SỐC! THẾ MÀ HẮN LÀ NHÂN NGƯ NHƯ VẬY - Chương 40: Chương 40
- Trang chủ
- Truyện tranh
- SỐC! THẾ MÀ HẮN LÀ NHÂN NGƯ NHƯ VẬY
- Chương 40: Chương 40
Trì Ngư đến sân bay thủ đô đúng 2 giờ chiều.
Bên ngoài sớm đã có người chờ, Từ Hứa mỉm cười với hắn, “Có duyên gặp lại, Trì tiên sinh.
Người nhà tôi đã đến.”
“Có duyên gặp lại.” Trì Ngư gật đầu với cô.
Cửa sổ xe hạ xuống để lộ một người phụ nữ đeo kính râm bên trong.
Từ Hứa nhìn thấy cô vui vẻ cong khóe môi lên, vào ghế sau xe.
Cửa sổ xe chậm rãi nâng lên, Trì Ngư nhìn thấy cô thân mật dán lên má người phụ nữ kia.
Chào hỏi rồi nói lời tạm biệt, nhìn xe chạy đi, Trì Ngư bị một người ôm lấy.
Người kia bịt mắt hắn lại, ôm lấy hắn từ phía sau, giọng nói cố ý đè xuống có chút trầm thấp khàn khàn, “Vị tiên sinh này, đoán xem tôi là ai?”
Trì Ngư che giấu ý cười trong lòng, lông mi của hắn run rẩy, nhiệt độ bao trùm trên mí mắt đặc biệt nóng rực, hắn phối hợp nói, “Tôi không biết, chẳng lẽ là Tiểu Phỉ? Hạng Hạng? Hay Phỉ Phỉ?”
“…” Người kia im lặng một chút, vẫn kiên trì theo kịch bản gốc, “Xin lỗi, anh đã bị bắt cóc.” anh nói.
“Trói vào đâu đây?” Trì Ngư nhớ lại cốt truyện mình nhìn thấy trên TV Uyển Thành, âm cuối vang lên, “Trói anh vào trong lòng em hả?”
Người kia như không thể làm gì được thở dài một hơi, “Trói em vào trong lòng anh.”
“Vậy cũng không được.” Hắn nắm chặt bàn tay che trên mắt xuống, hai tay mười ngón đan vào nhau.
Ngón tay Hạng Phỉ thon dài, trong lòng bàn tay có vết chai.
Ngón tay Trì Ngư xương cốt rõ ràng, không có một vết thương, mềm mại trắng nõn như bàn tay của con ông cháu cha, đặc biệt xứng đôi.
Trì Ngư quay lại, hắn mỉm cười đôi mắt cong lên, “Em đã ở trong trái tim anh, em à.
Không trói được nữa.”
Hắn nói xong câu đó trong mắt Hạng Phỉ hàm chứa cảm xúc nồng đậm, ôm chặt lấy hắn.
Khi là nhân ngư cao hơn một chút so với Hạng Phỉ, hiện tại biến thành con người cũng sẽ không ngắn lại.
Mái tóc đen mềm mại của sĩ quan mơn trớn trên tai Trì Ngư, trên người Hạng Phỉ có một mùi thơm rất dễ ngửi, xen lẫn hơi thở làm cho Trì Ngư động lòng.
Hắn đặt Hạng Phỉ vào trong ngực mình, trái tim đập thình thịch, lại bị nhiệt tình đến muộn của mùa thu che giấu.
Hạng Phỉ rũ mắt lẳng lặng nói, “Lần này không để cho anh đi nữa.”
“Sẽ không.” Trì Ngư gảy tóc mai của Hạng Phỉ, thay anh xoa dịu.
“Xin nghỉ một lần là đủ rồi.”
Có một người đàn ông đeo khẩu trang ở góc sân bay, đôi mắt của hắn ta lóe lên, nhấn nút chụp nhưng màn hình bị đơ.
Trì Ngư ngẩng đầu, tầm mắt của hắn xuyên qua đám người vừa đi qua, rơi vào người chụp ảnh.
Đôi mắt màu đen kia không có gợn sóng như vực sâu, làm cho hắn ta rùng mình một cái.
Không, phải không? Khoảng cách xa như vậy mà có thể nhìn thấy hắn ta? Trong lòng người đàn ông đeo khẩu trang nghi ngờ, ấn tắt điện thoại rồi chột dạ bỏ vào trong túi, lại giơ tạp chí trong tay lên để che mặt, tránh tầm mắt của Trì Ngư.
Trì Ngư tiến đến bên tai Hạng Phỉ, bọn họ nhìn giống như một đôi tình nhân đang nói nhỏ, Trì Ngư hỏi, “Vừa rồi có người chụp lén chúng ta, muốn xử lý không?”
Hắn hơi nghiêng đầu, để tóc con rơi xuống má bên kia.
Mặc dù mũ che khuất nửa khuôn mặt trên nhưng hơi thở xung quanh và mái tóc bạc kéo dài từ dưới mũ vẫn khiến người đi đường ghé mắt.
Hạng Phỉ mới phát hiện vừa rồi Trì Ngư nhìn người đàn ông kia là một ánh mắt, mà giờ phút này nhìn anh lại là một loại ánh mắt khác.
Tràn ngập sự dịu dàng dưới ánh trăng, giống như một dòng suối nhỏ.
Trong khoảng thời gian họ nói chuyện, Trì Ngư nhận thấy ở những nơi khác trong sân bay có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm họ, ánh mắt…!Nói như thế nào đây, cũng không phải không có ý tốt, là ánh mắt Trì Ngư rất khó hình dung, hắn không giải thích ra.
Nhận thức về con người vẫn chưa đủ sâu sắc, Trì Ngư đáng tiếc nghĩ.
Hạng Phỉ lắc đầu, anh nhẹ giọng nói, “Không cần để ý bọn họ.” Anh ước gì những người đó truyền tin tức thay anh khắp Đế Quốc, để cho bọn họ xem một chút.
Xem ra anh cũng biết có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm họ, đã như vậy, Trì Ngư chăm chú đặt sự chú ý ở trên người yêu của mình.
Trước mặt mọi người, không thể làm gì quá manh động, họ nắm tay nhau lên xe.
Trong xe mát lạnh, lúc mới ngửi còn có vài phần ảo giác, làm cho người ta cảm giác đang ở biển rộng trống vắng.
Một đường đi về phía trước, trên đường đề tài của Trì Ngư với Hạng Phỉ cũng không dừng, tấm cách âm chắn lại, ghế sau nói cái gì phía trước cũng không nghe thấy, Trì Ngư đùa nghịch ngón tay Hạng Phỉ, hắn dựa lên người Hạng Phỉ, xiêu xiêu vẹo vẹo không ra hình dạng gì.
“Khi anh mới lên bờ thậm chí còn không thể đi đường.
Nghiêng nghiêng ngả ngả, may không có ai nhìn, xấu hổ chết.”
Khóe môi Hạng Phỉ nhếch lên, anh an ủi, “Hiện tại đi rất tốt rồi.” Nhưng trong đầu vẫn không nhịn được xuất hiện cảnh Trì Ngư vừa lên bờ.
Khụ, không thể suy nghĩ nữa, nếu không thật sự sẽ cười ra tiếng.
“Vẫn là rất mệt.” Trì Ngư tiếp tục nói, trong mắt hắn hiện lên một tia sáng màu bạc, “Anh đi rất lâu.”
“Vậy…!Em nên làm gì đây?” Hạng Phỉ nghiêm túc suy nghĩ, “Ở đại lộ xanh em đã trang trí một biệt thự, tầng một được đào ra làm bể bơi, anh có thể tới đó.”
“Không cần.” Trì Ngư áp sát bên tai Hạng Phỉ, “Anh muốn đi cùng em.”
Hạng Phỉ: “Vậy em làm cho anh một chiếc xe lăn nhé?”
Trì Ngư: “…” Thượng tướng đầu gỗ.
Hắn nói, “Không, anh muốn một cái khác.”
“Cái gì?” Hạng Phỉ nghiêng đầu hỏi hắn.
“Muốn em, tự mình động.” Hắn ác liệt nói.
Thế nào Hạng Phỉ cũng không nghĩ tới, đề tài của Trì Ngư lại rẽ tới cái này.
Anh im lặng một chút, lông mi run rẩy, thấp giọng nói, “Được.”
Khuôn mặt lan rộng một lớp màu hồng không rõ ràng.
Hết lần này tới lần khác Trì Ngư còn không buông tha anh, hắn cắn vành tai Hạng Phỉ làm anh run lên, lại đặt cằm lên vai Hạng Phỉ, “Ngày hôm qua em sảng khoái nhưng anh không có.”
Hạng Phỉ không tự chủ được nghĩ đến phòng làm việc ngày hôm qua, mình bị sai khiến như thế nào, sau đó từng bước từng bước đắm chìm trong vực sâu dục vọng.
Không thể suy nghĩ hơn nữa…
Hạng Phỉ chuyển đề tài, anh phân biệt kiến trúc thủ đô cho Trì Ngư.
“Màu trắng là hoàng cung.” Anh chỉ vào một tòa nhà màu trắng cao chót vót bên ngoài cửa sổ, “Hoàng Đế ở bên trong.”
“Tòa nhà bên cạnh là của quân bộ.” Hạng Phỉ nói, anh chỉ lên tầng cao nhất, “Chỗ đó là văn phòng của em.”
“Con đường phía trước là đại lộ xanh của thủ đô, và xa hơn nữa là ngôi nhà chung của chúng ta.”
Bầu không khí giữa bọn họ rất ấm áp, Trì Ngư chăm chú nhìn Hạng Phỉ giới thiệu cho hắn, em ấy lúc nghiêm túc rất đẹp.
Hắn sờ sờ túi tiền của mình, rỗng tuếch, vị trí tương ứng với hai chân là vảy cá nơi hắn để đồ, chỗ đó chứa đồ hắn mang về từ biển, không nhiều lắm, chỉ như một ngọn núi nhỏ.
…..????????????????????????????????…..
16/2/2022
#NTT.