SỔ TAY TÂM LÝ TỘI PHẠM - Chương 8
Bức thư thứ tám: Tôi thực sự rất muốn tìm ai đó có thể trò chuyện với tôi về vài việc riêng tôi đang gặp phải.
Ngày hôm sau, các thành viên trong BAU phát hiện Reid đến làm việc từ rất sớm, quầng thâm trên mắt anh lại đậm hơn một chút. Nhưng sự chú ý của họ nhanh chóng bị thu hút bởi những chiếc hộp nhỏ mới lạ mà Reid lấy ra.
“À, hôm nay tôi có mang một vài món bánh ngọt đến, mọi người có thể nếm thử chúng.” Reid đảo mắt, có vẻ hơi ngượng ngùng, rồi anh nhanh chóng cúi đầu xuống, ra vẻ tập trung mở từng cái hộp và đặt chúng lên bàn. Đúng vậy, Reid đã mang bánh ngọt mà Sherry gửi cho anh đến BAU. Vì có khá nhiều bánh mà anh thường xuyên phải đi công tác nên để không lãng phí tấm lòng của Sherry, Reid quyết định chia sẻ những chiếc bánh ngon này với những người đồng nghiệp của mình, dĩ nhiên, anh vẫn để lại kẹo Nougat mình thích nhất và một ít bánh cookie¹ dễ bảo quản.
Nhưng mà anh thực sự đã đánh giá thấp khả năng quan sát của đồng nghiệp.
Morgan dẫn đầu đi tới, lấy một chiếc bánh tart đậu đỏ² bỏ vào miệng. “Dựa vào sự hiểu biết của chúng tôi về cậu thì Tiến sĩ Reid của chúng ta sẽ không bao giờ lãng phí thời gian quý báu của mình cho việc đi đến cửa hàng mua một loạt bánh ngọt dễ thương tặng đồng nghiệp như thế này đâu, thật đúng là đáng kinh ngạc. Thế nên mau nói cho chúng tôi biết xem ai đã làm món này tặng cho cậu vậy?” Sau đó chỉ với hai, ba miếng anh ta đã nuốt hết chiếc bánh trứng vào miệng, anh ta không thể không thừa nhận bánh này đúng là rất ngon rồi quay đầu gọi mọi người: “Bánh trứng này thực sự rất ngon đấy! Mọi người mau đến để ăn thử đi.”
“Quá tuyệt, gần đây tôi đang muốn đi ăn bánh ngọt đây!” Garcia cũng bị dụ dỗ chạy tới. “Đúng lúc tôi chưa ăn sáng”. Những người khác cũng từ từ tham gia vào nhóm ăn bánh ngọt sau đó bọn họ vừa ăn vừa thỉnh thoảng nhìn Reid một cách kỳ lạ.
Vì vậy, đối mặt trước ánh nhìn nóng rực của những người đồng nghiệp, chân tay Reid có vẻ rất luống cuống, anh hơi đỏ mặt mím môi trả lời, “Đây… đây là một người bạn… gửi quà tặng cho tôi, tôi cảm thấy nó rất ngon nên mang đến đây.”
“Có vẻ như con người cô ấy rất tốt nhỉ?” Mặt Elle không biến sắc đưa ra cái bẫy ngầm trong lời nói của mình, “Giống như tài nấu nướng của cô ấy vậy.”
Quả nhiên, Tiến sĩ nhỏ trúng kế trả lời: “Đúng vậy, cô ấy thực sự rất tốt!” Nói xong, anh còn kiễng chân gật đầu, nở nụ cười vui vẻ.
“Tôi nghĩ chúng ta nên ngừng bắt nạt Reid và ăn hết bánh ngọt đi.” JJ nhìn vào ánh mắt sáng lấp lánh của Reid lúc này nhịn không được mở miệng ngăn các đồng nghiệp lại đào sâu hơn chuyện này. Tiến sĩ nhỏ của bọn họ rất ngây thơ thuần khiết, một chữ “cô ấy”* thôi đã có thể chứng minh rất nhiều điều rồi.
(*) Nguyên văn tiếng Trung là 她 (cô ấy) nên chỉ có một chữ.
Còn Reid vẫn cau mày mang theo vẻ mặt mờ mịt, hoàn toàn không biết mình đã để lộ chuyện gì.
Gần đây Sherry đang duy trì thói quen chạy bộ vào buổi sáng. Từ lần trước tình cờ chạy, cô phát hiện nếu buổi sáng chạy bộ một chút thì cô đều tràn đầy năng lượng suốt cả ngày. Kiên trì chạy bộ lúc sáng sớm cũng khiến cô cảm thấy thể lực của mình đã trở nên tốt hơn, vì vậy trong khi tập thể dục, thỉnh thoảng Sherry sẽ kéo mẹ cô đi cùng.
Ngày hôm nay, cô đi ngoài với quý bà Jones.
“Gần đây mẹ thấy tinh thần con khá tốt đấy. Con yêu, chuyện thư giới thiệu lúc trước thế nào rồi, có suôn sẻ không?” Sau khi chạy bộ, bà Jones đang đi dạo thả lỏng người, quay lại nhìn con gái hỏi.
Nghe mẹ hỏi chuyện này, Sherry mỉm cười đáp, “Nhờ sự giúp đỡ của một người bạn nên chuyện đó diễn ra rất suôn sẻ mẹ ạ. Vị giáo sư cực kỳ giỏi kia đã viết một lá thư giới thiệu cho con rồi.”
“Vậy con phải cảm ơn thật tốt người bạn kia nhé.” Bà Jones nghe được câu trả lời chắc chắn từ con gái cũng mỉm cười vui vẻ.
“Con đã chuẩn bị chút quà tặng và gửi cho anh ấy rồi. Mặc dù không phải thứ gì đặc biệt nhưng con không biết anh ấy có thích chúng không nữa.” Sherry gật đầu, nhướn mày lên nói.
Bà Jones ngay lập tức bắt lấy trọng điểm trong câu trả lời của cô: “Anh ấy? Sherry, mẹ rất hiếm khi nghe thấy con nhắc đến bất kỳ bạn nam nào đấy.”
“À… Anh ấy là một Tiến sĩ, một thiên tài vô cùng tốt bụng và là người nhà của một bệnh nhân nơi con làm việc.” Sherry vội vã giải thích.
“Con biết không Sherry? Với tư cách là một người mẹ, mẹ rất hy vọng con có thể sống hạnh phúc. Mẹ cảm thấy rất có lỗi vì con phải trải qua cuộc sống khó khăn mấy năm qua. Con ưu tú như vậy nhưng lại không thể tận hưởng tuổi thanh xuân như những cô gái khác, yêu đương hay đi tiệc tùng,…” Bà Jones xúc động nói.
Nhìn tâm tình kích động của mẹ, Sherry nhẹ nhàng ôm lấy bà, “Mẹ yên tâm đi ạ, con sẽ hạnh phúc. Hơn nữa con cũng không cảm thấy khổ cực, mẹ đừng buồn, mẹ xem bây giờ con đã có những gì con thực sự muốn. Con rất ổn.” Vừa nói Sherry vừa vỗ nhẹ vào lưng bà Jones.
Mấy năm nay, khi bệnh tình của mình dần dần được cải thiện gần như đã khỏi hẳn, bà Jones bắt đầu lo lắng cho chuyện tình cảm của con gái mình. So với các bạn cùng lứa, Sherry cực kỳ hiểu chuyện và đáng tin cậy. Tuy tình hình kinh tế của gia đình không túng quẫn lắm, thậm chí có thể nói là tương đối giàu có nhưng con bé đã sớm trở thành trụ cột của gia đình, điều này cũng khiến tính cách của nó càng lạc quan, mạnh mẽ nhưng cũng càng nhạy cảm và điềm tĩnh hơn. Ở đất nước này, khi những cô gái khác bắt đầu đến tuổi yêu đương thì Sherry trở thành một người ngoại lệ, con bé đã 22 tuổi mà chưa một lần yêu đương. Thật sự thì Bà Jones không thể không lo lắng, bà không muốn con gái cưng của mình cứ mãi sống cô đơn như vậy.
Để điều tra nơi chôn cất cô gái thứ mười ba trong vụ giết hàng loạt 13 cô gái, nhóm BAU được lệnh đến Florida để điều tra cặp vợ chồng sát thủ liên hoàn Sarah và Jacob sắp bị xử tử. Tuy nhiên, sau khi điều tra từng bước một, họ phát hiện ra rằng Sarah, người trước đó đã nhận tội giết cha mẹ mình, lại không phạm tội đó. Bà ấy chỉ nhận tội chết để bảo vệ con trai mình trong tương lai khỏi bị hại.
Tuy nhiên, cuối cùng khi họ tìm thấy con trai của Sarah và cố gắng cứu mạng bà ấy thì người mẹ vĩ đại này vẫn khăng khăng về quyết định của mình.
“Tôi vẫn giữ nguyên lựa chọn của mình. Làm ơn đừng để con trai tôi thành nạn nhân cuối cùng của Jacob.” Hai mắt Sarah đẫm nước mắt nhẹ giọng thì thầm nhưng rất kiên quyết nói với Gideon, “Hãy để tôi đi … hãy để cả hai chúng tôi đi.” Đó là yêu cầu cuối cùng của bà ấy với tư cách là một người mẹ.
“Nhưng…” Reid định thuyết phục lại bị Gideon ngăn lại. “Nói với Morgan không phải là con trai bà ấy.” Gideon nhìn sâu vào Sarah, cuối cùng thầm chấp nhận lựa chọn của bà ấy, sau đó ôm lấy người mẹ vĩ đại này trong nụ cười vui mừng của bà.
Nhìn hai người ôm nhau, Reid không tự chủ cau mày lại. Anh vẫn không thể hiểu tại sao kết quả lại như vậy nhưng đột nhiên anh cảm thấy trong lòng mình trở nên rất khó chịu.
Cuối cùng, họ mang theo sự
tôn trọng và lời chúc phúc đưa người mẹ này đi.
Las Vegas đã vào đêm.
Sherry đang đọc bức thư cô nhận được từ Reid ngày hôm nay. Lần này, thư hồi âm đến rất nhanh. Cô đoán chắc hẳn hai ngày trước Reid vẫn ở Quantico và không phải đi ra ngoài “phiêu lưu”.
“Gửi cô Jones,
Tôi đã nhận được bức thư cô gửi lần trước, bao gồm cả những món quà mà cô tặng. Tôi thực sự rất thích chúng, đặc biệt là kẹo Nougat mà cô tự làm, nó rất ngon, cảm ơn cô.
Ngoài ra, tôi rất vui khi biết rằng bệnh tình của mẹ tôi gần đây đã có chuyển biến tốt, bà ấy quả thực rất am hiểu và yêu thích nghệ thuật cắm hoa. Theo tôi biết thì nếu cô hỏi bà ấy về việc này, bà ấy sẽ rất vui lòng dạy cho cô. Đồng thời, tôi cũng chúc cô nhận được thư giới thiệu của Giáo sư Simpson một cách thuận lợi.
Thực ra, gần đây tôi gặp phải một vài vấn đề khiến bản thân rất bối rối.
Tôi thực sự rất muốn tìm ai đó có thể trò chuyện với tôi về vài việc riêng tôi đang gặp phải. Tôi có thể kể với cô không? Nếu cô cảm thấy chuyện này phiền toái thì cô cũng có thể bỏ qua những gì tôi nói sau đây.
Tôi nghĩ mẹ tôi có thể đã từng nhắc với cô rằng tôi là một đặc vụ FBI. Nhưng tôi thuộc nhóm phân tích hành vi của FBI, cũng chính là BAU. Trước đây, nó được gọi là BSU, nghĩa là nhóm khoa học hành vi. Nó thuộc một bộ phận của Viện phân tích hành vi tội phạm bạo lực quốc gia. Thường thì đối với các trường hợp nghi phạm trong vụ án hình sự phức tạp và nhạy cảm về tâm lý, tùy vào tính chất loại hình của vụ án mà chúng tôi sẽ điều tra hành vi phạm tội của nghi phạm và căn cứ vào kinh nghiệm và dữ liệu nghiên cứu cũng như các bằng chứng để xác nhận tính chính xác. Đây cũng là một trong những lý do chúng tôi thường phải ra ngoài để điều tra.
Mỗi ngày chúng tôi đều tiếp xúc với những nạn nhân khác nhau, những tội phạm khác nhau và gia đình của các nạn nhân khác nhau. Cô biết không, ban đầu tôi nghĩ rằng bản thân tôi có thể không bị ảnh hưởng nhưng đột nhiên có một ngày tôi bắt đầu cảm thấy trong mắt tôi hiện ra rất nhiều cảm xúc tiêu cực khác nhau, sợ hãi, chỉ trích, chế giễu, đau buồn, thù hận… Và những điều này khiến gần như mỗi đêm tôi đều giật mình tỉnh giấc. Khi tôi nhắm mắt lại, tôi sẽ cảm thấy trong bóng tối bọn họ đang nhìn chằm chằm vào tôi như những con quái vật lúc nào cũng mang đầy những ý nghĩ xấu xa.
Thậm chí có lúc, tôi sẽ nghĩ tôi đang làm sao vậy? Tôi một mực suy nghĩ cách giải quyết nó nhưng hiện tại tôi vẫn chưa tìm được đáp án.
Tuy nhiên, dường như khi bắt đầu viết xuống như thế này, tôi lại thấy thoải mái hơn một chút, thật thần kỳ.
Tôi chỉ muốn nói… Cảm ơn cô đã ở đây… Và chúc ngủ ngon.
Cô giữ gìn sức khỏe nhé.
Spencer Reid.”
Nếu như vừa nãy mới xem Sherry thấy tâm trạng rất nhẹ nhõm thoải mái thì sau khi đọc xong cả bức thư này đột nhiên cô lại cảm thấy rất buồn.
Lần đầu tiên cô biết được chuyện từ Reid và hiểu thêm vài điều về anh. Ban đầu cô vốn cho rằng Reid là một Tiến sĩ thiên tài chỉ chịu trách nhiệm đi ra ngoài với các đặc vụ FBI khác để giải quyết một số công việc mang tính kỹ thuật, nhưng thực tế thì anh đang phải làm các công việc nguy hiểm hơn nhiều. Họ phải đối mặt với nhóm tội phạm nguy hiểm nhất thế giới và chứng kiến vô số sự biến chất và ý nghĩ xấu xa.
Sherry là con gái của một sĩ quan cảnh sát liên lục địa nên hiểu họ rất rõ. Những đặc vụ như Reid rõ ràng đang làm một trong những công việc vĩ đại nhất trên thế giới, giúp đỡ rất nhiều người nhưng họ vẫn phải chống lại áp lực từ bốn phương tám hướng. Đó không chỉ là sự khiêu khích của phạm nhân, sự chỉ trích của gia đình nạn nhân và những lời chất vấn của giới truyền thông mà điều đau đớn nhất là câu hỏi về nhân tính của bản thân.
Nhẹ nhàng vuốt phẳng những chữ gọn gàng chỉnh tề dưới đầu ngón tay, Sherry không có bất kỳ cảm xúc bị làm phiền hay phản cảm nào như trong thư Reid nói. Chẳng qua là khi càng quen thuộc với anh thì cô lại càng cảm thấy anh là một người cực kỳ tốt và cực kỳ giỏi.
Qua những bức thư này, cô đã đến gần hơn Reid, người chia sẻ nỗi đau và sự hoang mang của bản thân với mình. Bỗng nhiên Sherry cảm thấy hơi đau lòng. Cô muốn giúp anh bằng chút sức lực nhỏ bé của mình.