SÍ DÃ - Chương 2
“Ông Liêu, con chọn cô ấy.” Anh ngồi về lại vị trí khi nãy, vẫn là cái ngữ khí thờ ơ nói chuyện cùng ông Liêu. Ông Liêu đã quen với tính cách này của anh nên cũng mặc kệ, ai bảo Tề Kiêu là người tài đắc lực nhất của ông ta cơ chứ.
Ông Liêu không nói tiếng nào, bởi vì cô gái này có thân phận không tầm thường, nếu như là một cô gái bình thường, đừng nói một người, một xe cũng sẽ tặng hết cho anh.
Tất nhiên Tề Kiêu cũng hiểu rõ thân phận của cô gái trước mặt, anh xoay đầu nhìn về phía ông ta: “Hiếm khi có cô gái lọt vào mắt con, ném vào hang ổ của Địch Tạp, thì quá lãng phí.”
Địch Tạp mắng mỏ: “Lão tam, mày đừng tưởng rằng tau sợ mày, mày cướp đi biết bao nhiêu người khỏi tay tao rồi, người này có thân phận gì, đặc công quân đội đấy, mày cũng muốn hả? Mày muốn làm gì, nuôi để cắn trả à?”
Cắn trả, tất nhiên anh hiểu Địch Tạp đang nói về điều gì, gã ý chỉ anh sẽ cắn ngược lại ông Liêu, nhưng mà anh cũng không nóng vội nên đương nhiên sẽ không thèm để ý đến gã. Trước giờ anh luôn coi thường Địch Tạp, mọi người đều tập mãi thành thói quen, ba người “anh em” luôn ấp ủ ý xấu, ai ai cũng tự tranh địa bàn của nhau, ông Liêu cũng chỉ kìm hãm ba phương, tiếp đó lại suy tính thế lực.
Ông ta nhất thời không trả lời của anh, Tề Kiêu xoay đầu nhìn về phía ông Liêu, qua một hồi lâu, ông ta nhìn anh cười cười, ”Thật sự nhìn trúng sao?”
Ngón tay của Tề Kiêu nhẹ nhàng chạm vào tay vịn của ghế, từng chút từng chút, tất cả mọi người đang đợi câu trả lời của anh, nhưng anh lại không nhanh không chậm, đột nhiên liếm môi dưới, chân mày hơi nhướng lên.
Ông ta bật cười, ”Trông chừng cho kỹ, nếu để chạy rồi thì ta sẽ tìm con đòi người đấy.”
Lời này có ý gì Tề Kiêu đương đương nhiên hiểu, Địch Tạp cũng hiểu, Nam Nhứ có hiểu hay không không quan trọng, bởi vì cô biết, cô tạm thời được an toàn.
Sau khi ông Liêu đứng dậy rời đi, Địch Tạp đuổi theo vẫn đang căm giận bất bình, lúc đi đến bên cửa, ông ta đột nhiên thu lại vẻ mặt hồ ly kia nói với gã rằng, “Trông chừng cho cẩn thận.”
Tuy rằng Địch Tạp thường luôn ngu ngốc, nhưng có nhiều lúc vẫn có đầu óc thông minh, gã lập tức im lặng, cười khẽ, lát sau quay đầu lạnh nhạt liếc về phía người đàn ông kia, nụ cười âm hiểm khát máu ở nơi khóe môi càng lúc càng chướng mắt.
Ông ta để Tề Kiêu liều mạng tranh giành địa bàn, cai quản sòng bạc, nhưng cũng đề phòng anh khắp nơi, dù gì thì bốn năm trước lai lịch của anh không rõ ràng.
…
Tề Kiêu đi qua đó, dùng chân đá vào người đàn ông đang áp chế Nam Nhứ, người kia buông tay ra, Tề Kiêu từ trên cao nhìn xuống, “Theo tôi rồi thì chính là người của tôi.”
Lòng Nam Nhứ còn sợ hãi, nhưng lúc này đây cũng dần dần hồi phục lại nỗi sợ hãi đối với kim độc vừa nãy. Cô không nói chuyện, sự kiềm chế được nới lỏng nên cô ngay lập tức bò dậy từ dưới đất, tư thế thẳng tắp nhưng vẫn mang sự phòng bị nhìn tất cả mọi người đang có mặt tại đây.
Tề Kiêu nhìn ra được sự phòng bị của cô: ”Thu lại ý nghĩ đó của cô đi, dưới mi mắt của tôi, nếu cô dám chạy, muốn chết cũng khó.”
Trong lòng Nam Nhứ có phòng bị, nhưng thân thể vẫn nỗ lực thả lỏng, cô biết đi theo anh rồi, nếu như có thể đi ra khỏi cái hang quỷ này, cô vẫn còn một cơ hội sống, còn chỉ dựa vào chút sức của bản thân cô thì thứ chờ đợi cô chỉ có cái chết mà thôi.
Địch Tạp từ bên ngoài đi vào, nhìn Tề Kiêu nở nụ cười lạnh, ”Lão tam, không phải mày không có hứng thú với phụ nữ sao?”
Tề Kiêu không đáp lời của Địch Tạp mà tiến về phía trước một bước, đưa tay bóp lấy cằm của cô, chép chép miệng, ”Tôi thích kiểu người thế này.”
Nam Nhứ ghét nhất khi bị người khác khinh bạc như thế này, cô vùng vẫy, nhưng bị Tề Kiêu thêm lực ở ngón tay, bóp đến nỗi cằm cô đau đớn. Cô ngừng giãy giụa, trong lòng cảnh cáo bản thân phải nhịn thêm chút nữa, mới còn cơ hội sống sót.
Thấy cô không còn giãy giụa nữa, Tề Kiêu cũng buông cô ra, khóe môi cong lên một nụ cười, rồi cúi người tiến gần đến cô. Anh rất cao, cao hơn cô cả một cái đầu, khi cúi người đến gần thì cảm giác áp bức liền bao trùm xung quanh cô. Cô biết Địch Tạp là kẻ điên, nhưng vị Tề Kiêu ở trước mắt này càng nguy hiểm hơn.
Cô vô thức giơ tay ngăn cản anh đến gần, lúc giơ lên, bàn tay cô bị bàn tay thô ráp của anh nắm lấy, bàn tay quanh năm cầm súng đấm đá, trải đầy một lớp chai sần, bàn tay thô ráp nắm lấy cổ tay của cô, siết chặt đến độ xương cốt của cô phát đau.
Cô vẫn duy trì sự phòng bị, Tề Kiêu hơi híp mắt, cái nhìn nguy hiểm lọt vào đáy mắt của cô, ý vị cảnh cáo bảo cô tự biết rõ tình cảnh của bản thân.
Nam Nhứ được Tề Kiêu dẫn ra ngoài, nhưng vốn không phải thoát khỏi nơi này, mà là đi đến một sân nhỏ khác cách sân này vài trăm mét. Sân nhỏ được bao phủ bởi hai tầng lầu, sau lưng Nam Nhứ có vài tên lính vũ trang đang cầm súng, cô đi chậm thì bọn họ sẽ chĩa súng vào sau lưng cô, nên cô chỉ có thể bám sát theo Tề Kiêu.
Vừa vào cửa, có một cô gái tuổi tác không lớn nhào đến: “Cậu Kiêu đã quay lại.”
Tề Kiêu ném súng ở trong tay lên bàn, dặn dò nói: “Dẫn đến phòng của cô, để cô ấy tắm rửa.”
Anh nói xong, ánh mắt quét về phía Nam Nhứ: “Tôi nói rồi, cô mà giở trò, chết mới là điều khó nhất.”
Nam Nhứ không nói gì, chính là ngầm đồng ý với lời của anh. Cô vừa định tiến lên phía trước, đột nhiên bị Tề Kiêu chặn lại, cô vô thức lùi về sau muốn tránh né, chợt bị bàn tay lớn của anh nắm lấy vai trực tiếp kéo cô đến trước mặt anh, anh đè cô lại, sau đó tay từ bả vai cô thuận theo sống lưng từng chút từng chút dời xuống, rồi trượt đến sau eo cô, lúc tay tiếp tục hướng xuống dưới, thân thể của Nam Nhứ đã cứng nhắc căng chặt, cô nhắc nhở bản thân, phải nhịn.
Cuối cùng nhìn thấy Tề Kiêu rút ra một con dao găm quân sự từ trong túi của cô, xoẹt một tiếng ném ra ngoài, thẳng tắp cắm lên ván gỗ, con dao găm phát ra tiếng vù vù kích thích đáy lòng của người ta.
“Cô muốn ở chỗ của tôi hay đến chỗ của Địch Tạp? Hay là đang đợi cứu viện?”
Hai chữ cuối cùng làm cảm xúc Nam Nhứ có hơi dao động.
Tất cả vũ khí sắc bén trên người đã bị lấy đi, cô cùng cô gái không lớn tuổi kia đi lên tầng, cô gái nói tiếng Trung Quốc, ”Cô đừng sợ, cậu Kiêu không bao giờ đánh người của mình.”
“Cô là người Trung Quốc?”
“Tôi tên là Ngọc Ân, cô là cô gái đầu tiên mà cậu Kiêu dẫn về đây.”
Ngọc Ân mang dáng vẻ tầm chừng 20 tuổi, trên mặt vẫn có chút hơi thở non trẻ, cô ấy cười rất ngọt ngào, hai má có chút ửng đỏ, hàm răng trắng tinh, khi cười lên trông sạch sẽ và trong sáng. Tại sao người như thế lại vào ổ quỷ này, cũng không giống như bị ép buộc.
Phòng ngủ nằm ở phía nam trên tầng hai, đẩy cửa ra thì thấy trong phòng rất đơn giản, một chiếc giường lớn, bên cửa sổ là một quầy rượu, trên quầy rượu trưng bày đủ các loại rượu, một nhà vệ sinh độc lập, nơi này đơn giản đến mức thua cả khách sạn.
Ngọc Ân đẩy cửa nhà vệ sinh ra, sau đó nghe thấy tiếng nước, nhoáng cái Ngọc Ân đã đi ra ngoài: “Cô đi tắm đi.”
“Tôi không tắm đâu.” Cô nói.
Ngọc Ân có chút khó xử: “Cậu Kiêu bảo cô đi tắm, cô vẫn nên tắm thì hơn, cậu ấy sẽ không đánh cô, nhưng một khi nổi giận lên thì còn hung dữ hơn cả Địch Tạp.”
Nam Nhứ nhìn về phía Ngọc Ân, “Còn hung dữ hơn cả Địch Tạp?”
Ngọc Ân gật đầu: “Tôi đã từng thấy cậu ấy dùng một cú đấm đánh gãy ba cái xương sườn của Ngõa Lạp.”
Nam Nhứ cảm thấy Ngọc Ân không có quá nhiều mưu mẹo, cũng không giống đang lừa gạt cô, cô có chút khó hiểu Tề Kiêu đang nghĩ gì, sao lại phái một cô gái nhỏ tay trói gà không chặt đến để trông chừng cô, hay là tại anh quá tự tin?
Ngọc Ân thấy cô như có suy nghĩ: “Có phải cô đang nghĩ xem làm sao để thoát ra ngoài hay không?”
Nam Nhứ nhíu mày, ánh mắt phòng bị nhìn chăm chăm Ngọc Ân, Ngọc Ân cũng không sợ cô: “Những ai bị bắt vào đây đều sẽ có suy nghĩ này.” Cô ấy nói xong thì than thở một hơi, “Tôi thấy cô mặc trang phục quân đội, chắc hẳn không phải người bình thường, nhưng cho dù cô có tài giỏi đến cỡ nào đi nữa thì cũng không trốn thoát được đâu.” Cô ấy chỉ chỉ xung quanh, ”Nơi này tuy là của cậu Kiêu, nhưng ở bên ngoài toàn là người của ông Liêu, còn có cả Địch Tạp.”
“Cô cũng thật trung thành với anh ta.”
“Cậu Kiêu đã cứu tôi, nếu không tôi sớm đã chết trong ổ Tiêu kim của Địch Tạp rồi.”
Nước được xả đầy rất nhanh, Ngọc Ân nói: ”Có cần tôi giúp cô cởi quần áo không?”
Nam Nhứ vội vàng lắc đầu, ”Cô ra ngoài đi, tôi tự mình làm.”
“Cậu Kiêu bảo tôi trông chừng cô, tôi bắt buộc phải trông chừng cô mọi lúc.”
“Tôi không quen cởi quần áo ở trước mặt người lạ, cô đã cảnh cáo tôi rồi, tôi sẽ không chạy ra bên ngoài được đâu, nếu tạm thời tính mạng của tôi đã không có gì đáng lo lắng thì tôi tất nhiên sẽ không đi tìm cái chết.”
Ngọc Ân nghĩ ngợi: ”Thế tôi đứng ở trước cửa vậy.”
Cô ấy không rời đi, Nam Nhứ chỉ đành đóng cửa lại, xuyên qua cửa sổ nhìn thấy ở nơi không xa bên ngoài sân viện, toàn là người của bọn họ, Ngọc Ân nhắc nhở cô, vẫn có một phần là người của Địch Tạp trông giữ, cô cảm thấy tạm thời trốn thoát vốn không phải biện pháp tốt nhất.
Cô muốn điều tra rõ người tên Tề Kiêu này.
Một người bên trong cửa, một người bên ngoài cửa, cô bắt đầu hỏi thăm về Tề Kiêu từ Ngọc Ân.
Tề Kiêu là con trai nuôi thứ ba của ông Liêu, chủ yếu phụ trách mảng làm ăn ở sòng bạc, dưới trướng có mấy nghìn lính vũ trang. Còn về những việc khác, Ngọc Ân cũng không quá hiểu rõ, cho dù có hiểu rõ đi nữa, Ngọc Ân cũng sẽ không nói nhiều với cô.
“Đúng rồi, cô nói trước kia chưa từng có phụ nữ đến đây? Thế anh ta không có phụ nữ à?”
Tiếng cười khanh khách của Ngọc Ân truyền đến, sau đó nhỏ giọng nói qua ván cửa: “Đều là con trai, có tận mấy người đấy.”
Bàn tay đặt trên mép bồn tắm lớn của Nam Nhứ hơi siết chặt, đột nhiên khóe môi cô cong lên, lộ ra nụ cười sâu xa khó hiểu.
Lúc này bên ngoài cửa truyền đến tiếng động, nhanh chóng nghe thấy Ngọc Ân nói: “Cậu Kiêu.”
Tề Kiêu nhìn vào cánh cửa nhà vệ sinh, Ngọc Ân nói, “Cô ấy vẫn còn đang tắm.”
“Cô định đợi tôi vào tắm cùng à?”
Giọng nói của Tề Kiêu truyền đến, Nam Nhứ sợ anh vào thật, cô vội vã lên tiếng: “Xong ngay đây.”
Nam Nhứ vội vàng xối ướt đầu tóc, rửa đi lớp trang điểm trên mặt, khôi phục lại diện mạo ban đầu rồi bước ra khỏi phòng tắm.
Đẩy cửa ra, Ngọc Ân cười cười đóng cửa bên ngoài lại. Nam Nhứ đứng cạnh trước cửa, nhìn thấy Tề Kiêu ở bên cửa sổ hút thuốc, anh ngậm điếu thuốc, trong tay đang xem cái gì đó, tiếp đến đột nhiên cáu kỉnh đá cái ghế một phát, chân ghế ma sát với nền đất phát ra một tiếng rít chói tai sắc bén.
Bước chân của Nam Nhứ như đóng đinh tại chỗ không chút động đậy, Tề Kiêu hút xong dập tắt đầu thuốc, xoay người đi về phía cô, duỗi tay chế trụ thân thể của cô, thân thể của Nam Nhứ phản ánh suy nghĩ của cô, cô vô thức phản kích, giơ tay lên ngăn cản anh tiến đến, Tề Kiêu một tay khóa chặt bả vai của cô, Nam Nhứ không giãy giụa được, xoay rồi lật người trong không trung, sau đó thu tay về rồi rút ra một cây kim bạc từ giữa eo, đâm về phía bả vai của Tề Kiêu.
“Mẹ kiếp.” Trên vai Tề Kiêu truyền đến cảm giác đau nhói, ánh mắt của anh tức khắc trở nên hung bạo.
Tề Kiêu bước vài bước hung hăng tiến về phía trước, đột ngột túm lấy cổ tay đang cầm kim của cô, liền nghe thấy Nam Nhứ rên lên một tiếng, cây kim ở trên tay rơi xuống đất, anh cúi người giữ chặt vòng eo của cô, xoay người một cái trực tiếp ném cô xuống đất.
“Đùng” một tiếng, phổi cô sắp nổ tung luôn rồi, lồng ngực nghẹn chặt hít thở không thông, cô cắn chặt răng xoa dịu một hơi rồi dứt khoát bò dậy.
Khóe môi Tề Kiêu chứa ý cười, nghịch ngợm ngoắc ngoắc ngón tay với cô.
Sức chiến đấu của Nam Nhứ cũng không thua kém đàn ông trong quân đội, nhưng đối mặt với Tề Kiêu, cô lại không kiếm được chút hời nào. Cô siết chặt nắm đấm, nhào về phía trước.
Ngọc Ân ở ngoài cửa nghe thấy tiếng đấu đá đùng đùng phát ra từ bên trong, tầm chừng mười mấy phút mới dừng tay.
Nam Nhứ bị Tề Kiêu ném lên giường, anh tựa như rất thích chiến đấu với cô, không có chút không vui vì bị công kích, ngược lại khóe môi nhếch lên, duỗi tay cởi nút áo mình ra.
Nam Nhứ thở hồng hộc, căng thẳng trốn về phía sau, đánh không lại, chạy cũng không chạy được, cô bắt bản thân mình khôi phục lại lý trí: “Đợi đã.”
“Anh đây không có tính kiên nhẫn.” Tề Kiêu nói xong, người đã áp sát đến gần.
Nam Nhứ lưng tựa vào đầu giường, “Không phải anh không thích phụ nữ sao?”
Tề Kiêu nghe xong, chân mày nhướng lên.
Nam Nhứ khẽ ho một tiếng, tựa như ngại ngùng: “Tôi, tôi cũng không thích đàn ông.”
Tề Kiêu cởi đến nút áo thứ tư, khóe môi hơi cong lên, anh cúi người đến gần, tay bẻ cằm của cô lên, “Vậy thì hôm nay sẽ cho cô nếm thử, mùi vị của đàn ông là như thế nào.”