[SNH48-GNZ48] TỨ ĐẠI CẦM THÚ VÀ TỨ ĐẠI HOA KHÔI - Chương 42
Trong hai ngày tiếp theo, Viên Nhất Kỳ mặt đen như Bao Công còn Trần Kha, Vương Dịch, Trương Hân không ngừng ghé thăm nhà xí, qua thêm một ngày nữa thì ‘tác dụng phụ’ của thuốc cuối cùng cũng hết. Có thể nói, trúng độc là khổ sở không bằng tự tử, ăn thuốc giải là sống không bằng chết.
Trần Kha đã thấu hiểu ra rằng Mộng Dao mới là chủ tử không dễ chọc vào! Chỉ nhẹ nhàng như vậy đã khiến các nàng như sống cùng một lúc ở địa ngục và thiên đường, không có chút cơ hội thương lượng. Xem ra về sau, lúc khi dễ Kỳ đệ thì nên giữ thể diện cho Mộng Dao, đánh chó phải ngó mặt chủ.
Ngay sau khi bốn người yên tĩnh trở lại tập trung nghĩ cách đối phó với đại hội thanh lâu thì Vương Dịch lại xảy ra vấn đề. Kỳ thật, ở hiện đại thì chuyện này căn bản không tính là vấn đề, nhưng ở cổ đại lạc hậu thì lại là vấn đề không thể lớn hơn được. Là vấn đề gì có thể khiến bốn kẻ vô sỉ đến cực điểm rối rắm như thế?
Nói ra thì cũng là việc nhỏ, đáng tiếc sống ở chỗ mới nên không có kinh nghiệm, nói ra thì lại là chuyện rất xấu hổ. Tại thời điểm trọng yếu thì dì mẹ cả (kinh nguyệt) của Vương Dịch đến thăm nàng ta, hơn nữa không phải chỉ một dì mà là một đống dì, rất nhiều dì!
Vương Dịch đáng thương chỉ có thể đau khổ bi thảm ngồi trên bồn cầu, còn không phải là gốm sứ mà là thùng gỗ, phương tiện đi tiểu ở cổ đại.
– Trời ạ, nếu biết rằng ta phải xuyên không thì ta đã mua một xe tải băng vệ sinh, thì giờ sẽ không bi thảm đến mức này! – Vương Dịch muốn khóc – Ba người các ngươi mau nghĩ cách cho ta, làm sao ta đi ra ngoài được! Chẳng nhẽ cứ để ta ngồi ở đây!
– Nhất Nhất, nếu không ngươi quấn chút giấy đi? – Trần Kha cũng không biết người cổ đại xử lý kinh nguyệt như thế nào, nghĩ đến đây có hơi nóng ruột.
– Nhất Nhất, đừng sốt ruột, ngươi dùng chút đồ nhựa cao su, xong hết. Ha ha ha! – Viên Nhất Kỳ cười rất thoải mái, cũng may không phải là nàng trước đến, nếu không hiện tại chẳng phải đã bị Nhất Nhất cười nhạo rồi sao?
Trương Hân nghẹn cười, liếc nhìn Viên Nhất Kỳ đang vui sướng khi người gặp họa một cái:
– Ta thấy nên dùng biện pháp của lão đại đi, nếu thật sự không được thì chúng ta có thể đi hỏi người khác, được không?
Vương Dịch nghe xong lời của Trương Hân thì hiểu ra:
– Hân Nhi, ngươi thật sự là thiên sứ của ta, tạ ơn Chúa! Chị đây phải dựa vào ngươi! Nhanh đi hỏi Hứa Dương nhà ngươi xem việc này giải quyết thế nào, ta chờ ngươi!
– Shit, vì sao ta phải đi? – Trương Hân trừng lớn mắt.
– Vớ vẩn, không phải Hứa Dương nhà ngươi được mệnh danh là ôn nhu muội muội sao, loại chuyện này không hỏi nàng thì hỏi ai? Ngươi cảm thấy Mộng Dao sẽ dạy cho ta loại chuyện này sao? Còn nữa, ngươi cảm thấy Đan Ny nhà lão đại nghe đến vấn đề này thì có thể đuổi giết chúng ta hay không? – Viên Nhất Kỳ thực khách quan phân tích thiệt hơn, cuối cùng xác nhận tính vô hại của Hứa Dương muội muội.
Tuy rằng Trương Hân cảm thấy lời này rất hợp lý, nhưng bảo nàng đến hỏi Hứa Dương loại vấn đề này thì thật sự rất xấu hổ, nhưng dưới sự cưỡng bức và dụ dỗ của tam chích cầm thú thì nàng chỉ có thể ảm đạm đi ra, tiến thẳng đến khuê phòng của Hứa Dương.
Trong ấn tượng của Trương Hân thì Hứa Dương rất ôn nhu, chắc hẳn sẽ không vì loại chuyện này mà tức giận với nàng đâu phải không? Hơn nữa, cho dù tức giận cũng sẽ không giống như Đan Ny, Mộng Dao, Thi Vũ, cho nên ở trong lòng Trương Hân luôn cho rằng mình vẫn hạnh phúc hơn so với ba người còn lại.
– Tiểu Dương nhi, ngươi đang vẽ sao? – Từ lần trước vô lại kêu Hứa Dương là Tiểu Dương nhi thì Trương Hân lập tức thích cách xưng hô này, có chết cũng không định sửa.
Hứa Dương nghe thấy cách xưng hô của Trương Hân thì khóe miệng hơi mím, sắc mặt hơi hồng:
– Ngươi tới làm gì? Đại hội thanh lâu sắp bắt đầu, các ngươi còn không gấp rút luyện tập? Hay là các ngươi đã có chủ ý khác? – Tuy rằng nàng không thích hành vi vô sỉ của Trương Hân nhưng cũng không quá chán ghét, hoặc có thể nói, chưa từng có người nào gọi nàng như vậy, nàng cũng là kiểu người ý tứ nên cũng không tiện ngăn cản, dù sao hiện tại nàng là hình mẫu ôn nhu, chuyện bạo lực là nàng mặc kệ.
– Ta có chuyện quan trọng – Trương Hân vẫn cảm thấy khó mở miệng – Đại di mụ đến thì phải làm sao? – Hỏi theo bản năng, thần sắc cũng có chút không yên.
Hứa Dương nháy mắt mấy cái, không hiểu:
– Đại di mụ của ta đã chết nên không thể tới được – Nhìn vẻ mặt như bị sét đánh của Trương Hân thì cảm thấy có chút không hiểu nổi – Ngươi hỏi cái này để làm gì?
Trương Hân nghe Hứa Dương trả lời xong thì thiếu chút nữa hộc máu, xem ra ý tứ là không được, dù sao thì ngôn ngữ cũng chênh lệch quá lớn, người ta nghe không hiểu.
– Ý của ta là…ừm nếu ngươi… à…nguyệt, đúng rồi, nguyệt sự của người đến, xử lý thế nào? – Bất an nhìn phản ứng của Hứa Dương, nếu có gì không đúng thì mình nhanh chân chạy.
– Ngươi đang nói đến quý thủy (cũng có nghĩa là kinh nguyệt)? – Lúc này đến lượt Hứa Dương ngây người, loại chuyện này thì sao có chuyện một nữ tử không biết? Ngươi tới hỏi vấn đề cá nhân như vậy không phải là muốn trêu chọc ta chứ? Ngươi lớn từng này chẳng lẽ còn không biết xử lý như thế nào sao! Còn nữa, quý thủy thì nói là quý thủy, cái gì mà đại di mụ, hai cái này sao có thể đánh đồng! Chẳng phải là bất kính với trưởng bối sao!
Hứa Dương hận không thể cầm nghiên mực trên tay ném vào đầu Trương Hân, nhưng lại nhớ vấn đề hình tượng nên cuối cùng vẫn biết xấu hổ mà hạ tay xuống, chịu đựng bực dọc trong lòng mà hỏi lại:
– Chẳng lẽ ngươi không biết? Rốt cuộc ngươi có phải là nữ tử hay không?
Trương Hân cũng biết vấn đề này thật khó hiểu, nhìn xem, người đều đã lớn như vậy, không có khả năng tới tận bây giờ mới dậy thì được! Nếu đã dậy thì thì còn không biết phải xử lý như thế nào sao? Vấn đề là ở thế kỷ hai mươi mốt người ta đều dùng băng vệ sinh! Cái này không thể trách Trương Hân!
– Chuyện này không phải ta đã nói từ lần trước rồi sao, chúng ta đến từ nơi rất hẻo lánh, tổ tiên vì tránh nạn nên đi đến một nơi xa xôi, hơn nữa vì nguyên nhân cá nhân nên nữ hài tử như chúng ta ở đó dậy thì muộn là chuyện phổ biến, nguyệt sự cũng chậm hơn một chút so với bạn cùng lứa. Chuyện chính là như vậy – Trương Hân vắt hết óc cuối cùng cũng biên tập ra một lý do như vậy, giả bộ làm vẻ ta-tuyệt-đối-không-nói-dối nhìn Hứa Dương.
– Thật?- Thiên chân vạn xác, sao ta có thể nói dối Tiểu Dương nhi của ta?
Hứa Dương cau mày, suy nghĩ một chút:
– Là ai?
– Vương Dịch, Nhất Nhất.
– Ha ha, các ngươi thật không giống người thường! – Hứa Dương cười cười, chỉ có điều nụ cười này có thêm một tia nghi hoặc. Tên ngốc này, lừa trẻ con còn có thể, muốn lừa nàng? Gặp quỷ rồi! Quý thủy chưa tới mà đã cao lớn như vậy? Như thế mà là chưa dậy thì? Vậy dậy thì xong thì chẳng phải sẽ cao như cái tháp sao! Mọi chuyện liên quan đến xuất thân của Trương Hân thì Hứa Dương đều không tin, xem ra mấy người các nàng rất không thành thật!
Tuy rằng biết Trương Hân đang nói dối nhưng Hứa Dương cũng không vạch trần, vẫn nói cho nàng biết nên làm gì, dù sao mấy người này luôn luôn ở bên người các nàng, các nàng có thời gian để từ từ tìm hiểu, nếu biết chân tướng quá sớm cũng sẽ mất đi rất nhiều thú vị.
Nhìn bóng Trương Hân rời khỏi, Hứa Dương đột nhiên cảm thấy có chút không thú vị, tâm tình vẽ tranh của nàng cũng biến mất. Xem ra đây không phải là một dấu hiệu tốt! Hứa Dương hất mực nước còn lại lên giấy Tuyên, đợi thứ nước màu đen kia thấm hết vào bức tranh sơn thủy, sau đó ném bức tranh xuống đất. Thiếu tâm tình thì cũng không còn hy vọng có thể vẽ xong bức họa này. Nếu đã như vậy thì không cần cũng được!
Nàng xoay người khóa cửa khuê phòng rồi kéo ngăn kéo bàn ra, ấn vào một cơ quan ngầm ở bên trong, góc tường chậm rãi mở một đường hầm thẳng xuống dưới đất. Hứa Dương đi vào, cả người biến mất khỏi phòng. Sau đó tiếng bản lề nặng nề vang lên, trong phòng trở về trạng thái không có gì khác thường. Đi xuống theo bậc thang, hai bên tường địa đạo đốt nến, chiếu sáng toàn mật thất. Trên một cái giá thật to bày ra nhiều thứ rực rỡ sắc màu hình thù kỳ quái, trên bàn đá thật lớn còn có nhiều công cụ lớn nhỏ không giống nhau.
Nhìn quanh mật thất, Hứa Dương như trở về những ngày ở Đường Môn, nhớ đến cảm giác thỏa mãn và hưng phấn không thể giải thích lúc ám khí kinh thiên động địa kia sinh ra từ trên tay mình. Sờ lên ám khí mới chế tác một nửa, nụ cười của Hứa Dương đã không còn nét ôn hòa mà là cảm giác lãnh khốc, thậm chí mang theo tia khát máu.
Kỳ thật, nàng vẽ tranh và viết thư pháp chỉ là vì muốn nung đúc tâm tính, giảm bớt áp lực khi chế tác ám khí cơ quan, tránh để trái tim biến thành lạnh lùng, và cũng vì muốn quên đi năm tháng nàng sống ở Đường Môn, đúng vậy, nghĩ lại chuyện cũ mà kinh.
Từ sau khi vào Điêu Lan Thuỷ Tạ Lâu, số lần nàng tới nơi này có thể đếm trên đầu ngón tay, chỉ những lúc có việc gì không nắm chắc hay phiền não thì nàng mới tới nơi này để tĩnh tâm. Hôm nay, nàng lại vì một người không có năng lực mà đi vào nơi này.
Trương Hân, lần trước không giết ngươi xem ra là thất sách. Giờ này, ta lại không chắc mình có thể xuống tay.
Nàng sợ cảm giác này, thật sự ghét!