SỐC! THẾ MÀ HẮN LÀ NHÂN NGƯ NHƯ VẬY - Chương 34: Chương 34
- Trang chủ
- Truyện tranh
- SỐC! THẾ MÀ HẮN LÀ NHÂN NGƯ NHƯ VẬY
- Chương 34: Chương 34
Tàu Abbe vững vàng tiến về phía trước Bọn họ đi tàu gần hai tháng mà vẫn quanh quẩn ở biển hoàng hôn, tăng thêm mã lực tiến về phía trước cũng là gia tăng tuyệt vọng của người trên tàu.
Vô luận bọn họ đi tàu theo hướng nào thì cũng không tìm được điểm cuối, ngược lại dụng cụ không nhạy, không có tín hiệu, trên thiết bị thông tin liên lạc của bọn họ hiển thị khoảng trắng khiến binh lính lần lượt lấy điện thoại di động của mình ra, rồi lại lần lượt thất vọng buông xuống.
Truyện hay luôn có tại — ТR UМTRUYEИ.
vИ —
Trữ lượng trái cây và rau quả tươi trong kho đông lạnh không còn lại bao nhiêu, đồ hộp không nhiều lắm, phần lớn thời gian ở biển hoàng hôn đều âm u, sương trắng tràn ngập tập kích đứt quãng từng đợt từng đợt làm cho thể xác và tinh thần của bọn họ đều mệt mỏi.
Lần trước tất cả quái vật biển vây chặn tàu Abbe, dưới sự can thiệp của Trì Ngư cũng không thương vong bao nhiêu người, trong lúc hoảng hốt chỉ như một giấc mộng sâu, Tất cả con người hôn mê đều mơ mộng đẹp, sau khi tỉnh lại vẫn phải đối mặt với con đường vô vọng.
Không ai biết trong vòng mười phút hôn mê của bọn họ đã xảy ra chuyện gì, không có bất kỳ dụng cụ nào ghi lại khoảng thời gian đó, người dẫn đầu tỉnh lại nhìn thấy bạn nằm trên mặt đất gần như tim ngừng đập, tạ ơn trời đất cho nhóm người thức tỉnh, những người khác cũng lục tục tỉnh lại.
Mà Hạng Phỉ là người đầu tiên.
Nhị Hoàng Tử cầm bút, sau khi không có tín hiệu thì máy tính ngược lại không dễ dùng bằng đầu óc của hắn ta, từng cái từng cái được xâu lại, ví dụ như vì sao chỉ có Hạng Phỉ còn sống trở về trên đảo hoàng hôn, ví dụ như vì sao khi quái vật biển vây chặn mà Hạng Phỉ là người đầu tiên tỉnh, còn có vảy xen lẫn trong trang sách của Hạng Phỉ.
“Nhân ngư.” Hắn ta dùng ngòi bút ấn một chút, cười như không cười, “Cùng thiếu tướng của chúng ta có quan hệ gì đây?” Hắn ta thở dài, “Điều này làm cho tôi tò mò.”
Đáng tiếc không thể báo cáo cho Phụ Hoàng, tin tức ở trong dụng cụ mã hoá truyền thông chuyển một buổi sáng mà vẫn không cách nào truyền ra ngoài.
Nói cho Hoàng Đế biết thiếu tướng Đế Quốc Abbe của chúng ta sinh ra suy nghĩ gian dối, Nhị Hoàng Tử lạnh lùng nghĩ.
Phòng thí nghiệm được xây dựng ở một góc hẻo lánh của tàu Abbe, nó chiếm vị trí lớn nhất, các nhà nghiên cứu trong đó không thua gì một nhóm binh sĩ, mỗi người ký kết thỏa thuận bảo mật để vào biển hoàng hôn, gần một nửa đã sẵn sàng chết vì khoa học.
Đương nhiên chỉ là một nửa, còn có một nửa nghiên cứu viên không muốn chết ở biển hoàng hôn không cách nào đi ra ngoài.
Có một nhà nghiên cứu tránh phòng thí nghiệm, hắn ta đi qua cánh cửa kim loại màu trắng bạc rồi tiếp tục đi về phía trước, nghiên cứu viên bên cạnh nhìn thấy hắn ta thì hỏi, “Lar, đi xa hơn nữa chính là chỗ giam giữ con quái vật biển kia, cậu ra đằng đấy làm gì?”
“Tôi đi xem tình huống, tiêm đời ba xong muốn xem hiệu quả, dù sao nghiên cứu đời ba tôi cũng tham gia tính toán ngay từ đầu.” Lar nói.
Thẳng đến khi người bạn nhìn chăm chú hắn ta quay đầu lại không chú ý đến hắn ta nữa, Lar mới nhẹ nhàng thở ra, hắn ta tiếp tục đi về phía trước, lòng bàn tay siết chặt nhưng trên mặt vẫn duy trì bình tĩnh.
“Tích -” Cánh cửa thứ hai mở ra.
Hắn ta bước vào và đi qua lối đi dài, Lar đến một căn phòng.
Cánh cửa thứ ba mở ra.
Bể nước khổng lồ là máu tươi tràn ngập, chỉ còn một nửa thuốc màu hồng được dựng lên trên giá đỡ ống nghiệm, một nửa còn lại – Lar ngẩng đầu lên, được tiêm vào cơ thể quái vật biển.
Máu của quái vật biển ngâm trong bể chứa nước, nó mất đi sức mạnh đấu tranh nhưng không chết.
Dụng cụ kết nối từ trên xuống dưới phập phồng đường gấp màu đỏ, âm thanh nhỏ giọt ở trong phòng thí nghiệm trống trải liên tục không ngừng, Lar nuốt một ngụm nước bọt.
Có lẽ là nhận thấy hơi thở xa lạ tới gần, không biết quái vật biển lấy sức lực từ đâu ra, bắt đầu điên cuồng va chạm vào bể chứa nước, mực nước tiếp tục tăng lên, màu sắc của bể chứa nước càng đậm, tiếng “rầm rầm” gián đoạn, theo động tác của quái vật biển, trong đồng tử của Lar phản chiếu thân thể dữ tợn của nó, mạch máu ẩn dưới thân thể hiện ra mặt ngoài, từng cái từng cái mạch máu nhỏ bé bùng nổ, là một tác dụng khác của đời ba.
Có lẽ là hiệu quà của đời ba nên rất nhanh quái vật biển an tĩnh lại, nó như mất đi sức lực chìm trong bể nước khổng lồ.
Chỉ có đường hô hấp nhảy chậm chạp cho thấy nó vẫn chưa mất mạng.
Lar không còn do dự nữa, hắn ta lấy một loại thuốc thử màu hồng giấu trong chiếc nút giấu kín, ở bề ngoài thoạt nhìn thì giống nhau, như một đôi anh em.
Hắn ta trao đổi hai loại thuốc, trong tay áo cất giấu một ống thuốc khác đi ra khỏi phòng thí nghiệm, bình tĩnh chào hỏi nghiên cứu viên gặp hắn ta.
•••••
Lúc Trì Ngư tỉnh lại trời còn chưa sáng, chỉ có chút ánh sáng xuyên qua rèm cửa sổ nửa che, cắt phòng thành ba màu phân biệt rõ ràng, một màu là giường thuộc về hắn và Hạng Phỉ, ánh đèn độc đáo lẳng lặng chiếu rọi với bầu không khí ấm áp quanh quẩn.
Một màu là phía trước cửa sổ, màu đen với trắng trộn lẫn vào nhau tạo thành màu đặc trưng của sắp bình minh, còn có vị trí cửa ra vào bị bóng tối vô hình bao phủ.
Trực giác Trì Ngư rất chuẩn, giống như lần này, giác quan thứ sáu không rõ nói với Trì Ngư, dường như có nguy hiểm đang đến gần.
Hạng Phỉ ngủ mơ màng, không cần Trì Ngư đánh thức, khi hắn vừa mới vén chăn lên chuẩn bị đứng dậy thì anh đã tỉnh.
Đôi mắt bạc nhạt của nhân ngư nhìn về phía anh, ánh sáng trong trẻo chiếu về phía sau, một ít ánh sáng ấm áp của đèn đêm chiếu lên gương mặt quá mức đẹp của hắn, ở xung quanh sống mũi có bóng tối thâm trầm, trong nháy mắt Hạng Phỉ tỉnh lại thì mềm nhũn xuống.
Vốn giọng của Trì Ngư rất dễ nghe, ở trong nhân ngư là có một không hai, giờ phút này hắn hạ thấp giọng càng mang theo một ít từ tính chưa tỉnh táo “Ngủ thêm chút đi.”
Tay hắn chạm vào vành tai Hạng Phỉ, từ vành tai đi lên trên, lại đến đầu tai, đầu ngón tay lạnh lẽo tái nhợt của Trì Ngư vuốt lộn xộn tóc anh.
Hạng Phỉ mím môi, lỗ tai truyền tới từng đợt ngứa ngáy tê dại.
Anh hỏi Trì Ngư: “Có chuyện gì xảy ra à?” Anh nghĩ đến Nhị Hoàng Tử chậm chạp không có động tĩnh trên tàu, là hắn ta hành động?
Lần đầu tiên Hạng Phỉ nhìn thấy dáng vẻ này như Trì Ngư, khóe môi thẳng tắp không có ý cười, chỉ có cảm xúc trong mắt hắn không có biến hóa khiến Hạng Phỉ xác định Trì Ngư này là Trì Ngư kia.
Hạng Phỉ nhớ tới tượng điêu khắc nhân ngư nhìn thấy trong hang động đảo hoàng hôn, giống như trùng hợp với Trì Ngư lúc này.
Trên người bọn họ đều tương tự, gần như xuất hiện một loại thần tính tách ra khỏi hiện thực.
“Không có việc gì.” Trì Ngư ngồi trên giường, hắn nhíu mày, ngón tay ấn vào trái tim mình rồi nói với Hạng Phỉ, “Nhưng tôi có dự cảm không tốt, thiếu tướng à.”
Thỉnh thoảng “thiếu tướng” sẽ xuất hiện giữa bọn họ là biệt danh của Trì Ngư nói với anh, có khi gọi một tiếng “Hạng Phỉ” hoặc “Thiếu tướng”, khi tán tỉnh còn có thể gọi một câu “Ngài” kéo dài giọng điệu.
Buổi tối Nhị Hoàng Tử gây ra náo nhiệt, trước nửa đêm còn có một ít động tĩnh của binh lính, nhưng theo đêm xuống, bóng đêm dần dày thì không có âm thanh gì nữa.
Có âm thanh nào đó đang nói, nguy hiểm, hãy rời đi.
Nhưng Trì Ngư không nhúc nhích, bởi vì Hạng Phỉ ở chỗ này.
Vây tai của hắn khẽ di chuyển vì nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ và hỗn loạn.
Giờ phút này Hạng Phỉ cũng ý thức được có gì đó không đúng, anh dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo, một giây sau khi cài xong nút…
“Cộc cộc.” Cánh cửa bị gõ.
Giọng Nhị Hoàng Tử ở ngoài cửa vang lên, “Thiếu tướng, cậu đang ở đây à? Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Người đến không tốt.
Trì Ngư nhét mình vào trong rèm cửa sổ, nửa ngồi trên bệ cửa, rèm cửa đủ nặng để chặn bóng dáng nhân ngư.
Hạng Phỉ mở cửa, hiển nhiên Nhị Hoàng Tử nhìn thấy quân phục của anh không có chút bất ngờ, hắn ta đánh giá bốn phía, bóng dáng sĩ quan ngăn cản tầm mắt hắn ta nhìn vào trong, vì thế Nhị Hoàng Tử cười cười, “Ngài không mời tôi vào ngồi một chút sao?”
Phía sau hắn ta là nghiên cứu viên mặc quần áo bảo hộ màu trắng, trong tay cầm súng, nhìn thấy ánh mắt Hạng Phỉ đảo tới thì nhao nhao cúi đầu.
Bọn họ cũng không có cách, Nhị Hoàng Tử nói, bắt được nhân ngư là có thể về nhà…
“Nhị Hoàng Tử có chuyện gì nói thẳng đi.” Hạng Phỉ lạnh lùng nói, “Đã muộn như vậy còn tới tìm tôi——” Ánh mắt đen như diệu thạch của anh đánh giá hắn ta từ trên xuống dưới, nhẹ nhàng cười cười với Nhị Hoàng Tử, “Là địch không phải bạn?”
Nhị Hoàng Tử nhún nhún vai, “Không thể nói như vậy.”
“Nếu cậu chịu chia sẻ tung tích của nhân ngư thì tự nhiên chúng ta vẫn là bạn bè, vinh dự Đế Quốc vẫn thuộc về cậu.” Ánh mắt Nhị Hoàng Tử nhìn vào bên trong, hắn ta hỏi, “Có lẽ nhân ngư đang ở trong phòng ngài, đúng không thiếu tướng?”
Trông hắn ta có vẻ đã tính cả rồi.
“Không, không thể trả lời.” Hạng Phỉ lạnh lùng nói.
Tay anh chạm vào súng giấu dưới quân phục, đôi mắt tràn ngập sương tuyết lạnh lẽo nhìn về phía Nhị Hoàng Tử, giống như là đỉnh tuyết lạnh nhất Đế Quốc.
“Vậy đừng trách tôi không khách khí, thiếu tướng.” Nhị Hoàng Tử cười nhạo một tiếng, hắn ta vung tay lên, súng của nghiên cứu viên nhắm ngay Hạng Phỉ.
“Ngoại trừ người của tôi thì bây giờ sẽ không có ai đến.
Những người khác trên thuyền bị tôi hạ thuốc mê, cam đoan hiện tại bọn họ còn đang trong mộng đẹp, nói không chừng vừa tỉnh lại đã tìm được trái tim nhân ngư, bọn họ có thể trở về Đế Quốc Abbe.”
“Ai còn để ý một thiếu tướng chứ?”
Mà Trì Ngư phía sau rèm cửa sổ, trên mặt hắn choáng váng hiện lên ửng hồng, sợi tóc bạc lạnh lẽo rải rác trên người, không hề giảm bớt cái nóng rực.
Vảy rất đau, rất ngứa, gấp gáp cần bạn đời vuốt ve, nóng nảy làm cả người hắn như bốc cháy, đầu ngón tay có chút run rẩy, bắt lấy một góc rèm cửa sổ, Hạng Phỉ…
Bản tính của nhân ngư khiến hắn muốn trở lại biển rộng, trở về nơi mình quen thuộc nhất, nhưng giờ phút này Hạng Phỉ vẫn còn ở đây, Trì Ngư miễn cưỡng duy trì thanh tỉnh.
Có thể chân chính đi theo Nhị Hoàng Tử đến tìm chết không nhiều lắm, tốc độ của Hạng Phỉ rất nhanh, khi Nhị Hoàng Tử không kịp phản ứng thì anh nâng súng lên, bóp cò về phía hắn ta.
Nhưng Nhị Hoàng Tử cũng không phải loại khoa tay múa chân gì, hắn ta mạnh mẽ túm lấy người bên cạnh chắn ở trước mặt mình, sau đó lấy cái gì đó từ trong túi ném ra ngoài.
Sương trắng dày đặc tràn ngập, mùi hăng nồng kích thích người không mở được mắt, ánh mắt Nhị Hoàng Tử nhìn về phía rèm cửa sổ phồng lên rõ ràng, trong mắt hắn ta hiện lên hưng phấn, “Tìm được rồi.”
Sau đó vô số tiếng súng vang lên, trong mắt hắn ta hiện lên không dám tin, ngực xuất hiện mấy cái lỗ máu, thuốc màu hồng phấn trong tay Nhị Hoàng Tử còn chưa kịp sử dụng đã ngã xuống đất.
Hắn ta không dám tin nói, “Cậu…”
Mặt Hạng Phỉ không chút thay đổi buông tay xuống, súng của anh xuất hiện một làn khói nhẹ.
“Không bằng để tôi nói cho cậu biết.” Hạng Phỉ ngồi xổm xuống, sương trắng đối với anh không tạo thành ảnh hưởng lớn, nghiên cứu viên bị người của Lorraine khống chế, hắn ta nâng ống nghiệm đã trống rỗng trên mặt đất lên, nói với Nhị Hoàng Tử mặt mày sống động, “Cái này, tôi đã phái người thay đổi.”
“Thuốc mê, căn bản không có mấy người trúng chiêu.”
Ống nghiệm bị sĩ quan lạnh lùng ném xuống đất phát ra tiếng vang thanh thúy, anh chậm rãi đứng lên, giọng nói hơi lạnh, “Tôi nhắc nhở cậu rất nhiều lần, Nhị Hoàng Tử, ở trên con tàu này, tôi mới là chỉ huy, là người chịu trách nhiệm chính.”
“Cậu dựa vào cái gì cho rằng những chuyện này tôi không biết, hả?”
“Tôi tưởng cậu còn có thể nhịn thêm một thời gian nữa, không nghĩ tới hôm nay đã gấp gáp.”
Hạng Phỉ xoay người, anh nói với binh lính phía sau, “Nhị Hoàng Tử, người thừa kế đời thứ hai của Đế Quốc, nguy hiểm đến điều 35 của Đế Quốc, dựa theo quy định xử tử hình, người chấp hành: Hạng Phỉ.”
Sương trắng trong phòng tản đi, một màn kịch tính vừa rồi rất nhanh như thủy triều rút lui.
Phía sau rèm cửa sổ rất lâu không có động tĩnh, Hạng Phỉ sợ sương trắng vừa rồi kích thích đến Trì Ngư.
Nhưng mà anh vừa mới vén rèm cửa sổ lên, còn chưa kịp phản ứng thì đuôi cá quấn lấy thân thể anh, một thân thể mang theo hơi nóng bao quanh anh.
Trì Ngư rất nóng, hắn nhẹ nhàng cọ vào gương mặt mềm mại của Hạng Phỉ, đuôi cá quấn lấy anh.
Hạng Phỉ cảm thụ thấy nhiệt độ không bình thường, cằm anh được nâng lên, động tác của Trì Ngư rất nhẹ nhàng nhưng lại mang theo ham muốn chiếm hữu không thể nghi ngờ, nặn ra một dấu ngón tay màu đỏ nhạt chỗ cằm Hạng Phỉ.
Giọng khàn khàn của hắn vang lên bên tai anh, “Thưa ngài, giai đoạn trưởng thành của tôi sắp đến.”
…..????????????????????????????????…..
14/2/2022
#NTT.