SIÊU THẦN CƠ GIỚI SƯ - Chương 53: Mạch nước ngầm
“Reng reng reng!”
Tiếng chuông báo cháy chói tai vang lên, phòng nghiên cứu tỏa ra khói đen nghi ngút, lửa lớn ngập trời dấy lên, các nhân viên vội vàng chạy ra ngoài.
Vòi phun nước tự động trên trần xoay tròn, lửa nhanh chóng bị dập tắt, chỉ để lại một căn phòng hỗn độn xơ xác, các loại tài liệu, giấy tờ ẩm ướt nhão nhoẹt, một số máy tính không có phương pháp ngừa lửa đều bị cháy máy, không ngừng xẹt xẹt tia điện, vách tường và mặt sàn cũng cháy đen cả.
“Sao đột nhiên lại cháy?”
Trưởng phòng nghiên cứu vẫn chưa hết hoảng hốt, ông ta đau lòng nhìn một đống hỗn độn trước mắt.
Cảnh vệ nhanh chóng vọt tới kiểm tra hiện trường.
“Lửa từ phòng chế tạo lan ra!”
Cả người La Huyền ướt sũng, bọc một tấm thảm đầy bụi đất, được cảnh vệ dẫn ra ngoài, mặt mũi đen sì, lông tóc đều bị đốt trụi, ngay cả lông mày cũng mất sạch, giống một quả trứng mặn trụi lủi, à không đúng, là trứng muối chứ.
La Huyền nghĩ lại mà sợ, nếu không phải vừa rồi y trốn nhanh, hơn nữa bên cạnh còn có bình cứu hỏa thì chỉ sợ y đã bị hủy dung rồi.
Y thật sự không ngờ chất đốt của đạn lửa lại là khí thể, chỉ vừa mở đầu đạn là đã tiếp xúc với không khí, sau đó lập tức bốc cháy, đồng nghĩa với việc sau khi chế tạo xong thì không thể mở ra nữa, dù trong môi trường chân không nó cũng có thể bùng cháy ngay lập tức.
Với kỹ thuật của y thì tuyệt đối không thể phục chế được.
Thua rồi… sắc mặt La Huyền đầy vẻ không cam.
“Cậu làm cái quái gì thế hả?”
Trưởng phòng nghiên cứu giận dữ gào lên.
Cảnh vệ lấy ra mấy miếng vỏ đạn lửa đen, lờ mờ nhận thấy hoa văn ngọn lửa, trầm giọng nói: “Đây là vỏ của đạn lửa, người của ông đang nghiên cứu thứ này.”
Trưởng phòng nghiên cứu trợn trừng mắt, chỉ vào La Huyền mà ú ớ không nói thành câu.
Cậu coi mệnh lệnh của tôi như tiếng rắm đấy hả?!
Cấp trên mà truy cứu trách nhiệm thì ông đây lại phải gánh hết cho xem!
Cả đám các người đều là một đống hố to!
Cổ Huy tới rất nhanh, hắn nghiêm túc nói: “Ông giải thích thế nào về chuyện vừa xảy ra.”
Trưởng phòng nghiên cứu nghiến răng nghiến lợi, đẩy La Huyền ra phía trước: “Đều do cậu ta tự chủ trương hết!”
Sắc mặt Cổ Huy vẫn rất lạnh nhạt: “Cậu còn muốn nói gì không?”
La Huyền cúi gằm mặt, nếu y bí mật nghiên cứu thành công thì đó là công lao lớn nhưng y lại bại lộ, tự tiện vi phạm mệnh lệnh của cấp trên, còn khiến tổng bộ bị cháy thế này. Y chỉ là một nhân viên bình thường, không hề có chỗ dựa, lần này xui xẻo rồi.
“Tôi nhớ cậu là thành viên phòng hậu cần, điều lại đó đi.”
Cổ Huy để lại một câu như thế rồi xoay người bỏ đi.
La Huyền lảo đảo suýt ngã, y mới rời khỏi phòng hậu cần giờ lại bị điều về, đó rõ ràng là hình thức đóng băng mà.
Mặt đen sì (tất cả các loại ý nghĩa) trở lại phòng hậu cần, các đồng nghiệp cũ nhìn thấy La Huyền đều quay đi, giả như không quen, hoàn toàn khác vẻ nịnh nọt khi trước. Trưởng phòng hậu cần trước rất xem trọng y giờ đến nhìn cũng chẳng buồn nhìn nữa, còn sai thư ký báo cho La Huyền sau này đến làm việc trong một nhóm nhỏ.
La Huyền buồn bực, không khỏi hoài nghi liệu lựa chọn của mình là đúng hay sai đây.
Nếu lúc trước y không quá kiêu căng và hẹp hòi thì sẽ không mất cân bằng rồi dẫn tới chuyện này.
Mình còn quá trẻ mà… La Huyền uể oải nghĩ.
…
Hàn Tiêu biết chuyện của La Huyền qua Phùng Quân, nháy mắt giật nảy mình, đến người chế tạo như anh cũng chẳng dám mở đạn lửa sau khi đã thành hình ra, người anh em kia đúng là trâu thật.
Quá mạnh rồi, thật sự bội phục đó.
Hàn Tiêu nhanh chóng quên đi chuyện này, ấn tượng của anh với La Huyền vẫn như cũ, chỉ nhớ được một cái tên mà thôi.
Áo giáp chiến binh của Trương Vĩ được đưa tới xưởng của anh, kỹ thuật của bản nguyên mẫu có vẻ rất thô sơ.
[Áo giáp chiến binh (nguyên mẫu)]
[Loại hình: áo giáp cá nhân cỡ nhỏ]
[Phẩm chất: Trắng]
[Thuộc tính trụ cột: giá trị bọc thép 682/1400, độ bền 35, mức năng lượng động lực 86, giá trị năng lượng 250/250]
[Trang bị yêu cầu: Sức lực 42, sức chịu đựng 48]
[Thuộc tính gia tăng: nhanh nhẹn -10]
[Chiều cao: 1,95 mét]
[Trọng lượng: 370 Pound]
[Cách thức điều khiển: con người thao tác (không có chip)]
[Nguồn năng lượng: Điện năng]
[Chiến đấu tiêu hao: 5 năng lượng/1 phút]
[Công suất trung tâm: 125/130 Orna]
[Module khung: Khung giảm xóc kiểu pít tông lò xo, giảm tải 65% sức nặng, cải thiện một chút khả năng chống xóc, chiếm công suất 20]
[Module cánh tay phải: Súng máy tam liên cỡ lớn (một phát 3 viên đạn), lực công kích 105 – 124, tốc độ bắn 5 viên/giây, tốc độ bắn cao nhất 8 viên/giây (quá tải sau 5 giây), băng đạn 30 +120, mức năng lượng đầu ra 75, chiếm công suất 35]
[Module cánh tay trái: Súng máy tam liên cỡ lớn, như trên]
[Module cổ tay phải: Bắn ra lưỡi dao hợp kim, lực công kích 12 – 15, mức năng lượng đầu ra 9, chiếm công suất 5]
[Module hai chân: thiết bị chạy bằng lò xo, tốc độ di chuyển 15, khởi động tiêu hao 1 năng lượng 1 phút, chiếm công suất 30]
[Module đính kèm: tạo nhiệt đơn giản, không chiếm công suất]
[Module đính kèm: khiên thép hình lục giác loại nặng, không chiếm công suất]
[Năng lực bổ sung: áo giáp dày – giảm 12% thương tổn vật lý]
[Ghi chú: Đúng là sự sỉ nhục cho thế giới áo giáp!]
Quá sơ sài!
Hàn Tiêu gần như chẳng thể nhìn nổi nữa.
Đầu tiên công suất thấp không nói thế nhưng đến chip điều khiển còn chẳng có. Chip điều khiển chính là trung tâm của cơ giáp đấy, chuyên dùng để gia tăng trình tự chiến đấu, phụ trợ người sử dụng, không có chip điều khiển sẽ không thể xử lý nhanh chóng tin tức nơi chiến trường được. Không có phương tiện đo lường trên diện rộng mà chỉ dựa vào mắt thường tìm kẻ địch, tầm nhìn còn bị mũ giáp hạn chế, thử hỏi còn chơi gì nữa chứ? Chẳng trách Trương Vĩ dùng phương pháp bắn phá thay vì ngắm bắn thường, căn bản là ngắm cũng chẳng chuẩn ấy chứ!
Lại nói tới động lực, chỉ mỗi hai chân có máy móc di động đơn giản còn khung xương thì chẳng có trang bị gì, các bộ phận khác hoàn toàn dựa vào người sử dụng tự mình điều khiển. Cuối cùng anh cũng hiểu vì sao Trương Vĩ không dùng lá chắn thép trên lưng rồi. Bà nội nó, không khởi động nổi á!
Còn nữa, phần bọc thép bên ngoài cũng thô thiển đến mức không nhìn nổi, chỉ đơn giản là ghép mấy miếng thép dài lên rồi làm thành áo giáp, khắp nơi tỏa ra mùi chủ nghĩa thô sơ.
Dù thứ đồ chơi này có là nguyên mẫu thì cũng phải làm nghiêm chỉnh một chút chứ!
Miệng Hàn Tiêu giần giật, đánh giá áo giáp chiến binh, hai tay khoanh trước ngực, ngón tay khẽ nhịp nhịp, trong đầu dần hình thành ý tưởng mới.
Có điều, việc cải tạo không vội được, một số ý tưởng còn cần phải học tập tri thức mới rồi từ từ lĩnh ngộ ra. Hàn Tiêu sửa chữa qua loa rồi để Phùng Quân mang trả lại cho Trương Vĩ.
Chuyện hiện giờ cần phải nghĩ ấy là ba căn cứ của Manh Nha đã bị hủy cả, tiếp theo nên cung cấp tình báo gì cho Tinh Long đây.
Ba căn cứ cùng lắm chỉ là một góc tảng băng trôi của tổ chức Manh Nha mà thôi. Trong địa phận Tinh Long không còn căn cứ nào khác của chúng, sau khi Hàn Tiêu cung cấp thêm địa điểm thì quân lực của Tinh Long nhất định phải rời trận địa tác chiến. Quân đội tự tiện xâm nhập lãnh thổ nước khác chính là công khai khơi mào chiến tranh, sáu nước dù âm thầm đấu đá nhưng cũng không ai muốn khai chiến lúc này cả. Cuộc chiến mở đầu thời đại mới đã tiêu hao quá nhiều nguồn lực quốc gia, cả sáu nước đều đang trong giai đoạn nghỉ ngơi dưỡng sức, gây dựng lại tiềm lực sau chiến tranh, sau này còn đánh nhau nữa hay không thì cũng là chuyện rất xa xôi.
Thế nên việc tác chiến ngoài lãnh thổ nhất định phải hợp tác với các quốc gia khác, điều này cũng sẽ làm gia tăng nhiều khả năng xấu, chỉ dựa vào tình báo của anh thì không đủ, nhất định anh phải theo quân đội ra trận mới có thể ứng phó với các tình huống bất ngờ.
Vấn đề là lãnh đạo cấp cao của Tinh Long có thể phủ quyết yêu cầu rời đi Tây Đô của anh hay không.
Bỗng nhiên Phùng Quân gọi tới, giọng điệu rất nghiêm túc: “Hàn Tiêu, thám tử Manh Nha ẩn núp tại Tây Đô bắt đầu hành động rồi, họ đang tìm tung tích của cậu, hình như họ đã biết cậu đang làm việc cho chúng tôi.”
“Tôi biết rồi.”
Hàn Tiêu rất bình tĩnh, khi để Lý Nhã Lâm sử dụng cánh tay máy động lực là anh đã dự đoán được chuyện thế này sẽ xảy ra rồi.
“Yên tâm, chúng tôi đã bố trí rất nhiều người xung quanh, theo dõi liên tục 24/7.”
Tây Đô là địa bàn của Cục 13, dù tổ chức Manh Nha có điều tra được vị trí của anh nhưng nếu muốn đối phó với anh cũng cần trả cái giá rất lớn.
Có điều vẫn phải cẩn thận một chút, Hàn Tiêu biết Manh Nha có một số sát thủ là siêu năng giả rất khó giải quyết.
Chính mình chắc hẳn cần phải chuẩn bị sẵn vài món vũ khí phòng thân thôi.
“Giúp tôi chọn hai thanh súng lục Cuồng Ưng trong kho hàng của Cục đi.”
Súng lục Cuồng Ưng là loại súng cận chiến với nòng súng cỡ lớn, trong phạm vi ba mươi mét sức mạnh có thể tương đương với súng trường bắn tỉa, ngoài ba mươi mét thì uy lực cũng giảm dần.
Loại súng ngắn uy lực lớn mà kết hợp với “Hoạt Bộ Liên Xạ” thì mới xem như vẹn toàn cả công lẫn thủ.
Ngoài súng lục còn cần chế tạo thêm vũ khí cận chiến.
Ba ngày này chế tạo đạn lửa đã mang tới cho anh gần 10000 điểm kinh nghiệm, Hàn Tiêu không do dự dùng luôn 4000 điểm kinh nghiệm để nâng “Tinh luyện sơ cấp” lên Level 5, đạt đủ điều kiện chế tạo hợp kim Platinum.
Anh muốn đổi mới trang bị của chính mình.
…
Mấy hôm trước thủ lĩnh nhận được tin tức cánh tay máy động lực của Số 0 được đặc công Cục 13 của Tinh Long sử dụng, lại nghĩ đến chuyện ba căn cứ ngầm trong lãnh thổ nước này bị tập kích nên dù có khó tin tới đâu thì gã cũng chỉ có thể chấp nhận kết quả Số 0 hiện đã đầu quân cho Tinh Long, sau đó tiết lộ tình báo của Manh Nha.
“Đây là chuyện thần thoại đấy hả?”
Thủ lĩnh không thể hiểu nổi, Số 0 căn bản không hề được tiếp xúc với những tình báo thế này, vậy tại sao lại nắm rõ được vị trí của các căn cứ bí mật tới vậy? Trước đây gã vốn không hề nghi ngờ Số 0, lại còn tưởng trong tổ chức có nội gián, suýt nữa đã ngộ sát một vị lãnh đạo cấp cao, như thế sẽ tạo thành thiệt hại rất lớn.
Những lời huênh hoang của Số 0 hơn một tháng trước lại hiển hiện trong đầu gã: “Tôi sẽ diệt sạch các người!”
Đây là chỗ dựa của mi sao?
Thủ lĩnh siết chặt nắm đấm, ánh mắt tàn độc: “Ta quá coi thường mi rồi, nhưng chỉ dựa vào mi mà muốn làm kẻ địch của chúng ta ư, chưa đủ tư cách đâu! Ta không tin mi nắm được nhiều tình báo quan trọng đến thế!”
“Truyền lệnh của ta, tuyển dụng thêm một số người mới và kẻ lang thang rồi phái họ tới Tinh Long điều tra tin tức của Số 0, chỉ cần có tin tức thì tổ chức sẽ trọng thưởng!”
Giọng điệu thủ lĩnh lạnh như băng, sát ý tỏa ra bốn phía.
“Nếu tìm được manh mối thì để Nosar đi giải quyết Số 0.”
Nosar đồng cấp với Hella, đều là cấp quản lý của Manh Nha, là một sát thủ.
Mỗi vị quản lý đều có sở trường riêng, số quản lý trong tổ chức Manh Nha vẫn luôn là bí mật, dù là người của tổ chức cũng không biết được con số chính xác.
Mắt thủ lĩnh sâu không thấy đáy.
Nghĩ rằng đầu phục Tinh Long là có thể không cần kiêng dè gì nữa ư?
Quá ngây thơ rồi đấy!