SIÊU THẦN CƠ GIỚI SƯ - Chương 45: Gây sự
Xung đột giữa phòng nghiên cứu và Hàn Tiêu đang là đề tài buôn chuyện rôm rả nhất trong Cục 13 hiện giờ. Thành viên các ban ngành đều không biết rõ lai lịch của Hàn Tiêu nên chỉ cho rằng anh là một cơ giới sư bình thường, không có chỗ dựa thì sao dám khiêu chiến với tổ chức cơ chứ.
Vài ngày sau đó vẫn gió yên sóng lặng, Hàn Tiêu không có bất cứ động tĩnh gì, thành viên Cục 13 đều cho rằng Hàn Tiêu đã quyết định nén giận để mọi chuyện ổn thỏa rồi.
Dù biết đó là hành động bất đắc dĩ nhưng không khỏi khiến mọi người coi thường anh hơn một chút, thái độ của phòng nghiên cứu cũng làm họ kinh ngạc. Dù phát minh của phòng này xưa nay đều bị khinh bỉ nhưng tác phong làm việc vẫn quy củ một cách máy móc, vì sao lần này lại hành động xốc nổi thế chứ.
Mấy hôm nay Lý Nhã Lâm đều bị các đặc công khác nhìn chằm chằm, cô đã tức tới run người rồi. Hơn nữa, điện thoại của Hàn Tiêu lại không gọi được thế nên cô chỉ có thể bực dọc một mình.
Lời đồn nhảm xôn xao cả lên, nhưng mấy hôm nay Hàn Tiêu cũng không rảnh rang gì.
Trước anh buôn bán dao gấp cũng kiếm được một trăm nghìn Hải Lam tệ, trừ đi chi phí mua nguyên liệu làm đạn lửa thì vẫn thừa ra bảy mươi nghìn.
Anh bỏ ba mươi nghìn mua nguyên liệu làm thêm dao gấp, trong mấy ngày đêm liên tục chế tạo số lượng lớn dao gấp, ước chừng có tới cả trăm con.
“Số lượng tạm đủ rồi.”
Hàn Tiêu tìm một chiếc thùng đặt tất cả dao gấp vào đó, sau đó lại đeo khẩu trang che kín mặt rồi đi tới khu số tám, tìm một tay buôn lậu vũ khí có tiếng.
Nội bộ Hải Lam Tinh sóng ngầm cuồn cuộn, chiến tranh có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, sáu nước đều thắt chặt quản lý súng ống, có quy định không bán vũ khí cho dân thường. Nếu không có thân phận đặc thù thì cũng không thể mang theo vũ khí đi qua các trạm kiểm soát biên giới được, kể cả game thủ cũng như thế.
Sáu nước đều hình thành trận doanh riêng biệt, game thủ cũng thường nhận được nhiệm vụ quấy rối hoặc ám sát ở các quốc gia khác. Lúc đó, họ sẽ tìm mua vũ khí của các tay buôn lậu hoặc ủy thác cho đám buôn lậu vận chuyển vũ khí của mình. Vị trí của mỗi tay buôn vũ khí đều là tình báo quý giá mà các game thủ kiếp trước tổng kết ra. Hàn Tiêu cũng nắm rõ vị trí của các tay buôn lậu vũ khí ở ngay Tây Đô này.
Anh tìm tới Matthew – một tay buôn lậu lâu năm, chỗ dựa của gã này là thế lực buôn lậu súng ống đạn dược khét tiếng – tập đoàn Farian. Họ làm ăn rất lớn, còn móc nối với đủ loại quốc gia, các thế lực quân phiệt lớn, thậm chí có cả đường dây điều phối tên lửa đạn đạo, xe tăng rồi máy bay chiến đấu các loại.
Tập đoàn buôn vũ khí lớn như Farian rất có tiếng trong thời buổi loạn lạc, khách hàng của họ chủ yếu là các thế lực quân phiệt hình thành từ kẻ lang thang, thậm chí cả sáu quốc gia lớn đôi khi cũng đặt hàng từ họ nữa.
…
Matthew tiếp đãi nguồn cung ứng hàng hóa rất nhiệt tình, Hàn Tiêu và gã có cuộc gặp có thể nói là thành công tốt đẹp. Anh lấy ra thùng đựng dao gấp, lại giảng giải kỹ càng phương pháp sử dụng, cũng biểu đạt ý muốn bán chúng đi.
Đương nhiên Matthew đã nhìn ra ưu điểm của dao gấp, dù không phải vũ khí cận chiến nổi bật nhưng tính bất ngờ của nó là quan trọng nhất, chắc chắn sẽ được các tổ chức tình báo ưa chuộng.
“Cậu có thể cung ứng dài hạn không?”
Hàn Tiêu cười đáp: “Bên này có muốn mua bản vẽ luôn không?”
Matthew tỏ ra rất kinh ngạc, bản vẽ đều là thứ kiếm cơm của cơ giới sư, nắm được bản vẽ chẳng khác nào có thể nắm chặt nguồn cung ứng hàng hóa, trừ phi cực kỳ bất đắc dĩ nếu không chẳng có cơ giới sư nào lại vui vẻ bán đứt bản vẽ của mình đi cả. Gã mừng húm, cho rằng bản thân gặp phải một thằng nhóc chưa trải sự đời nên gắng kiềm chế kích động, thản nhiên đáp: “Cậu ra giá đi.”
“Ở đây có một trăm con dao gấp, mỗi con năm nghìn, riêng bản vẽ thì một triệu.”
Matthew hít sâu một hơi, mỗi con năm nghìn á? Bản vẽ còn một triệu nữa? Sao thằng nhãi này không đi ăn cướp luôn đi cho rồi!
“Không mặc cả, chắc giá rồi.”
Lập tức Matthew nuốt câu mặc cả xuống họng, gã nhíu mày suy tính ích lợi trong việc này.
Hàn Tiêu rất bình tĩnh, anh dám chắc Matthew sẽ đồng ý, bản vẽ dao gấp không đáng mấy tiền nhưng nó lại có tính linh hoạt. Bởi thế, bán đứt nó đi anh cũng không tiếc rẻ gì. Bên kia mua xong cũng có thể đầu cơ trục lợi không ít, lợi nhuận chắc chắn chẳng hề nhỏ, lại còn có thể tiêu thụ một mớ dao gấp đã hoàn thiện, tựa như cách mà anh đang làm đây.
Mối buôn bán này chỉ có thể làm một lần nhưng nếu có thể cung ứng đồng thời cho nhiều khách hàng, chỉ cần các thế lực khác không có thời gian tìm hiểu tin tức thì sẽ có khoản lợi nhuận kếch xù. Mà tập đoàn Farian vừa hay có điều kiện để làm việc này.
Họ có rất nhiều khách hàng.
Matthew đã nghĩ xong, gã gật đầu nói: “Chốt!”
Tiền trao cháo múc, Matthew cho người mở một tài khoản ngầm rồi chuyển vào một triệu năm trăm nghìn, còn tự tay đưa thông tin tài khoản cho Hàn Tiêu. Hệ thống ngân hàng của sáu nước có liên kết với nhau, tài khoản ngầm tất nhiên có thể dùng ở các ngân hàng chỉ định, thông dụng toàn thế giới, hơn nữa tính bảo mật cực cao.
Hàn Tiêu đăng nhập tài khoản kiểm tra, đặt mật mã bằng vân tay và tròng mắt xong thì xé nát tờ ghi thông tin tài khoản.
“Sau này nếu còn muốn buôn bán thì cứ tới tìm tôi.”
Matthew lấy ra một tấm thẻ đen ánh vàng rồi nói: “Đây là thẻ khách quý của Farian, chúng tôi có cứ điểm ở hầu hết các thành phố, nếu cậu cần vũ khí họ sẽ cung cấp cho cậu loại tốt nhất.”
Hàn Tiêu nhận thẻ rồi cất kỹ.
Lái buôn súng ống cũng là một nguồn tiêu thụ tốt, anh sẽ không tự giới hạn mình trong tổ chức tình báo của Tinh Long. Đợi tới khi đủ lông đủ cánh rồi nhất định anh sẽ rời khỏi nơi này, tạo mối quan hệ tốt với các tay buôn vũ khí, sau này nhất định sẽ có ích.
Tiền chính là thứ Hàn Tiêu cần bây giờ, nhưng anh còn cần thêm rất nhiều kinh nghiệm chế tạo máy móc, nếu ngay từ đầu Cục 13 lựa chọn thu mua lại bản vẽ của anh thì biết đâu chừng Hàn Tiêu sẽ đồng ý, tiếc là phòng nghiên cứu lại không có ý định bàn chuyện làm ăn đàng hoàng. Nhìn có vẻ như anh đang bị chèn ép nhưng thực ra anh hiểu, mình chỉ là quả bóng để hai phe phái đấu đá qua lại. Anh không có hứng thú với tranh đoạt lợi ích và mưu toan chính trị, anh chỉ quan tâm lợi ích thực tế của mình. Dù anh muốn buôn bán trong hòa bình, nhưng nếu có người đã chọc tới cửa thì anh cũng chẳng ngán.
Hàn Tiêu cười thầm.
Phòng nghiên cứu cướp lấy chứng nhận phát minh dao gấp thì phải chịu được trách nhiệm tương ứng. Có câu nói là muốn đội vương miện tất phải chịu sức nặng… Ừm, dùng trong trường hợp này đúng là quá hợp lý, dù sao ý tứ vẫn là như vậy cả thôi.
Cấp trên chắc chắn không hề đồng lòng, không chừng phái bảo thủ còn đang tức không chỗ xả, giờ anh chỉ là châm một mồi lửa. Nếu mình chỉ là đặc công phổ thông trong Cục 13 thì hành động này chính là cố ý làm gạch nát ngói tan, tiếc rằng anh chẳng phải…
Ông Cao, dù gì tôi cũng tặng không cho ông một chi giả mô phỏng rồi, giờ ông cũng nên bày tỏ chút đi.
…
Mấy hôm nay trưởng phòng nghiên cứu đều rất phấn chấn, gặp trưởng phòng tình báo ngoài hành lang ông ta còn đắc ý lên tiếng trước: “Đối tượng hợp tác các người chọn cũng chỉ là quả hồng mềm nhũn thôi, chúng tôi mới mạnh tay một chút mà cậu ta đã thỏa hiệp rồi. Tốt nhất là nên rèn sắt ngay khi còn nóng, giam cậu ta ngay rồi thẩm vấn tra ra tất cả tin tức tình báo cần đi.”
Trưởng phòng tình báo không hề tức giận mà ánh mắt còn rất quái lạ, hắn cười giả lả, vỗ vai trưởng phòng nghiên cứu rồi nói: “Ông tự cầu phúc đi đã.”
Trưởng phòng nghiên cứu ngây ra, cầu phúc á? Có ý gì thế?
Không phải nghi hoặc lâu, chẳng mấy chốc thì ông ta cũng biết chuyện.
Cục trưởng cho gọi ông ta tới văn phòng nói chuyện một mình, trưởng phòng nghiên cứu hớn hở lao đi ngay.
“Cục trưởng tìm tôi sao?”
“Báo cáo hôm qua của phòng nghiên cứu tôi đã phê duyệt, giờ dao gấp là phát minh của phòng các ông rồi.”
Trưởng phòng nghiên cứu sung sướng nói mấy câu xã giao: “Cảm ơn sự tin tưởng của cấp trên.”
Cục trưởng thản nhiên cười nói: “Đừng có mừng vội thế.”
“Có chuyện gì sao?”
Mắt trưởng phòng tình báo đảo láo liên, còn tự cho rằng đã đoán được ý cấp trên nên nói: “Không cần để ý phản ứng của Hàn Tiêu đâu, cậu ta muốn ôm chặt đùi Cục 13 mà. Chúng ta có thể thoải mái lấy đồ của cậu ta, dù thế nào cậu ta cũng chẳng dám gây sự đâu.”
“À, ông nghĩ thế đấy à?”
Trưởng phòng nghiên cứu gật đầu.
“Thế là tốt rồi.”
Cục trưởng cười ha hả, lại lấy một tập tài liệu khác ra rồi đột ngột ném thẳng vào mặt trưởng phòng tình báo, lạnh lùng mở miệng: “Ông bị tình nghi lợi dụng chức quyền đầu cơ trục lợi vũ khí, đúng là khiến tôi quá thất vọng!”
Mặt trưởng phòng nghiên cứu cứ đần thối ra.
Chuyện đùa gì thế? Đầu cơ trục lợi vũ khí á?!
Mình đường đường là một vị trưởng phòng, nếu có thiếu tiền thì cứ cắt xén công quỹ không phải tốt hơn sao, có ngu mới đi đầu cơ súng ống ấy!