SINH HOÁ CUỒNG Y TẠI DỊ GIỚI - Quyển 3 - Chương 5: Phong Cách Của Lão Bản ( Hạ )
- Trang chủ
- Truyện tranh
- SINH HOÁ CUỒNG Y TẠI DỊ GIỚI
- Quyển 3 - Chương 5: Phong Cách Của Lão Bản ( Hạ )
“Diane Lâm, nàng có làm sao không?” Lôi Khắc Tư khẩn trương tới mức run rẩy, vội ôm lấy giai nhân vào trong ngực, hỏi.
” Anh hùng ‘giấy’ cứu mỹ nhân!” Diệp Tường chửi nhỏ một câu.
“Ngươi!” Lôi Khắc Tư tức trợn mắt nhìn Diệp Tường, gân xanh nổi đầy trán, tùy thời mà bạo tẩu (nổi giận).
Diệp Tường không để ý tới hắn, đưa hai ngón tay cài tại trong miệng, lập tức “Hưu ~~!” một tiếng, một tiếng huýt sáo dài vang lên.
Các thú nhân thấy rất kỳ quái không hiểu sao nhân loại này lại đột nhiên huýt sáo như vậy, nhưng mà, ngay tại lúc này, chúng lập tức hiểu rồi, bởi vì ngay lập tức trên bầu trời bỗng xuất hiện một thân ảnh khổng lồ bao phủ tất cả mọi người đang đánh nhau trên mặt đất, lập tức tất cả mọi người đều hướng phía thiên không nhìn lên…
Một thú nhân bị dọa tới mức búa trong tay đều nắm không chắc, trong miệng càng không rõ, run rẩy nói: “L…long…”
“Cự Long!” Đám người còn lại cũng bắt đầu hoang mang, hỗn loạn.
“Graoooo!” Trên bầu trời, hắc long gào thét hét lớn một tiếng lao đến, lập tức không thiếu ngựa bị dọa tới tán loạn. Đương nhiên, cự long này không phải là ai khác mà chính là, ân, chính là phòng ngự long (rồng phòng ngự) Ba Nhĩ Bác với sức mạnh phòng ngự mạnh tới mức biến thái! A! Còn về cái gọi là ‘Long Tức Rồng Ngâm’ gì đó, trong cơ thể của nó cũng không vì Diệp Tường tiêm gien cải tạo vào mà có được, nên tiếng vừa rồi chỉ là tiếng gào với âm lượng hơi lớn chút mà thôi, tuy vậy cũng đã đạt hiệu quả không ngờ rồi.
Đương nhiên, đối với hắc long mà nói, có thể từ một Thổ Long tiến hóa thành Phi Long, hắn đã là cảm kích vạn phần đối với lão bản của mình rồi, vì vậy hắn cũng không để ý tới việc tiếng gào của mình có đạt tới trình độ ‘Long Tức’ không nữa. Để đối phó với những người trên mặt đất kia, chỉ cần hắn cố làm ra vẻ rống lên một tiếng, phỏng chừng cũng đã dọa không ít người hai chân nhũn ra, hàm răng đánh ‘lách cách’ ấy chứ.
Đây cũng chính là chiến thuật mà Diệp Tường dạy cho Ba Nhĩ Bác, là người, có thực lực hay không cũng phải cố mà giả ‘nai’ để tìm cơ hội ăn thịt lão hổ (phẫn trư ăn thịt hổ)! Huống chi đây còn đườn đường là một long tộc, lo gì mà không giả thành.
“***, không thấy ta bão nổi lại cho lão tử là cơm trắng (kẻ vô dụng) sao? (Dạ : ‘không thấy ta ra oai lại cho ta là mèo hello kitty sao’ là phiên bản Việt, đây mình giữ nguyên để tôn trọng tác giả )”Diệp Tường thoả mãn đứng nhìn Ba Nhĩ Bác bay loạn tứ phía, ít nhất cũng đã có không ít thú nhân đã bị dọa cho bắt đầu chạy loạn .
“Long tộc này… Tại sao không phát ra ‘Long Tức’ a?” Bên cạnh, Diane Lâm bị Lôi Khắc Tư ôm trong ngực, tựa hồ nhìn ra hắc long đang đóng kịch, đương nhiên, Diệp Tường cũng đã sớm nghĩ tới điểm này, đưa tay làm thủ thế, lập tức hắc long nhanh chóng bay đến trên đầu đám thú nhân đang bối rối.
“Oanh!” Trong đám thú nhân đang tán loạn đột nhiên xuất hiện một đoàn hỏa diễm, cái này…’ Như vậy ai còn dám nói Ba Nhĩ Bác không có ‘Long Tức’?’ Diệp Tường nhìn mọi người đang choáng váng, đắc ý nghĩ.
Chú ý, chú ý Ba Nhĩ Bác là thổ hành long, cho dù đã được Diệp Tường lợi dụng gien cải tạo của Lục Long cải tạo qua, cũng không thể có long tức, vậy ngọn lửa vừa nổ mạnh kia là từ đâu mà ra? Ân, nhìn xem, trên lưng Ba Nhĩ Bác còn có một kỵ sĩ đang bình ổn ngồi, tuy không thể nói là uy phong lẫm liệt, nhưng cũng có vài phần phong phạm của long kỵ sĩ, và, dĩ nhiên, “Hỏa diễm long tức” vừa rồi tự nhiên cũng là xuất phát từ tay “Long kỵ sĩ” này.
Đạn lửa hoàn mĩ, uy lực cũng tương đối, tuy không sánh được với long tức chính thức, nhưng, căn cứ theo khảo chứng của Ba Nhĩ Bác thì so với long tức chính thức cũng kém không xa lắm. Diệp Tường thoả mãn nhìn bốn phía so với bị “Long Tức” oanh tạc cũng không khác lắm, cục diện đã hoàn toàn bị hắn thay đổi chỉ bằng một tiếng huýt sáo triệu hồi tới một con rồng và một kỵ sĩ.
“Thương thế của nàng thế nào?” Diệp Tường xuống ngựa, đem Ô Ô ở trong ngực ôm xuống ngựa, nha đầu kia rõ ràng đang ngủ ngon lành, trong tình hình sinh tử như thế này mà bé cũng ngủ an ổn được, thật nghĩ không ra tiểu nha đầu này rốt cuộc là quái vật gì .
“Khụ khụ…” Diane Lâm ho khan hai tiếng, Diệp Tường đến gần mới giật mình thấy được, bên dưới áo choàng rách nát của nữ nhân này là một bộ giáp với sắc kim vàng óng, phỏng chừng thân thể nàng cũng chỉ là bị thương nhẹ do ngã mà thôi.
“Nguyên lai là có mặc áo chống đạn nha…” Diệp Tường nhìn chằm chằm vào áo giáp của Diane Lâm, nói.
Diane Lâm vô ý nhìn xuống y phục rách rưới của mình, sau đó vội vàng kéo quần áo che kín thân thể, tựa hồ rất lo lắng tên lưu manh này sẽ từ áo giáp của mình mà xem thấu tất cả, hơn nữa, ánh mắt tên này dù nhìn thế nào đi nữa cũng thấy như là ánh mắt của một đại sắc lang, toàn một chữ ‘sắc’ trong mắt, đề phòng vẫn hơn, ‘cẩn tắc vô áy náy mà’!
“Cái gì mà áo chống đạn, đây là xích vàng tử giáp do một đại sư là người lùn rèn ra đấy! Khụ… Khụ…!” Diane Lâm nói xong, còn ho khan hai tiếng để tránh cho bị xấu hổ, sau đó từ trong ngực Lôi Khắc Tư đứng lên.
Xa xa thú nhân đã bắt đầu bị đánh bại từ từ thối lui.
“Tiêu diệt bọn họ cho ta! Truy!” Độc Phàm không biết từ chỗ nào bò ra, quơ lấy một cây đại đao hét lên, tay còn lại còn đang vội lau những vết máu lộn xộn ở trên mặt, điều này chứng tỏ tên này vừa rồi đã nằm lẫn vào trong đám tử thi để giả chết. Giờ phút này thấy thú nhân bại lui lại tỏ ra uy phong đứng lên chỉ huy. Nếu mà thú nhân có bất chợt quay lại tiếp tục chiến đấu, chắc chắn tên này sẽ là người đầu tiên chạy trốn, không hiểu lúc đó, tư thế oai phong lúc này sẽ đi đâu mất?
Nhưng mà, đang lúc Diệp Tường kêu gọi Độc Phàm quay trở lại, thì ở bụi cỏ xa xa lại xuất hiện một thú nhân cưỡi lam lang (sói màu xanh), trên thân thể trần truồng màu bích lục vẽ không ít đồ vân quái dị, trong tay cầm một thanh trường đao như mọi thú nhân khác, chỉ có điều là, thú nhân này so với những lang kị binh khác cường tráng hơn rất nhiều, cưỡi một con sói cũng cường tráng hơn rất nhiều rất nhiều so với các con sói khác, đoán chừng đây chính là đầu lĩnh chỉ huy toán quân đánh lén vừa rồi. Đôi mắt xếch nhìn lướt qua Diệp Tường, rồi lập tức giơ đại đao lên.
Diệp Tường tựa hồ cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng hô: “Mau quay trở lại!”
Lam sắc lang kị sĩ (kị sĩ sói màu xanh) này một tay điều khiển lang, tay kia cầm đại đao lập tức vung lên từ phía dưới, bụi cỏ phía sau hắn đột nhiên xuất hiện một loạt lam thú nhân khác, dựa theo màu da thì đây chính là tộc thú nhân chuyên săn đầu của đối thủ. Tiêu thương trong tay chúng đồng loạt, thống nhất ném lên bầu trời, lập tức sau đó đồng loạt ghim xuống.
Sát! Sát! Sát! Sát!
Hộ vệ truy đuổi theo thú nhân lúc trước lập tức có bảy, tám người bị tiêu thương sắc bén xuyên thủng, ghim chặt trên mặt đất như tiêu bản.
“Nạp Khắc!” Diệp Tường hướng về phía long kỵ sĩ trên bầu trời quát.
Hắc long lập tức hướng về phía thú nhân đang mai phục bay qua. Rầm! Rầm! Lại một hồi khói lửa oanh tạc, lập tức đám thú nhân chuyên săn đầu đang mai phục kia bị hỏa thiêu toàn diện. Diệp Tường chế tạo ra hỏa cầu này không đơn thuần chỉ là dầu hoả, mà còn có rượu cồn, cộng thêm một số ‘mỹ vị’ khác nữa, nếu đơn thuần dung để đốt người, vậy đối tượng chỉ có thể tươi sống chịu bị nướng!
Khá tốt là thú nhân đã bắt đầu thối lui vào rừng rậm trong bình nguyên, thi thể vứt lại đầy mặt đất xem như đánh lén thất bại đành lui về phía sau.
“A, lũ thú nhân hỗn đản hèn hạ!” Độc Phàm lại từ trong đống thi thể đứng lên chửi má nó, lúc này hắn thật không có giả chết, là do hộ vệ ở phía trước thay hắn chặn lại đại bộ phận tiêu thương, giúp hắn nhặt lại một mạng trong gang tấc. Vì vậy, hắn mới không bị bỏ mạng tại chỗ này, còn có sức mà đứng lên chửi bới. Chỉ là, khi gã trung niên này nhìn thấy thân binh hộ vệ của mình toàn bộ đều bị ghim như tiêu bản, sớm lìa trần gian, bộ dạng vừa hổ thẹn, vừa sợ hãi vội quỳ xuống đất mà run rẩy.
Diệp Tường vỗ vỗ bờ vai của hắn, còn bên cạnh, hắc long Ba Nhĩ Bác cũng vừa hạ xuống, long kị sĩ Nạp Khắc uy vũ lẫm lẫm cũng vừa từ trên lưng rồng xuống, đi đến trước mặt Diệp Tường vô cùng cung kính hành lễ rồi ngạc nhiên hỏi:
“Lão bản, thật sự là quá siêu phàm! Làm sao người biết sẽ có quân đánh lén?”
Không đợi Diệp Tường trả lời vấn đề mà Nạp Khắc đưa ra, Diane Lâm ở một bên nghe được chuyện đó liền tức giận quay ra chất vấn:
“Đồ lưu manh kia, ngươi đã có long kỵ sĩ đi theo, tại sao còn không sớm kêu đi ra đi theo chúng ta hả? Hiện tại đã nhiều người chết như vậy mới làm cho bọn họ đi ra là sao? Ngươi đang âm mưu cái gì hả?”
Để hắc long Ba Nhĩ Bác này đi cùng đội ngũ? Nói đùa gì vậy! Ba Nhĩ Bác chỉ mới phóng rắm thôi cũng đủ làm ấy con ngựa dưới mông mấy vị kị sĩ kia sợ tới phát run rồi, như thế còn đi kiểu gì? Còn nữa…
” Kim bài đả thủ (con át chủ lực) của ta xuất hiện như thế nào là việc của ta!” Diệp Tường hừ lạnh nói, hắn xác thực không thích người khác khoa tay múa chân(chỉ đạo, chỉ huy người khác) đối với hắn, đặc biệt là nữ nhân, lòng vòng một hồi sau đó lại cố ý nói: “Hơn nữa, ngươi không biết là để long kỵ sĩ xuất hiện lúc khẩn cấp như vậy sẽ gây ấn tượng, phong cách hơn rất nhiều sao?”
“Ngươi…” Diane Lâm run run chỉ vào người Diệp Tường, không biết phản bác như thế nào nói: “Hảo, đồ lưu manh, xem như ngươi lợi hại!”
“Ta đương nhiên là lợi hại! Hơn nữa là rất, rất lợi hại, vô cùng lợi hại…” Diệp Tường rất khẳng khái tiếp nhận lời nói của cô nàng này, hơn nữa còn vô cùng lưu manh thừa nhận.
“Hừ!” Diane Lâm bị chọc tức, sắc mặt tái nhợt, Lôi Khắc Tư cũng là không có thiện ý nhìn thoáng qua Diệp Tường, sau đó lập tức lại khôi phục bộ dáng theo đuôi, đi theo sau nữ nhân này rời đi.
Mà cách đó không xa, trên cành một cây đại thụ, một đôi nam nữ đang vững vàng đứng dựa lưng ở trên cành cây, yên lặng quan sát hết thảy những phát sinh vừa mới xảy ra.
Nam chỉ có thể coi là một thiếu niên, khuôn mặt non nớt bất quá khoảng mười ba, mười bốn tuổi là cùng, là bộ dạng của trẻ vị thành niên, chiếc áo choàng triệt để làm nổi bật lên thân thể gầy nhỏ của hắn, cũng có chút phụ trợ cho tư thái, làm tôn thêm vài phần phong phạm quý tộc của hắn.
“Cát Vi, người đi đường này không hề đơn giản!” Thiếu niên đột nhiên mở miệng nói một câu như vậy với người bên cạnh, vẻ mặt ngây thơ cùng khẩu khí lão luyện hoàn toàn không phù hợp chút nào.
Mà người nữ tử bên cạnh hắn kia cũng chỉ quay đầu hướng thiếu niên này cười cười, tuy chỉ là nhẹ cười, nhưng lại mỹ tới mức làm cho tên thiếu niên kia có chút choáng váng.
Một khuôn mặt trái xoan, trắng noãn, thanh tú xuất hiện trước mắt thiếu niên, mái tóc màu hồng ngẫu nhiên bị gió thổi nhẹ, mà phía sau của nàng, cư nhiên còn có một cái đuôi màu hồng gì đó đong đưa, á…đây…đây là một …một cái đuôi mà!!!..Giấu… Giấu đầu lòi đuôi rồi kìa!
“Điện hạ…” Giọng nói của nữ tử tựa như Thiên Âm, nhẹ nhàng cất lên nhắc nhở thiếu niên đang thất thần nọ.
“A, khụ…” Thiếu niên sắc mặt xấu hổ vội vã phục hồi lại tinh thần, “Cát Vi, chúng ta đi thôi!” Nói xong, thiếu niên hùng dũng cất bước, oai phong nhảy khỏi nhánh cây, nhưng là…Bịch… Bổ nhào! Trực tiếp nằm dài trên mặt đất. Trên cây, hồ nữ hơi hơi nhăn lông mày lại.
Hồ nữ nhẹ nhàng nhảy khỏi cây, nhẹ nhàng nâng thiếu niên dậy, có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Thiếu niên cũng có chút ngượng ngùng ngồi dậy, ánh mắt nhìn về bình nguyên phía xa xa kia… Không biết vì cái gì, trong đầu của hắn đột nhiên nhớ lại rất nhiều chuyện khi còn bé, từng cái, từng cái đều chứa đựng những kỉ niệm vui vẻ, đẹp đẽ nhất của hắn cùng Cát Vi khi còn nhỏ giờ đang ùa về trong tâm trí hắn.
“Điện hạ? Người làm sao vậy?” Cát Vi đột nhiên lên tiếng, cắt đứt dòng hồi tưởng của thiếu niên.
“Không có gì…” Thiếu niên đứng lên, vỗ vỗ bụi đất bám trên người, tiếp theo thở dài một hơi hướng về phía Cát Vi nói: “Cái kia… Cát Vi tỷ, ngươi… không thể gọi ta là Darie An sao?”
Hồ nữ thản nhiên cười cười, vị điện hạ này của nàng chính là có chút trẻ con, “Điện hạ chính là Nhị vương tử, lễ nghi là không thể thiếu, đây là việc do Lôi Mã tướng quân dặn dò!”
“Aiz…” Thiếu niên có chút uể oải lắc đầu, hai thân ảnh chậm rãi tiến vào trong cánh rừng, vào nơi sâu nhất, u tĩnh nhất rồi dần dần mơ hồ…