SIÊU NUGU NHƯ MÌNH VẬY MÀ LÀ IDOL HÀNG ĐẦU ÂM PHỦ - Chương 16
Diêm vương và Tống Đế vương ngồi chung xe rồng rời dương gian, qua sông Tam Đồ, cũng chính là sông Vong Xuyên để trở về âm phủ.
Sông Tam Đồ vốn nhuốm đầy máu đỏ, bên trên trôi nổi vô số vong hồn vô ý rơi vào. Trải qua rất nhiều lần tu sửa, giờ nước sông đã sạch trong, thậm chí còn có rất nhiều tôm cá, chỉ là chẳng ai dám bắt về ăn.
Hai bờ sông đỏ rực như biển lửa, hoa bỉ ngạn đã lấy lại sức sống vốn có của mình. Tống Đế vương vô cùng vui vẻ: “Ngươi khỏi mất ngủ rồi à? Bác sĩ dương gian vẫn có tác dụng đấy chứ nhỉ.”
Diêm Ma La Già: “Không biết, bận quá, còn chưa có thời gian ngủ.”
Không có thời gian để ngủ, đương nhiên không biết mất ngủ là gì, cũng không bị chứng mất ngủ làm cho bồn chồn nôn nóng, nên hoa bỉ ngạn mới phục hồi sức sống như thường, đúng không? Tống Đế vương cảm thấy rất cạn lời, bí quyết trồng hoa kiểu gì thế hả?
Hôm nay Tống Đế vương nhờ Diêm vương đi xem rốt cuộc ánh sáng công đức của Quỳnh Nhân là như thế nào, còn đang lo hắn sẽ từ chối, không ngờ hắn lại đồng ý luôn. Diêm Ma La Già luôn rất đáng tin, xem ra sự việc đã rõ ràng rồi.
“Tình trạng của Quỳnh Nhân là như thế nào, có nhìn ra cái gì không?”
Diêm vương chậm rãi gật đầu.
“Là cái gì?”
Diêm vương từ từ nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay, nghiêm túc nói: “Cậu ấy thật sự rất đẹp.”
“Rất thông minh.”
“Bắn cung rất tốt, vừa dạy đã học được ngay.”
Ngừng một lát, hắn bỗng hơi cong khóe miệng: “Rất đáng yêu.”
Môi thật mềm, ấn vào có cảm giác thật kỳ diệu. Nhưng hắn không định nói cho Tống Đế vương vấn đề này.
Càng nghe, Tống Đế vương càng cảm thấy không thích hợp, trong lòng nảy sinh cảm giác nguy cơ hết sức rõ ràng.
“Ta bảo ngươi đi xem ánh sáng công đức cơ mà, ánh sáng công đức, hiểu không? Không phải bảo ngươi đi xem mắt!”
Diêm vương lia đôi con ngươi đỏ rực sang: “À.”
Tống Đế vương: “À?”
Diêm vương: “Quên mất rồi.”
Tống Đế vương nhìn chằm chằm vào mặt Diêm vương, chỉ hận không thể véo mấy cái để kiểm tra thật giả.
“Có phải ngươi bị đoạt xác rồi không? Một kẻ cuồng công việc như ngươi sao có thể quên việc cần làm được?”
Diêm vương: “…”
Diêm vương: “Tạm thời đừng đề cập đến vấn đề này. Ta quyết định triển khai kế hoạch huấn luyện nâng cao năng lực của âm binh. Ngươi làm tổng phụ trách đi.”
Tống Đế vương vẫn rất tích cực hợp tác: “Được. Ta sẽ triệu tập mọi người về họp.”
Ngốc.
Diêm vương thầm nghĩ.
*
Bữa chiều.
Nhìn Trần Duệ Trạch chảy nước miếng trước thịt bò bít tết và Lâm Xuân Sinh đang rướn cổ nhìn chằm chằm thức ăn trên đĩa, Quỳnh Nhân cảm thấy hết sức cạn lời.
Cậu cắt cho Trần Duệ Trạch nửa miếng thịt, nửa miếng còn lại thì cắt nhỏ ra rồi cầm theo đôi đũa, đặt lên cửa sổ, nhỏ giọng nói: “Mời ông đến ăn cơm.”
Xong xuôi, cậu cũng không quên rót thêm một chén trà nóng ngâm vài hạt gạo bên trong. Đây là những gì Viện trưởng đã dạy cậu khi còn bé. Cúng bái vong linh nhất định phải có gạo ngâm nước trà, còn phải mời bọn họ đến ăn.
Lâm Xuân Sinh nhăn nhó: “Quỳnh lão gia khách sáo quá, tôi chỉ nhìn tí thôi mà.”
Trần Duệ Trạch nhét thịt bò vào miệng, hoảng sợ trợn mắt thật to: “Chẳng lẽ…”
Quỳnh Nhân: “Nghe nói chủ cũ của ngôi nhà này là một ông lão chuyên bảo vệ rừng và chim chóc, tôi tò mò nên đã tìm hiểu một chút, phát hiện ông ấy còn có huy chương bảo vệ môi trường. Hôm nay tiện tay cúng bái, coi như bày tỏ vài phần kính phục.”
Nghe cậu nói thế, Lâm Xuân Sinh không khỏi giơ tay gạt lệ rồi bắt đầu thưởng thức bữa ăn trong ngại ngùng.
Quỳnh Nhân nhấn mạnh: “Không có quỷ thật mà, anh cứ yên tâm.”
Trần Duệ Trạch không dám nghĩ thêm gì nữa, như vậy hắn cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
“Cúng xong còn ăn được nữa không?”
Quỳnh Nhân đáp: “Đương nhiên.”
“Lúc bé tôi sống ở cô nhi viện, bên cạnh là một nghĩa trang liệt sĩ. Viện trưởng thường dắt chúng tôi sang viếng mộ bọn họ, cúng một ít bánh trái hoa quả, cúng xong đều chia cho chúng tôi ăn cả mà.”
Trần Duệ Trạch không ngờ Quỳnh Nhân lại là một đứa trẻ mồ côi: “Viện trưởng cá tính quá nhỉ, các cậu không sợ hãi gì sao?”
Quỳnh Nhân: “Đương nhiên là sợ. Nhưng Viện trưởng nói, người nằm nơi đây đều là liệt sĩ, dù đã thành quỷ, bọn họ cũng sẽ bảo vệ chúng ta.”
“Sau này tôi vẫn luôn sợ quỷ, nhưng lại không sợ bọn họ tổn hại đến tôi.”
*
Buổi tối, ê kíp làm chương trình thông báo mọi người tập hợp trong sân. Đạo diễn không định buông tha nhóm khách mời mới bắn cung đến rụng cả tay này.
“Đêm mai, chúng ta phải xuống thôn Ngọc Hồ ở dưới chân núi để tổ chức hội thi tài, mỗi đội phải biểu diễn một tiết mục. Đến lúc đó, chúng ta sẽ phân thắng bại dựa vào đầu phiếu của thôn dân! Mong mọi người hãy chuẩn bị thật nghiêm túc.”
Lâm Xuân Sinh bay thấp xuống, nghiêm túc nói: “Quỳnh lão gia, chân núi không có thôn nào tên là Ngọc Hồ cả. Tôi chỉ nghe nói trước kia nơi này có một con ngọc diện hồ ly(1) đắc đạo. Không phải đạo diễn đã bị yêu tinh lừa rồi đấy chứ?”
(1) Ngọc diện hồ ly: cáo mặt ngọc.
Ngọc diện hồ ly à.
Quỳnh Nhân chẳng lạ gì loại sinh vật này.
Con ngọc diện hồ ly nổi tiếng nhất chính là Ngọc Diện Công chúa trong “Tây du ký”(2).
(2) Nhân vật này là vợ bé của Ngưu ma vương:
Rất nhiều người cho rằng nguyên hình của Ngọc Diện Công chúa là chồn bạc, nhưng trong nguyên tác, cha nàng là Hồ vương muôn tuổi. Dường như cũng có đoạn chỉ rõ nàng là hồ ly, đặc biệt phần kết còn nhấn mạnh nàng là ngọc diện hồ ly thành tinh nữa.
Ngọc diện hồ ly còn có một cái tên phổ biến khác, chính là cầy hương(3). Năm đó, sau khi biết thông tin chẳng có lợi ích gì này, mỗi lần nhớ đến Ngọc Diện công chúa trong bản Tây Du Ký 1986, Quỳnh Nhân lại cảm thấy tâm trạng vô cùng phức tạp…
(3) Hình minh họa:
Lâm Xuân Sinh: “Quỳnh lão gia, ngài định làm thế nào?”
Còn làm thế nào được nữa, đương nhiên là báo cho đội ngũ chấp pháp dưới âm phủ rồi. Sao có thể để một idol yếu ớt như cậu đi đánh bắt một đám cầy hương được.
Cậu nhắn tin WeChat cho Mạnh Thâm. Đối phương cho biết yêu tộc không thuộc phạm vi quản lý của mình, nhưng có thể giúp Quỳnh Nhân bảo vệ đoàn làm phim. Còn nói có rất nhiều Vô Thường muốn bái Quỳnh Nhân làm thầy dạy võ, chắc đã coi cậu thành Lâm Xung(4) trong “Thủy Hử truyện” rồi.
(4) Lâm Xung là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Thủy Hử. Ở Lương Sơn Bạc, Lâm Xung là đầu lĩnh thứ 6, được sao Thiên Hùng Tinh chiếu mệnh.
Mạnh Thâm còn gửi tin nhắn thoại qua, giọng điệu có vẻ vô cùng hưng phấn: “Mau đến làm tổng giáo đầu phụ trách võ nghệ cho tám mươi vạn Vô Thường đi, chức này có tương lai lắm đấy.”
Vừa nghĩ tới cảm giác bị vô số Vô Thường vây quanh, Quỳnh Nhân lập tức sờ con thỏ, hồi đáp rất chân thành.
【Mùi nghèo -1: Ôm thỏ, tôi không thể dạy anh. Buông thỏ, tôi thậm chí còn không dám đối mặt với anh. Hay là thôi đi, nha.】
*
Tối ngày hôm sau, thôn Ngọc Hồ chìm trong những ánh đèn lắc lư lay động và những bóng cây hắt dài trên nền đất ngoài cửa thôn.
Đồng Tiểu Đồng bị gió lạnh thổi đến rùng mình. Cô không nhịn được hỏi: “Anh không lạnh à?”
Đồng nghiệp nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái: “Giữa hè, trên núi còn hơi lạnh chứ trong thôn nóng hơn nhiều ấy.”
Đồng Tiểu Đồng chỉ vào cánh tay mình: “Tôi nổi hết cả da gà này, cứ cảm thấy gió lạnh thổi vù vù ấy.”
Đồng nghiệp: “Nếu cô lạnh thật thì lát nữa vào thôn mượn người ta cái áo khoác thêm đi.”
Đồng Tiểu Đồng gật đầu, song vẫn hơi hoảng hốt. Từ nhỏ cô đã hay gặp những thứ không sạch sẽ, bà ngoại nói là do cô yếu bóng vía.
Đã thấy quá nhiều chuyện lạ nên cô hay bị thần hồn nát thần tính(5).
(5) Hiện tượng “thần hồn nát thần tính” là hiện tượng những hình ảnh trong thế giới ý niệm được nhân cách hóa theo hướng tiêu cực (thần hồn) gây ra sự cảnh báo đe dọa “y như thật” đối với hệ thần kinh yếu (thần tính).
Cô xoa cánh tay, theo đồng nghiệp đi tới chỗ tuốt lúa trong sân. Lúc này, thôn dân đều đã ổn định chỗ ngồi.
Đạo diễn đến nói vài lời xã giao, sau đó, buổi biểu diễn chính thức bắt đầu.
Quỳnh Nhân và Trần Duệ Trạch lần đầu xuất hiện với tư cách là hướng dẫn viên du lịch, biểu diễn ca khúc chủ đề phim “Anh hùng xạ điêu” bản 1983 có tên là “Thiết huyết đan tâm”(6).
(6) Nghe ở đây.
Đây vốn là ca khúc song ca nam nữ, giờ hai nam hát, phối âm và cao độ đều không hợp, ca từ cũng có vẻ thiếu hài hòa. Đồng Tiểu Đồng rất thích nhóm hai người này nên rất lo bọn họ sẽ toang khi chọn bài quá khó.
Thế nhưng màn biểu diễn lại tốt ngoài dự đoán của mọi người.
Giọng Trần Duệ Trạch hơi yếu, nhưng cơ bản rất chắc. Giọng của Quỳnh Nhân lại khiến người ta phải giật mình, lúc lên rất cao, lúc xuống vẫn giữ được độ trong vốn có, lại thoáng chút khàn khàn đặc biệt bắt tai, nói chung chất giọng của cậu cực kỳ truyền cảm.
Bài hát kết thúc, tổ sản xuất cũng phải nhiệt liệt hoan hô.
Chẳng biết có phải bị hoa mắt không mà Đồng Tiểu Đồng lại thấy những bàn tay đang vỗ của thôn dân đều có móng rất dài, mu bàn tay còn mọc lông ngăn ngắn, trông rất giống phần móng vuốt của một loài động vật. Song khi dụi mắt nhìn lại, cô lại nghĩ có lẽ mình đã gặp ảo giác rồi.
Mùi tanh hôi trong không khí rất nồng, còn trộn lẫn mùi phấn thơm kỳ quái. Cô oán giận chỗ này khó ngửi, nhưng đồng nghiệp lại bảo chẳng thấy mùi gì.
Đồng Tiểu Đồng run lên, cứ cảm thấy không ổn lắm. Nhưng cô chỉ là một nhân viên thực tập, có thể đòi dừng quay sao?
Trương Mân và con gái Trương Xu diễn một tiểu phẩm. Vợ chồng Liễu Nhứ mang tới một khúc đàn nhị tên là “Tái mã”(7). Lên sâu khấu cuối cùng là Thanh Hành và Phó Gia Trạch. Hai người bọn họ biểu diễn “Cực quang” – bài hát làm nên tên tuổi của Phó Gia Trạch.
(7) Nghe ở đây.
Đồng Tiểu Đồng không thích bài hát này, hai người trên sân khấu nhảy quá tầm thường, lại còn hát nhép, thật là mất mặt.
Hôm qua cô thấy hai người bọn họ cãi nhau trong phòng bếp, hình như là vì Thanh Hành bị dự ứng tôm, nhưng Phó Gia Trạch lại cho rằng cậu thích ăn tôm.
Một người giận một người dỗ, sao cô cứ cảm thấy không khí sặc mùi gei.
Tầm mắt bất cẩn lướt về phía khán giả, Đồng Tiểu Đồng bỗng phát hiện người thôn này đều khá giống nhau.
Dù nam hay nữ đều một dạng cằm nhọn mắt tròn, phần giữa lông mày đến chóp mũi và hai bên trán có nhiều đốm trắng. Cho dù là bệnh di truyền cũng đâu thể truyền đủ 100% như vậy được.
Dưới sân khâu, thôn dân đang thì thầm: “Nhép miệng nhưng không phát ra tiếng, chúng ta có bị ngu đâu, nhìn đã biết là không hát rồi.”
“Nhảy xấu thế, Đại vương, không xem nữa được không?”
“Đại vương, chúng ta lên đi!”
Thôn dân ngồi ở hàng ghế đầu bỗng nhiên nhảy lên sân khấu, giật lấy micro trong tay Phó Gia Trạch nói vài câu. Nhưng mic không bật.
Hắn mở mic, tiếp tục: “Alo, alo. Alo alo, alo alo alo, nghe thấy chưa?”
Sau khi thấy mic hoạt động bình thường, mặt hắn xù ra một tầng lông ngắn, vẫy tay với mọi người rồi đột nhiên trở nên luống cuống.
Hắn cọ mũi chân lên mặt đất.
“À… ừm… ừm… Tóm, tóm lại, xông lên!”
Quỳnh Nhân: “…”
Thôn dân bên dưới nghe được hiệu lệnh, lập tức kéo một gói to từ dưới ghế ra. Gói to gặp gió càng to gấp bội, thôn dân hợp lực mở nó ra.
Phụt…
Một luồng khói đỏ tràn ra khỏi miệng túi, mang theo hương thơm dịu nhẹ nhưng lại khiến người ta phát sặc. Chỉ cần hít phải một hơi đã có cảm giác bột phấn dính đầy trong cổ họng rồi. Làn khói này bay đến bên cạnh Quỳnh Nhân, lại như có mắt mà né tránh cậu.
Cả ê kíp hoàn toàn ngơ ngẩn, vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Trần Duệ Trạch lờ mờ đoán: “Đến đoạn làm khó người chơi hả?”
Chỉ có Đồng Tiểu Đồng nở nụ cười buồn.
Cô biết ngay mà!
Tự nhiên rét run chắc chắn không phải là chuyện tốt!
Cô bịt lỗ tai lại, trèo lên một ngọn cây. Với kinh nghiệm của cô, trốn ở đây sẽ không bị giẫm đạp.
Mở “Kinh Kim cương”(8) bản video có lồng ảnh Quan Âm, còn share nó lên nhóm chat của tất cả nhân viên công tác, cô thành tâm cầu nguyện mọi người đều được bình an.
(8) Kim cương bát-nhã-ba-la-mật-đa kinh, là một bộ kinh quan trọng thuộc hệ Bát-nhã-ba-la-mật-đa kinh, được lưu truyền rộng rãi vùng Đông Á.
Động tác của cô khiến Quỳnh Nhân nhìn mà run rẩy.
Sao cô thành thạo thế?
Có lẽ làn khói đỏ có tác dụng mê hồn, chỉ nháy mắt sau đã có người dính chưởng. Người bị mê hồn hai mắt đăm đăm, cứng ngắc đi tới ngồi trước sân khấu.
Quỳnh Nhân nắm chặt bùa ẩn thân do Mạnh Thâm đưa, trốn sau một thân cây. Ngoài cô nhân viên treo mình lên cây kia, chỉ có cậu và đạo diễn là tỉnh táo.
Không hổ là đạo diễn cầm trịch các chương trình của Ikushion, xứng danh máy gặt tiền, thánh ép hiệu suất, vua tư bản vô tình, ngay cả yêu quái cũng không đả động được trái tim sắt đá của ông.
Đạo diễn vung tay hô to: “Muốn gì thì đến chỗ tôi, không được đụng vào máy quay của tôi.”
Quỳnh Nhân không khỏi kính nể từ tận đáy lòng.
Thôn dân xông tới trói chặt đạo diễn, đẩy vào giữa sân.
“Nhân loại độc ác, dám dẫn quân tới chiếm nhà của ông Lâm, bán đồ đạc của ông Lâm, giẫm đạp hoa trái ông Lâm trồng.
“Hôm nay ngọc diện Đại vương động Ma Vân núi Lão Phượng ta sẽ thay trời hành đạo, đánh đuổi các ngươi, đoạt lại trạm xem chim, bảo vệ di sản của ông Lâm!”
Tên cầm đầu kia đã ăn nói vô cùng dõng dạc, không còn luống cuống như vừa rồi nữa. Quỳnh Nhân nghĩ hắn sợ người, chỉ cần người mê man thì hắn sẽ không sợ nữa.
Hắn tiếp tục vung tay hô to: “Cây trái ông Lâm trồng là của chúng ta!”
Rốt cuộc mục tiêu chiến đấu của bọn mi là gì hả!
Mạnh Thâm gửi tin nhắn WeChat tới.
【Âm binh đẹp trai nhất: Tình hình bên đó thế nào? Có cần giúp đỡ không?】
【Mùi nghèo -1: Cần…】
【Mùi nghèo -1: Cho ông Lâm Xuân Sinh đi cùng đi, cầy hương đang biểu dương chính nghĩa cho ông ấy này.】
“Các anh em, các chị em, hãy để những chiếc móng chính nghĩa cào xuống cơ thể con người tà ác này đi.”
Mắt ngọc diện Đại vương lóe ánh xanh, răng nanh nhe ra, bộ vuốt gầy nhọn phủ kín lông đen, trông cực kỳ hung ác. Những thôn dân còn lại cũng hiện hình nửa người nửa thú, hùng hổ đi về phía đạo diễn đã sợ đái cả ra quần.
Tay bọn họ cầm một vật nhỏ dài đầu nhọn – cái bút lông dầu(9).
(9) Hình minh họa:
“Hôm nay chúng ta sẽ vẽ đầy rùa đen trên gương mặt đáng ghê tởm của hắn, chụp lại, đăng Weibo! Để hắn mang tiếng xấu muôn đời!”
“Bút lông dầu vẽ lên sẽ không rửa được đâu.”
“Không hổ là Đại vương, thủ đoạn cực kỳ độc ác.”
Quỳnh Nhân: “…”
Rốt cuộc có nên xông lên ngăn cản hành vi độc ác mới nghe đã thấy rợn người này không? Thôi, vẫn nên ra mặt chút đi.
“Khoan, xin hãy thương rùa!”