Sơ Cửu Của Lục Hào - Chương 380: Đau Khổ
Cuối cùng Mạnh Quyên không chịu được cuộc sống như vậy, bà ta ăn trộm vài món đồ cổ và chạy trốn, bởi vì bà ta cho rằng thế giới bên ngoài mới là cuộc sống bà ta nên sống.
Lần này, Lục Dao nhìn Mạnh Quyên bằng ánh mắt giống như nhìn một kẻ bị thần kinh. Mạnh Quyên đã hoàn toàn bị dục vọng chi phối rồi, cho nên để duy trì cuộc sống ngợp trong vàng son mà bà ta chấp nhập vứt bỏ tất cả.
“Cho nên tình yêu của bố tôi, ông nội tôi, sự ra đời của tôi chỉ là nỗi đau của bà thôi sao?” Lục Dao hỏi với giọng rất nhỏ.
Nhưng Mạnh Quyên đã nghe thấy, bà ta điên cuồng cười phá lên, nhưng trong hốc mắt lại có nước mắt, bà ta không biết tại sao mình lại có nước mắt như vậy, “Đúng, chúng mày đều là nỗi đau của tao! Sự xuất hiện của chúng mày chính là vết nhơ của đời tao. Tao thật sự mong trước đây không cần gặp chúng mày, nếu như vậy cuộc sống của tao đã chẳng không tồi tệ như bây giờ!”
Trong suy nghĩ của Mạnh Quyên, nếu trước đây bà ta không kết hôn, không sinh con thì bà ta đã chẳng phải khúm núm trước nhà họ Vương như vậy. Nhưng hình như Mạnh Quyên đã quên là, nếu bà ta và nhà họ Lục không có quan hệ gì thì người nhà họ Vương cũng đã chẳng chú đến ý đến bà ta.
Người nhà họ Vương để ý đến Mạnh Quyên cũng chỉ vì bà nói là mình đã ăn trộm vài cuốn sách hiếm, đáng tiếc là Mạnh Quyên chưa bao giờ đọc kỳ những cuốn sách này.
Nhìn dáng vẻ quá khích này của Mạnh Quyên, Lục Dao cúi đầu sau đó ngẩng đầu, trông hốc mắt cũng có nước mắt, “Được, đã như vậy thì chúng ta hãy xóa bỏ quá khứ đau khổ này đi. Bà Mạnh Quyên, sau này chúng ta không có quan hệ gì nữa, bà là bà chủ nhà họ Vương, tôi làm con dâu nhà họ Hạ.”
Lục Dao nói xong liền kéo ghế ra, đứng lên quay người muốn rời khỏi đây.
Mạnh Quyên tức giận đến mức toàn thân run lên, “Mày không muốn biết tin tức của bố mày à?”
“Việc của bố tôi là việc của nhà họ Lục, không phải phiền bà đâu.” Lục Dao cúi đầu, kéo cửa ra trực tiếp rời khỏi đó.
Cho dù trước đây Lục Dao hận Mạnh Quyên, hoặc là cô tự nói với mình rằng cô không quan tâm đến Mạnh Quyên, nhưng vào giây phút rời khỏi phòng ăn đó, trái tim Lục Dao vẫn cảm thấy đau nhói. Nước mắt cô bất giác rơi xuống, ra khỏi căn phòng này tương đương với việc cô đã hoàn toàn cắt đứt với quá khứ.
Nhưng mà bây giờ Lục Dao đã có ngôi nhà thuộc về mình, cô nắm chặt ngón tay đang đeo nhẫn, rời khỏi đó một cách không hề do dự.
Khi Lục Dao rời đi, một mình Mạnh Quyên ngồi trong phòng riêng, thực ra đây không phải kết quả mà bà ta muốn. Nhưng bây giờ bà ta đã càng ngày càng không kiểm soát được tâm trạng của mình, giống như là một sợi dây thun, bị buộc chặt trong một thời gian dài nó sẽ mất đi khả năng đàn hồi. Bà ta cần được giải phóng, cần có người đến an ủi, cần có người thấu hiểu. Đáng tiếc là, bên cạnh bà ta không có người như vậy.
Mạnh Quyên ngẩng đầu lên, lau khô nước mắt, lấy từ trong túi ra một hộp phấn và tỉ mỉ trang điểm lại, khi đứng lên bà ta lại là phu nhân nhà họ Vương nho nhã.
***
Gần một giờ chiều, Hạ Thần Phong và Phùng Phàm chiến đấu cả một buổi sáng cuối cùng cũng bước ra từ trong căn phòng nhỏ. Tuy không được nghỉ ngơi đầy đủ và cũng chưa được ăn gì nhưng bây giờ họ vẫn rất có tinh thần, thậm chí có thể nói là tâm trạng rất thoải mái.
Vụ án có bước nhảy thực chất là món quà tốt nhất đối với bọn họ, Hạ Thần Phong đi vào văn phòng, cầm hộp cơm đã nguội ở bên cạnh lên, vừa ăn vừa nói chuyện với Phùng Phàm, “Anh thấy lời của Vương Hổ có mấy phần đáng tin?”
Phùng Phàm đang tìm thuốc dạ dày, vừa mở ngăn kéo vừa nói, “Anh ta nói về cách thức phạm tội rõ ràng, thông tin về nạn nhân cũng gần đúng so với những gì chúng ta nắm được trước đó, cho nên nếu Vương Hổ không phải thủ phạm chính thì cũng là đồng bọn.”
Phùng Phàm tìm nửa ngày cuối cùng cũng tìm được thuốc dạ dày mình đã để rất lâu ở trong ngăn kéo, anh trực tiếp lấy ra bỏ vào miệng.
Hạ Thần Phong gật đầu, “Nhưng tôi không cho rằng một mình anh ta có thể hoàn thành hành vi phạm tội này, vậy thì chứng tỏ là người này đang bảo vệ ai đó.”
“Vương Quán.” Phùng Phàm cũng ngồi xuống cầm hộp cơm lên, “Nếu Vương Hổ muốn bảo vệ ai đó vậy thì có lẽ chỉ có Vương Quán thôi, Vương Quán có ân tình với anh ta. Vương Hổ có vẻ như là người rất có nghĩa khí, có lẽ là anh ta đứng ra nhận tội, lại thêm chỗ này đứng tên Vương Quán, ông ta cũng dùng bột xương đó để làm gốm xương, ông ta là kẻ tình nghi lớn nhất.”
“Được, buổi chiều tôi sẽ bảo Tiểu Đao và Hầu Tử đi gặp Vương Quán, chúng ta đến hiện trường vụ án mà Vương Hổ nói.” Hạ Thần Phong tăng tốc độ ăn, vừa rồi Vương Hổ có nói đến nơi anh ta gây án, vậy thì nhất định có thể tìm được rất nhiều manh mối ở chỗ đó.
Thực ra tình hình bây giờ không lạc quan, tuy đã có người đến tự thú rồi nhưng cảnh sát không biết đối phương là hung thủ duy nhất hay là muốn nhận tội thay người khác. Thi thể của nạn nhân đã hoàn toàn bị hủy hoại, điều này có nghĩa là rất nhiều manh mối đã biến mất, bao gồm rốt cuộc nạn nhân đã chết thế nào? Đây đều là những điều mà cảnh sát không thể biết được. Bây giờ điều đối phương nói chính là kết quả, hơn nữa việc duy nhất có thể làm là đi kiểm chứng xem kết quả này có phải là thật không.
Hạ Thần Phong nghĩ, chỉ cần tìm được nhiều manh mối hơn ở hiện trường gây án thì có lẽ hung thủ phía sau mới thật sự xuất hiện.
Cũng vào lúc này, người nhà họ Vương vừa đón Vương Ba Đào từ bệnh viện về, người già vốn dĩ trông có vẻ khỏe mạnh trải qua chuyện của Vương Lam Nguyên thì nhanh chóng trở nên già yếu, lần này ông ta lại ngồi trên xe lăn trở về.
Vương Ba Đào nhìn phòng khách, rất nhiều đồ đạc có liên quan đến con gái ông ta đã được cất đi, vì sợ người già về nhà nhìn thấy sẽ đau lòng, chỉ là dù sao thì Vương Lam Nguyên cũng là con gái của mình, là người mà bao nhiêu năm nay mình nâng niu trong lòng bàn tay, ông ta thở dài: “A Nguyên đi rồi, haiz, suy cho cùng vẫn là ta đã hại con bé. Bao nhiêu năm nay, nếu sớm biết nó vẫn ở cùng với thằng súc sinh đó thì cho dù có phải liều mạng ta cũng phải giết thằng đó!”
Vương Lam Nguyên thích Lý Mộ Sinh là điều mà nhà họ Vương đã biết từ lâu, chỉ là năm đó nhà họ Vương cứng rắn hơn nhà họ Hạ một chút, họ nhất quyết không gả con gái cho Lý Mộ Sinh, nhưng không ngờ họ vẫn hại con gái của mình.
“Chú à, người chết không thể sống lại, đây là lựa chọn của A Nguyên, chúng cháu cũng sẽ không để nhà họ Hạ sống tốt.” Vương Miện vẫn rất tôn trọng người chú này.
Vương Ba Đào lắc đầu, “Các cháu thật sự coi ta già cả nên hồ đồ rồi à? Gia sản của nhà họ Vương có bao nhiêu cháu cũng biết, năm đó nhà họ Vương xây dựng cơ nghiệp nhờ phong thủy quả thực cũng vinh quang trong một khoảng thời gian. Chỉ là xã hội bây giờ đã khác rồi, tuy người của những nhà giàu có, quyền quý vẫn sẽ tin chúng ta, nhưng bây giờ cháu nhìn xem, chúng ta chỉ có thể tồn tại trong bóng tối. Bây giờ người ta tin vào lợi ích nhiều hơn, tuy chúng ta vẫn được người khác tôn kính, thế nhưng chúng ta không thể ra ngoài sáng được nữa.”
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!