SIÊU NUGU NHƯ MÌNH VẬY MÀ LÀ IDOL HÀNG ĐẦU ÂM PHỦ - Chương 26
Cô bé này hiển nhiên là một người yêu âm nhạc thuần túy, không bị vẻ bề ngoài nông cạn hời hợt mê hoặc.
Hắn lập tức cầm bút định ký tên, nhưng mới viết được một nửa thì giấy đã bị người khác cướp mất.
Miêu Triết Ngôn vô cùng tức giận, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy người vừa cướp giấy chính là Quỳnh Nhân, vì thế, hắn càng phẫn nộ hơn.
“Cậu làm gì vậy?”
Quỳnh Nhân mới là người phải hỏi câu này. Cậu túm lấy cái vòng tay, vẻ mặt đầy chán ghét: “Anh nhìn cho rõ đi.”
Miêu Triết Ngôn chăm chú nhìn, mồ hôi lạnh lập tức túa ra.
Cái tay kia chỉ có một bàn tay, ngoài ra không còn gì khác. Thế mà vừa rồi hắn lại không phát hiện có điều bất thường.
Hắn bỗng nhớ tới hot search về âm phủ khó tin của Quỳnh Nhân. Dù không muốn tin tưởng, thì giờ hắn cũng phải tin rồi.
Hắn thật sự gặp quỷ.
Quỳnh Nhân nhìn kỹ, mọi chuyện không khác suy đoán ban sáng của cậu là bao. Trên giấy chính là khế bán thân, điều tệ nhất chính là Miêu Triết Ngôn đã ký được một nửa.
Sau khi bị Quỳnh Nhân bắt được, cái tay nhỏ gầy kia liều mạng giãy dụa. Quỳnh Nhân rút vòng tay ra, giữ chặt khuỷu tay con quỷ, gập cánh tay nó thành hình chữ V rồi lại ra sức lồng cái vòng phỉ thúy vào.
Cái tay lập tức trở nên ngoan ngoãn, cơ tay khẽ run run một lúc rồi bất động, chẳng biết là nó không dám động hay đã bị Quỳnh Nhân dọa tới bất tỉnh.
Miêu Triết Ngôn ớn lạnh, nếu sớm biết Quỳnh Nhân là một người tàn nhẫn như vậy, hắn tuyệt đối sẽ một dạ hai vâng với cậu.
Quỳnh Nhân bắt quỷ nhẹ nhàng như thế, phải chăng cũng có thể bóp chết hắn một cách dễ dàng?
Các fan thấy Quỳnh Nhân đột nhiên đi ra bèn tò mò nhìn về hướng này.
Quỳnh Nhân không muốn làm to chuyện, càng không muốn khiến mọi người hoảng loạn, nghe thấy loa thông báo đến trạm dừng, cậu bèn hạ giọng nói: “Xuống trạm theo tôi.”
Miêu Triết Ngôn lập tức đứng lên.
Quỳnh Nhân quay lại cười với các fan: “Tôi và thầy Miêu có chút việc cần bàn bạc nên xuống trước, mọi người chú ý an toàn nhé.”
Chắc chắn Ngôn Mặc đã giúp cậu báo cảnh sát, sao vẫn không có ai đến xử lý cánh tay kia vậy?
*
Biệt thự của Phó Gia Trạch đã bị bán, giờ hắn chỉ có thể ở tại nhà Mạnh Thanh Hành.
Hắn bây giờ là chuột chạy ngoài đường, người người đòi đánh. Từ sau khi phun ra ngụm máu kia, hắn ngày càng đen đủi, thường xuyên bị bệnh, Văn Hóa Chân Thành cũng không cần hắn nữa. Những thương hiệu và chương trình giải trí có liên quan tới hắn đều nối nhau muốn hủy hợp đồng, còn đòi hắn bồi thường vì bị tổn hại hình ảnh.
Hiện giờ, Phó Gia Trạch gần như đã đến đường cùng. Hắn nhìn Mạnh Thanh Hành đang ở bên chăm sóc mình, chỉ cần Mạnh Thanh Hành bằng lòng trả giá, có lẽ hắn vẫn còn cơ hội trở mình.
Ngoài cửa có người bấm chuông.
“Ai đấy?”
“Chuyển phát nhanh.”
Thanh Hành không chút nghi ngờ, đi ra mở cửa.
“Đứng yên! Nơi này đã bị Sở Phụ trách Nhiệm vụ đặc biệt bao vây, các anh không có quyền giữ im lặng!”
Ngoài phòng là… một con gấu trúc.
Thật sự là một con gấu trúc.
Đầu gấu trúc chỉ cao tới thắt lưng Thanh Hành.
Dù giọng nói có uy nghiêm đến đâu cũng không thể thay đổi sự thật cô chỉ là một con gấu trúc, ai nhìn thấy cũng muốn hét lên “a a a” và ôm chầm lấy cô.
Thanh Hành dại ra vài giây, ngay sau đó đã bị gấu trúc còng tay đầy thành thạo.
Cậu ta thấy Dương Lăng mặc đồng phục, ôm chiếc bụng bự đi tới cạnh giường: “Phó Gia Trạch, cậu lạm dụng trận pháp đổi vận, trái với điều thứ 17 của “Điều lệ trị an đặc biệt”, bây giờ chúng tôi sẽ thực hiện lệnh tạm giam. Cậu không có quyền im lặng, nếu cậu không nói, chúng tôi sẽ cho cậu sử dụng thuốc tự khai. Cậu có thể kháng nghị, nhưng mọi kháng nghị đều không có hiệu quả. Cậu đã hiểu rõ quyền của mình chưa?”
Phó Gia Trạch thật sự không nghe ra bất kỳ quyền lợi nào của mình trong câu nói vừa rồi.
Mạnh Thâm cầm xích khóa hồn bay vào, Thanh Hành vừa thấy hắn đã bật khóc: “Anh ơi, anh mau cứu em.”
Mạnh Thâm vẫn luôn cảm thấy thất vọng về em trai mình, nhưng hắn thật không ngờ Thanh Hành lại ngu xuẩn đến độ đi học phép đổi vận.
Hắn lập tức bước đến tát Thanh Hành mười mấy cái, tát tới mức khóe miệng Thanh Hành gần như nứt ra.
Thanh Hành bị đánh tới ngây người, một lúc sau mới gào khóc ra tiếng: “Sao anh có thể đánh người, tôi phải kiện anh!”
Mạnh Thâm: “Tôi là âm sai, cậu muốn kiện thì phải chết trước đã rồi mới kiện được.”
Cái tát ban nãy của hắn có vẻ rất hung bạo, nhưng thật ra hắn đã rất nhẫn nhịn lắm rồi. Nếu có thể, Mạnh Thâm thật sự muốn câu hồn Thanh Hành đi, giáo dục vài chục năm tại địa ngục rồi mới thả về.
Mấy hôm trước, Thành Hoàng gọi hắn tới hỗ trợ điều tra một vụ án đổi vận, lúc ấy Mạnh Thâm mới biết chuyện suốt ba năm qua, Quỳnh Nhân đã bị người khác sử dụng phép đổi vận và nguyền rủa.
Vật dẫn chứa phép đổi vận và nguyền rủa này vô cùng nguy hiểm, ai tiếp xúc cũng có thể bị hại, may là đã bị Diêm vương phá hủy.
Diêm vương cũng để lại manh mối cho bọn họ về người được lợi từ phép đổi vận, chính là Phó Gia Trạch.
Trong khoảng thời gian gần đây, Sở Phụ trách Nhiệm vụ đặc biệt đều bận rộn điều tra vụ án này. Vì Mạnh Thanh Hành có quan hệ thân thiết với Phó Gia Trạch nên Sở cũng tiến hành truy xét cả cậu ta.
Kết quả thật khiến người ta chấn động.
“Cậu là người nhà họ Mạnh, dù không học hành thành tài, nhưng chẳng lẽ lại không biết điều tối kị là không được đụng vào phép đổi vận?” Mạnh Thâm kìm nén sự tức giận: “Tôi đã nhờ ngài Thành Hoàng xem Sổ Sinh Tử của cậu, cậu có biết mạng mình đã bị bớt mấy chục năm, chỉ còn sống được năm năm nữa không?”
Thanh Hành kêu lên chói tai: “Tôi không tin, anh đừng lừa tôi! Anh nói vậy chỉ vì chán ghét tôi thôi. Tôi chỉ dùng chút pháp thuật nhỏ giúp tăng vận may, không làm bất kỳ chuyện gì hại người, sao lại đoản mệnh được?”
Mạnh Thâm lười không muốn dây dưa với cậu ta, trực tiếp hỏi: “Nhà họ Mạnh chưa từng dạy phép đổi vận, cậu học được nó từ đâu?”
Phó Gia Trạch bị Dương Lăng mạnh tay kéo dậy. Hắn không ngờ ông già mập mạp tới xem phong thủy định kỳ cho công ty lại là người của Sở Phụ trách Nhiệm vụ đặc biệt gì đó.
Hắn lo sợ nhìn Thanh Hành, sợ cậu ta lại nói ra chuyện không nên nói.
Đáng tiếc, hắn có thể lợi dụng Thanh Hành cũng vì trong đầu cậu ta chỉ nghĩ đến chuyện yêu đương. Giờ mong Thanh Hành bịa ra một lời nói dối để che dấu chân tướng, qua mắt người khác là chuyện không thể.
“Tôi nhặt được ở phòng khách sạn khi đi du lịch cùng Phó Gia Trạch. Ở nhà làm gì có ai dạy tôi những thứ ra dáng pháp thuật chứ, vậy nên tôi liền học.”
Thanh Hành nói xong, không hề nhận ra việc nhặt được sách pháp thuật trong phòng khách sạn là chuyện kỳ quặc đến cỡ nào, cậu ta chỉ lo lên án bản thân đã phải chịu bất công ra sao: “Rõ ràng tôi rất có tài! Tôi chỉ không biết xem tướng thôi, còn phép đổi vận, tôi vừa học đã biết. Đều do anh ghét tôi nên mọi người trong nhà mới coi tôi như kẻ ngốc. Nếu các người chịu dạy tôi đàng hoàng, sao tôi phải đi học của người khác chứ!”
Càng nói, cậu ta càng cảm thấy sự phẫn nộ và tủi thân của mình là có lý do, càng khóc đến không kiềm chế nổi.
Dù có cứng rắn đến mấy, Mạnh Thâm cũng bị sự dại dột của đối phương làm cho nhức hết cả đầu. Hắn hỏi bằng chất giọng lạnh băng: “Thời gian, địa điểm cụ thể như thế nào, nói kỹ.”
Dương Lăng đứng bên cạnh nhìn mà thở dài. Mạnh Thâm thật quá vất vả. Thế hệ này của nhà họ Mạnh, trừ Mạnh Thâm, chẳng có ai nên thân.
Vì sao Thanh Hành học các pháp thuật khác rất vất vả, mà lại dễ dàng học được thuật đổi vận?
Bởi vì những pháp thuật khác đều phải cố gắng tu luyện mới tinh thông, trong khi phép đổi vận lại yêu cầu dùng tính mạng làm nguồn năng lượng, đương nhiên sẽ đơn giản hơn. E rằng đến giờ tên ngốc này vẫn không nhận ra bản thân đã tự biến cuộc đời mình thành một ngọn nến.
Tuổi còn trẻ, nhưng mạng sống đã sắp cháy rụi.
Nghe Thanh Hành thuật lại quá trình học phép đổi vận, Phó Gia Trạch liền biết bản thân không những sẽ phải chịu điều tra của Sở Phụ trách Nhiệm vụ đặc biệt, mà còn phải đối diện với cơn thịnh nọ của nhà họ Mạnh.
Cho dù Thanh Hành không nên thân, nhưng để giữ gìn uy danh gia tộc, nhà họ Mạnh cũng sẽ trả thù Phó Gia Trạch hắn.
Tuy nhiên, điều khiến hắn sợ hãi nhất không phải nhà họ Mạnh, bởi vừa nhìn đã biết Mạnh Thâm là người tốt. Người tốt dù có phẫn nộ cũng sẽ không làm ra những chuyện trái lẽ thường.
Người giúp hắn đổi vận mới là đối tượng Phó Gia Trạch sợ nhất.
Nghĩ đến gương mặt sần sùi của người kia, Phó Gia Trạch run rẩy không kiềm chế nổi.
Gấu trúc tinh thấy khuôn mặt Phó Gia Trạch lộ rõ vẻ sợ hãi, bèn tranh thủ nói: “Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị, trong nhiều trường hợp, ngục giam mới là nơi an toàn nhất. Ngục giam của Sở Phụ trách Nhiệm vụ đặc biệt được yểm rất nhiều bùa chú phòng quỷ chống ác ma.”
Phó Gia Trạch lập tức nói: “Tôi sẽ khai! Nhưng các người phải đảm bảo sự an toàn cho tôi.”
*
Quỳnh Nhân bước một chân qua vạch vôi vàng. Cậu lập tức hiểu ra, hẳn là giấy bán thân đã có hiệu lực nên cậu mới kéo bàn tay đứt rời xuống tàu được.
Miêu Triết Ngôn nơm nớp lo sợ đi theo Quỳnh Nhân: “Có phải tôi đã bị quỷ ám rồi không? Có cần dùng lá bưởi trừ tà không? Hay nên mời thầy đến làm phép?”
Quỳnh Nhân xoay người trả lời: “Anh vừa ký giấy bán thân với cô ta, tuy chưa ký hết tên nhưng e rằng khế ước đã được xác nhận.”
“Bán thân?” Mặt Miêu Triết Ngôn lập tức trắng bệch, bảo sao từ nãy đến giờ cả người hắn rét run. Hắn thều thào nói: “Có phải tôi sắp chết rồi không? Vậy công việc của tôi phải làm sao đây?”
Quỳnh Nhân: “… Anh chuyên nghiệp thật đấy.”
Miêu Triết Ngôn thở dài một hơi, gương mặt lộ vẻ chua sót: “Không kính nghiệp thì biết sống thế nào. Tài năng đã không bằng các cậu, nếu không chuyên nghiệp thì biết đi đâu xin cơm đây?”
Hai người bọn họ đi đến cửa ga tàu điện ngầm, Quỳnh Nhân nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Ngôn Mặc đang đứng dưới tán cây, ánh nắng rọi chiếu gò má hắn, làn da trắng gần như trong suốt, mái tóc đen như mực, thu hút tỉ lệ quay đầu của người khác cực cao. Quả nhiên, chỉ một lúc sau, Quỳnh Nhân đã thấy hai người nhìn hắn đến mức đâm vào cột điện.
“Ngôn Mặc?” Quỳnh Nhân chạy tới: “Sao anh lại tới đây?”
“Tới đón cậu.” Ngôn Mặc trả lời: “Gần đây Sở Phụ trách Nhiệm vụ đặc biệt khá bận, e rằng sẽ không có thời gian giải quyết con quỷ yếu ớt này.”
Quỳnh Nhân: “Là vì chuyện kia sao?”
Ngôn Mặc gật đầu.
Quỳnh Nhân thở dài. Dù vậy thì chuyện cậu xuống ở trạm tàu điện nào, Ngôn Mặc bèn xuất hiện ở cửa trạm ấy cũng rất không khoa học.
Loại chuyện đắp áo lót (*) này, không thể chỉ có mình cậu cố gắng, thật là!
(*) Đắp áo lót: bạn Nhân che giấu thân phận cho anh nhà.
Miêu Triết Ngôn vốn đã viết di chúc trong lòng, nhưng thấy bọn họ vừa mở miệng đã nhắc tới chuyện xử lý quỷ, còn có Sở Phụ trách Nhiệm vụ đặc biệt gì đó, lập tức nhớ tới bộ truyện tranh thiếu nữ mình đã nằm lòng: “Dora – idol vạn năng”.
Ban ngày, Dora là một nữ idol nổi tiếng, đến tối sẽ hóa thân thành nữ chiến binh chống lại các lực lượng tà ác, truy bắt ma quỷ, bảo hộ hòa bình của thành phố.
Nhìn ngoại hình xuất chúng của hai người trước mặt, lại nghĩ tới nghề nghiệp của Quỳnh Nhân, Miêu Triết Ngôn nhanh chóng hiểu ra.
Đây chính là bản người thật của “Dora – idol vạn năng”.
Bản 3D của nhân vật trên trang giấy.
Nỗi sợ hãi và lo lắng trong lòng Miêu Triết Ngôn lập tức tan biến.
Có Dora ở đây, chắc chắn sẽ không có chuyện gì.
Cạnh ga tàu điện ngầm có một quán karaoke, bọn họ đi tới thuê một phòng riêng.
Quỳnh Nhân đặt cái tay cụt kia lên bàn, nở nụ cười trong sáng: “May chỉ là cái tay, nếu gặp nguyên một con quỷ, tôi cũng không dám chạm vào.”
Miêu Triết Ngôn không hiểu logic này cho lắm, chẳng phải chạm vào một cái tay bị đứt lìa càng đáng sợ hơn sao?
Quỳnh Nhân để tờ giấy đã được ký tên lên bàn, lắc cái tay kia: “Tự đi ra giải quyết đi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo.”
Cái tay sợ hãi run rẩy, từ chỗ khuỷu tay dần hiện ra một bóng dáng nhợt nhạt, là một nữ sinh nhỏ gầy.
Quỳnh Nhân trở nên nghiêm khắc: “Tên họ lai lịch, vì sao lại tìm người bán thân, làm sao để giải trừ khế ước này, trả lời thành thật đi!”
Nữ quỷ khóc thành tiếng: “Tôi là Thẩm Hiểu Vân, mấy năm trước bị người khác đẩy xuống đường ray tàu điện ngầm, chết rất thảm. Tay bị đứt trong đường ray, không tìm được, thi thể không nguyên vẹn nên không được đầu thai, cũng không thể rời khỏi đường ray tàu điện ngầm nên mới muốn tìm người bán thân. Tôi thật sự không muốn hại ai cả. Tôi chỉ muốn mượn thân xác của anh ta để nói cho người trong nhà biết tay tôi đang ở đâu, xong việc tôi sẽ trả lại thân xác cho anh ta.”
“Nói dối.”
Quỳnh Nhân và Ngôn Mặc đồng thanh nói.
Quỳnh Nhân tức giận mắng xong, thấy trước mặt là một con quỷ nguyên vẹn, cả người ớn lạnh, yên lặng vươn tay kéo góc áo Ngôn Mặc.
Kéo góc áo được vài giây vẫn cảm thấy không có tác dụng gì, cậu lại lén lút lần tới tay Ngôn Mặc.
Ê, không sợ nữa.
Ngôn Mặc liếc nhìn tay mình, khóe miệng hơi cong lên.
Quỷ cụt tay tiếp tục khóc lóc một cách đáng thương: “Tôi không hề nói dối.”
Ngôn Mặc nói: “Thi thể có nguyên vẹn hay không không liên quan tới chuyện đầu thai.”
Quỷ cụt tay không phục: “Làm sao anh biết, anh đã chết đâu. Người sống sao biết được chuyện đầu thai chứ.”
Quỳnh Nhân thầm cảm thán, không biết ai cho con quỷ này lá gan to như vậy nữa.
Văn kiện đầu thai đều là vị này phê duyệt. Quy tắc đầu thai cũng do vị này soạn. Nếu vị này không biết chuyện đầu thai thì trên đời này không còn ai biết nữa.
Quỳnh Nhân: “Cô đừng nói dối nữa, ngay lần đầu nhìn thấy cô, tôi đã điều tra rồi. Tuyến đường này chưa từng xảy ra bất kỳ sự cố nào.”
Quỷ cụt tay vẫn mạnh miệng: “Chắc chắn do người của trạm tàu điện cố ý che giấu sự thật.”
Thân là người bị hại, Miêu Triết Ngôn không thể chen nổi lời nào, chỉ biết run rẩy lo lắng.
“Tay cô đúng là đã bị chặt đứt, nhưng không phải bị cán qua.” Ngôn Mặc nói: “Trên khuỷu tay có vết răng hổ, cô là ma cọp vồ.”
Truyền thuyết kể rằng người bị hổ cắn chết sẽ hóa thành ma cọp vồ, bị hổ sai khiến, bản thân là nạn nhân nhưng lại khiến nhiều người bị hại, trở thành thức ăn trong miệng hổ.
Đây chính là nguồn gốc của thành ngữ “tiếp tay cho giặc”.
Quỳnh Nhân: “Hổ hẳn sẽ không ra lệnh cho ma cọp vồ bắt thế thân, dù sao thế thân cũng không ăn được.”
Quỷ cụt tay lập tức tiếp lời: “Đúng vậy, không ăn được.”
Ngôn Mặc: “Sau khi hổ chết, ma cọp vồ sẽ được tự do. Địa phủ đã thiết lập hàng trăm điểm nương nhờ cho cô hồn dã quỷ trên cả nước. Nếu bằng lòng tuân thủ quy trình đầu thai hợp pháp, cô ta có thể tới những điểm nương nhờ, ở đó sẽ có âm sai dẫn đường tới địa phủ.”
Nghe Ngôn Mặc nói vậy, Quỳnh Nhân gần như đã đoán được toàn bộ câu chuyện.
Tội nghiệt khi tiếp tay cho giặc chắc chắn sẽ bị xét xử khi tới địa phủ, vì trốn tránh trừng phạt nên con ma cọp vồ này mới muốn bắt thế thân, cố gắng để có thể ở lại dương thế càng lâu càng tốt.
Quỳnh Nhân bình tĩnh uy hiếp: “Cô đừng tiếp tục nói dối nữa, chuyện cô bắt người làm thế thân đã rõ mười mươi, chứng cứ phạm tội vẫn còn trên bàn đây.”
Quỷ cụt tay căm hận, vẻ ngoài ưa nhìn mà sao khó lừa thế, cô ta giả bộ đau khổ: “Tôi biết sai rồi, xin các người hãy tha cho tôi. Tôi thật sự là fan của cậu, gần đây trên biển quảng cáo ở trạm tàu điện ngầm có giới thiệu show “Lên đường nào bạn ơi”, vừa thấy tôi đã thích cậu. Tôi thật sự chỉ muốn xin chữ ký của cậu nên mới cố ý lật mặt trái để xin.”
Miêu Triết Ngôn bỗng nảy ra một ý nghĩ, lẽ nào nữ quỷ này cũng là fan của hắn? Lẽ nào cô ta thật sự không muốn hại hắn, chỉ muốn xin chữ ký. Nghĩ vậy, hắn liền đứng dậy nhìn tờ giấy kia.
Mặt giấy hắn ký tên là mặt phải, khế ước bên trên viết rất rõ ràng, người ký tên tự nguyện cung cấp thân thể cho bên còn lại sử dụng.
Miêu Triết Ngôn ghen tị đến mức gần như mất lý trí: “Nhóm quỷ các cô có thể đối xử bình đẳng hơn không?”
Nữ quỷ trả lời hợp tình hợp lý: “Vẻ ngoài của anh thua xa Quỳnh Nhân như thế, sao tôi có thể đối xử bình đẳng được?”
“Mang trò hề kiểu lộ danh tính là sẽ mất tiền gửi ngân hàng ra để bịp người khác đấy à!” Quỳnh Nhân vô cùng nghiêm khắc: “Có fan như cô đáng tự hào lắm sao? Bây giờ tôi sẽ tước bỏ tư cách fan của cô!
Nữ quỷ than ngắn thở dài: “Lòng dạ sắt đá.”
“Xem ra khi xuống địa phủ, cô còn phải học chín năm giáo dục bắt buộc thêm một lần nữa đấy.” Quỳnh Nhân không dao động chút nào: “Thứ này không thể tìm thấy trên mạng, nhanh chóng khai thật ra, vì sao cô lại chạy tới trạm tàu điện ngầm tìm thế thân?”
Con ma cọp vồ này rất yếu. Nếu đã yếu ớt như vậy, muốn bắt thế thân nên quăng lưới rộng thay vì chỉ giới hạn ở trạm tàu điện, còn bắt bằng cách kí tên.
Trừ Miêu Triết Ngôn, người bình thường nào lại ký tên cho người khác tại tàu điện ngầm chứ!
Ma cọp vồ đành phải trả lời thành thật.
Bởi vì lúc làm ma cọp vồ, cô đã lừa chính người thân của mình, nên sau khi tự do, không ai cúng viếng cho cô ta. Ngày qua ngày mỗi lúc một đói, đến khi nghĩ thông suốt, quyết định đi nhận lỗi để có chỗ nương nhờ, cô ta lại nhặt được một quyển sách nhỏ tại trạm tàu điện ngầm, trên đó viết một vài phép thế thân.
Cô ta hơi ngốc, chỉ học được cách bắt thế thân qua việc xin chữ ký này. Sau khi nhặt được sách, cô ta không rời khỏi trạm tàu điện, mỗi ngày chỉ tìm thế thân tại đây.
Quỳnh Nhân: “Sao lại có phần tử gieo rắc cái ác khắp nơi như vậy chứ…”
Ngôn Mặc suy nghĩ, trạm số chín là một trong những điểm nương tựa địa phủ tại Long Thành. Cố ý đặt sách tại trạm số chín, quỷ hồn ngồi trên tàu rất có khả năng sẽ nhìn thấy rồi nhặt về.
Đây là muốn đoạt quỷ với địa phủ.
Nữ quỷ cụt tay: “Những gì nên nói tôi đều đã trình bày cả rồi, ngài định xử lí tôi thế nào?”
Quỳnh Nhân: “Báo âm sai tới dẫn cô đi đầu thai.”
Nữ quỷ cụt tay mừng rỡ, cô ta còn tưởng Quỳnh Nhân xuống tay độc ác như vậy, hôm nay bản thân sẽ hồn phi phách tán tại đây. Không ngờ cậu lại tốt bụng đến thế: “Ngài quả là người thiện lương nhất, đẹp trai nhất tôi từng gặp.”
Quỳnh Nhân vô cảm nói: “Làm chuyện xấu xong rồi chết thì tiện cho cô quá. Người luôn miệng nói dối lại có ý hại người như cô nên bị đầy tới chịu phạt ở mỗi địa ngục một lần.”
Nữ quỷ cụt tay rơi lệ.
Quỳnh Nhân báo cho Mạnh Thâm nhưng hình như hắn đang bận gì đó, nói sẽ bảo đồng nghiệp tới câu hồn phách.
Dù sao cũng đang rảnh rang, Quỳnh Nhân lấy điện thoại ra, đọc cho quỷ cụt tay nghe các hình phạt tại địa ngục.
Đến lúc này quỷ cụt tay mới nhận ra bản thân sắp phải đối mặt với tương lai đáng sợ nhường nào.
Miêu Triết Ngôn nghe được cũng lạnh run người. Trong những việc Quỳnh Nhân vừa liệt kê, có không ít việc hắn đã từng làm. Hắn nghĩ những việc này cùng lắm chỉ được coi là thiếu đạo đức thôi, thậm chí còn chẳng bị pháp luật trừng phạt, không ngờ hình phạt sau khi chết lại nặng tới vậy.
Âm sai tới rất nhanh, là một Bạch Vô Thường. Ngôn Mặc quay người đi, âm sai cũng không phát hiện Diêm vương đang ở đây.
Sau khi âm sai dẫn nữ quỷ đi, bản khế ước cũng tự bốc cháy. Khi hồn phách quay đầu, tuân theo lộ trình đầu thai chính quy, giấy bán thân sẽ tự động mất đi hiệu lực.
Miêu Triết Ngôn ngàn lần cảm tạ, chỉ hận không thể lập tức nhận cha nuôi ngay tại chỗ.
Quỳnh Nhân sâu sắc cảm thán, cái thói xấu hơi tí lại đòi nhận cha trong giới giải trí này thật là đáng chết.
Giúp đã giúp rồi, đương nhiên tiền cũng phải thu, dù sao hàng xóm vẫn đang ngụy trang hình tượng phá sản.
Nghe thấy tiếng thông báo của Alipay, Quỳnh Nhân bỗng cảm thấy vui vẻ thoải mái hẳn.
Khi hai người về đến nhà, Ngôn Mặc hỏi nếu hắn không tới, cậu định giải quyết chuyện ma cọp vồ bắt thế thân kia ra sao.
Quỳnh Nhân làm động tác như đang vắt khăn: “Vặn một vòng, lại vặn tiếp một vòng nữa, tôi tin cô ta sẽ nghĩ thông thôi.”
Ngôn Mặc nhìn động tác vặn của cậu, thầm nghĩ: nếu tượng của hắn được đặt trong nhà Quỳnh Nhân, cậu có dùng bàn tay đáng yêu này đốt hương, hoá vàng, lau bụi cho hắn không.
Thần tài chết tiệt.
Ban đêm, Miêu Triết Ngôn ngồi trên máy bay đăng Weibo.
Miêu Triết Ngôn Handsome: Có thể quen biết hai vị Người Nghèo và Diêm Ma là vinh hạnh lớn nhất trong cuộc đời tôi, cảm ơn hai vị đã giúp đỡ.
Fan không hiểu hắn có ý gì. Một lát sau, Miêu Triết Ngôn chỉnh sửa Weibo, đổi Người Nghèo và Diêm Ma thành Quỳnh Nhân và Ngôn Mặc (*).
(*) Người Nghèo và Diêm Ma đồng âm với Quỳnh Nhân và Ngôn Mặc.
Mấy phút sau, Miêu Triết Ngôn tiếp tục đăng một bài nữa, sâu sắc sám hối rằng trước kia tầm mắt của mình quá hạn hẹp, chỉ để tâm đến những thứ hư vinh, quyết định từ nay về sau sẽ làm người một lần nữa.
Theo sau hắn, một loạt ngôi sao cũng lên tiếng xin lỗi, trong đó bao gồm Trần Duệ Trạch.
Cư dân mạng cảm thấy hình như gần đây giới giải trí có vẻ không bình thường.
“Giới nghệ sĩ được ai phổ độ vậy? Có phải bắt đầu từ Dung Trinh không? Nghe nói ông ta đã thay đổi triệt để, quy y cửa Phật, trở thành đệ tử tục gia của chùa Long Thành.”
“Tôi có chị em là nhân viên của Lý Quỳ, cô ấy kể bây giờ Lý Quỳ cảm thấy chương trình bóc phốt ngoài việc tăng thêm sự thù hận thì không có ích gì, nên quyết định đổi sang làm chương trình về những điều thần bí, đã thu thập được không ít tư liệu rồi. Tôi thấy không phải bọn họ được phổ độ đâu, có khi đã gặp quỷ đấy.”
“Sau khi gặp quỷ liền nhận ra mình sống quá lỗi, phải nhanh chóng sửa đổi, rất có ý nghĩa giáo dục, tôi cảm động quá.”
*
Không tới hai ngày sau, đoàn phim “Cánh hoa đào” đã gọi cho người đại diện, thông báo hợp đồng đã chuẩn bị xong, sẵn sàng để ký.
Lúc gọi điện tới, Trương Hạo còn hỏi cậu đã xem tài liệu chưa.
Quỳnh Nhân quả thật đã quên. Sau khi thử vai, cậu bận soạn nhạc đến tối cả mặt. “Đồ khốn, mau trả tiền đi” đã mang tới cho cậu rất nhiều linh cảm, khiến cậu cảm thấy một ca khúc thật ra có thể truyền tải rất nhiều chủ đề.
Tống Đế vương mời cậu viết ca khúc quảng bá văn hóa cho đại địa ngục Hắc Thằng.
Tống Đế vương hy vọng bài hát này sẽ có ý nghĩa cảnh báo, phù hợp để bật đi bật lại trong lúc tội nhân bị tra tấn tại địa ngục, giúp bọn họ giác ngộ xem rốt cuộc mình đã sai ở đâu.
Hiện giờ Quỳnh Nhân đã có chút ý tưởng, tên cũng đã nghĩ xong, là “Mi sẽ không có kết thúc tốt đâu”.
Nghe xong điện thoại của đạo diễn, Quỳnh Nhân cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Tuy cậu không phải diễn viên, cũng không muốn trở thành diễn viên, nhưng đã nhận lời đóng “Cánh hoa đào”, cậu cũng nên xem tài liệu của đối phương mới phải.
Trang đầu tiên trong tập tài liệu của “Cánh hoa đào” chính là nguyên mẫu của hai nhân vật chính Trần Đào và Tống Vân Thành, ảnh chụp của Từ Lê và Kim Tuyết Thành.
Nhìn ảnh xong, Quỳnh Nhân suýt nữa đã quăng luôn di động.
Từ Lê và Kim Tuyết Thành gì chứ!
Đây chẳng phải là Tống Đế vương và thư ký Kim sao?