SIÊU NUGU NHƯ MÌNH VẬY MÀ LÀ IDOL HÀNG ĐẦU ÂM PHỦ - Chương 12
Trước khi đi, Quỳnh Nhân trông thấy Lâm Xuân Sinh. Ông đang đứng ở trong phòng khách, nhìn cậu bằng đôi mắt trông mong.
“Thư ký Kim, bên trong có một quỷ hồn Vô Thường sống nhờ tôi trông, tôi đã đồng ý sẽ đốt vàng mã cho ông ấy. Anh chờ tôi mấy phút, tôi tìm chỗ không người đốt rồi sẽ đi cùng với anh.”
Thư ký Kim: “Không cần phiền phức vậy đâu, tôi đốt giúp cậu. Vàng mã cậu gấp rất đẹp, đủ thành ý, đốt xong là hắn sẽ nhận được ngay.”
Quỳnh Nhân lấy một cục vàng mã ra khỏi cái bao to, đưa qua: “Vô Thường sống kia còn bảo muốn mua vàng mã của tôi, vàng mã có thể đổi thành tiền âm phủ được à?”
Thư ký Kim nhận vàng mã, vung tay, cục vàng mã lóe lên ngọn lửa màu xanh. Chỉ vài giây sau, nó đã hóa thành tro bụi rồi hoàn toàn biến mất. So với việc “hóa vàng” ở nhân gian, đây mới là “hóa” thực sự này.
Cục vàng mã vừa biến mất, trên tay Lâm Xuân Sinh bỗng xuất hiện một thỏi vàng. Bề mặt thỏi vàng này không mang theo hơi lạnh của kim loại, trái lại còn cực kỳ ấm áp.
“Đa tạ Quỳnh lão gia, đa tạ Quỳnh lão gia!”
Quỳnh Nhân vô cùng xấu hổ: ““Cùng lão gia” nghe xui xẻo quá(1), cứ gọi tôi là Quỳnh Nhân đi.”
(1) Cùng nghe gần giống Quỳnh, nhưng là bần cùng, nghèo túng.
Lâm Xuân Sinh có vẻ như muốn nói lại thôi.
Đêm khuya nơi rừng hoang núi vắng, gió thổi làm cho cửa sổ cành cạch kêu vang. Trần Duệ Trạch không ngủ được, đứng dậy định đóng cửa sổ chặt hơn, lại thấy Quỳnh Nhân xách theo bao lớn, bên cạnh còn hừng hực một đốm lửa màu xanh.
Mưa lớn thế, vậy mà ngọn lửa không hề bị dập tắt, còn đốt cháy một cục vàng.
“Đáng lẽ không nên đi mổ mắt laser, không nhìn rõ lại là chuyện tốt.” Trần Duệ Trạch xoay người lên giường, dùng chăn che kín đầu, giờ chỉ có ổ chăn mới có thể cho hắn cảm giác an toàn.
*
Hai người lên xe. Tài xế vẫn là người lần trước, hắn nhiệt tình chào hỏi Quỳnh Nhân.
Thư ký Kim và Quỳnh Nhân đều ngồi ở hàng ghế sau. Nhớ đến câu hỏi của cậu khi nãy, hắn liền trả lời vàng mã gấp bằng giấy thực sự có thể đổi thành tiền âm phủ. Nhưng vàng thỏi và bạc nén có giá trị khác nhau, tiền giấy cũng tương tự như thế.
Quỳnh Nhân gấp vàng mã rất đẹp lại đủ chân thành, đốt đi sẽ hóa thành một thỏi vàng âm. Nếu vàng mã chỉ được làm qua loa có lệ, quỷ hồn có thể sẽ chẳng nhận được dù là một hạt cát vàng. Những cọc tiền giấy thông thường, thậm chí còn có những tờ dấu dập không xuyên qua giấy được(2). Một sấp tiền chẳng dùng được là bao, bên dưới không đục được tiền ra thì sẽ bỏ đi ngay lập tức. Những đồng tiền in ấn không đầy đủ, đốt xong cũng không thể dùng dưới âm ti.
(2) Loại tiền âm bên TQ như hình, dùng cái dập để dập thành lỗ, người gia công làm quá qua loa, đôi khi dập dày quá nên có nhiều tờ không đứt.
Đốt giấy báo khi viếng mộ hòng lừa Thần gạt quỷ thì chẳng nói làm gì. Có vài người tiếc của không đốt vàng mã tử tế mà chỉ dùng đồng lá dán lên tờ giấy màu vàng để đánh lừa. Thậm chí có người cả đồng lá cũng tiếc, chỉ đốt giấy màu với một hình vuông vẽ qua loa ở bên trên, coi như đã thếp vàng lá lên rồi(3).
(3) Vàng lá, bạc lá, đồng lá:
Thần linh tất nhiên không để ý đến tiền tài, song những thuộc hạ bên dưới đúng là chỉ hận không thể tận tay kéo người vào sổ đen. Lần sau có chuyện cầu Thần, dù đốt vàng lá thật cũng chẳng ai giúp truyền tin tức.
Hai người trò chuyện suốt dọc đường. Xe bảo mẫu chạy như bay trên đường núi. Chỉ một lát sau, Quỳnh Nhân đã tới con đường vô cùng vắng vẻ trước kia.
Con đường này không có gì lạ, chỉ là sương trắng lờ mờ bay lượn khắp nơi, khiến người ta thấy lòng hơi buồn bã.
Thư ký Kim như một hướng dẫn viên du lịch nhiệt tình, tận tâm giới thiệu: “Đây là đường Hoàng Tuyền. Nghe nói ngày xưa con đường này toàn là bùn đất, linh hồn đi qua như rơi xuống vũng lầy, nếu không có âm binh khóa hồn lôi kéo, chỉ e nửa bước khó đi. Giờ để cải thiện hiệu suất giao thông, đường Hoàng Tuyền đã được nâng cấp lên thành đường cao tốc trải nhựa rồi.”
Đường nhựa dưới âm phủ, nâng cấp thế nào vậy nhỉ…
Quỳnh Nhân xoa bộ lông xù của con thỏ bông, trong đầu chợt nảy ra một suy nghĩ kỳ lạ. Chẳng lẽ sau khi thành tinh, đường nhựa đã rút linh hồn bé nhỏ của mình ra trải lên con đường bên dưới âm tào địa phủ. Nếu thỏ bông có thể thành tinh, vậy đường nhựa cũng có khả năng.
Thôi thôi, cách này nghe tàn nhẫn quá, rất không có “đường” quyền.
*
Buổi fansign của Quỳnh Nhân được tổ chức ở địa ngục Treo Ngược trong đại địa ngục Hắc Thằng.
Đại địa ngục Hắc Thằng ở dưới đáy biển. Nơi này ngày đêm bị lửa địa ngục thiêu đốt nên khí hậu vô cùng nóng bức, hơi nước phả xuống từ mặt biển treo ngược mang theo hương vị mặn mòi.
Sau khi xe bảo mẫu xuống tới địa ngục, thư ký Kim bèn kéo màn xe khiến Quỳnh Nhân không nhìn được xung quanh nữa. Thực ra cậu rất tò mò, muốn xem địa ngục trong truyền thuyết có hình dạng ra sao.
Xuống xe, bọn họ băng qua một hành lang kín mít để vào hội trường ký tặng. Quỳnh Nhân nhìn chồng album được xếp ngay ngắn trên mặt bàn, cuối cùng trái tim cũng trở về lồng ngực.
“Thư ký Kim, ai mua album của tôi thế?”
“Một người không muốn lộ tên.” Lúc nhìn thấy Diêm Ma Đại vương tự mang album và các loại goods đến, gương mặt lạnh như núi băng nghìn năm của thư ký Kim cũng muốn nứt ra.
“À.” Quỳnh Nhân không thất vọng lắm, dù sao thì người đó chắc chắn phải là fan ruột, si mê những ca khúc của cậu nên mới mua nhiều album như thế. Không chừng còn là một ca khúc cảm động làm thay đổi cuộc đời cả một con người.
Thư ký Kim: “Tôi đi đốt ít nhang Hàng Vân đã, như vậy cậu sẽ không nhìn thấy hình dạng thật của quỷ hồn.”
Quỳnh Nhân phản ứng rất chậm: “À…”
Thư ký Kim: “Sợ hả?” Dứt lời, hắn lập tức lui về phía sau.
Quỳnh Nhân giữ chặt tay áo hắn: “Không phải, giờ tôi mới nhận ra, hình như hôm nay cũng không sợ lắm.”
Cậu nhìn con thỏ trong ngực mình, hẳn là vì ôm nó nhỉ. Dù sao thì sự khác biệt giữa lần này và lần trước cũng chỉ là một chú thỏ bông. Cậu giơ con thỏ lên, nghiêm túc nói: “Mấy ngày nay tôi vẫn luôn lo lắng, chỉ sợ sẽ ngất xỉu ngay tại buổi fansign.”
Quỳnh Nhân cười rộ lên, đôi mắt cong như mảnh trăng giữa trời, hàng mi rậm dài hơi rũ xuống: “Cảm ơn trời đất.”
Nụ cười của cậu rất có sức hút, thư ký Kim cũng không nhịn được cười theo.
“Đến giờ rồi.” Thư ký Kim xem thời gian, chẳng biết lấy đâu ra một cái bộ đàm, nói: “Bắt đầu đi.”
Tấm màn trước mặt Quỳnh Nhân chậm rãi tách ra. Nhóm fan quỷ sôi nổi xông vào. Có lẽ vẫn nhớ chuyện cậu sợ quỷ nên bọn họ lại lập tức rút đi.
Dù tài khoản Weibo bản dương gian đã có hơn một triệu follow, song lại không mang tới cho cậu cảm giác chân thực như mấy trăm quỷ hồn trước mặt.
Quỳnh Nhân nhìn đám quỷ hồn lơ lửng bay về phía sau, nhanh chóng đứng lên, sốt ruột nói: “Giờ tôi đã không còn sợ quỷ nữa rồi, xin đừng thoát fan tôi!”
“Phụt…”
Những tiếng cười liên tục vang lên.
“Con trai thật đáng yêu!”
“Người thật đẹp quá đi, ảnh chụp đã đẹp vậy rồi, không ngờ người thật còn long lanh hơn nhiều. Đỉnh cao nhan sắc khủng bố vậy ư.”
“Anh đã chuẩn bị xong đồ cưới rồi, còn nghĩ sẵn tên cho con hai ta nữa.”
“Tỉnh lại đi ba, mày chết rồi, không sinh được.”
“Còn sống cũng không sinh được! Cậu ấy có chức năng kia à?”
Buổi ký tặng lần này áp dụng hình thức rút thăm để chọn ra năm trăm người từ mười tỷ fan âm phủ của Quỳnh Nhân. Vé vào cửa hoàn toàn miễn phí, chỉ cần chuẩn bị 58 tệ âm phủ để mua album, có hỗ trợ thanh toán thẻ.
Ngoài những fan rút trúng được vào bên trong hội trường, bên ngoài địa ngục Treo Ngược còn có rất nhiều âm binh Tam điện, bọn họ lấy danh nghĩa tăng cường tuần tra để tới hóng hớt cho vui.
Thấy bên ngoài khu vực hội trường quây bằng dây đỏ còn có rất nhiều người, Quỳnh Nhân chợt nhận ra mình quá nông cạn, thực chất fan âm phủ của cậu rất nhiều!
Quỳnh Nhân nhỏ giọng hỏi: “Fan sống âm phủ của tôi có được năm chữ số không?”
Thư ký Kim im lặng suy tư. Fan sống, là nói fan còn sống ấy à?
Ngoài một ít yêu quái có chức vụ đàng hoàng ở âm phủ, được cho là “còn sống” chỉ có những cư dân bị chết oan thôi. Bọn họ là những người chưa hết dương thọ nhưng lại bỏ mạng bất ngờ. Sau khi chết, họ sẽ vào thành Uổng Tử ở Lục điện do Biện Thành vương(4) cai quản.
(4) Biện Thành vương – Lục điện Diêm La: quản Khiếu Hoán đại địa ngục, thành Uổng Tử và 16 tiểu địa ngục với hình phạt: quỳ chông, nhốt trong hầm phân, thiến dái, quết thịt, trâu báng, ngựa đạp, bửa sọ…
Nơi này không khác gì dương thế, tuần làm 6 ngày, sáng 9 giờ đi tối 9 giờ về, tự kiếm tiền tự thuê nhà ở.
Tiền trần gian đốt xuống không thể tiêu trong thành Uổng Tử mà được bảo quản trong kho bạc. Chờ dương thọ của những người này hết, họ sẽ được phán xét như bình thường. Lúc đó, tiền âm cũng được trả về đầy đủ.
Quỳnh Nhân nổi như vậy, lượng fan ở thành Uổng Tử chắc chắn vượt qua mười nghìn.
Thư ký Kim gật đầu: “Xem như là có đi.”
Quỳnh Nhân: “A…”
Xem như là có tức là không có, cậu đã quá tham vọng rồi. Trong lòng Quỳnh Nhân lập tức bùng lên một ngọn lửa, xác định mục tiêu nho nhỏ trước đã, phải hút được một trăm nghìn fan âm.
*
Quỳnh Nhân: “Xin chào. Mọi người muốn ghi chữ gì lên album?”
Cậu mỉm cười với các fan của mình, phía sau, quà fan tặng đã chất thành một ngọn núi nhỏ, thư ký Kim nói phần lớn là đặc sản cõi âm.
Trong đó bao gồm nhưng không giới hạn ở bao tay dệt bằng tơ nhện nghìn năm trong địa ngục Huyết Trì (có thể trị nứt da), đất đen do tro cốt tội nhân bị thiêu rụi ở địa ngục Chước Nhiệt quyện thành (có tác dụng trồng hoa), dây thừng thắt cổ ở địa ngục Treo Ngược (dùng dắt chó là tuyệt nhất). Một đóa hồng nhỏ nằm trong chiếc hộp thủy tinh (dùng cát ven sông Tam Đồ để đúc, có thể cải thiện chứng hay quên).
Quỳnh Nhân đã ký hơn ba trăm album, dù tay hơi mỏi nhưng tâm trạng lại rất hân hoan. Fan âm phủ của cậu đều là thiên tài, nói chuyện hết sức vui tai, được gặp fan đúng là một chuyện tốt.
“Xin hãy viết dòng chữ “Tiểu Dung, ngày giỗ vui vẻ”, “dung” trong “dung mạo” ạ.”
Quỳnh Nhân ký xong liền đưa album qua, bạn fan trước mặt rất có phong cách âm phủ.
Đầu đội mũ dài, tay cầm gậy tang, toàn thân mặc đồ trắng, còn đeo mặt nạ lưỡi dài, vừa nhìn đã biết cô đang hóa trang thành Bạch Vô Thường(5).
(5) Hình minh họa:
Cô đưa một cái túi giấy khá to ra trước mặt Quỳnh Nhân bằng cả hai tay, ngượng ngùng nói: “Đây là vòng hoa bạn tôi làm, cậu có thể đội lên rồi chụp cùng tôi một tấm được không?”
“Không thành vấn đề.” Quỳnh Nhân lấy vòng hoa ra khỏi túi, đội lên, ngẩng đầu hỏi: “Như vậy được không?”
“Bạch Vô Thường” hít một ngụm khí lạnh, không khỏi giơ tay che trước cái miệng đang thè lưỡi dài thượt của mình.
Xuất phát từ sự cao thượng đồ ngon không ăn một mình, cô dịch sang bên cạnh ba bước, hình ảnh Quỳnh Nhân lập tức ùa vào mắt chúng fan.
Hội trường lập tức rơi vào tĩnh lặng.
“Quá quá quá quá quá đẹp!” “Bạch Vô Thường” gần như nức nở: “Ngài là nam thần do Aphrodite và Apollo sinh ra đúng không?”
Quỳnh Nhân: “…” Bình tĩnh chút bạn fan của tôi ơi, da vàng với da trắng cô cũng không phân biệt nổi nữa à?
Tiếng màn chập của máy ảnh vang lên liên tục, một loạt tiếng tách tách xoạt xoạt hòa lẫn vào nhau.
“Chụp~ chụp ảnh chung~”
Quỳnh Nhân nghe thấy giọng mình đang run rẩy, nếu không ôm thỏ bông, có lẽ cả đêm nay tiếng cậu sẽ cuộn sóng không ngừng.
Fan đưa điện thoại của mình cho cậu. Tự chụp nên để người tay dài cầm máy, như thế lên hình mặt sẽ nhỏ hơn.
Quỳnh Nhân đứng dậy kéo bạn fan, hơi do dự nói: “À… Bạn có muốn bỏ mặt nạ ra không?”
Các fan sợ dọa đến cậu nên hết sức chăm chút bề ngoài, nhưng cậu hoàn toàn không sao cả. Cậu sợ chính bản thân quỷ chứ không liên quan đến việc quỷ có ngoại hình kinh dị hay không.
“Bạch Vô Thường” nhỏ giọng nói: “Bề ngoài của tôi…”
Cậu đã đoán đúng.
Nhưng bạn fan thân mến ơi, chẳng lẽ mặt trắng lưỡi dài lại không đáng sợ?
Quỳnh Nhân vỗ ngực cam đoan: “Bạn trông thế nào tôi cũng không sợ đến ngất đi đâu.”
“Bạch Vô Thường” hơi do dự, cuối cùng mong muốn chụp ảnh cùng Quỳnh Nhân đã chiến thắng. Cô tháo mặt nạ và mũ ra, để lộ một gương mặt chừng mười sáu, mười bảy tuổi, đỉnh đầu cắm một cái rìu khiến cái trán như bửa làm đôi, mặt mày đẫm máu.
“Cũng có đáng sợ lắm đâu…” Quỳnh Nhân nghiêng đầu cười.
“Bạch Vô Thường” bị vẻ đáng yêu của cậu làm cho ngơ ngẩn: “Cậu cầm rìu lúc chụp đi, khá có ý nghĩa kỷ niệm.”
Đây là yêu cầu quái dị gì… Nhưng Quỳnh Nhân không đành lòng từ chối cô gái nhỏ, bèn vươn tay nắm nhẹ cái rìu.
Bặc.
Một tiếng động nhỏ vang lên.
“Bạch Vô Thường” chợt cảm thấy đầu mình nhẹ bẫng.
Quỳnh Nhân nhanh tay lẹ mắt đỡ được cái rìu rớt xuống: “…”
Cậu lộ vẻ khiếp sợ, thời nay ngay cả rìu cũng quá mong manh!
“Bạch Vô Thường” vươn tay sờ tới sờ lui trên cái đầu tròn vo của mình, không có rìu, khe nứt ở xương sọ cũng biến mất. Cô vội vàng dùng camera xem thử, ngay cả máu trên mặt cũng không còn!
Cô kêu “áuuuu” một tiếng, bay vụt đi, bỏ lại một câu: “Chờ tôi chút!”
Trong hội trường, một đán fan quỷ mắt tròn mắt dẹt. Đa số quỷ hồn đều giữ nguyên hình dáng lúc chết của mình. Không ngờ ngoài việc tới chỗ Địa Tạng Bồ Tát xin ngài phát thiện tâm, vẫn còn cách làm đẹp nhanh như vậy.
Quỳnh Nhân ngơ ngác nhìn thư ký Kim: “Tôi rút cái rìu của cô ấy rồi, có khi nào…”
Lời còn chưa dứt, cô bé kia đã quay lại, còn mang theo một bọc vải nhung và một cái cột chẳng biết lấy đâu ra.
Thì ra đó là một lá cờ, bên trên có mấy chữ vàng:
“Bồ Tát nam một tay nhổ rìu, Quan Âm sống chỉnh dung trong nháy mắt.”