cổ áo, chất ngọc lạnh lẽo chạm vào da thịt, lạnh đến mức người rụt lại.
Minh Tô lại áp nó vào tim mình, trong lòng mặc niệm, nhất định phải bình an.
Hơi ngừng một chút, đôi mắt nàng đỏ lên, nhút nhát nhượng bộ, lại nói, không trở lại cũng không sao, không bao giờ gặp lại ta thì cũng không trách nàng, chỉ cần nàng bình an thôi.
Khi mật thám quay lại là đã gần giờ Tý (23h – 1h), hắn vội vàng đi vào, bẩm báo ngay trước mặt Tín Quốc điện hạ: “Người nọ dường như đã từng ở trong quân doanh và biết cách che giấu hành tung.
Ty chức bám theo hắn suốt quãng đường, trước tiên hắn vào một nhà nông, sau khi trời tối thì lại đi vòng quanh nửa thành, cuối cùng là lẻn vào phủ am hoàng tử ạ.
Đến tận bây giờ vẫn chưa ra ngoài.
Hiện tại ngoài phủ tam hoàng tử đều có người theo dõi khắp nơi”
Hay lắm, tam hoàng tử, ngũ hoàng tử, tất cả đều được kéo vào.
Minh Tô gật gật đầu, nói vô cảm: “Nếu ngày mai hắn đi ra thì lập tức bắt hắn, không ra thì vào phủ bắt.”
Huyền Quá cả kinh: “Điện hạ, như thế tất sẽ khiến tam hoàng tử bất mãn đó ạ.
Tình hình bây giờ rất là căng thẳng, tam hoàng tử vốn đã không chịu nhường bộ.
Nếu lúc này lại sinh ra chuyện, thì tam hoàng tử điện hạ vì mặt mũi sẽ tranh chấp tới cùng với điện hạ, như thế thì Cố tướng quân sẽ gặp nguy hiểm mất.”
Cố Nhập Xuyên vừa vào kinh đã bị giam lỏng ở trong phủ, nếu không thể thoát tội thì sẽ phải vào ngục.
Minh Tô nhắm mắt lại.
“Có lẽ Tỳ Hưu này chính là tam hoàng tử điện hạ cố ý đưa đến tay điện hạ để làm loạn trận tuyến của điện hạ.
Chúng ta đã tìm kiếm mọi nơi kỹ càng đến vậy, nếu điện hạ cũng tìm không được nơi ở của Trịnh tiểu thư, thì tam hoàng tử chắc chắn cũng tìm không được.
Nếu bắt người nọ thì chỉ làm cho bách quan lại nghĩ là điện hạ kiêu ngạo, khiến tam hoàng tử lại sinh ra bất mãn.” Huyền Quá liên tục khuyên nhủ.
Minh Tô mở mắt ra, lẩm bẩm nói: “Ta và Minh Dần đã đấu nhau hơn nửa tháng mà sao Minh Thần không có chút tiếng động nào vậy.
Từ khi nào mà hắn lại yên tĩnh, có thể nhịn xuống không chen vào chứ.”
Huyền Quá sửng sốt.
“Ngày mai là mười lăm, ta muốn vào cung một chuyến.” Minh Tô nói.
Mười lăm trong cung có thần tỉnh, nhưng Minh Tô cũng không phải là đi hoàng hậu, nàng đi gặp tam hoàng tử.
Tam hoàng tử Minh Dần làm người lỗ mãng nhưng lại rất hiếu thuận.
Sau mỗi lần thần tỉnh đều đến cung Đức phi, thăm mẫu phi nói chuyện rồi tản bộ.
Đã hơn mười năm qua, mặc mưa mặc gió.
Minh Tô không cắt ngang việc hắn đi gặp Đức phi, mà chỉ chờ hắn ở ngoài cung Đức phi.
Đợi hắn ra ngoài thì nàng mới tiến lên, nói: “Tam hoàng huynh, thần muội có chuyện muốn nói.”
Lần này tam hoàng tử ở trong cung Đức phi hơi lâu, khi hắn ra ngoài thì đã quá trưa, không biết Minh Tô đã chờ bao lâu nữa.
Tam hoàng tử làm người thô mãng, nhưng cũng không phải là người hoàn toàn không có đầu óc.
Hiện tại bọn họ giương cung bạt kiếm như vậy mà Minh Tô còn có thể đến đây, thì có thể thấy được là chuyện quan trọng.
*Thô kệch, lỗ mãng.
Hai người bọn họ cười với nhau đầy giả tạo, khi cùng đi về phía điện Trinh Quán, thì Trịnh Mật dẫn theo vài cung nhân đến tòa cung uyển bên góc Tây Bắc.
Góc Tây Bắc của hoàng cung cấm nội là nơi hẻo lánh nhất trong toàn bộ cung điện.
Không biết bắt đầu từ đâu mà phi tần phạm tội trong cung sẽ được đưa đến nơi này, dần dần nơi này trở thành lãnh cung.
Lãnh cung rách nát, khắp nơi toàn là mạng nhện, mấy khung cửa sổ cũng đã tả tơi, cửa sổ giấy bị gió thổi phần phật.
Trịnh Mật bước lên bậc thang, trên bậc thềm đọng tuyết thật dày nhưng không ai dọn dẹp.
Vân Tang đẩy cửa điện ra rồi bước vào trong, trong điện tối tăm, trên mặt đất đầy lá rụng tro bụi.
“Ở phía sau ạ.”Vân Tang nhẹ giọng bẩm.
Trịnh Mật gật đầu, ý bảo hai tên cung nhân còn lại chờ ở bên ngoài, còn mình mang theo Vân Tang đi vào.
Hai năm trước có một phi tần bị đày đến tòa lãnh cung này, nghe nói năm đó nàng ta cũng đã từng được thịnh sủng, nhưng vì làm hại hoàng tự nên bị hoàng đế chán ghét, phế làm thứ dân.
Nhưng trong cung vẫn luôn có lời đồn là vị phi tần này bị oan, mà người khiến nàng ta hàm oan chính là Hiền phi.
Hôm nay Trịnh Mật tới đây không phải để tìm nàng ta, mà là một người khác, nhưng nàng cũng thuận thế dùng nàng ta làm vỏ bọc, bên ngoài nàng nói là đến nhìn vị phi tần này, hỏi chút chuyện xưa năm đó
Mọi người đều biết nàng và Hiền phi không hợp nhau, đến đây khai thác nhược điểm của Hiền phi cũng là điều hợp lý.
Trịnh Mật vịn tay Vân Tang đi vào phía trong, đi ra hậu điện.
Trên giường trong hậu điện có một nữ tử đầu bù tóc rối đang nằm, cả người trùm chăn, thấy các nàng vào thì mở miệng phát ra tiếng ú ớ, mở to hai mắt nhìn bọn họ.
Đã điên rồi.
Trịnh Mật nhìn nàng ta một lát, không dừng bước, lại đi qua hậu điện để đến hậu viện.
Trong hậu viện còn có một phòng nhỏ, có một lão nhân mặc sắc phục hoạn quan màu xanh lá ngồi, trên mặt người nọ có vài vết sẹo, trong đó có một đường xuyên qua mắt phải, nhìn qua cực kỳ âm u đáng sợ.
Lão ngước mắt lên nhìn người bước đến, thấy rõ phục chế của người đến thì đứng lên khỏi ghế: “Hoàng hậu nương nương……”
Lão lẩm bẩm trong miệng, đôi mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt Trịnh Mật.
Một lúc sau, như thể đã thấy rõ nàng là người phương nào thì lại ngồi xuống, nói năng cực kỳ bất kính: “Trong cung đổi ngôi hoàng hậu từ khi vào vậy.”
Vân Tang quát: “Lớn mật!”
Trịnh Mật vung tay lên, tự mình bước lên một bước: “Nơi này hoang vắng, tin tức không thông nên trung quý nhân không biết thôi, ngày hè năm nay bệ hạ đã cưới tân phụ, trong cung đã có hoàng hậu.”
Trung quý nhân cách xưng hô kính trọng đối với hoạn quan đắc lực bên người đế hậu, đã rất lâu rồi Tô Đô chưa từng nghe qua cái tên này.
“Nương nương vất vả lao lực tìm tiểu nhân, là có chuyện gì muốn sai bảo sao?” Tô Đô vẫn đang ngồi, ngẩng đầu nhìn hoàng hậu không chút cung kính.
Hoàng Hậu phất tay, Vân Tang hiểu ý, cung kính thi lễ rồi lui xuống.
Nơi này giờ chỉ còn hai người.
Hoàng hậu bước lên trước, ngồi xuống chiếc ghế con bên cạnh, cũng không ghét bỏ sự dơ bẩn ở nơi này.
Tô Đô thấy có vẻ thú vị: “Đã đến mức này rồi, không ngờ trong cung vẫn còn chưa tranh đấu xong, vẫn còn có người muốn tìm bộ xương già ta đây.”
“Bổn cung muốn biết, năm năm trước đã xảy ra chuyện gì, vì sao bệ hạ lại ra tay tàn độc với Trịnh gia như thế.” Trịnh Mật nói ngay.
Khi nàng nói ra những lời này thì sắc mặt Tô Đô lập tức sầm xuống, khuôn mặt vốn đã dữ tợn lại càng thêm kinh khủng.
Đợi nàng nói xong, Tô Đô đứng lên, cung kính chắp tay: “Nương nương có thể cho tiểu nhân cái gì?”
Trịnh Mật hỏi lại: “Ngươi muốn cái gì?”
“Được sống một cách đàng hoàng.” Tô Đô đáp.
Trịnh Mật gật đầu: “Được……”.