SIÊU THẦN CƠ GIỚI SƯ - Chương 42: Phòng nghiên cứu thèm muốn
- Trang chủ
- Truyện tranh
- SIÊU THẦN CƠ GIỚI SƯ
- Chương 42: Phòng nghiên cứu thèm muốn
Sau lần đầu tiên hành động có lẽ sẽ có một khoảng thời gian nhàn rỗi.
Hàn Tiêu trở về tiệm sửa chữa, cân nhắc chuyện mở rộng buôn bán.
Dường như dao gấp có thị trường khá lớn, Hàn Tiêu muốn để nhiều đặc công Cục 13 biết tới thân phận cơ giới sư của mình hơn. Ngẫm nghĩ một hồi, anh quyết định gọi điện thoại cho Lý Nhã Lâm, nhờ cô tuyên truyền trong Cục. Sau một hồi cò kè mặc cả, cuối cùng Hàn Tiêu lấy chiết khấu giảm 20% lần mua bán sau làm điều kiện, thành công nhờ Lý Nhã Lâm kiếm khách, à không, là mở rộng thị trường hộ mình.
Thế nhưng vẫn còn một vấn đề, Hàn Tiêu muốn ở tiệm sửa chữa chế tạo máy móc nhưng máy tiện và các thiết bị khác ở đây đều chỉ có hạn, hơn nữa Lữ Thiến lúc nào cũng ở bên cạnh thì anh không có khả năng sản xuất số lượng lớn được. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Hàn Tiêu quyết định “ngả bài” với Lữ Thiến.
“Chị Thiến này, tôi có việc này muốn nói với chị.”
Lữ Thiến rùng mình, lòng thầm thở dài, cuối cùng ngày này cũng tới rồi, thôi đi, dù sao cô cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi!
“Tôi muốn nói với chị chuyện này, thật ra tôi…”
Lữ Thiến quay lại, sắc mặt ngập tràn kiên định, cô cúi gập người xuống, lắp bắp lên tiếng: “Này, thật xin lỗi, cậu là một chàng trai tốt.”
Bầu không khí cực kỳ xấu hổ.
Hai người tròn xoe mắt nhìn nhau.
Khóe mắt Hàn Tiêu giần giật, dù không muốn tán tỉnh cô nhưng cô từ chối dễ dàng thế, tôi vẫn thấy bực đấy nhé.
“… Chị hiểu nhầm rồi, tôi muốn sửa sang tiệm một chút, dựng một gian phòng làm việc riêng ngay bên cạnh, về sau tôi sẽ công tác ở đó. Tiền sửa nhà bạn của tôi sẽ trả, coi như dựng thêm một chi nhánh khác của tiệm, chị thấy thế nào?”
Thì ra là hiểu lầm thật sao! Lữ Thiến khẽ run lên, xấu hổ đến mức tim tưởng như vỡ tung ra, cô gắng gượng bình tĩnh, nói: “Ừ, được, tốt lắm, tôi đồng ý.”
Nói xong lập tức quay người ôm mặt chạy trối chết.
Hu hu hu, xấu hổ quá đi thôi!
Hàn Tiêu bất đắc dĩ nhìn theo, anh ngờ rằng vừa rồi Lữ Thiến vốn chẳng nghe rõ mình nói cái gì ấy chứ.
…
Hàn Tiêu trình báo việc muốn dựng một phòng làm việc riêng lên Phùng Quân, để ông ta liên hệ với cấp trên.
Cục 13 rất coi trọng anh, yêu cầu hợp tình hợp lý thế này đương nhiên được phê duyệt rất nhanh, chẳng mấy chốc đã có đội thi công đến cải tạo tiệm sửa chữa.
Hai ngày sau, một phòng làm việc với dàn máy mới tinh đã hoàn thành ngay bên cạnh tiệm sửa chữa, Cục 13 còn tốt bụng tài trợ các thiết bị cơ bản, coi như cho Hàn Tiêu mượn trước. Theo yêu cầu của anh thì dưới phòng làm việc còn đào thêm một tầng hầm, dùng để tiến hành các nghiên cứu bí mật, cũng coi như kho hàng luôn.
Lý Nhã Lâm quảng cáo đúng là có tác dụng, không quá mấy ngày đã có rất nhiều đặc công gửi đơn đặt hàng dao gấp tới. Hàn Tiêu không tự mình đi gặp khách mà nhờ Lý Nhã Lâm nhận đơn hộ.
Tuy rằng khách hàng đều là đặc công của Cục 13 nhưng lòng người chẳng dễ đoán, Hàn Tiêu làm việc vẫn rất cẩn thận.
Một đống nguyên vật liệu được gửi tới phòng làm việc của Hàn Tiêu, trong mấy ngày anh đã chế tạo được mấy chục con dao gấp, tất cả đều được bán hết veo. Kinh nghiệm thu được tương đối nhiều, “Ái lực cơ giới sơ cấp” đã tới level max, đồng thời nhận được thêm ít điểm tiềm năng nữa.
Thông tin giữa các đặc công lan truyền rất nhanh, nhờ sự quảng bá nhiệt tình của Lý Nhã Lâm mà mọi người đều biết tiểu đội của cô có thêm một thành viên mới là cơ giới sư Hàn Tiêu, chuyên cung cấp các thiết bị đặt theo đơn hàng riêng và nhận sửa chữa máy móc.
Đơn hàng như bông tuyết tới tấp bay xuống, Hàn Tiêu bận đến vắt chân lên cổ, mỗi ngày anh làm được khoảng mấy chục con dao gấp. Kinh nghiệm thu được hàng ngày cũng rất khả quan, bảng thông tin hiển thị kinh nghiệm tích lũy ngày một nhiều, thậm chí ví tiền của anh cũng ngày một dày dặn hơn.
Kiếp trước, buôn bán máy móc do mình chế tạo là phương thức phát triển của game thủ hệ cơ giới, thị trường có tính cạnh tranh rất mạnh, còn hiện nay Hàn Tiêu gần như một mình độc chiếm cả thị trường. Chỉ riêng việc bán dao gấp đã đủ mang lại khoản lợi kếch xù, giúp anh kiếm được món tiền đầu tiên vô cùng khả quan.
Hàn Tiêu chỉ muốn bán hai loại là đạn lửa và dao gấp. Vì là chỗ thân quen nên anh mới chịu bán cho riêng Lý Nhã Lâm một cánh tay máy động lực.
Dù nguồn tiêu thụ dao gấp không tồi nhưng Hàn Tiêu vẫn không thấy lạc quan lắm, bởi quãng thời gian này tuy rằng dao gấp rất được ưa chuộng nhưng phần lớn người mua đều vì để trải nghiệm, công dụng của nó rất hạn chế nên tiềm lực khách hàng có hạn. Hơn nữa kỹ thuật làm dao gấp rất đơn giản, một cơ giới sư lành nghề chỉ cần xem qua là có thể suy luận ngược ra bản vẽ rồi. Dù cho có dùng phương pháp bảo mật cũng không ích gì, xem ra không lâu nữa thị trường sẽ xuất hiện hàng nhái thôi.
Hàn Tiêu chỉ định dùng dao gấp kiếm một khoản tiền lời nhanh, so ra anh càng coi trọng đạn lửa hơn. Trước mắt thứ này dùng tốt mà cũng không đắt đỏ, hơn nữa là sản phẩm mang tính tiêu hao, có thể tạo ra nguồn khách hàng cố định được.
Đạn lửa tự nó đã có tính bảo mật cao, cốt lõi của nó là loại khí dễ cháy trong đầu đạn, một khi mở đầu đạn ra, khí thể tiếp xúc với không khí sẽ cháy bùng lên ngay lập tức, không có cách nào để bảo tồn hoàn chỉnh hết. Nếu không có bản vẽ và công thức tinh luyện thì gần như không có khả năng phục chế lại… Ít nhất với trình độ kỹ thuật hiện nay của Tinh Long thì không thể làm được việc này.
Hàn Tiêu chuẩn bị sản xuất một lượng hàng tồn kho nhất định, sau đó lại tìm cơ hội bán ra số đạn dược trong tay. Anh dùng số tiền bán dao gấp để mua nguyên vật liệu sản xuất đạn lửa, mỗi ngày đều dành thời gian chế tạo, kho hàng dưới hầm dần tích lũy rất nhiều hộp đạn lửa.
Hôm nay ông Lữ và ông Cao lại ngồi trước cửa tiệm sửa chữa so tài đánh cờ, Hàn Tiêu vừa làm xong một đống đơn hàng mới, thấy thế bèn đến cạnh ông Cao, cười bảo: “Cánh tay giả dùng vẫn tốt chứ ạ?”
“Cũng ổn lắm.”
Ông Cao mỉm cười, lật tay áo lên, giờ ông vẫn đang đeo cánh tay giả, bên ngoài đã phủ thêm một lớp da Silicone, gần như không thể nhận ra được đây là cánh tay giả
“Ông thích là tốt rồi, nếu có trục trặc gì thì cứ bảo cháu, cháu sẽ sửa cho.”
Ông Cao cười gật đầu, lại nói: “Tôi nghe ông Lữ bảo cậu gia nhập Cục 13 rồi sao?”
“Vâng, đúng thế thật.”
“Tuổi trẻ tài cao, tốt lắm, biết góp sức vì quốc gia.”
Ông Cao lại động viên một câu.
Hàn Tiêu cười thầm, ông Cao vẫn cho rằng anh không biết thân phận của ông ta đây mà.
Thân phận nhân viên của Cục 13 không cần che giấu, bởi tuy công dân Tinh Long bình thường không được tiếp xúc với tầng lớp này, nhưng không có nghĩa là họ không biết sự tồn tại của Cục 13, đồng thời bọn họ chỉ cho rằng đó là một công việc rất có tiền đồ mà thôi.
Hàn Tiêu ậm ừ đáp lại, âm thầm suy đoán lúc nào ông Cao mới ngả bài với mình đây, đến lúc đó anh có nên cho ông ấy chút thể diện, giả vờ biểu hiện mình rất kinh ngạc hay không nhỉ?
Lúc này Phùng Quân từ bên ngoài bước nhanh tới, vẻ mặt rất nghiêm túc, ông ta nói với Hàn Tiêu: “Tôi có chuyện riêng cần nói với cậu.”
Là người chịu trách nhiệm liên lạc với Hàn Tiêu nên Phùng Quân vẫn luôn tự điều hành một tiểu đội, 24/7 luôn theo dõi sát sao khu vực quanh tiệm sửa chữa để đề phòng kẻ khả nghi lui tới, tránh việc tổ chức Manh Nha phát hiện ra sự tồn tại của Hàn Tiêu.
Đương nhiên ông Cao cũng nhận ra Phùng Quân, thế nên ông rất tò mò không biết hà cớ gì mà Phùng Quân lại tự mình đến tìm Hàn Tiêu thế này?
…
Hàn Tiêu đi theo Phùng Quân ra một góc vắng, ông ta vội nói: “Phòng nghiên cứu đang theo dõi cậu đấy!”
Mắt Hàn Tiêu híp lại: “Nói rõ chút đi.”
“Việc chính của phòng nghiên cứu là nghiên cứu phát triển các loại vũ khí mới, thậm chí còn có quyền thử nghiệm tính nguy hiểm của các loại vũ khí mới do đặc công sử dụng. Họ cho rằng dao gấp có vấn đề nên yêu cầu cậu phải nộp bản vẽ thiết kế để họ kiểm tra thử. Đây là chức trách của họ, các ban ngành khác không thể can thiệp được.”
Thì ra là muốn cướp bản vẽ của anh à!
Thử nghiệm tính nguy hiểm ấy hả? Cũng chỉ là lấy cái cớ hoa mỹ mà thôi.
Hàn Tiêu hừ lạnh, chỉ cần anh trình bản vẽ cho họ “kiểm tra” là ngay ngày mai phòng nghiên cứu sẽ sản xuất dao gấp với số lượng lớn ngay cho xem, đến lúc đó thiết kế của anh sẽ thành công trạng của họ hết.
Hàn Tiêu đã biết tình huống nội bộ của Cục 13 qua Phùng Quân, phòng nghiên cứu và phòng nội vụ đều thuộc phái cấp tiến, cái nhìn với anh cực kỳ tệ.
Phòng nghiên cứu rặt một lũ quan liêu cậy chức cậy quyền, đã nhiều năm không đưa ra được phát minh mới, trang bị cho đặc công càng ngày càng ít. Thế nên, giá trị của phòng này trong mắt đặc công còn thua xa cả phòng hậu cần. Bởi vậy phòng nghiên cứu mới nóng lòng lập công để củng cố địa vị. Đó cũng là lý do họ nhắm vào bản vẽ đã có sẵn như dao gấp.
Sau khi nắm được bản vẽ trong tay thì phòng nghiên cứu chỉ cần viết một bản báo cáo lên cấp trên là có thể “hô biến” phát minh này thành của mình, tự nhiên lập được công lớn.
“Nếu tôi không giao thì sao?”
Phùng Quân cười khổ: “Cậu sẽ bị liệt vào danh sách đen của phòng nghiên cứu, có tỳ vết trên lý lịch, ảnh hưởng việc lên chức sau này. Có điều, thân phận cậu không giống đặc công bình thường. Cục rất coi trọng tin tức tình báo mà cậu nắm giữ nên chắc hẳn không có vấn đề gì lớn, phòng nghiên cứu cũng chẳng thể ép chết cậu được.”
“Thế là được rồi, tôi sẽ không giao bản vẽ cho họ.”
Hàn Tiêu lắc đầu.
Dù nguồn tiêu thụ dao gấp đã bắt đầu bão hòa nhưng giờ vẫn có thể mang lại chút ích lợi nho nhỏ cho anh, đương nhiên Hàn Tiêu sẽ không dễ dàng chắp tay dâng cho người khác như thế.
Phùng Quân không lấy làm lạ với kết quả này, khoảng thời gian quen biết vừa qua đã đủ để ông ta hiểu sơ tính cách của Hàn Tiêu, anh thuộc loại cứng mềm đều không chịu.
…
Ông Cao gọi một cuộc điện thoại, sau khi hiểu rõ ngọn nguồn sự việc thì mặt mũi đen sì cả lại.
“Lũ vô công rỗi nghề kia, không được việc gì ra hồn, chỉ có phá đám là giỏi!”
Ông Cao rất coi trọng Hàn Tiêu, dưới sự thúc đẩy của ông, Hàn Tiêu và Cục 13 đã coi như có mối quan hệ hợp tác tốt đẹp, ấy thế mà phòng nghiên cứu lại chỉ vì công trạng cá nhân mà hành động không cần quan tâm cả đại cục. Còn muốn chèn ép Hàn Tiêu thân cô thế cô, muốn cướp đoạt bản vẽ của anh nữa, có khác gì lũ giặc cướp đâu cơ chứ. Quan trọng nhất là hành động nông nổi này có thể khiến Hàn Tiêu phản cảm, làm bao công sức của ông bấy lâu nay đổ sông đổ biển cả.
Ông Cao tức không tả được.
“Đúng là to gan!”