SỐC! THẾ MÀ HẮN LÀ NHÂN NGƯ NHƯ VẬY - Chương 41: Chương 41
- Trang chủ
- Truyện tranh
- SỐC! THẾ MÀ HẮN LÀ NHÂN NGƯ NHƯ VẬY
- Chương 41: Chương 41
Biệt thự Hạng Phỉ bố trí ở gần đại lộ xanh nhưng không gần đường phố, xe chạy đến đại lộ còn phải tiếp tục dọc theo đường chính đi về phía trước, đến khu vực mới khai thác.
Bởi vì giá nhà cao nên không có nhiều người ở lại trong thời gian này.
Hơn nữa quan trọng nhất là cách quân bộ rất gần, Hạng Phỉ không biến sắc nghĩ.
Đi về nhà chỉ cần nửa giờ, rất thuận tiện, anh tan làm lúc sáu giờ, sáu rưỡi về nhà có thể cùng Trì Ngư tận hưởng cuộc sống về đêm tuyệt vời.
Trì Ngư nghe Hạng Phỉ giới thiệu cả đường, đối với thủ đô của đế quốc Abbe hiểu rõ không ít, không khác tình huống của biển hoàng hôn mấy.
Biển hoàng hôn càng xuống càng gần cung điện nhân ngư dưới đáy biển, sinh vật biển sinh hoạt bên trong càng mạnh.
Ở thủ đô, càng gần hoàng cung trên cơ bản đều là quyền quý có tiền có thế với gia tộc của bọn họ, chiếm cứ thủ đô Abbe, giống một con rắn khoanh tròn địa bàn.
Chỗ “đầu rắn” lớn nhất tự nhiên là vị ở trong hoàng cung kia, Hoàng Đế bệ hạ dần dần xuống lão.
Một đường đi qua các loại kiến trúc, xuyên qua những cây ngô đồng cao lớn tráng lệ, đến một tòa biệt thự ba tầng, bên ngoài biệt thự không khác gì những căn khác, sau khi đi vào là một cái sân khổng lồ, đập vào mắt là hoa tulip màu trắng, còn có rất nhiều hoa cỏ khác.
Ở cửa có một pho tượng, bệ trắng như ngọc, cá nhỏ được điêu khắc sống động như thật đang phun ra bong bóng, dòng nước từ miệng cá tràn ra, tưới về phía cây cối xung quanh.
Cá màu xanh lam, Trì Ngư nhìn Hạng Phỉ một cái, hắn nói, “Con cá này?”
“Là anh.” Hạng Phỉ cười cười, hôm nay anh thật sự rất vui, từ buổi chiều khóe môi chưa từng buông xuống, ánh mắt cũng cong lên.
“Nhân ngư thì quá rõ ràng, em yêu cầu họ làm một bức tượng cá ở đây.
Trông có đẹp không?”
“Đẹp.” Trì Ngư sờ sờ vảy của con cá nhỏ, lạnh lẽo, sờ lên rất thoải mái, “Anh rất thích.”
“Bên trong còn có.” Hạng Phỉ nói.
Anh đè chặt khóe môi, muốn nụ cười của mình không rõ ràng nhưng nghe được bạn đời khen ngợi thì trong lòng vẫn không tránh khỏi bành trướng, mỗi một chỗ đều là anh tự hỏi thăm, tự thương lượng cùng nhà thiết kế.
Làm suốt hai tháng, vừa vặn hoàn thành trước khi Trì Ngư đến.
Trì Ngư lôi kéo Hạng Phỉ đi vào, trong biệt thự, toàn bộ giữa sảnh lớn đều bị đào ra, lót lên gạch màu xanh nhạt.
Bốn phía có đường đi qua, còn có một chỗ được mở riêng biệt, cách hồ bơi có một đoạn trải thảm mềm mại, bày một ít đồ đạc.
Từ cầu thang xoay lên là tầng hai, ngoại trừ phòng ngủ chính thì mỗi một phòng còn lại đều được sử dụng, tầng ba lại là một hồ bơi ngoài trời.
Bây giờ họ đang ngồi ở góc riêng của tầng một, trên ghế sofa mềm mại, TV đang bật, thêm một chút âm thanh.
Trì Ngư xem chương trình, hắn lại nhớ tới cái gì đó, nói với Hạng Phỉ, “Anh phát hiện chỗ này không sắp xếp phòng cho khách.”
“Bình thường.” Hạng Phỉ bình tĩnh nói, “Chỗ này không có ý định tiếp đãi khách đến.”
Hạng Phỉ hôn lên khóe miệng Trì Ngư, cảm xúc ấm áp chạm vào mặt Trì Ngư, Hạng Phỉ bình tĩnh nói, “Tất cả đều là lấy anh làm đầu, Trì Ngư, trong lòng em thì anh là ưu tiên cao nhất.”
Chỗ này biến thành nơi ở thường trú của Hạng Phỉ với Trì Ngư, như vậy nhất định sẽ không thể tránh khỏi sẽ có khách tới cửa, Trì Ngư tùy thời chuyển đổi giữa hai chân và đuôi cá.
Đã như vậy, lúc trang trí Hạng Phỉ đã nghĩ kỹ, còn không bằng ai cũng không tiếp.
Cung cấp cho Trì Ngư sự tự do tối đa trên đất liền.
Trì Ngư chạm vào môi Hạng Phỉ, từ trên xuống dưới, nhẹ nhàng chạm vào, ngón tay trượt trên cánh môi, thế mà lại mềm mại kỳ lạ.
Ngay sau đó ngón tay hướng xuống dưới nắm cằm Hạng Phỉ lên, để lại một vết đỏ không rõ ràng.
Hạng Phỉ nói ra câu trịnh trọng kia, vốn rất ngượng ngùng nhưng trên mặt giả vờ bình tĩnh, lỗ tai đều đỏ lên.
Làn da của anh như một radar thăm dò, phàm là bề ngoài Hạng Phỉ không có biểu hiện ra, thông suốt một cái gì đó cũng không biểu hiện ra, tựa như hiện tại.
Hắn ôm lấy thắt lưng sĩ quan, Hạng Phỉ mặc thường phục ở nhà nên vải vóc mềm mại dán sát vào thắt lưng, vừa đủ để cánh tay Trì Ngư ôm qua, hắn hướng về phía trước, Hạng Phỉ không có phòng bị nằm trong lòng Trì Ngư.
Trì Ngư cười cười, tay hắn theo thắt lưng đi xuống, thân thể vẫn tựa vào sofa, làm ổ một góc.
“Em tốt với anh như vậy, có phải anh nên lấy thân báo đáp không?” Hắn cúi đầu cắn vành tai Hạng Phỉ, ngậm chỗ mềm mại kia, giọng điệu mờ ám lại thân mật cọ lên hai má sĩ quan, nhìn về phía ánh mắt của anh, ý cười hiện lên trong mắt, “Lấy thân báo đáp, báo cả đời.”
Có đôi khi người rơi vào tình dục rất khó phân biệt thời gian trôi qua, hơn nữa đã lâu không gặp, lại càng là củi khô đụng phải ngọn lửa hừng hực, thiêu đốt cháy rụi.
Tính cách của nhân ngư bình thường không nhìn ra, nhưng bắt nạt Hạng Phỉ là biểu hiện đặc biệt ác liệt, hình thái nhân ngư là hai người, tự nhiên biến ảo thành hai chân cũng giống nhau.
Ở trên xe hắn bảo Hạng Phỉ đồng ý “Tự mình động”, quả nhiên lúc mới bắt đầu cũng không nhúc nhích một chút, Hạng Phỉ ở trên biểu hiện không có bao nhiêu kinh nghiệm, đuôi mắt phiếm hồng, thậm chí ánh mắt cũng nổi lên ánh nước như sương mù.
Sau đó, Trì Ngư hôn lên đuôi mắt của anh rồi đi xuống hôn môi anh.
Lòng bàn tay vuốt ve bên eo ấn xuống.
Không biết qua bao lâu, trải qua cả núi hỗn độn, Hạng Phỉ mệt mỏi cuộn mình trong lòng Trì Ngư, ngẫu nhiên chạm vào làn da của hắn một chút sẽ khiến cho anh run rẩy.
Trì Ngư nhẹ nhàng đặt Hạng Phỉ lên sofa, đắp chăn cho anh, vừa định đứng dậy thì cánh tay bị giữ lấy.
Trì Ngư quay đầu nhìn, Hạng Phỉ vẫn nhắm mắt, môi đỏ bừng, ngón tay nắm lấy cánh tay trái của hắn, lực rất nhẹ, đứng dậy một tay liền trượt xuống.
Trì Ngư thở dài một hơi, hắn ngồi gần một góc sofa, một tay bắt lấy Hạng Phỉ, ngón tay kia vươn móng tay bén nhọn ra, hắn không chút do dự vạch một cái lên ngực mình.
Máu tươi màu xanh tuôn ra, không nhiều lắm, theo nửa người trên xuống dưới, đây chỉ là máu tươi ngoài da.
Trì Ngư nhíu nhíu mày, tay hắn hướng đến trái tim, móng tay bén nhọn làm đau nhức truyền đến, trán hắn chảy ra chút mồ hôi lạnh, nhưng thống khổ hoàn toàn bị Trì Ngư bỏ qua.
Tại thời điểm thống khổ nhất, ngược lại Trì Ngư bật cười, hắn nhếch khóe môi, tìm được rồi, máu từ cội nguồn của trái tim – thứ trường sinh bất lão mà Đế Vương nhớ nhớ nhung nhung.
Hạng Phỉ còn đang ngủ say, khóe môi của anh lại bị hôn, khi đầu lưỡi Trì Ngư dò xét đi vào thì anh theo bản năng mở miệng, vô thức tiếp nhận.
Sau đó anh được cho uống một ngụm đồ uống lạnh lẽo —— máu trái tim Trì Ngư.
Sắc mặt của hắn có chút tái nhợt, môi lại càng mất đi huyết sắc, nhưng hết thảy đều đáng giá.
Dọn dẹp vết máu sạch sẽ rồi Trì Ngư lại biến thành hình thái con người, mặc áo ngủ rộng thùng thình vào, vết thương trên ngực đông lại, nhưng thoạt nhìn vẫn rất đau xót, hắn ngăn cản vết thương bên trong bằng từng hàng cúc.
Sau đó chui vào trong chăn, cùng Hạng Phỉ nằm trên sofa, hắn hôn khóe môi Hạng Phỉ, liếm sạch máu tươi còn sót lại vừa rồi.
Thân mật dán vào mặt Hạng Phỉ, Trì Ngư ôm anh cọ cọ, “Em à, lời hứa trọn đời.”
Không biết Hạng Phỉ có nghe thấy hay không, anh theo bản năng rụt vào ngực Trì Ngư, sau đó vô thức “Ừ” một tiếng.
…..????????????????????????????????…..
16/2/2022
#NTT.