SỐC! THẾ MÀ HẮN LÀ NHÂN NGƯ NHƯ VẬY - Chương 46: 46 Phiên Ngoại 2 Về Nhà
- Trang chủ
- Truyện tranh
- SỐC! THẾ MÀ HẮN LÀ NHÂN NGƯ NHƯ VẬY
- Chương 46: 46 Phiên Ngoại 2 Về Nhà
(1) Trì Ngư phát hiện nhật ký của Hạng Phỉ.
Không thể không nói đây thật sự là một sự trùng hợp, một ngày nọ khi hắn thu dọn quần áo làm người cha tốt của gia đình, Thủy Thủy trèo lên bàn Hạng Phỉ, hơn nữa trong lúc vô tình kéo ngăn kéo ra, sau đó để cho Trì Ngư nhìn thấy cuốn nhật ký được đặt bên trong.
Hoa văn phức tạp, thoạt nhìn có cảm giác niên đại nhất định.
Hình như đã viết không ít, Trì Ngư nghĩ đến gần đây Hạng Phỉ không ngồi trên bàn viết cái gì cả, đây là từ khi nào.
Hắn nghĩ với sự nghi ngờ.
Lúc ấy hắn cũng không ý thức được đây là nhật ký, tùy ý mở một trang phát hiện góc trên vẽ một con cá nhỏ xinh đẹp, con cá nhỏ còn đang phun bong bóng nước.
Hắn đột nhiên có chút hứng thú, sau đó lật mấy trang về sau, phía sau mỗi một trang đều có một con cá nhỏ đang phun bong bóng, nhìn lại thời gian vừa vặn là lúc anh ở biển hoàng hôn.
Cái này có chút thú vị, Hạng Phỉ vừa đi ra ngoài còn chưa trở về, một tay Trì Ngư ôm Thủy Thủy vào trong ngực, một tay lật nhật ký của Hạng Phỉ.
Bắt đầu từ trang đầu tiên, trang đầu ghi chú còn rất non nớt, hẳn là đã rất nhiều năm trước.
Ngẫu nhiên viết vài câu mà bất tri bất giác qua vài năm, Hạng Phỉ nói rất ít, anh chỉ viết đại khái một câu, ví dụ như năm x tháng x ai qua đời.
Ai thăng chức, ai có bộ dáng ngu xuẩn kéo bè kết phái, nhìn không sống được bao lâu.
Mỗi năm tháng nào ngày nào đó, ai lại qua đời.
Sau đó khoảng thời gian tiếp theo là rất dài, bắt đầu từ 18 đến 26 tuổi, trong 8 năm dành cho nhật ký này.
7 năm trước mất chưa đến một nửa quyển, nói đúng ra còn chưa tới một phần ba.
Một năm sau dùng hết tất cả, chủ yếu Trì Ngư xem phía sau, từ khi hắn gặp Hạng Phỉ thì nhật ký của Hạng Phỉ thay đổi nhiều hơn.
Nhưng mấy trang trước cũng không có Trì Ngư xuất hiện, tất cả đều là những chuyện vặt vãnh anh ghi chép trong cuộc sống, ví dụ như ngày hôm nay sương mù rất dày, ngày đó Nhị Hoàng Tử khiêu khích như nào.
Điểm giống duy nhất là mỗi tờ của anh đều vẽ một con cá nhỏ thổi bong bóng.
Thỉnh thoảng có hai người ở bên nhau.
Trì Ngư xuyên thấu qua chữ viết của những nhật ký này như nhìn thấy Hạng Phỉ đang viết chữ trên bàn.
Ánh đèn ấm áp phản chiếu khuôn mặt anh, sống mũi được phác họa thẳng tắp, ánh mắt thâm thúy, đang nghiêm túc vẽ từng nét cá phun bong bóng.
Trì Ngư: Quá, quá dễ thương.
Sau khi lật qua một trang nào đó là khoảng trống lớn thì đột nhiên Trì Ngư nhìn thấy một câu nói bằng tiếng Anh, dịch sang chính là [Tôi kết lưới cho anh.]
Hạng Phỉ biểu đạt tâm ý của mình rất hàm súc.
Nếu như không phải Trì Ngư đọc truyện cho Thủy Thủy đã từng thấy những lời này thì có thể hắn chỉ cho rằng là một câu tùy bút đơn giản.
Nhưng trong bộ truyện, câu gốc là: I wove my webs for you because I liked you.
[Tôi kết lưới cho anh bởi vì tôi thích anh.]
Đầu ngón tay của hắn trượt trên những chữ này, sờ sờ lỗ tai có chút ửng hồng của mình, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười.
Thủy Thủy bên cạnh không biết vì sao cũng cười rộ lên, đôi mắt màu đen to sáng lấp lánh, tay đùa nghịch quần áo của cha.
Cứ cách vài trang sách lại có vảy màu xanh kẹp ở bên trong, được bảo quản rất tốt, bên ngoài còn bọc một lớp màng nhựa mỏng để bảo tồn vảy đẹp hơn, trên vảy lấp lánh lóe lên một chút ánh sáng rực rỡ làm nổi bật chữ viết rồng bay phượng múa của Hạng Phỉ.
Phù hợp lạ thường.
||||| Truyện đề cử: Rung Động Vô Thời Hạn |||||
Xa hơn nữa được viết là sau vài ngày, vài tuần.
Ghi lại các chuyện vụn vặt.
Đôi khi nói một câu Thủy Thủy rất đáng yêu, đôi khi lại nói Trì Ngư cũng rất đáng yêu, đôi khi ở bên trong viết muốn mang Trì Ngư đến đây ăn cái gì đó, kèm theo địa chỉ chi tiết.
Thật sự cậu để hết thảy mọi chuyện ở trong lòng, Trì Ngư lật từng trang từng trang, hắn đọc xong từ trang đầu tiên đến trang cuối cùng như đã trải qua tám năm thời gian của Hạng Phỉ.
Từ 18 đến 25 tuổi, thời gian mà hắn không tham gia đã được viết tất cả trong cuốn nhật ký này.
Thủy Thủy ở bên cạnh nhặt một cái vảy màu xanh.
Hiện tại bé còn nhỏ, không thể biến hóa đuôi cá thành hai chân, vì thế cái đuôi cá nho nhỏ vỗ xuống mặt đất, sau đó bé giơ vảy to như bàn tay của bé đối diện với Trì Ngư, hướng về phía hắn cắn cắn, ngây thơ nở nụ cười.
Không cần phải nói, đương nhiên là không cắn nổi, thậm chí bởi vì vảy quá mức cứng rắn mà răng của bé bị đau, sau đó nước mắt lưng tròng nhìn về phía Trì Ngư vươn tay muốn ôm.
Trì Ngư cười cười ấn đầu Thủy Thủy nói, “Con nha, cẩn thận ba con trở về sẽ tức giận vì dám cắn vảy ba sưu tầm.”
“Cẩn thận túm đuôi cá của con.”
Thủy Thủy không rõ nguyên nhân mờ mịt nhìn hắn, sau đó lại há to miệng giơ tay lên muốn ôm.
Trì Ngư bế bé lên và ngân nga các ca khúc của nhân ngư.
Trước mặt là một tiết mục, bên ngoài vừa vặn có hương hoa, bươm bướm nhẹ nhàng bay bay, có một chiếc xe dừng trước cửa biệt thự.
Hạng Phỉ trở lại, mặt mũi anh đầy ý cười.
Không hề biết sổ ghi chép của mình bị bới sạch sẽ, hay còn bởi vì con trai của anh.
Buổi tối cho Thủy Thủy đi ngủ, Hạng Phỉ vừa lên giường đã nhìn thấy Trì Ngư mang một thứ quen thuộc tới.
Đó là một cuốn sổ tay màu đen, sau đó nhân ngư cười ném nó xuống trước mặt anh.
Giống như rất buồn nói, “Thì ra em có bí mật, còn là bí mật không thể để anh phát hiện, bảy năm ngứa ngáy còn chưa đủ, thế mà hai lòng.”
Hạng Phỉ thở dài một hơi.
“Nói đi, muốn trừng phạt em như thế nào?”
Mỗi lần đều là mục đích này, Hạng Phỉ đã nhìn thấu hết thảy.
Trì Ngư nhếch khóe môi lập tức nhào ngã anh xuống giường, hắn ác liệt nói mấy chữ ở bên tai Hạng Phỉ, mặt Hạng Phỉ chậm rãi đỏ lên, sau đó anh thấp giọng “Ừ” một tiếng.
Chuyện phía sau tất nhiên là tắt đèn xử lý, trăng treo trên trời, Thủy Thủy đang ngủ say, hết thảy mọi thứ đều bị che giấu dưới màn đêm.
(2) Trở về biển hoàng hôn.
Lại nói tiếp trở lại biển hoàng hôn, ý nghĩ này là Hạng Phỉ đưa ra.
Trì Ngư ở Đế Quốc con người chơi vui vẻ không suy nghĩ, hắn đã sớm quên mình còn có một quê hương, rất nhiều sinh vật biển chờ ở đó.
Dù sao sinh mệnh của nhân ngư rất dài, quả thật trong khoảng thời gian hắn ở lại Đế Quốc không đáng nhắc tới, muốn khi nào trở về cũng được.
Nhưng khi Hạng Phỉ đưa ra thì Trì Ngư vẫn sửng sốt một chút, hắn nghĩ tới quái vật nhỏ ở trong vực sâu bị vứt bỏ, phải xem hiện tại nó có uy hiếp hay không.
Sau đó lại nghĩ đến trước khi đi bạch tuộc nhỏ đáng thương túm lấy cánh tay hắn không cho đi, những thứ này đều nên đi xem một chút.
Nghĩ đến bạch tuộc nhỏ còn có thể ở dưới biển chờ hắn thì Trì Ngư liền không giải thích được sinh ra áy náy.
Nhất là sau khi có Thủy Thủy hắn càng thêm mềm lòng, nhớ tới ánh mắt tiểu bạch tuộc giống Thủy Thủy như nước suối chảy, đồng dạng đều biết làm nũng.
“Được.” Trì Ngư hôn khóe môi anh, thuần thục ôm Thủy Thủy vào trong ngực, sau đó nói, “Hai ngày nữa chúng ta sẽ xuất phát, trước tiên chuẩn bị một chút.”
Đuôi cá của Thủy Thủy là một vấn đề, nhân ngư phải đợi đến khi trưởng thành mới có thể biến thành hai chân, nhưng ở chỗ con người mà đợi đến khi Thủy Thủy biến ra hai chân thì con người nơi này đều đã qua 200 năm, thời gian không khỏi quá lâu.
Trì Ngư định đến đáy biển tìm xem có biện pháp làm cho Thủy Thủy sớm biến thành hai chân hay không, nhưng trong lòng hắn thở dài một hơi, chắc là không tìm thấy, hắn cũng phải đợi đến khi trưởng thành mới biến thành hai chân, về phần Thủy Thủy chắc đến lúc đó mới được.
Một điều nữa là chào hỏi và nói lời tạm biệt với bạn bè của mình, họ không biết khi nào trở lại, trong trường hợp Thủy Thủy bị trì hoãn một thời gian thì nói lời tạm biệt là cần thiết.
Bạn bè tự nhiên chính là bà chủ tiệm vàng quen biết lúc trước, từ sau khi Hoàng Đế lên ngôi thì không hiểu sao hai người các cô lại bắt đầu chiến tranh lạnh, đại khái chính là một người ở hoàng cung không ra, một người ở bên ngoài không vào, hai người cũng không biết đang làm loạn cái gì, hỏi nguyên nhân cũng cười không nói lời nào, dần dà Trì Ngư không hỏi nữa.
Ngày hôm sau Trì Ngư chào hỏi bà chủ, bà chủ vẫn là bộ dáng xinh đẹp kia, cô mặc sườn xám ngủ trên ghế dài, trong tay cầm một cái quạt lắc lắc, sau khi nghe được lời của Trì Ngư cũng không ngoài ý muốn, chỉ khẽ cười cười nói một câu sau này còn gặp lại.
Trì Ngư cũng cười nói một câu sau này còn gặp lại.
Từ lúc trước Hạng Phỉ đã sắp xếp xong tất cả mọi thứ, một trong những mục đích anh nâng đỡ Đại Công Chúa lên ngôi chính là yêu cầu tự do tuyệt đối, nếu Hoàng Đế này không làm được thì anh có thể đổi người khác, may mà Công Chúa làm rất tốt.
Vào đêm Hoàng Đế qua đời cũng không cần Hạng Phỉ động tay.
Lúc anh đi vào tẩm cung của Hoàng Đế thì phát hiện Hoàng Đế mở to hai mắt, ông ta nói không nên lời nằm ngửa trên giường, rất ngoài ý muốn với việc Hạng Phỉ đến.
Người phụ nữ đứng bên giường là Đại Công Chúa, cô mỉm cười nhìn cha mình nhưng trong mắt không có một nụ cười.
Lúc Hạng Phỉ muốn ra tay thì nghĩ đến Trì Ngư, trước khi đi lau tay cho anh, hai tay kia bởi vì dính mưa mà Trì Ngư lau sạch sẽ, anh hoảng hốt nghĩ có lẽ không nên để cho hai tay này dính máu.
Vì thế anh lùi ra phía sau một bước để Đại Công Chúa lên sàn, anh với Đại Công Chúa đồng dạng hận Hoàng Đế này, bất đồng chính là anh không hận nhiều như vậy.
Chỉ là ân oán lúc trước mà thôi, nhưng Đại Công Chúa thì khác, cô thật sự hận cha mình.
Đại Công Chúa cười nói một câu, “Cảm ơn.”
Đầu ngón tay cô trắng bệch, thường quen với việc cầm điếu thuốc bóp cổ họng người cũng dễ dàng.
Tất cả đã kết thúc.
Chỉ có hai người bọn họ biết.
Sau đó Hạng Phỉ nghênh đón mưa đập vào ô đen, đi về phía Trì Ngư.
Có người yêu của anh ở đó.
Chuyến đi này không cần phải đi thuyền.
Thủy Thủy được Trì Ngư ôm vào trong ngực, nửa người dưới của bé được bọc lại, nhìn như một đứa trẻ bình thường, ánh mắt xoay chuyển, cực kỳ xinh đẹp.
Bọn họ một nhà ba người, Trì Ngư ôm Hạng Phỉ, tay hắn nắm lấy Thủy Thủy, bọn họ cùng nhau chìm xuống đáy biển, sóng nước lan rộng, tầng tầng tảo biển với cá tung tăng bơi lội và san hô diễm lệ.
Thủy Thủy chưa từng thấy qua cảnh tượng như vậy, hứng thú mở to hai mắt, đuôi cá vung vẩy từ trong ngực ba chui ra.
Cảm nhận được hơi thở của Trì Ngư, bạch tuộc nhỏ mở hai mắt, nó từ cách đó không xa chạy tới, xúc tu vui vẻ giơ về phía Trì Ngư.
Dường như nó nói, chào mừng trở về nhà.
HOÀN TOÀN VĂN
•Hoàn rồi này mọi ngườiiii Đứa con này lại lên kiệu hoa về nhà chồng rồi.
•Bộ này mình dự tính chỉ làm trong khoảng 20 ngày mà gặp nhiều trở ngại quá.
Thành ra chậm trễ khá lâu.
•Dù sao vẫn cảm ơn mọi người ủng hộ và an ủi mình những ngày sa sút.
Cảm Ơn và Hẹn Gặp Lại!!
(Nay có bộ mới luôn đó, hứng thú thì ghé qua nhaa)
…..ᴛʜᴇ ᴇɴᴅ…..
9/1/2022 – 17/2/2022
#NTT.